“Quan trọng nhất là hôm nay em còn được khen nữa đó!” Mễ Hòa không mặc áo khoác, tung tăng đi bên cạnh Tằng Chấn, mỗi lần không có thời gian ở cạnh cậu ta thì dù là chuyện nhỏ xíu, cô cũng sẽ kể lại từ đầu đến cuối không sót một chữ.
Tằng Chấn nhớ lại ly cà phê cô pha sáng nay đặt trên xe mãi đến trưa cậu ta mới ráng uống vì quá khát, bất giác bật cười đầy cưng chiều: “Về khoản pha cà phê thì em đúng là có năng khiếu đấy.”
Mễ Hòa cũng biết cậu ta đang dỗ mình thôi. Trước kia cô từng pha cà phê miễn phí cho khách trọ, tuy ngoài mặt ai cũng cười nói cảm ơn, nhưng hai tuần sau Bùi Sâm đã nhẹ nhàng nhắc cô không cần làm nữa.
Nhưng vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô, chẳng có gì hạnh phúc hơn việc người yêu sẵn lòng dỗ dành mình. Cô khoác tay Tằng Chấn, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng Khương Thanh Diễn, liền cười áy náy: “Bác sĩ Khương, em nghe nói hôm nay anh giúp em làm thủ tục nhận phòng cho khách. Họ nói sẽ đến vào buổi chiều, em không ngờ lại đến sớm thế.”
Lúc cô về Khương Thanh Diễn không hề nhắc gì đến chuyện đó, mãi đến khi cô gọi cho Tằng Chấn mới biết được nên cảm thấy rất ngại: “Thật phiền anh quá rồi… Ngày mai anh có đi làm không? Tôi pha cho anh nếm thử ly cà phê sáng nay vừa mới học nhé!”
Khương Thanh Diễn đang cầm một chiếc ly thủy tinh lấy từ trong phòng, rót nước ấm vào, cười đáp: “Được chứ, chắc chắn sẽ rất ngon.”
“Bị cảm không nên uống cà phê.” Bùi Sâm không biết từ trong bếp đi ra lúc nào, áo khoác ngoài đã cởi, tay áo xắn tới khuỷu tay, trong tay cầm một bó cỏ khô phủ một lớp bụi xám mờ.
Ánh mắt Khương Thanh Diễn lập tức dừng lại trên mớ cỏ ấy, có vẻ tò mò:
“Đây là gì vậy?”
“Một loại dược thảo mọc trên núi, người Lạc Ba gọi là hạ chỉ.” Bùi Sâm vừa giải thích vừa tiện tay lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn rồi quay vào bếp.
“Thứ này là do ông chủ mới xin được từ nhà dân đó. Bà cụ nhà kia cũng chẳng có bao nhiêu đâu, tiếc lắm mới chịu cho anh ấy đấy.” Tằng Chấn nhỏ giọng bổ sung với hai người: “Hạ chỉ có tác dụng trị cảm và ho rất hiệu quả.”
Phần còn lại không cần nói ai cũng hiểu. Mễ Hòa *****ên trợn tròn mắt nhìn Khương Thanh Diễn đầy khó tin, sau đó có biểu cảm “ồ tôi biết rồi nha”, đẩy Tằng Chấn về phía quầy lễ tân: “Ồ… thì ra là vậy à? Bác sĩ Khương, vậy anh mau vào bếp phụ ông chủ rửa nha hí hí hí hí…”
Trên cửa bếp có treo tấm rèm ngang nửa người, trên đó viết: “Có đầu bếp bên trong, người lạ không phận sự miễn vào.”
Khương Thanh Diễn vén rèm, đứng ở cửa. Bếp rất rộng, dọn dẹp sạch sẽ, Bùi Sâm đứng bên bồn nước, trong thau nhỏ là đám thảo dược vừa rồi. Nhận ra có người bước vào, hắn nghiêng đầu nhìn: “Sao không lên nghỉ đi?”
“Ngủ hơn nửa ngày rồi.” Khương Thanh Diễn tựa vào cửa, đứng cách Bùi Sâm một nửa gian bếp: “Tôi có một đàn anh làm ở khoa ung bướu, cũng tham gia đợt hỗ trợ lần này. Nhưng vì trước đó có ca hội chẩn ở tỉnh ngoài nên bị trễ vài ngày, chắc đến mốt mới đến.”
Khương Thanh Diễn lại ho mấy tiếng, uống vài ngụm nước: “Tôi tính khi anh ấy đến sẽ nhờ xem giúp hồ sơ khám bệnh của ông Từ, rồi mới chốt phương án điều trị tiếp theo.”
“Được.” Bùi Sâm gật đầu: “Vất vả rồi.”
Từ thôn Khê vào thành phố Lạc Ba mất hơn một tiếng chạy xe. Trong làng có hơn bốn mươi hộ dân, tổng cộng 67 đứa trẻ trong độ tuổi đi học, nhưng chỉ có một trường học duy nhất – một toà nhà hai tầng nhỏ, không che nổi gió cũng chẳng chắn được mưa, vậy mà lại là nơi duy nhất các em có thể tiếp cận tri thức.
Nghe tin Bùi Sâm muốn quyên tiền xây một dãy phòng học mới, cả làng mừng rỡ khôn xiết. Trên đường từ trụ sở chính quyền làng về, ngang qua một nhà dân thấy bà cụ đang nhặt hạ chỉ trong sân, Bùi Sâm mặt dày xin một ít.
Bà cụ vốn chẳng muốn cho, nhưng đã là Bùi Sâm mở lời, lại có trưởng thôn ở đó ra sức năn nỉ, rốt cuộc cũng đành đưa cho một gói nhỏ. Hắn không rành mấy thứ này lắm, chỉ biết rửa sạch, bỏ vào nồi đất, thêm nước, đặt lên bếp gas. Chẳng mấy chốc, trong không khí liền lan ra một mùi lạ lùng, vừa đắng vừa nồng, không biết nên gọi là gì.
