“Trời ơi…” Buổi sáng mới làm thủ tục nhận phòng xong, mấy cô gái liền để hành lý lại rồi kéo nhau ra ngoài chơi, dạo cả nửa ngày trong khu nghỉ dưỡng. Vừa mới vào đến cửa, họ đã bắt gặp đúng cảnh này. Một cô gái đứng phía sau Gia Giai đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, lẩm bẩm: “Nhìn y như mấy đoạn omega có bầu trong mấy quyển ABO gần đây mình đọc luôn á!”
Gia Giai và Mễ Hòa nghe vậy liền sáng rực mắt nhìn sang — đúng là người cùng chí hướng, mấy cảnh tượng cô gái kia mô tả, không cần giải thích, ai trong giới đều hiểu!
Lúc này, Khương Thanh Diễn đã chẳng màng để ý đến ai, cúi xuống phun sạch thứ thuốc bắc màu nâu sẫm trong miệng ra. Mùi đắng nghét khiến anh không nhịn được, lại khô họng ho khan thêm mấy tiếng. Hai tay chống lên đầu gối, anh th/ở d/ốc một lúc dạ dày mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.
“Cậu đỡ chút nào chưa?” Trước mặt đưa tới một chai nước khoáng, nắp đã được vặn sẵn.
Khương Thanh Diễn đứng thẳng dậy, nhận lấy nước súc miệng, ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm đang đứng trước mặt.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Cả hai cùng lên tiếng, Khương Thanh Diễn khẽ mím môi. Anh không ngờ Bùi Sâm lại nói xin lỗi trước, liền nhìn hắn không nói gì.
“Cái này cho cậu.” Bùi Sâm thò tay vào túi quần jeans, lấy ra một viên kẹo socola tròn, mở tay đưa tới trước mặt Khương Thanh Diễn.
Từ vị trí này không thấy rõ toàn bộ sảnh lễ tân, Bùi Sâm chỉ thấy đỉnh đầu của Bùi Đóa Đóa lắc qua lắc lại: “Chỉ có một viên thôi, đừng để Bùi Đóa Đóa nhìn thấy.”
Lấy kẹo dỗ người này hoàn toàn không giống phong cách của Bùi Sâm. Bàn tay trước mặt không mịn màng, mang theo nhiều vết chai nhẹ nhưng lại rộng rãi và vững chãi, trên đó là viên socola bọc giấy bóng đỏ lấp lánh.
“Anh mua à?” Khương Thanh Diễn vừa cười vừa nhận lấy, xé vỏ bỏ vào miệng, vị đào nhẹ nhàng lan tỏa.
“Là món mới ông chủ quán kẹo hồ lô lần trước đưa cho cậu ăn thử đấy.” Bùi Sâm cầm lấy chai nước khoáng trong tay Khương Thanh Diễn, vặn lại nắp: “Còn thấy khó chịu không?”
Khương Thanh Diễn lắc đầu, viên socola trong miệng ngọt vừa phải, lại có mùi trái cây nhè nhẹ, rất đặc biệt, khiến anh không nỡ nhai vội.
Bên ngoài trời lạnh, Bùi Sâm không mặc áo khoác. Hai người đứng thêm một lúc rồi cùng quay vào nhà. Trong phòng, Gia Giai và mấy cô gái đang ngồi trên sofa nhỏ xem ảnh vừa chụp. Thấy hai người bước vào, Gia Giai cười phất tay: “Chào ông chủ, tụi em là nhóm mới check-in sáng nay ạ!”
Bùi Sâm liếc cô một cái, gật đầu: “Chào em.”
Ánh mắt Gia Giai lướt qua cả hai người vài giây, cười hí hửng: “Sáng nay anh có hứa gì với tụi em ấy nhỉ?”
Khương Thanh Diễn bất lực nhìn sang Bùi Sâm. Câu đùa lúc sáng ai nghe cũng biết là nói chơi, nhưng Gia Giai thấy người đàn ông lạnh lùng này lại cứ muốn bắt chuyện đôi câu.
Bùi Sâm đi về phía quầy, mở ngăn kéo, tiện tay lấy ra mấy tấm vé đặt lên bàn: “Vé vào trang trại rừng, tặng cho tụi em.”
“Trời ơi! Thật không đó!” Cô gái đeo kính nhỏ giọng hét lên, cầm vé lên soi kỹ mấy lượt: “Đúng rồi đúng rồi, là chỗ này nè! Vé vào trang trại rừng mùa này ngày nào cũng hết sạch đó! Anh tặng tụi em thật à?”
