—
Trong lòng Vương Mai vẫn nhớ nhung Từ An, bà vội vàng cầm thuốc rồi quay đầu chạy về phòng bệnh. Bà bị viêm khớp, bình thường đi đứng chẳng nhanh được, vậy mà hôm nay quãng đường gần mười phút bà chỉ mất bảy tám phút đã đi xong.
Đứng trong thang máy, nhìn con số trên màn hình không ngừng thay đổi, Vương Mai lúc này mới chợt cảm thấy hơi ngượng, bà quay sang nhìn Bùi Sâm, nói: “Để ông ấy ở trong phòng bệnh dì không yên tâm cho lắm.”
“Con biết.” Bùi Sâm đang cầm mấy hộp thuốc trên tay, là Khương Thanh Diễn kê cho Vương Mai với mục đích tìm cớ đuổi bà đi, thuốc không đắt, chỉ là mấy viên vitamin đơn giản.
Trong phòng bệnh, hai người đã kết thúc cuộc trò chuyện. Khương Thanh Diễn đứng dựa cửa sổ, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại, chỉ vào giường bệnh, Từ An đã ngủ rồi.
Từ lúc bước vào phòng bệnh, ánh mắt của Vương Mai đã dính chặt lên người Từ An — giống như ánh mắt của Bùi Sâm đang ở sau lưng bà luôn dõi theo Khương Thanh Diễn vậy. Khương Thanh Diễn bắt gặp ánh mắt ấy liền nhìn vào mắt hắn một cái: “Tôi về văn phòng trước đây, có chuyện gì cứ tới tìm tôi, hoặc gọi điện cũng được.”
“Cảm ơn bác sĩ Khương nhé.” Vương Mai quay người đẩy nhẹ Bùi Sâm một cái: “Con cũng mau đi tiễn người ta đi.”
Bùi Sâm khẽ gật đầu, nghiêng người cùng Khương Thanh Diễn rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh và văn phòng nằm cùng một tầng, cách nhau chưa đầy hai trăm mét, nhưng Bùi Sâm vẫn đi cùng Khương Thanh Diễn tới tận cửa văn phòng.
“Cầm lấy cái này đi.” Bùi Sâm đưa qua một chiếc lọ nhựa nhỏ màu nâu, Khương Thanh Diễn nhận lấy xem thử, là một hộp viên ngậm dành cho trẻ em, trên bao bì có vẽ hình một quả lê minh họa.
“Cho tôi?” Khương Thanh Diễn cúi đầu nghịch cái lọ, bên trong những viên ngậm phát ra tiếng lách cách.
Bùi Sâm nhìn anh: “Vị trái cây.”
Thật ra Khương Thanh Diễn hoàn toàn có thể trực tiếp tới phòng khám lấy thuốc, còn tiện hơn Bùi Sâm nhiều. Nhưng giờ đây, cái lọ nhỏ trong tay chẳng khác gì một túi chườm nóng, khiến lòng anh cũng ấm theo.
“Cảm ơn, tôi sẽ nhớ ngậm.” Khương Thanh Diễn siết chặt cái lọ thuốc nhỏ rồi nhét vào túi: “Vậy tôi vào trước nhé.”
“Bác sĩ Khương.” Bùi Sâm bất chợt gọi anh lại, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi không muốn chuyện của chú Từ khiến cậu bị áp lực, đừng nghĩ nhiều quá nhé.”
Vừa trở lại phòng bệnh là Bùi Sâm đã nhận ra tâm trạng anh không tốt. Dù bình thường Khương Thanh Diễn lúc nào cũng bình thản tùy ý, nhưng trong mắt anh vẫn luôn ánh lên nét dịu dàng. Từ An cố tình bảo Vương Mai ra ngoài để trò chuyện riêng với bác sĩ điều trị, ông muốn nói gì Bùi Sâm cũng có thể đoán được. Người ta vẫn nói bác sĩ vì chứng kiến nhiều nên nhìn chuyện sinh tử nhẹ hơn người thường, nhưng Khương Thanh Diễn mới chưa đến ba mươi tuổi, lòng dạ đâu đã vững vàng được như thế.
