Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 30

“À, chào ông chủ Bùi.” Cuối cùng thì Thanh Lan cũng có thể quang minh chính đại quan sát Bùi Sâm.

Bùi Sâm nhìn sang Khương Thanh Diễn: “Vậy để tôi bảo dì chuẩn bị thêm vài món.”

“Không cần phiền vậy đâu, tôi dẫn họ ra ngoài ăn.” Khương Thanh Diễn nói, Bùi Sâm có vẻ không đồng ý lắm, hơi cau mày lại, Khương Thanh Diễn hạ giọng: “Không sao đâu, tôi cũng định dắt họ đi dạo một vòng.”

Dương Châu bốn mùa đều ấm áp như xuân, Khương Thanh Diễn nhìn chiếc áo lông vũ đen dài chấm gót mà Thanh Lan khoác trên người, hỏi: “Bộ đồ này mẹ kiếm đâu ra vậy?”

Khương Hồng Sinh quấn mình trong áo lông vũ, trông có hơi cồng kềnh: “Năm ngoái lúc đi trượt tuyết ở nước ngoài với mẹ con, thư ký mua cho.”

Lượng khách tăng vọt khoảng thời gian trước Quốc Khánh, taxi ngoài khu nghỉ dưỡng đều kẹt cứng trên đường. Thanh Lan ngẩng đầu nhìn dải đèn màu quấn quanh cành cây, thấy đẹp quá, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp liên tục mấy tấm.

“Đã định tới đây du lịch từ lâu rồi mà cứ không sắp xếp được thời gian, lần này may mà nhờ phúc của con.” Thanh Lan khoác tay Khương Hồng Sinh, cười nói: “Nhìn chỗ này rộng thật, tối nay ăn luôn ở đây đi.”

Thanh Lan bình thường rất chú trọng dưỡng sinh, nhưng lại không kìm được miệng. Mới đi được một đoạn đã thấy khu phố ẩm thực, bà lập tức đứng không nổi nữa, kéo chồng và con trai vào một quán nướng *****ên, không hề kiềm chế mà gọi một bàn đầy đồ ăn.

Vì đến giờ cơm nên món ăn ra khá chậm, Khương Thanh Diễn đứng dậy xách một ấm trà tới, tráng ly, rồi rót trà cho hai người.

Trà là loại trà hạt lớn đặc sản của Lạc Ba. Thanh Lan cúi đầu uống mấy ngụm, lúc này mới nghiêm túc nhìn Khương Thanh Diễn: “Sáng nay là ông chủ Bùi đó nghe máy của con phải không?”

Khương Thanh Diễn khẽ “dạ” một tiếng, biết ngay mẹ mình lại bắt đầu suy diễn rồi. Anh còn chưa kịp giải thích, quả nhiên Thanh Lan đã truy hỏi tiếp: “Con dọn đến sống chung với người ta rồi à?”

Khương Hồng Sinh bị sặc một ngụm trà, ho sặc sụa một hồi mới thở nổi, kinh ngạc hỏi: “Không phải con đang yêu đương với Tiêu Khoát à?”

Khương Thanh Diễn cúi đầu xoay xoay ly trà trên bàn:”Anh ta cắm sừng con ngay ngày *****ên con đến Lạc Ba rồi.”

Khương Hồng Sinh tuy không hiểu nhưng vẫn tôn trọng xu hướng tính dục của con trai, cau mày bất mãn: “Nhìn thằng bé đó có vẻ hiền lành, vậy mà dám làm chuyện này.”

Đĩa rau nướng được mang lên trước, Thanh Lan chọn một xiên cắn thử, vừa ăn vừa nói: “Ông chủ Bùi kia còn có con trai nữa.”

“Anh ấy nhận nuôi thằng bé ở viện mồ côi.” Khương Thanh Diễn nhìn bà.

Có lẽ chính anh cũng không ý thức được mục đích câu nói này, nhưng người ngoài cuộc thì hiểu. Thanh Lan lập tức hỏi thẳng: “Con phải lòng cậu ấy rồi?”

Khương Thanh Diễn không đáp, xem như ngầm thừa nhận. Thanh Lan cắm cây xiên vào thùng nhỏ đặt bên chân, nói: “Mẹ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng đã nói tới rồi thì mẹ cũng khuyên một câu: mọi chuyện nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy tính bước tiếp theo, như vậy mới có trách nhiệm với cả hai bên.”

Từ nhỏ tới lớn, đối với tất cả những quyết định quan trọng của Khương Thanh Diễn, Thanh Lan luôn tôn trọng. Đây đúng là lần *****ên bà can thiệp vào chuyện của anh.

