“Cậu nói xem, leo núi mà cũng không biết cẩn thận chút à?” Viện trưởng Trần bực bội rót cho Kỳ Nam một ly nước giấy rồi nhét vào tay anh ta, vô cùng bất mãn với việc mình phải đích thân hầu hạ người khác, tay đút túi quần đứng một bên: “Còn phải làm phiền bác sĩ Trần đi cùng cậu đến đây nữa chứ.”
Kỳ Nam nhấp một ngụm nước, qua khe cửa khép hờ, liếc thấy Trần Ký đang tựa vào cửa sổ hành lang nghe điện thoại, bèn bĩu môi: “Tôi đã nói con rắn đó không có độc rồi, ai bảo anh ấy làm quá lên.”
Viện trưởng Trần liếc anh ta một cái, lúc này Trần Ký đã cúp máy, đẩy cửa bước vào, ánh mắt lập tức dừng ở mắt cá chân Kỳ Nam.
“Gọi điện xong rồi à?” Kỳ Nam chống tay lên bàn định đứng dậy, Trần Ký liền bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay anh ta.
Viện trưởng Trần thấy y căng thẳng như vậy, không nhịn được trêu: “Không cần lo đâu, Kỳ Nam từ nhỏ đã lì lợm rồi, trèo đèo lội suối chuyện gì cũng từng làm qua, chỉ riêng cánh tay trái thôi cũng đã gãy hai ba lần rồi đấy.”
Ngón tay Trần Ký khẽ siết chặt, cúi đầu nhìn Kỳ Nam, sắc mặt không vui, hiển nhiên lời viện trưởng Trần chẳng có chút tác dụng trấn an nào. Trong lúc Kỳ Nam cúi người lấy điện thoại trên bàn bỏ vào túi áo khoác, Trần Ký đã cúi xuống bế bổng anh ta lên.
Viện trưởng Trần chưa từng gặp qua cảnh tượng này, tưởng là hai người này tính động tay đông chân, giật mình la lên một tiếng định nhào đến ngăn cản, ai ngờ thấy vậy thì khưng lại, đứng xịt keo tại chỗ.
“Trần Ký! Anh thả tôi xuống!” Kỳ Nam thấp giọng cảnh cáo, giữa tiếng kêu kinh ngạc của viện trưởng Trần: “Không thì tôi cắn cổ anh đấy.”
Người khác có khi sẽ sợ anh ta dọa, nhưng Trần Ký hoàn toàn không bận tâm, còn bật cười, nghiêng đầu khiêu khích: “Em cắn anh đi.”
Kỳ Nam tức đến mức thở không ra hơi, trừng mắt nhìn cằm y, thở hổn hển.
“Đừng nhìn nữa,” Trần Ký bế Kỳ Nam ra khỏi phòng xử lý, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang: “Em cứ nhìn anh bằng ánh mắt này, anh lại tưởng em yêu anh mất thôi.”
Kỳ Nam không chịu yếu thế, buột miệng: “Tôi vốn dĩ…”
Nửa câu sau bị nghẹn lại, Trần Ký mỉm cười liếc nhìn: “Vốn dĩ thế nào?”
Cả hai giữ nguyên tư thế này khiến người ngoài trông thấy còn tưởng Kỳ Nam bị thương nặng, vừa tới cửa phòng cấp cứu đã có hai người vô tình bắt gặp bọn họ, vội vàng nép sang bên nhường đường, lúc lướt qua còn không quên đưa mắt nhìn Kỳ Nam đầy thương cảm.
“Im miệng đi, mau đi thôi.” Kỳ Nam không quen bị người ta bế, càng không chịu nổi ánh mắt soi mói, bèn nhắm tịt mắt lại, đầu tựa lên vai Trần Ký như muốn trốn tránh.
Trên núi vốn đã chuẩn bị sẵn hai chiếc lều, lúc đầu dự tính để Bùi Sâm và Kỳ Nam một lều, Khương Thanh Diễn và Trần Ký một lều. Khi Khương Thanh Diễn đang gọi điện, Bùi Sâm vừa hay thu dọn xong chiếc lều *****ên. Đúng lúc anh nói muốn ở lại đỉnh núi một đêm, thì chiếc lều *****ên cũng vừa được thu gọn.
