Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 21

Trần Ký cảm thấy hình như Khương Thanh Diễn với quán ăn này có hơi không hợp nhau. Vốn dĩ anh là người dễ tính, bình thường đi ăn hay đi chơi gì cũng thoải mái, mấy năm quen biết nhau rồi, mà thật sự đây là lần *****ên Trần Ký thấy anh có thái độ mâu thuẫn với một nhà hàng như vậy.

Vốn sắc mặt Khương Thanh Diễn đã chẳng mấy dễ coi, giờ nghe Trần Ký bổ sung thêm một câu, vẻ mặt anh lập tức trầm xuống mấy phần.

Hai chữ “chị Thanh” trùng hợp khiến anh nhớ lại người mà hôm nọ Từ Mẫn từng nhắc tới trong văn phòng. Tuy câu chuyện lúc đó chỉ mới kể nửa chừng, nhưng tai có không thính cũng đoán ra được mối quan hệ giữa “chị Thanh” và Bùi Sâm không hề đơn giản. Khương Thanh Diễn bất giác nhớ lại lần trước tới ăn, bà chủ xinh đẹp kia nhìn Bùi Sâm với ánh mắt gì. Không hiểu sao chỉ nghĩ tới thôi đã thấy có chút không thoải mái.

Hai người đứng ngoài cửa tiệm mấy phút, có vẻ như đang lưỡng lự chưa quyết. Cô nhân viên phục vụ nhận ra họ, mỉm cười đẩy cửa ra: “Hai anh muốn ăn gì thì vào trong xem thử đi ạ.” Chính là cô gái hôm đó đi cùng Bùi Sâm. Nhìn thấy Khương Thanh Diễn, mắt cô sáng rỡ: “Ơ, anh Khương? Lại đưa bạn tới nữa à?”

Câu này khiến bác sĩ Khương tính tình tốt cũng có hơi khó chịu. Ai mà không biết còn tưởng anh thích nơi này lắm.

Trần Ký ngạc nhiên liếc nhìn anh: “Cậu tới đây rồi à?”

Cô nhân viên cười tươi cướp lời: “Rồi, lần trước là đi cùng anh Bùi đó.”

Khương Thanh Diễn còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe tiếng Du Thanh đứng dậy, bước ra ngoài.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Khương Thanh Diễn vài giây, rồi khẽ nhếch môi cười: “Đến rồi à, vào trong ngồi đi.”

Đúng giờ ăn tối, đại sảnh đã chật kín người. Trần Ký nhìn một lượt, ngập ngừng hỏi: “Phải đợi hả?”

“Vào phòng riêng đi.” Du Thanh chỉ tay, rồi nhìn Khương Thanh Diễn đầy ẩn ý: “Bạn của ông chủ Bùi sao có chuyện không có chỗ ngồi được.”

Có người gọi tính tiền bên ngoài, cô nhân viên lập tức chạy đi, Du Quỳnh cầm thực đơn đặt lên bàn, nhìn Trần Ký: “Vẫn gọi lẩu sukiyaki hay muốn ăn cơm lươn?”

Trần Ký cười khẽ một tiếng: “Chị Thanh còn nhớ tôi à?”

“Nhớ chứ.” Du Thanh nhướng mày: “Mấy anh đẹp trai như cậu không nhiều đâu. Ngoài cậu ra, tôi cũng chỉ mới gặp thêm một người thế này.”

Nói rồi, Du Thanh hơi nghiêng cằm về phía Khương Thanh Diễn.

Trần Ký bật cười, nói chuyện với Du Thanh mấy câu, còn Khương Thanh Diễn từ đầu tới cuối đều không mấy tập trung, cúi đầu nghịch tách trà men sứ thô trên tay — kiểu dáng đặc trưng của địa phương, nhìn quen rồi, nhưng hôm nay lại thấy cực kỳ chướng mắt.