“Biết người biết mặt không biết lòng, Tiêu Khoát là một ví dụ. Còn về ông chủ Bùi này, mẹ chưa tiếp xúc nhiều nên tạm thời không bình luận.” Thanh Lan nói: “Nhưng một năm nữa con sẽ quay về Dương Châu, mà cậu ấy có sự nghiệp lớn như vậy, chắc chắn không thể nói bỏ là bỏ được. Lúc đó các con tính sao, yêu xa à?”

So với không khí náo nhiệt trong quán, bàn của họ có vẻ trầm lắng hơn hẳn. Thanh Lan nói xong, Khương Hồng Sinh cũng nhìn về phía Khương Thanh Diễn. Anh im lặng một lát rồi nói: “Cứ để sau này tính, bây giờ còn chưa tới đâu mà.”

Chuyến đi này của Thanh Lan và Khương Hồng Sinh đúng nghĩa “nói đi là đi”, chuẩn bị cái gì cũng sơ sài, hoàn toàn không ngờ Lạc Ba quanh năm đều là mùa du lịch cao điểm. Ăn tối xong quay về mới biết các nhà nghỉ trong khu nghỉ dưỡng đều kín phòng cả rồi, Bùi Sâm phải gọi hai cuộc điện thoại mới sắp xếp được một phòng suite trong khách sạn phía trong khu nghỉ dưỡng.

“Bên này thực sự không còn phòng trống.” Bùi Sâm cầm thẻ phòng trong tay, giọng đầy áy náy, dù chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới hắn: “Để lát nữa tôi đưa cô chú qua bên đó, mai tôi sẽ liên hệ thêm vài nhà nghỉ gần đây xem còn phòng không.”

“Là bọn tôi quá chủ quan, phiền cậu quá.” Khương Hồng Sinh cả đời không quen làm phiền ai, giờ áy náy vô cùng: “Chỗ ông chủ Bùi làm ăn phát đạt quá, mai nếu có thời gian chúng ta có thể trao đổi thêm kinh nghiệm.”

“Vâng.” Bùi Sâm không ngờ Khương Hồng Sinh lại mở lời theo hướng đó, ngập ngừng một chút mới đáp. “Đáng ra phải là con học hỏi chú mới đúng.”

Bùi Đóa Đóa đã thay đồ ngủ, rửa mặt xong thì từ trên lầu chạy ùa xuống. Nghe thấy chuyện thiếu phòng, mắt cậu bé sáng rỡ, ghé người vào lan can cầu thang gọi to: “Ba ơi! Con muốn ngủ chung với chú Khương, như vậy bác trai bác gái cũng có phòng luôn rồi!”

Cách gọi có hơi lộn xộn, Thanh Lan mới xác định được tâm tư của con trai xong, giờ nhìn mà dở khóc dở cười, lườm Khương Hồng Sinh một cái. Bùi Đóa Đóa lon ton chạy xuống, mọi người còn chưa kịp từ chối, cậu nhóc đã nhào tới ôm chặt lấy eo Khương Thanh Diễn, bộ dạng y hệt như lúc trong bệnh viện nằng nặc không chịu tiêm.

“Bùi Đóa Đóa.”

Bùi Sâm gọi cậu bé.

Bùi Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt to, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi như tìm được chỗ dựa, dụi mặt vào người Khương Thanh Diễn: “Chú Khương ơi.”

Khương Thanh Diễn mỉm cười liếc nhìn Bùi Sâm, vừa ôm lưng Bùi Đóa Đóa vừa trêu: “Ngủ chung với chú là chú sẽ ngáy đó nha.”

“Vậy à…” Bùi Đóa Đóa hơi chần chừ, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt hơn: “Không sao đâu ạ.”

Bùi Sâm bước tới định kéo Bùi Đóa Đóa ra, Khương Thanh Diễn giơ tay cản lại, cười nhìn hắn: “Thôi, để thằng bé ngủ chung với tôi cũng được, ba mẹ tôi đỡ phải tốn công.”

Phòng của Khương Thanh Diễn là để ở lâu dài, đồ dùng bên trong đều là của anh, dì giúp việc cũng không vào dọn dẹp, nơi này đối với anh chẳng khác gì thuê một căn nhà riêng. Mễ Hòa đem theo một bộ chăn ga sạch sẽ tới, định giúp anh trải lên giường, nhưng bị Thanh Lan từ chối. Cuối cùng, bà ôm chăn ga cùng Khương Hồng Sinh đi lên lầu.

Tối nay người được lợi nhất chính là Bùi Đoá Đoá. Nhóc con vui vẻ chạy lên lầu sắp xếp giường chiếu của mình, Bùi Sâm cúi đầu nhìn Khương Thanh Diễn, do dự nói: “Hay là để Đoá Đoá ngủ chung phòng với tôi đi.”