Bùi Sâm ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh một lúc: “Hay tôi dựng lại nhé?”
“Hay ngủ chung một cái đi.” Khương Thanh Diễn thực ra chưa từng đi cắm trại bao giờ, đương nhiên nghĩ rằng trong lều chỉ có túi ngủ đơn, hồi còn đi học cũng ở ký túc xá, chẳng có gì không chấp nhận được.
Bùi Sâm nhìn anh một lúc rồi gật đầu: “Được.”
Lá đỏ trải đầy mặt đất, mang theo một vẻ đẹp mà Khương Thanh Diễn chưa từng thấy, gió thu ào ạt thổi tới, lá cây xoay tròn rồi rơi lả tả xuống. Đã quyết định ở lại đỉnh núi, hai người cũng không vội quay về, cùng đi dạo quanh một vòng.
Cách đó không xa có một con suối nhỏ rất hẹp, nước suối trong veo, mùa này vẫn có thể thấy cá nhỏ bơi lội. Bất kỳ nơi nào trong rừng núi cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của Khương Thanh Diễn, thỉnh thoảng anh ngồi xổm thật lâu để ngắm nhìn một bụi cỏ, thỉnh thoảng lại cúi xuống chạm tay vào dòng suối lạnh buốt. Nơi này hồi nhỏ Bùi Sâm từng đến vô số lần, chẳng cảm thấy có gì lạ, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đi theo sau Khương Thanh Diễn, bất kể lúc nào anh quay đầu lại, đều có thể thấy Bùi Sâm cách mình hai ba bước.
Mãi đến khi điện thoại sắp cạn pin, trời cũng đã tối hẳn, hai người mới quay về. Bốn phía tối om, Bùi Sâm bật đèn pin điện thoại chiếu xuống mặt đất, chỉ có một khoảng sáng nhỏ trước mắt. Tiếng côn trùng mùa hè đã biến mất, núi rừng yên ắng đến mức rộng lớn và trống trải, ngay cả hơi thở cũng như mang theo tiếng vọng, chỉ còn lại tiếng bước chân giẫm lên lá khô.
“Có sợ không?” Bùi Sâm đột nhiên hỏi.
Buổi tối trên núi nhiệt độ còn thấp hơn, Khương Thanh Diễn đút tay vào túi áo khoác ngoài của Bùi Sâm để sưởi ấm, nghe vậy thì mơ hồ nhìn quanh: “Tôi sợ lạc đường.”
“Hồi nhỏ tôi hay đến đây.” Bùi Sâm rất rành đường, dẫn Khương Thanh Diễn rẽ vào một bụi cỏ đã úa vàng, đi chưa tới vài phút, quả nhiên đã thấy lều của họ.
“Tôi rất muốn nghe.” Khương Thanh Diễn theo sát bên hắn: “Nếu anh nguyện ý, tôi rất muốn biết về tuổi thơ của anh.”
Bùi Sâm nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh sáng mờ mịt của đèn pin không nhìn rõ biểu cảm: “Tuổi thơ của tôi?”
“Ừm.” Khương Thanh Diễn ngồi xuống một tảng đá lớn bên cạnh lều, duỗi thẳng chân ra thư giãn: “Còn nếu anh không muốn kể cũng không sao.”
Bùi Sâm lấy ra hai hộp cơm tự hâm nóng, nhướng mày cười như không cười liếc nhìn anh. Một bên thì tỏ vẻ rất muốn nghe, một bên lại “rộng lượng” tỏ ý không ép buộc, khiến hắn nhớ tới khi Bùi Đoá Đoá vòi hắn mua cua nhỏ ngoài cổng nhà, ngẩng đầu nói: “Ba ơi, con rất thích mấy con cua nhỏ ngoài cổng, nhưng nếu ba không muốn mua cho con thì cũng không sao đâu ạ.”
Giống hệt nhau.
Kết quả cuối cùng cũng chẳng khác, khi hơi nước từ hộp cơm tự hâm nóng bốc lên, Bùi Sâm đẩy một hộp tới trước mặt Khương Thanh Diễn: “Ăn cơm trước đã.”