Xe buýt chở Bùi Đoá Đoá dừng trước cổng khu nghỉ dưỡng, hiếm lắm mới thấy là chú Khương đến đón mình, cậu nhóc mừng rỡ nhảy xuống xe, balô còn chưa đeo đàng hoàng.
“Chú Khương!” Bùi Đoá Đoá không tin vào mắt mình, lấy mu bàn tay dụi dụi mấy lần, rồi đảo mắt nhìn quanh: “Chú Khương, hôm nay là chú đến đón con hả?”
Khương Thanh Diễn đứng bên bảng hiệu theo lời dặn của Mễ Hòa, mỉm cười chìa tay ra, Bùi Đóa Đóa rụt rè nắm lấy, cứ ngẩng đầu nhìn anh mãi.
“Hôm nay chú nghỉ làm nên đến đón con tan học.” Khương Thanh Diễn vừa cười vừa giải thích.
Bùi Đoá Đoá nhún nhảy theo sau anh, vừa đi vừa nói: “Vậy con ước gì ngày nào chú Khương cũng được nghỉ làm luôn!”
Khương Thanh Diễn bật cười: “Vậy thì chú không đủ tiền ở Lộc Minh nữa đâu, ba con thể nào cũng đuổi chú ra ngoài cho xem.”
Bùi Đoá Đoá “a” một tiếng, mặt mũi mờ mịt, cảm thấy chuyện này vô cùng nan giải, đầu óc nhỏ bé quay cuồng suy nghĩ, mãi đến khi về đến khu nghỉ dưỡng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hay.
Vừa bước vào sân, Khương Thanh Diễn đã nghe thấy dì đang sợ hãi thét lên, vừa đuổi theo Tằng Chấn vừa hỏi: “Ai dùng nồi của tôi nấu phân vậy hả?”
Sắc mặt Tằng Chấn đúng là như phân thật — vì cậu ta đang cố nín cười, chỉ vào bát thuốc đen sì để trên bàn: “Ông chủ nấu đó, là hạ chỉ.”
Dì nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn, rồi đưa mũi lại gần ngửi thử: “Hạ chỉ hả? Ừ nhỉ, đúng là cái mùi này thật.”
Phòng khách phía trước mùi không rõ lắm, nên khi dì vừa tới để chuẩn bị nấu cơm chiều, chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà kéo rèm bếp lên, suýt nữa bị cái mùi đó hun cho ngất xỉu.
Bùi Sâm không nghe thấy cuộc đối thoại phía ngoài, tay còn cầm cái xẻng sắt từ vườn sau đi vào, găng tay dính đầy bùn đất. Vừa thấy Khương Thanh Diễn đi từ cổng chính vào, hắn lập tức dừng lại, tháo găng ra.
“Đón về rồi?” Bùi Sâm đưa tay chỉ bát thuốc đặt trên bàn: “Uống thuốc đi.”
“Thuốc gì cơ?” Bùi Đoá Đoá hít mũi mấy cái, ngay sau đó liền cảm nhận được rất rõ ràng, bàn tay đang nắm lấy tay mình của chú Khương khẽ run một cái.
Nếu không phải vì bát thuốc Đông y chỉ cần ngửi thôi đã buồn nôn kia, thì Bùi Đoá Đoá đã chẳng có được lần hiếm hoi được chú Khương đích thân đón tan học.
Là bác sĩ Tây y, Khương Thanh Diễn vốn không thích thuốc Đông y, không phải là quá bài xích, mà là vì quá khó ngửi. Hồi nhỏ ông ngoại làm bác sĩ Đông y, trong nhà lúc nào cũng đầy mùi thuốc. Cậu nhóc Khương Thanh Diễn mỗi lần tan học về nhà là nhăn mũi khó chịu, chẳng thể nào hiểu nổi sao ông lại gọi thứ mùi đó là “hương thuốc quý”.
Cho nên sau khi bị cái mùi này dày vò suốt gần hai tiếng đồng hồ trong bếp, trước khi thật sự nôn ra, Khương Thanh Diễn rốt cuộc không chịu nổi nữa, xung phong ra ngoài đứng chờ xe buýt của Bùi Đóa Đóa.
“Không uống được không? Cái mùi này ghê quá.” Khương Thanh Diễn nhíu mày nhìn chằm chằm vào bát thuốc, bỗng dưng thấy thấu hiểu sâu sắc những bệnh nhân mặt mày tái mét từng nói với anh: “Tôi cảm thấy bệnh mình không đến mức đó đâu bác sĩ.”
Mấy dì tuổi trung niên coi trọng nhất là việc uống thuốc đúng giờ, dì lập tức phụ hoạ: “Thuốc đắng giã tật mà! Hạ chỉ trị ho rất hiệu nghiệm, nhắm mắt uống một hơi là xong, nhanh lên nào!”
Khương Thanh Diễn nhíu mày, dù gì cũng chỉ là một bát thuốc, hơn nữa còn là tấm lòng của Bùi Sâm. Anh cắn răng bưng bát lên, nín thở uống một ngụm lớn. Thế nhưng chưa kịp nuốt xuống, vị đắng không rõ tên gọi đã lan khắp khoang miệng, chỉ cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên dữ dội, không thể nào kìm được. Chưa đầy 0,1 giây trước khi phun ra, Khương Thanh Diễn vội lấy tay bịt miệng, đẩy Bùi Sâm ra rồi quay người chạy thẳng ra sân sau.
Bùi Sâm thoáng chốc sững người, rồi cũng lập tức quay người đuổi theo.