Trong lều không ấm lắm, chiếc giường có hơi chật, trở mình cũng sợ lăn xuống đất. Khương Thanh Diễn cuộn mình trong tấm chăn lông, hơi thở đều đều, Bùi Sâm thì mở mắt nhìn bầu trời, không sao chợp mắt nổi.
Hồi nhỏ hắn từng ngủ bên cạnh thùng rác, thường xuyên ăn không đủ no, bụng trống rỗng đến mức không ngủ nổi. Những lúc ấy hắn chỉ biết dựa vào bức tường, ngước nhìn mặt trăng trên cao giống hệt đêm nay. Chỉ khác là khi đó hắn còn chẳng biết tương lai mình ở đâu, thậm chí không biết mình sẽ chết đói vào ngày nào. Còn bây giờ, bên cạnh hắn là một người có ý nghĩa rất đặc biệt, cảm giác chẳng chân thật chút nào.
Khương Thanh Diễn ngủ say rồi liền hoàn toàn mất cảnh giác, anh trở mình, ngả người ra sau. Bùi Sâm thoáng thót tim, vội vươn tay vòng ra sau lưng đỡ lấy anh, tránh cho anh rơi xuống đất. Người suýt ngã lại chẳng hề hay biết gì, cứ thế quay mặt về phía Bùi Sâm tiếp tục ngủ.
Có lẽ do không đủ ấm, trong vô thức Khương Thanh Diễn lại rúc sát vào Bùi Sâm hơn, anh khẽ vùi đầu, trán chạm nhẹ vào bên cổ Bùi Sâm. Bùi Sâm vén tấm chăn mình đang đắp, trùm lên người Khương Thanh Diễn rồi thừa dịp bóng tối lặng lẽ siết chặt lấy bàn tay hơi lạnh của Khương Thanh Diễn.
Sáng sớm hôm sau khi trời vừa mới hửng sáng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong lều. Khương Thanh Diễn cựa mình nhưng vẫn chưa tỉnh giấc, Bùi Sâm thò tay ra khỏi chăn, mò lấy điện thoại, đến mắt cũng lười mở, tiện tay bấm nghe.
Giờ này gọi điện đến ngoài Bùi Đoá Đoá ra, hắn chẳng nghĩ được là ai khác.
“A lô.” Bùi Sâm áp điện thoại lên tai.
Nhưng giọng trẻ con quen thuộc không vang lên như tưởng tượng. Sau vài giây im lặng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng tự hỏi nghi hoặc: “Không bấm nhầm số chứ?”
Cả hai bên cùng im lặng, Bùi Sâm nhíu mày, mở mắt nhìn màn hình điện thoại, một chữ: Mẹ.
Hắn sững người trong khoảnh khắc, rồi mới chợt nhận ra đây không phải điện thoại của mình.
“Xin lỗi, phiền cô chờ một chút.” Bùi Sâm chống tay ngồi dậy, đưa điện thoại sát tai Khương Thanh Diễn, hạ giọng: “Thanh Diễn, điện thoại của cậu.”
“Ừm.” Khương Thanh Diễn nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, lẩm bẩm đáp, mắt vẫn nhắm nghiền.
“Mẹ có làm phiền con không?” Trong điện thoại, tiếng của Thanh Lan chần chừ vang lên: “Làm phiền đến hai đứa?”
“Mẹ?” Khương Thanh Diễn lập tức phản ứng, hiểu ngay ý mẹ mình: “Sao mẹ gọi sớm thế?”
Bùi Sâm đã mặc áo khoác vào, hắn quay lại đắp kín chăn cho anh rồi nhẹ nhàng ra khỏi lều, nhường không gian riêng cho họ.
“À thì mẹ vừa nhớ ra, lần trước con gọi cho mẹ chưa nói được mấy câu đã cúp máy. Mẹ sợ con có chuyện gấp.” Thanh Lan vừa ngáp vừa nói: “Tối nay mẹ phải đi tiệc cùng ba con, giờ đang trên đường đi chăm da đây.”