Tâm trí Khương Thanh Diễn hoàn toàn không ở đây, chẳng nghe rõ Trần Ký và Du Thanh nói gì. Chỉ thấy Du Thanh cười vài tiếng, anh bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đen ôm sát người, kiểu dáng như sườn xám, tôn thêm vẻ chín chắn, quyến rũ.

Cô là kiểu phụ nữ khí chất mạnh mẽ, không bao giờ chịu sống dưới cái bóng của đàn ông. Cô cần một người đàn ông có thể chinh phục mình, mà Bùi Sâm thì dường như rất đúng với hình mẫu đó.

Khương Thanh Diễn cau mày khó chịu, cảm thấy ngồi trong phòng này một phút cũng không yên.

May mà đồ ăn mang lên rất nhanh. Giống lần trước, Du Thanh còn tặng thêm vài món ăn kèm. Cô dựa người vào khung cửa, cười hỏi: “Muốn uống rượu không?”

“Không được.” Trần Ký rất có nguyên tắc: “Để tối uống.”

Du Thanh cong môi cười, “ồ” một tiếng. Đúng lúc đó, ngoài đại sảnh chợt vang lên một tiếng “choang”, âm thanh của chai thủy tinh rơi vỡ chát chúa khiến ai cũng phải ngoái nhìn, Du Thanh khẽ cau mày.

“Con ***** Du Thanh kia đâu rồi?” Một giọng đàn ông lớn tiếng quát, lộ rõ mùi rượu, nói năng lè nhè chẳng rõ chữ.

Cô nhân viên hoảng sợ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền sợ đến cắn môi, gắng gượng bước tới: “Tiên sinh, chúng tôi…”

“Cút mẹ mày sang một bên đi!” Gã giơ tay đẩy cô ngã dúi dụi. Cô gái không phòng bị, lảo đảo hai bước, đập người vào bàn phía sau.

Đại sảnh vốn đang ồn ào, giây lát liền lặng như tờ. Ai nấy đều cầu mong đừng dính chuyện vào mình.

Khương Thanh Diễn nhìn về phía phát ra tiếng động. Gã đàn ông gây sự trông chừng hai mươi mấy tuổi, ánh mắt hung dữ, đảo quanh tìm bóng Du Thanh.

Du Thanh rất nổi bật, gã lập tức nhận ra ngay, nhếch môi cười lạnh rồi sải bước đi tới, một cước đá ngã cái ghế bên cạnh, phát ra tiếng trầm đục. Khương Thanh Diễn theo phản xạ đứng dậy, còn Du Thanh vẫn ngẩng đầu, không hề né tránh.

Gã đàn ông đứng chắn ngay cửa phòng, chặn cả ba người bên trong. Mắt gã dán chặt vào ngực Du Thanh: “Con ***** kia, năm mươi vạn mày nợ tao định bao giờ trả?”

Du Thanh cười lạnh, mỉa mai đáp: “Không soi gương nhìn lại mình xem, mày trông giống người có năm mươi vạn à?”

Gã hừ khẽ: “Nợ tiền phải trả, thiếu một xu cũng không được.”

“Giấy nợ đâu?” Du Thanh chìa tay ra: “Có giấy thì bà trả. Không có thì cút, nếu không thì tao báo công an.”

Gã rít lên một câu chửi, rồi bất ngờ túm lấy cằm Du Thanh, bắt cô ngẩng đầu lên: “Không trả tiền? Tao đè mày ra đây luôn!”

Khương Thanh Diễn và Trần Ký nhìn nhau, cả hai mặt đều sầm xuống. Họ không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng thấy cảnh một tên say xỉn lại dám ngang nhiên làm càn với một người phụ nữa ngay trước mặt mình, không lý nào lại ngồi yên làm ngơ được.

“Buông tay.” Khương Thanh Diễn bị chặn bên trong chỗ ngồi, vươn tay đặt lên cổ tay người đàn ông, hơi dùng sức, lực đạo tuy không mạnh nhưng mang theo áp lực rõ ràng: “Có gì thì nói, đừng động tay động chân.”