Trong lời nói của Từ An lộ rõ sự luyến tiếc và bất lực, quả thật có ảnh hưởng ít nhiều tới tâm trạng của Khương Thanh Diễn. Nhưng lời của Bùi Sâm khiến trái tim anh như vừa trải qua một trận động đất, khiến anh đứng im tại chỗ mấy giây không nhúc nhích. Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ đối diện, trong đôi mắt đen nhánh của Bùi Sâm là một chiều sâu không thể lường, khiến người khác nhìn không thấu.
Từ lúc quen biết đến nay, Bùi Sâm đã làm rất nhiều việc mà người ngoài nhìn vào đều thấy không thể nào, hắn lúc nào cũng mang theo cảm giác xa cách, thậm chí có phần sắc bén, không giống một người mềm mỏng, và chẳng hề ăn nhập gì với sự dịu dàng cả.
Nếu nói nội tâm không gợn sóng là điều không thể. Khương Thanh Diễn trong vô thức lại nhớ tới lời của Trần Ký, anh nhìn Bùi Sâm rất nghiêm túc.
Ấy thế mà hết lần này đến lần khác, ánh mắt của Bùi Sâm lại vô cùng thẳng thắn, dứt khoát để anh nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không né tránh. Cuối cùng Khương Thanh Diễn mới lên tiếng: “Sau này đừng gọi tôi là bác sĩ Khương nữa được không, nghe kỳ lắm.”
Bùi Sâm khẽ cười, như đã chờ câu bất mãn này của anh từ rất lâu: “Cậu cũng gọi tôi là ông chủ suốt đấy thôi.”
Khương Thanh Diễn bị phản đòn, đành chịu thua, nói: “Vậy thì sau này đừng ai gọi ai cả, cứ gọi tên là được.”
“Được.” Cánh cửa văn phòng vốn đang mở hé, một cơn gió lùa qua kèm theo tiếng “két” suýt nữa làm nó đóng sập lại. Bùi Sâm đưa tay đỡ lấy cánh cửa sau lưng Khương Thanh Diễn: “Vào đi, Thanh Diễn.”
Sáng sớm chín giờ, mấy người Gia Giai đã chạy tới nông trại rừng, đến khi trời gần tối mới về, máy ảnh chụp đến cạn pin. Trời lạnh như vậy mà tóc Gia Giai ướt nhẹp vì chơi đùa, còn vương cả mùi mồ hôi, xõa trên vai chẳng màng hình tượng, ngồi co ro trên ghế sofa tầng một hào hứng khoe với Mễ Hòa mấy trăm bức ảnh.
Chỗ này đa phần là khách du lịch trẻ, Mễ Hòa tính cách cởi mở, cũng là người từ nơi khác đến nên rất dễ kết thân với du khách. Đang nói đến đoạn vui vẻ, Mễ Hòa hào phóng bảo Tằng Chấn mang ra mấy lon bia, còn gọi thêm đồ nướng. Cả nhóm người tụm lại quanh bàn trà vừa ăn vừa uống. Bùi Đóa Đóa làm xong bài tập cũng ngồi xổm trên chiếc ghế nhỏ ăn mấy xiên khoai tây không cay.
Uống bia là một trong nhưng phương pháp kết thân rất nhanh. Tằng Chấn bị Mễ Hòa sai vặt suốt nhưng cũng vui vẻ chịu trận, mấy người Gia Giai thì bắt đầu chuyển đề tài sang chuyện yêu đương của các cặp đôi.
Đã chín rưỡi tối, Bùi Sâm vừa bước từ sân sau vào đã thấy Bùi Đóa Đóa đang ra dáng người lớn, cầm chai sữa đậu nành tu ừng ực mấy ngụm liền, ngửa mặt chăm chú nghe người lớn trò chuyện.