“… ” Khương Thanh Diễn im lặng một lúc: “Nếu mẹ không nhắc thì con còn chẳng nhớ ra mình đã gọi điện cho mẹ ngày nào nữa. Dù có chuyện gấp thì giờ cũng xong hết rồi.”
Thanh Lan cũng không để tâm, bà cười xòa xòa, cũng chẳng hỏi xem rốt cuộc con trai mình gọi để làm gì: “Giờ con đang ở đâu vậy? Vừa nãy ai nghe máy vậy?”
Bùi Sâm ngồi xổm bên dòng nước mát rửa mặt ở bên ngoài, nghe tiếng bước chân sau lưng bèn ngoảnh lại. Khương Thanh Diễn cũng mặc thêm áo khoác, lững thững bước đến, mái tóc vừa ngủ dậy rối bù.
“Ban nãy lỡ tay nhận nhầm điện thoại của cậu, tôi cứ tưởng Đoá Đoá gọi.”
Bùi Sâm đứng dậy, tiện tay đưa cho Khương Thanh Diễn cốc nước ấm lấy từ bình giữ nhiệt.
Điện thoại hai người cùng kiểu, chuông báo cũng mặc định để nhạc hệ thống, chẳng trách Bùi Sâm nhầm. Khương Thanh Diễn nhận lấy cốc, ngồi xổm xuống rửa mặt, vừa súc miệng vừa líu ríu: “Không sao, là mẹ tôi gọi.”
“Ăn sáng xong xuống núi nhé?” Bùi Sâm hỏi.
Khương Thanh Diễn gật đầu đứng lên, bất giác quay đầu nhìn lại cái lều nhỏ, nghĩ đến chuyện tối qua hai người chen chúc cùng một chỗ, anh mới chợt đỏ mặt.
Buổi sớm trên núi lạnh buốt, cái lạnh này khác hẳn ban đêm, nhưng trong hơi thở lại ngập tràn mùi không khí tươi mới. Khương Thanh Diễn vừa theo sau Bùi Sâm vừa ngước nhìn tấm lưng vững chãi của hắn, vừa há miệng hít sâu luồng khí trong lành.
Hôm nay Khương Thanh Diễn được nghỉ, về đến nhà nghỉ là lên lầu tắm rửa rồi ngã lăn ra ngủ bù. Còn Bùi Đoá Đoá vì cuối tuần được nghỉ học nên cậu nhóc vẫn ngồi chồm hổm bên bể cá, chăm chú chơi với hai con cua nhỏ.
Sắp đến giờ ăn tối, ngoài cổng đi vào một đôi vợ chồng trung niên, cả hai người đều mặc áo khoác lông dày cộp. Dù nhiệt độ Lạc Ba đã xuống thấp, nhưng hiếm người diện nguyên bộ áo phao dài như vậy. Mễ Hòa liếc mắt nhìn đôi vợ chồng ấy, thầm đoán chắc họ là du khách từ miền Bắc tới.
“Chào cô, cho hỏi còn phòng giường đôi không?” Người phụ nữ trông dịu dàng, giọng nói cũng ấm áp.
Mễ Hòa đứng dậy, mỉm cười: “Xin lỗi quý khác, nhà nghỉ chúng tôi hết phòng rồi.”
Thanh Lan sững lại, quay đầu nhìn Khương Hồng Sinh chồng mình: “Chồng ơi, hết phòng rồi thì sao đây?”
Khương Hồng Sinh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khoác dày cộp thế này, khó khăn đi theo sau lưng vợ: “Phải đặt phòng trước sao?”
Mỗi lần đi công tác, mọi chuyện đều có thư ký lo, đây là lần *****ên trong đời ông bị một nhà nghỉ từ chối thẳng thừng.
Ngày nào Mễ Hòa cũng lặp đi lặp lại câu trả lời này mấy trăm lần, nên máy móc đáp lại: “Nhà nghỉ chúng tôi thường phải đặt phòng trước một tháng. Hai cô chú thử đi sâu vào trong, mấy nhà nghỉ khác có thể còn phòng trống.”
Nhưng Thanh Lan đâu dễ dàng bỏ cuộc, bà đặc biệt bay gấp tới Lạc Ba cũng chỉ vì muốn gặp mặt người đàn ông tối qua vừa tỉnh ngủ đã cầm nhầm điện thoại của con trai mình.