Gã đàn ông liếc anh một cái, cười nhạt giễu cợt một tiếng “Ái chà”, sau đó lại quay sang nhìn Du Thanh: “Sao vậy, lại câu được thằng khác rồi à? Bùi Sâm chơi mày chán rồi chắc?”

Lực tay của Khương Thanh Diễn lập tức tăng lên: “Tôi nói lại lần nữa, buông ra.”

Du Thanh nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông hai giây, sau đó dứt khoát nhổ một bãi nước bọt lên người gã: “Đụ mẹ mày.”

“Bà mẹ mày!” Gã đàn ông lập tức giơ tay định đánh cô, Khương Thanh Diễn phản xạ cực nhanh, vung tay tát mạnh một cái vào mặt gã.

Trần Ký cũng lập tức đứng dậy, túm lấy cái đĩa sứ trên bàn ném thẳng về phía gã đàn ông. Cùng lúc đó, gã say rượu đang bị lép vế bỗng rút từ sau lưng ra một thanh sắt, hung hãn vung về phía Du Thanh, người đang được Khương Thanh Diễn kéo ra sau lưng để che chắn!

Dù sao Du Thanh cũng là phụ nữ, thấy vậy hét lên một tiếng kinh hãi. Khương Thanh Diễn giơ tay định chắn lại, thì người đàn ông bất ngờ bị ai đó từ phía sau siết chặt cổ, cánh tay rắn chắc và đầy sức mạnh khóa chặt gã lại. Gương mặt vốn đã đỏ vì rượu giờ chuyển sang tím ngắt vì thiếu oxy, cây gậy sắt trong tay rơi xuống đất vang lên tiếng “keng”, cả người bị kéo lùi ra sau mấy bước.

“Anh Bùi!” Cô phục vụ nhỏ giọng run rẩy chạy đến phía sau Bùi Sâm, vừa rồi bị dọa đến phát khóc, giờ thấy hắn xuất hiện thì không cầm nổi nước mắt nữa.

Gã đàn ông bị siết cổ không thể thở nổi, rượu cũng tỉnh nửa phần, phát ra những tiếng “khụ khụ” nặng nhọc trong cổ họng, hai tay cố gắng kéo tay Bùi Sâm ra.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, môi gã đã trắng bệch, Bùi Sâm mới chịu buông tay, gã đàn ông lập tức ho sặc sụa.

“Nếu còn để tao thấy mày quay lại lần nữa, thì sẽ không dễ dàng như hôm nay đâu.” Bùi Sâm đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn kẻ đang nằm trên đất: “Cút.”

Gã đàn ông không kịp lấy hơi, vứt cả cây sắt, loạng choạng bò dậy bỏ chạy ra ngoài.

Mãi đến lúc đó, Bùi Sâm mới nhìn sang và hỏi: “Không sao chứ?”

Khương Thanh Diễn và Du Thanh  đứng khá gần nhau, anh có thể cảm nhận rõ ánh mắt của hắn rơi lên người mình. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, câu hỏi đó là dành cho ai.

Sự quan tâm, bảo vệ Bùi Sâm thể hiện, tất cả đều là vì Du Thanh. Hắn ra tay vì cô, trong khoảnh khắc cô cần nhất, một màn anh hùng cứu mỹ nhân đúng nghĩa.

Du Thanh vừa rồi còn hoảng sợ như vậy, giờ sắc mặt đã khôi phục, thậm chí còn nở nụ cười quen thuộc. Cô nghiêng người bước tới, mỉm cười nói: “Không sao đâu.”

Nói xong, cô rất rộng lượng quay sang các vị khách trong tiệm: “Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Thế này đi, hôm nay tất cả hóa đơn đều được giảm một nửa, coi như tôi xin lỗi vì sự cố này.”

Một câu nói đơn giản đã khéo léo kết thúc màn kịch vừa rồi. Mọi người đến chỉ để ăn cơm, không ai thật sự quan tâm Du Thanh có nợ tiền hay không. Huống hồ chi, chuyện có nợ hay không thì người sáng suốt nhìn cũng biết.