Sau khi hai người ăn uống đơn giản, rửa mặt xong rồi chui vào lều, Khương Thanh Diễn lập tức đờ người ra, trong lều không hề có hai túi ngủ riêng biệt như anh tưởng, chỉ có một chiếc đệm hơi rộng chưa tới một mét rưỡi, hai chiếc gối nằm sát cạnh nhau còn hơi chật chội, phía trên đắp hai tấm chăn lông.
Khi anh còn đang ngẩn ra, Bùi Sâm đã từ ngoài bước vào, mang theo chút hơi lạnh, đứng ngay sau lưng anh: “Sao vậy?”
Hắn nhìn ra sự do dự của Khương Thanh Diễn, thấy vẻ mặt anh lưỡng lự, liền bình tĩnh rót một cốc nước ấm từ bình giữ nhiệt uống một ngụm: “Hay là để tôi dựng cái lều kia…”
“Không cần.” Khương Thanh Diễn biết hắn định nói gì, bèn ngắt lời, ngồi xuống mép đệm hơi: “Không phải anh đã nói sẽ kể chuyện cho tôi nghe à?”
Hai người nằm chung trên đệm hơi, cộng thêm hai tấm chăn lông, không gian càng thêm chật chội. Khương Thanh Diễn cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt, còn Bùi Sâm thì chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay. Nằm trong bóng tối, Khương Thanh Diễn mới phát hiện lều này còn có một phần trần bằng nhựa trong suốt, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Quá khứ của Bùi Sâm, so với vẻ ngoài sáng sủa của hắn hôm nay, lại trở nên khốn khổ đến đau lòng. Nhưng hắn không cảm thấy khó mở lời, bởi mỗi người đều được tạo nên từ vô số những ngày hôm qua, dù tốt hay xấu, đều là trải nghiệm, là tài sản. Hắn rất ít khi nghĩ về chuyện cũ, giờ đột nhiên để cho hắn nói, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tôi từ nhỏ đã không có cha mẹ, không biết là họ bỏ tôi hay vì lý do gì khác. Từ khi có trí nhớ đã lang thang bên các thùng rác, nhặt đồ ăn, nhặt quần áo, những ngày mưa gió không có chỗ trú, thì chui vào gầm cầu.”
Khương Thanh Diễn mở to mắt nhìn trời, vai anh chạm vào vai Bùi Sâm, hai người nằm sát nhau. Trong không gian ấy, giọng cười khẽ của Bùi Sâm vang lên bên tai: “Thực ra cũng chẳng có gì để kể, tôi chưa từng học hành tử tế, sống rất cực khổ, mỗi ngày chỉ nghĩ làm thế nào để tồn tại.”
Hắn dừng lại vài giây, rồi nói tiếp: “Đó cũng là lý do tôi nhận nuôi Bùi Đoá Đoá. Lần *****ên nhìn thấy thằng bé ở viện mồ côi, nó vừa mới biết đi, tôi đậu xe trong sân, nó chập chững chạy về phía tôi, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt rất trong trẻo, giống hệt con chó nhỏ từng theo tôi lang thang mấy tháng khi còn bé.”
Trong viện mồ côi có rất nhiều đứa trẻ, trải qua những câu chuyện gần như giống nhau, Bùi Sâm vẫn luôn gửi tiền tài trợ, thỉnh thoảng đưa tiền cho lão Từ quản lý, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận nuôi một đứa trẻ. Chỉ là ngày hôm đó, đôi mắt tròn xoe như biết nhìn thấu lòng người của Bùi Đoá Đoá đã khiến hắn không đành lòng để cậu nhóc bé nhỏ như búp bê ấy đi lại con đường giống mình.
Gia đình của Khương Thanh Diễn rất ổn định và hạnh phúc, đến mức anh gần như quên mất trên đời còn có những cuộc đời hoàn toàn khác với mình. Dù Bùi Sâm chỉ kể bằng vài câu đơn giản, nhưng cũng không khó để hình dung những khổ cực mà hắn từng trải qua. Chẳng qua là tất cả đau đớn ấy cuối cùng lại chồng chất thành bậc thang, đưa hắn đứng ở nơi cao hơn.