Mỗi vé giá 180 tệ, không quá đắt, nhưng Trang trại Rừng là điểm du lịch nổi tiếng ở Lạc Ba, mấy năm nay đặc biệt hút du khách trẻ. Tháng Chín tháng Mười là thời điểm đẹp nhất để ngắm đợt lá đỏ cuối cùng trong năm, vé cực kỳ khó mua, khu vực luôn giới hạn số khách vào mỗi ngày.
Cả nhóm đã canh vé suốt một tuần, mỗi sáng đúng tám giờ vào trang web tranh vé, nhưng chưa tới một phút vé đã hết sạch.
“Ông chủ ơi anh đẹp trai quá trời luôn!” Gia Giai cũng chen tới, suýt nữa thì nhảy cẫng tại chỗ, la lên vì phấn khích.
Khương Thanh Diễn liếc nhìn mấy vị khách vừa về, nhíu mày nhắc nhở: “Đừng để người khác biết.”
“Ôi ôi ôi không thành vấn đè!” Gia Giia cười khúc khích, hạnh phúc tới quá bất ngờ, lập tức lấy tay bịt miệng, chớp mắt rồi nói nhỏ: “Cảm ơn ông chủ nha! Em sẽ lên mạng review đánh giá chỗ này 5 sao + + liền luôn!”
Tối hôm đó, Khương Thanh Diễn ăn tối cùng vài người trong quán trọ. Ăn xong cơm tối, Bùi Đóa Đóa ngoan ngoãn về phòng làm bài tập, Khương Thanh Diễn cũng về phòng mình. Tắm rửa xong, anh nằm tựa đầu giường, tiện tay với lấy điện thoại bấm gọi một cuộc.
Điện thoại đổ chuông khá lâu mới có người bắt máy. Giọng Trần Ký vọng đến từ xa: “Sao đấy bác sĩ Khương?”
“Anh đang sắp xếp hành lý à?” Khương Thanh Diễn tiện tay lấy cuốn sách chuyên ngành để trên táp đầu giường lật vài trang, giọng nói rất thư thả.
Trần Ký ừ một tiếng: “Trưa hôm kia bay rồi. Mà mai chiều bệnh viện còn xếp cho tôi một ca phẫu thuật nữa, cậu tin nổi không? Trưởng khoa đúng là muốn vắt kiệt tôi đến giọt máu cuối cùng mà.”
“Chuẩn phong cách của chủ nhiệm Hà rồi.” Khương Thanh Diễn đồng tình.
Trần Ký là đàn anh của anh, lớn hơn mấy khóa, tuổi cũng ngang Bùi Sâm. Ba năm trước đã từng tham gia một lần chi viện y tế, có kinh nghiệm hơn so với Khương Thanh Diễn mới đến. Trong lúc gọi, y vừa cho vài chiếc áo phao vào vali: “Dạo này bận quá chưa hỏi thăm cậu được, bên đó thế nào, quen chưa?”
“Trừ việc không khí hơi khô thì mọi thứ vẫn tốt.” Cổ họng vẫn còn khô rát, Khương Thanh Diễn nghiêng đầu ho khẽ hai tiếng: “Bên tôi mới tiếp nhận một ca bệnh, ung thư gan giai đoạn cuối, là chuyên môn của anh đấy, tôi muốn đợi anh qua rồi kiểm tra kỹ hơn.”
Trần Ký đồng ý ngay không do dự. Khương Thanh Diễn bật cười nhẹ, đúng lúc có tiếng gõ cửa, anh xuống giường ra mở, thấy Bùi Sâm đang đứng ngoài.
“Sao thế?” Khương Thanh Diễn mở cửa rộng ra một khoảng, nghiêng người sang một bên.
Bùi Sâm không có ý bước vào, trong tay cầm một chiếc máy tạo độ ẩm nhỏ: “Dùng cái này buổi tối, cổ họng sẽ đỡ hơn.”
Khương Thanh Diễn vẫn đang cầm điện thoại, tay kia đón lấy chiếc máy, may là máy nhỏ xinh không nặng lắm: “Cảm ơn, chút nữa tôi sẽ dùng.”
Bùi Sâm liếc nhìn màn hình điện thoại sáng lên: “Cậu đang gọi điện thoại à?”
“Ừ, là sư huynh tôi từng nói với anh đấy.” Khương Thanh Diễn nhỏ giọng giải thích.
Bùi Sâm không hỏi thêm: “Ngủ sớm đi.”