Trong sảnh tầng một, nhiều khách du lịch đã trở về, có người đi thẳng lên lầu. Thanh Lan liếc mắt nhìn quanh, dễ dàng nhận ra người ngồi sau quầy tiếp tân không phải ông chủ mà là Tằng Chấn.
“Ôi! Con cua nhỏ của con đánh nhau rồi!” Tiếng trẻ con hốt hoảng vang lên từ sau quầy lễ tân. Thanh Lan giật mình, mới phát hiện ra đằng sau còn có một nhóc con ngồi chơi.
Bùi Đoá Đoá “vù” một cái đứng bật dậy, ló cái đầu nhỏ ra ngoài bàn, rồi quay đầu hét toáng lên về phía sân sau: “Ba ơi! Mau ra đây đi ba!”
Giọng nói lớn đến mức ai mà không biết còn tưởng có người nào bị bắt nạt.
Mễ Hòa đi qua nhìn, tay tự nhiên đặt lên vai Tằng Chấn, ngón tay thân mật cọ nhẹ vào d.ái tai cậu ta, ánh mắt Thanh Lan sáng tỏ dời đi, xem ra người này cũng không phải.
Vài giây sau, cánh cửa kính ở sân sau bị ai đó kéo ra từ bên ngoài, Thanh Lan theo phản xạ nhìn qua, chỉ thấy một bóng người cao lớn bước vào. Bùi Đóa Đóa lập tức vẫy cánh tay nhỏ xíu: “Ba ơi mau lại đây đi ba!”
“Chuyện gì vậy con?” Bùi Sâm cúi người nhìn bốn con thú cưng mới của con trai.
“Hai con này đánh nhau rồi!” Bùi Đóa Đóa phấn khích chỉ vào bể cá: “Dùng cái kìm to ấy!”
Bùi Sâm cụp mắt xuống, nhưng khí thế lạnh lùng tự nhiên toát ra từ người hắn lại không cách nào che giấu nổi. Thanh Lan nhíu mày, bao năm dạy học, học sinh bà dạy ra đều mang theo khí chất nho nhã của người tri thức, mà tính cách kiểu như Khương Thanh Diễn đã coi như là sự thất bại trong giáo dục của bà rồi, kiểu người như Bùi Sâm thật sự không phù hợp với hình mẫu “nửa kia” trong lòng bà chút nào.
Trong lòng bà rối bời, nhưng Khương Hồng Sinh lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy tiếng reo vui của Bùi Đóa Đóa, ông cũng buông vali, lon ton chạy tới, vươn cổ qua quầy lễ tân để nhìn hai con cua.
“Con nuôi rùa thế này là sai rồi.” Khương Hồng Sinh chỉ vào hai con rùa đủ màu sắc trên lưng: “Loài này không thể ngâm nước suốt ngày đâu, nó sẽ chết đấy.”
Bùi Sâm ngẩng mắt lên, im lặng liếc nhìn Khương Hồng Sinh. Bùi Đóa Đóa ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Thật ạ? Vậy con phải làm sao đây? Ba con bảo trời lạnh quá, phải đợi đến mùa xuân mới thả ra sân sau được.”
Khương Hồng Sinh rất thích trẻ con, dù công việc bận rộn đến đâu cũng luôn cố dành thời gian chơi với Khương Thanh Diễn. Tuổi thơ của Khương Thanh Diễn hầu như đều gắn bó với chiếc ghế da to rộng trong thư phòng ông.
Trong nhà rất ấm, Thanh Lan đứng bên cạnh, như vô tình liếc nhìn Bùi Sâm diện mạo quả thực rất điển trai, toát lên vẻ nam tính, nhưng người này nhìn thế nào cũng giống dân anh chị lăn lộn ngoài xã hội hơn là người đàng hoàng.