“Cảm ơn bà chủ nhé!” Một vị khách du lịch giọng phổ thông lơ lớ nói to.

Du Thanh mỉm cười quyến rũ: “Không có gì.”

Vị trí của Bùi Sâm cách Khương Thanh Diễn mấy bước, hắn bước về phía họ, ánh mắt chuyển sang nhìn Trần Ký đang ngồi đối diện Khương Thanh Diễn.

Ánh mắt ấy có sự dò xét, cũng mang theo một thứ cảm xúc khác. Trần Ký nhìn lại hắn, rồi chủ động cười: “Đây là ông chủ nhà nghỉ của Khương Thanh Diễn đúng không?”

Bùi Sâm khẽ gật đầu: “Chào anh.”

Khương Thanh Diễn đứng bên cạnh mặt nặng như chì, không có ý định giới thiệu hai người với nhau. Trần Ký đành tự mình ra mặt: “Tôi là Trần Ký, cũng là bác sĩ tham gia hỗ trợ y tế đợt này, mới đến hôm nay.”

“Trước đó nghe Khương Thanh Diễn nhắc rồi, hoan nghênh.” Bùi Sâm chủ động bắt tay Trần Ký, nét mặt vẫn lạnh nhạt, cũng giống với giọng nói của hắn: “Bác sĩ Trần cũng ở quanh đây à?”

“Khỏi cần lo cho tôi.” Trần Ký xua tay, bữa cơm này còn chưa kịp ăn miếng nào, y quay sang hỏi Khương Thanh Diễn: “Ăn nữa không?”

Khương Thanh Diễn đã chẳng còn bụng dạ nào. Anh thậm chí không liếc nhìn Bùi Sâm lấy một cái, anh không muốn ở lại đây chút nào, nhìn thấy Du Thanh, nhìn thấy Bùi Sâm, đặc biệt là khi cả hai cùng xuất hiện liền khiến anh thấy phiền lòng.

Có chút chua, có chút đắng.

“Không ăn nữa.” Khương Thanh Diễn cúi đầu mặc áo khoác.

Bùi Sâm vẫn luôn dõi theo Khương Thanh Diễn, hắn nhạy bén hơn Trần Ký nhiều, hắn cảm nhận được tâm trạng của Khương Thanh Diễn rõ ràng là không tốt.

“Cậu có bị thương không?” Bùi Sâm nghiêng đầu, hỏi nhỏ.

Khương Thanh Diễn mím môi, vẫn cúi đầu kéo khóa: “Không.”

Cử chỉ của anh như đang từ chối trò chuyện, Bùi Sâm không hiểu anh sao vậy, chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói thêm gì.

Cảnh tượng tên kia cầm gậy sắt xông lên vẫn còn khiến Bùi Sâm thấy sợ. Cái cách Khương Thanh Diễn giơ tay định đỡ khi ấy khiến hắn không dám tưởng tượng nếu cây gậy đó thật sự giáng xuống thì tay anh sẽ ra sao.

Hắn chưa từng trải qua cảm giác bận tâm như vậy bao giờ. Cũng vì vậy mà hắn chẳng có thời gian suy nghĩ tâm trạng đó là gì mà chỉ kịp lao lên khống chế gã đàn ông kia.

Hắn lặng lẽ quan sát Khương Thanh Diễn, chắc chắn người này thực sự không bị thương. Khương Thanh Diễn đã mặc xong áo, hai tay đút túi, lạnh nhạt liếc Bùi Sâm một cái rồi lách qua hắn bước ra khỏi phòng.

Trần Ký tiếc nuối nhìn nồi lẩu sukiyaki còn đang bốc khói trên bàn, bữa ăn chờ đợi hai năm mà chưa kịp nếm một miếng nào, y kéo vali đi theo.

Editor: Vâng, đôi trẻ giận nhau thì ai buồn nhất ạ =))) 

Trần Ký: tôi…

Bình Luận (0)
Comment