Khi đóng cửa lại, đầu dây bên kia im lặng một lúc. Khương Thanh Diễn “a lô” một tiếng, bên kia mới chậm rãi lên tiếng: “Ồ ai thế?”
“Ông chủ nhà nghỉ.” Khương Thanh Diễn đột nhiên nhớ ra chuyện chỗ ở của Trần Ký: “À đúng rồi, anh qua đây rồi định ở đâu?”
“Chưa tìm được, chắc tới đâu tính tới đó.” Trần Ký cười cười đầy ẩn ý: “Không thì cậu tìm giúp tôi nhà nghỉ nào đó cũng được. Điều kiện thế nào không quan trọng, quan trọng là ông chủ phải chu đáo.”
Lúc đầu Khương Thanh Diễn không nhận ra ý trêu chọc, mãi đến khi đầu bên kia bật cười, anh mới bật cười theo: “Anh đúng là…”
Trần Ký biết chuyện tình cảm trước đây giữa Khương Thanh Diễn và Tiêu Khoát: “Hôm qua tôi gặp Tiêu Khoát ở căn tin, cậu biết cậu ta hỏi gì tôi không?”
Chiếc máy tạo độ ẩm màu trắng tinh được đặt trên mặt bàn. Khương Thanh Diễn đổ nước khoáng vào trong, bật công tắc, chẳng hứng thú gì với đề tài vừa được nhắc đến, ngón tay chỉ mải nghịch núm xoay trên máy: “Không biết.”
“Cậu ta hỏi tôi là giờ đăng ký hỗ trợ y tế còn suất không.” Trần Ký nói, “Tôi hỏi cậu ta tính làm gì, cậu ta bảo muốn xin khoa cho đi chương trình hỗ trợ ngắn hạn.”
Hơi nước nhè nhẹ tỏa ra từ máy tạo ẩm. Khương Thanh Diễn lại nằm xuống giường, không tiếp lời: “Ở đây mỗi ngày đều có nhiều du khách lắm, đợi anh đến rồi tụi mình cũng đi chơi cho thiệt đã.”
Trần Ký hiểu tính Khương Thanh Diễn, thấy anh cố tình né tránh thì cũng không nói thêm: “Được thôi, tối kia tụi mình ra quán bar ở khu nghỉ dưỡng làm một ly nhé, tôi biết một quán rượu khá ổn.”
Sức khỏe của Từ An xưa nay rất tốt, gần như chưa từng nằm viện. Lần này bệnh nặng đột ngột khiến Vương Mai không nỡ rời nửa bước. Kỳ Nam thuê y tá chăm sóc nhưng buổi tối bà vẫn kiên quyết ngủ lại phòng bệnh.
Sáng sớm hôm sau, Khương Thanh Diễn xuống lầu thì thấy Bùi Sâm đang ngồi dưới nhà, bên tay đặt một ly cà phê.
Tô cháo trước mặt đã cạn, nhưng hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, rõ ràng là đang đợi anh.
“Tối qua còn ho không?” Bùi Sâm đẩy ly nước mật ong sang bên kia bàn, Khương Thanh Diễn thuận tay ngồi xuống.
“Ổn rồi.” Khương Thanh Diễn uống hai ngụm, nước ấm vừa miệng, vị ngọt nhè nhẹ, buổi sáng không phải chạy ra căn tin ăn sáng khiến tâm trạng bác sĩ Khương đặc biệt tốt: “Ngon lắm.”
Mễ Hòa bê đến một ly sữa đậu nành nóng và tô mì nước thanh đạm đặt trước mặt Khương Thanh Diễn, hạ giọng mách: “Cà phê em pha cho anh đó, mà anh Bùi nói anh còn ho chưa khỏi nên không cho uống.”
Khương Thanh Diễn nhìn cô mỉm cười không tiếng, cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, cả người lập tức được hơi nóng bao quanh. “Lát nữa tôi tới bệnh viện, tiện thể chở cậu luôn.” Bùi Sâm nói, “Tôi muốn qua thăm chú Từ.”
Sợi mì dì nấu có hơi cứng, đúng khẩu vị mà Khương Thanh Diễn thích nhất. Anh không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ đáp một tiếng. Chợt nhớ tới lời trêu chọc của Trần Ký hôm qua, anh bật cười: “Vậy cảm ơn nhé, không ngờ là ở trọ mà còn có dịch vụ đưa đón tận nơi.”
“Không có gì.” Bùi Sâm nhìn anh với vẻ mặt dửng dưng: “Dù gì cậu cũng đóng mười nghìn tiền phòng, khách hàng lớn mà, phục vụ tận tình là chuyện nên làm.”