“Bùi Đóa Đóa.” Bùi Sâm đứng bên cầu thang gọi tên cậu bé: “Đến giờ đi ngủ rồi.”
“Ơ…” Bùi Đoá Đoá lập tức tỉnh khỏi trạng thái say sữa, đứng dậy chu môi đầy miễn cưỡng: “Vâng ạ.”
Dưới lầu tuy không đến mức ồn ào, nhưng lại rất náo nhiệt. Ngược lại, tầng hai và tầng ba yên tĩnh hơn hẳn. Nhiều du khách sau khi quay về đều vào thẳng phòng, bên ngoài hành lang trống trơn.
Lúc đi ngang qua cửa phòng 326, Bùi Đóa Đóa ngoái đầu nhìn một cái, nghi hoặc chỉ tay: “Ba ơi, sao hôm nay chú Khương còn chưa về ạ?”
“Chú Khương trực đêm, mai mới về.” Bùi Sâm giải thích.
Bùi Đóa Đóa chau mày như đang suy nghĩ gì đó: “Vậy à… Chú Khương vất vả thật đấy! Cô giáo con nói bác sĩ là một nghề rất lợi hại á ba.”
Bùi Sâm cũng không nói đạo lý gì nhiều với Bùi Đóa Đóa. Bản thân hắn là người tự mình lăn lộn lớn lên, chưa từng được ai giảng giải mấy chuyện cao siêu, huống chi Bùi Đóa Đóa là một cậu ấm chính hiệu. Bùi Sâm không thuận theo lời con mà chỉ đưa tay xoa đầu cậu nhóc một cái: “Về phòng rửa mặt rồi đi ngủ đi con.”
Bùi Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu, phòng của cậu nhóc ngay sát cạnh phòng Khương Thanh Diễn, cậu nhóc chạy đến mở cửa nói: “Mai gặp lại nha ba.”
Hành lang lại trở về yên ắng. Lúc này Bùi Sâm mới nghiêm túc ngắm nhìn cánh cửa trắng trước mặt — rõ ràng cửa các phòng trong homestay đều cùng một kiểu, nhưng cánh cửa này lại mang đến cảm giác rất khác, có hơi ấm, khiến người ta muốn lại gần.
Điện thoại trong túi rung hai cái, Bùi Sâm bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện tay mình vô thức đặt lên tay nắm cửa phòng 326, bóng hắn đổ lên cửa, phủ thành một khoảng tối.
Bùi Sâm lấy điện thoại ra, thấy Khương Thanh Diễn gửi đến hai tin nhắn, kèm một tấm ảnh chụp lọ kẹo ngậm cổ họng, bên dưới ghi: Kẹo ngậm ngon lắm, có vị trái cây.
Bùi Sâm lưu tấm ảnh ấy vào điện thoại, chính hắn cũng không rõ vì sao, chỉ là một bức ảnh bình thường nhất, nhưng vì là của bác sĩ Khương chụp, nên lại trở nên có chút đặc biệt.
Trưa hôm sau, Trần Ký đến sân bay. Vừa đẩy hai vali hành lý ra khỏi cửa là thấy Khương Thanh Diễn đang đứng ở lối đón. Tối qua Khương Thanh Diễn trực đêm, tay cầm ly cà phê, thấy Trần Ký thì lập tức bước tới, tay còn lại giấu trong tay áo, chẳng có vẻ gì là định giúp: “Đàn anh.”
“Còn biết gọi tôi là đàn anh cơ đấy?” Trần Ký chẳng giống như Khương Thanh Diễn không có chút chuẩn bị khi mới đến, vừa máy bay hạ cánh là y liền khoác ngay áo ngoài, đánh giá anh từ đầu đến chân: “Đến cả ly cà phê cũng không mang cho tôi?”
Khương Thanh Diễn bị châm chọc cũng không để bụng, mỉm cười hết sức tốt bụng giải thích: “Anh không thích uống cà phê mà.”