“Anh rất giỏi.” Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn hắn, đúng lúc nghe thấy câu đó, Bùi Sâm cũng quay sang, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài phân. Dưới ánh trăng mờ nhạt lác đác, Khương Thanh Diễn ngẩng lên nhìn môi Bùi Sâm, trong lòng bỗng dấy lên một thôi thúc muốn hôn lên đó.
Ánh mắt anh rất thẳng thắn, đến mức Bùi Sâm muốn giả vờ không hiểu cũng khó. Vài giây sau, hắn dời mắt đi: “Vậy còn cậu? Muốn kể gì không?”
“Anh muốn biết gì?” Khương Thanh Diễn hỏi lại.
Bùi Sâm không trả lời ngay, chỉ đưa tay kéo chăn đắp cao hơn cho Khương Thanh Diễn: “Muốn kể một chút tại sao hôm đó lúc tôi phanh gấp trước cổng bệnh viện, cậu lại sợ đến vậy?”
Lời hắn nói khiến tim Khương Thanh Diễn khựng lại một nhịp, anh kinh ngạc nhìn hắn, không phải không thể nói, chỉ là nhiều năm nay, anh cũng từng ngồi xe người khác không ít lần, từng gặp tình huống phanh gấp rất nhiều lần, nhưng chưa từng ai hỏi anh câu này.
“Hồi học đại học, có lần tôi đi chơi với mấy người bạn, giữa đường xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn.” Đó là cơn ác mộng của Khương Thanh Diễn, từng khiến anh mất ngủ suốt một thời gian dài. Mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu đều là vũng máu loang lổ, đầu xe biến dạng, tiếng còi xe cứu thương chói tai, tiếng khóc xé lòng:
“Người lái xe hôm đó là một chị khóa trên tôi rất thân, tôi ngồi ghế phụ. Đầu xe bị biến dạng nghiêm trọng, chị ấy bị kẹt lại, không cứu được.”
Một xe toàn sinh viên y khoa, nhưng lại chỉ có thể mở to mắt nhìn một sinh mệnh tươi đẹp như vậy từ từ rời đi ngay trước mắt mình.
“Từ đó tôi không lái xe nữa, không phải không thể lái được, chỉ là rất bài xích, dễ bị căng thẳng. Ngồi xe thì đỡ, nhưng chỉ cần gặp phanh gấp là trong lòng vẫn thấy khó chịu.”
“Vậy còn cậu?” Bùi Sâm hỏi, “Cậu có bị thương không?”
“Gãy xương đùi, nằm liệt trên giường hết nửa học kỳ.” Khương Thanh Diễn trở mình, nằm thẳng ra: “Trước đây tôi cũng từng thử gặp mấy bác sĩ tâm lý, nhưng không hiệu quả lắm, sau này dứt khoát bỏ luôn. Dù sao với tâm trạng như vậy mà lái xe ra đường thì cũng không có trách nhiệm với bản thân lẫn người khác.”
Những người có phản ứng PTSD* sẽ rất đau khổ trong cuộc sống thường ngày, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể bị nỗi sợ khuếch đại lên gấp bội. Bùi Sâm vốn lái xe rất vững, hôm đó xét cho cùng cú phanh cũng không đến mức gấp, thậm chí đến Bùi Đoá Đoá còn chẳng thấy có gì, nhưng lại khiến sắc mặt Khương Thanh Diễn trắng bệch.
*Hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn) là những hồi tưởng tái hiện lại một hoặc nhiều sự kiện sang chấn trong quá khứ.
“Cách tốt nhất để chiến thắng nỗi sợ chính là đối mặt với nó.” Giọng Bùi Sâm hiếm khi dịu dàng đến vậy:
“Nếu cậu muốn, tôi có thể tìm cơ hội tập lái cùng cậu.”
Chuyện này Khương Thanh Diễn chưa từng nghĩ tới, chỉ cần nghĩ đến việc đặt tay lên vô lăng thôi là lòng bàn tay anh đã theo phản xạ mà toát mồ hôi lạnh. Anh quay đầu nhìn Bùi Sâm, im lặng rất lâu rồi mới nở một nụ cười:
“Được thôi.”