Khương Hồng Sinh đối xử với trẻ nhỏ rất kiên nhẫn, khi Khương Thanh Diễn quen Tiêu Khoát rồi công khai với gia đình, bề ngoài ông không nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ chuyện ôm cháu chắc vô vọng rồi. Vì thế khi thấy Bùi Đóa Đóa đáng yêu như vậy, lập tức tình thương dạt dào trong lòng trỗi dậy, ông cởi áo khoác lông vũ ra trò chuyện cùng cậu bé.
Thấy Bùi Đóa Đóa có người chơi cùng, Bùi Sâm cũng không quản nữa, quay người ngồi xuống ghế bên cạnh, cách Thanh Lan không xa.
“Cậu là chủ ở đây à?” Thanh Lan nhìn hắn một lúc lâu, không nhịn được hỏi.
Bùi Sâm liếc qua bà, ánh mắt nhàn nhạt, hỏi ngược lại: “Cô đặt phòng chưa?”
“Chưa, tôi đâu biết ở đây phải đặt trước.” Thanh Lan cười: “Nhìn chỗ này đông khách ghê.”
Bùi Sâm không trả lời, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, hoàn toàn không có ý định tiếp tục trò chuyện.
Khương Thanh Diễn ngủ thẳng tới tận giờ ăn tối mới xuống lầu. Vừa đi tới khúc cua tầng hai đã nghe thấy tiếng Bùi Đóa Đóa reo lên đầy ngưỡng mộ: “Giỏi quá trời quá đất luôn!”
Bùi Đóa Đóa vừa vỗ tay vừa trầm trồ, nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sáng lên: “Chú Khương! Mau tới xem căn nhà nhỏ cho rùa mà chú kia làm cho con nè!”
“Đã nói rồi mà, không gọi là chú, phải gọi là bác chứ.” Một giọng nói trầm thấp pha tiếng cười vang lên. Khương Thanh Diễn khựng lại tại chỗ, ánh mắt từ gương mặt cười rạng rỡ của Bùi Đóa Đóa chậm rãi chuyển sang người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cậu bé.
Phải mất mấy giây, Khương Thanh Diễn mới khó tin thốt lên: “Ba?”
Tiếng gọi này khiến cả đám người dưới lầu lập tức im bặt. Mễ Hòa và Tằng Chấn liếc nhau, Khương Hồng Sinh ngẩng đầu nhìn qua, ngay cả tiếng reo hoan hô của Bùi Đóa Đóa cũng kịp thời dừng lại.
“Ba, sao ba lại tới đây?” Khương Thanh Diễn bước xuống lầu. Đúng lúc này, Bùi Sâm từ ngoài cửa bước vào, phía sau còn có mẹ anh, bà Thanh Lan.
“Mẹ?”
Khương Thanh Diễn kinh ngạc nhìn người đứng sau lưng Bùi Sâm. Bùi Sâm hơi khựng lại, quay đầu liếc nhìn vẻ mặt có chút chột dạ của Thanh Lan.
Hai người đột nhiên đổ bộ đến Lạc Ba thế này, vì lý do gì thì Khương Thanh Diễn cũng đoán được đôi phần, trong lòng anh mơ hồ có chút bực bội. Anh đi tới bên cạnh Bùi Sâm, hạ giọng hỏi: “Sao hai người tự nhiên tới đây thế?”
“Không phải đặc biệt đến thăm con à?” Thanh Lan cười đáp, nhưng ánh mắt lại cứ không kìm được mà liếc nhìn Bùi Sâm bị anh che phía sau.
Khương Thanh Diễn bất đắc dĩ nghiêng người, giới thiệu với Bùi Sâm: “Đây là ba mẹ tôi, hôm nay mới từ Dương Châu bay tới.”
Nói xong anh lại hơi không chắc chắn mà hỏi Thanh Lan: “Là hôm nay đúng không ạ?”
“Đúng rồi, bọn mẹ đi chuyến bay sáng.” Thanh Lan cười đáp.
Bùi Sâm dường như còn chưa kịp phản ứng, đã lâu rồi hắn không tiếp xúc với các vị trưởng bối tầm này tuổi, ngập ngừng một chút mới có phần gượng gạo khom lưng chào: “Chào cô chú.”
“Đây là chủ nhà nghỉ này, họ Bùi.” Khương Thanh Diễn bổ sung.