Trần Ký bị nói đến nghẹn họng nên hết giận luôn, chỉ nhìn anh một cái: “Thế cũng không biết giúp đàn anh mệt mỏi đường xa xách cái vali, không thấy mình hơi bị thiếu nhiệt tình à?”
“Tối qua tôi trực đêm, nửa đêm bị gọi vào phòng cấp cứu hội chẩn, ban ngày lại bận suốt, giờ đứng đây là chỉ muốn ngủ gục luôn.” Trong mắt Khương Thanh Diễn còn vằn cả tơ máu: “Anh còn chê tôi không nhiệt tình thì tôi chịu.”
Trần Ký vốn cũng chẳng có ý trách móc thật, lại nhìn ra sau lưng anh mấy lần: “Đi một mình à? Ông chủ nhiệt tình kia sao không ra đón cùng?”
Khương Thanh Diễn cúi đầu gọi xe: “Muốn ông chủ đón thì phải tính giá khác, giờ này chỉ có tôi miễn phí thôi. Đừng có mà kén chọn, xe đến rồi.”
Trần Ký chưa từng nói mình ở đâu, Khương Thanh Diễn tạm thời định vị về khu nghỉ dưỡng. Hai người xếp hành lý vào cốp xe rồi ngồi cạnh nhau ở băng sau.
“Lạc Ba mấy năm nay đổi khác nhiều thật.” Trần Ký nhìn ra cửa xe, đổi đề tài cực nhanh: “Cậu ở nhà nghỉ nào?”
Khương Thanh Diễn ngửa đầu uống hết ngụm cà phê cuối cùng, suýt nữa không bắt kịp nhịp độ của y: “Lộc Minh.”
Anh nói xong lại cảm thấy có lẽ Trần Ký chưa nghe bao giờ, bèn giải thích thêm: “Chỗ đó môi trường khá ổn, nằm ngay cửa vào khu nghỉ dưỡng, thứ…”
“Cậu đặt trước bao lâu thế?” Trần Ký ngạc nhiên quay đầu nhìn anh: “Thuê bao lâu, một năm à?”
Khương Thanh Diễn ngẩn ra, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Lúc xúc động thì thanh toán trước một tháng tiền phòng, rồi cứ như về nhà mà ngày nào cũng quay về, đến hôm nay mới sực nhớ, hóa ra kiểu sống này cũng có thời hạn, đợt hỗ trợ y tế của anh chỉ kéo dài một năm.
“Đến lúc đó rồi tính.” Khương Thanh Diễm đáp một câu cụt lủn, tựa lưng vào ghế, giọng như bong bóng xì hơi, móc một viên kẹo ngậm từ túi áo khoác ra bỏ vào miệng.
Trần Ký không nhận ra tâm trạng anh đột nhiên xuống dốc, nói: “Tối nay tôi mời ăn cơm, tôi biết một quán ngon lắm, ăn xong ấm hết cả người, vừa vặn lại cách chỗ cậu ở không xa.”
Nhắc đến chuyện này, Khương Thanh Diễn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh ở đâu vậy? Đừng nói là lần trước đến Lạc Ba rồi mua nhà luôn rồi nhé?”
“Đúng thế, mua rồi.” Trần Ký cười rất không đứng đắn: “Biệt thự 300 mét vuông, mang túi vào ở được ngay.”
Hai mươi phút sau, Khương Thanh Diễn nhìn Trần Ký với vẻ cực kỳ bất mãn: “Anh chắc là muốn ăn tối ở chỗ này?”
“Ừ, tôi thèm hương vị này hai năm rồi.” Trần Ký ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, xác nhận: “Đúng là quán này, lẩu Sukiyaki của họ là món tôi mê nhất.”
Khương Thanh Diễn không cam lòng quay đầu nhìn y, Trần Ký thì như thể đang nhìn kẻ không biết thưởng thức: “Quán này vị đỉnh lắm đấy, hồi đó tôi về còn định hỏi chị Thanh dạy tôi nấu, xong chị ấy trực tiếp đá tôi ra ngoài luôn.”