“Không sao, tôi nằm đâu cũng ngủ được mà.” Khương Thanh Diễn vừa đi lên lầu vừa quay đầu lại nhìn Bùi Sâm, trên mặt mang theo một nụ cười đắc ý: “Đoá Đoá đâu có nói muốn ngủ với anh, thằng bé đích danh gọi tôi đấy.”

Khương Thanh Diễn quay về phòng lấy chăn gối cùng đồ dùng cá nhân, rồi gõ cửa phòng Bùi Đoá Đoá. Bên trong rất nhanh vang lên tiếng bước chân lạch bạch, nghe là biết đã chờ một lúc rồi. Cửa bị kéo mạnh ra, Bùi Đoá Đoá sốt sắng ra đỡ đống đồ trong tay anh.

Cậu nhóc đã dời gối của mình vào bên trong, chừa ra một khoảng trống cho Khương Thanh Diễn. Cả căn phòng lấy chủ đề vũ trụ, tường sơn màu xanh lam, treo nhiều bức tranh vẽ tay rất đẹp, đồ đạc trong phòng đều đồng bộ cùng tông màu, đầu giường còn có mô hình nổi hình phi hành gia và tàu vũ trụ, trông cực kỳ đáng yêu.

“Cái giường này, bàn học này, cả tủ quần áo nữa, đều do ba con nhờ người đặt làm riêng cho đó! Chú làm mấy cái này nói là trên thế giới không tìm ra bộ thứ hai đâu nha!”

Thấy Khương Thanh Diễn đứng ngoài cửa ngắm nghía, Bùi Đoá Đoá tự hào khoe khoang, còn chạy tới kéo tay anh vào.

Có thể nhìn ra được Bùi Sâm rất cưng chiều Bùi Đoá Đoá. Khương Thanh Diễn cúi đầu, chạm phải đôi mắt đen láy sáng rực của nhóc con, dịu dàng nói: “Ba con thương con thật đấy.”

Bùi Đoá Đoá là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương. Tuy Bùi Sâm thường ngày ít nói, cũng không hay thể hiện sự dịu dàng, nhưng với bất cứ yêu cầu nào của Bùi Đoá Đoá, hắn đều cố gắng đáp ứng. Vì mấy con cua nhỏ và rùa con không biết có sống nổi qua mùa xuân hay không mà cậu bé nuôi, hắn còn đặc biệt xây một cái hồ nhỏ ở góc vườn sau.

Nghe Khương Thanh Diễn khen, Bùi Đoá Đoá nhảy cẫng lên hai cái, kiêu ngạo ngẩng cao cằm: “Ba con là người yêu con nhất trên đời!”

Đã lâu rồi Bùi Đoá Đoá chưa ngủ chung với ai, lúc này trông cậu bé hưng phấn cực kỳ. Cậu nhanh chóng chui vào trong chăn, ngồi ngoan ngoãn đợi Khương Thanh Diễn đi tắm.

Một lát sau, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Bùi Đoá Đoá lập tức lật chăn chạy ra mở cửa. Bùi Sâm bưng một cốc sữa đứng ngoài, cúi đầu liếc nhìn đôi chân trần của nhóc con.

Bùi Đoá Đoá có tật giật mình cười hì hì, nhưng ngay sau đó nhanh chóng phản đòn, chỉ vào cái cốc trong tay Bùi Sâm: “Con uống sữa tối rồi!”

“Không phải cho con.” Bùi Sâm vừa dứt lời, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra, Khương Thanh Diễn đang dùng khăn lau tóc bước ra ngoài. Thấy Bùi Sâm, anh hơi sững người, đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn.

Khương Thanh Diễn không thích dùng máy sấy tóc, lúc này tóc bị anh vò rối tung, vài giọt nước còn từ cổ chảy xuống, thấm ướt một mảng áo ngủ.

“Có chuyện gì sao?” Khương Thanh Diễn hỏi.

Bùi Sâm đặt cốc sữa lên tủ nhỏ cạnh cửa: “Tôi hâm nóng sữa, mang cho cậu một cốc.”

“Bác gái kể hồi nhỏ tối nào chú cũng uống một ly sữa bò.” Bùi Đóa Đóa bung tay vung chân, quay sang nhìn Khương Thanh Diễn: “Cho nên chú mới cao như vậy đó!”

Đó là câu nói Thanh Lan từng đùa với Bùi Đoá Đoá, chẳng ngờ bị Bùi Sâm nghe được.

Vừa tắm xong, làn da Khương Thanh Diễn ửng một lớp hồng nhạt, lông mi còn đọng nước, cả người toát ra vẻ yếu mềm dễ bắt nạt, Bùi Sâm nhìn Khương Thanh Diễn, yết hầu khẽ lăn lên xuống.

“Ừm, cảm ơn, lát nữa tôi sẽ uống.” Khương Thanh Diễn không nhận ra tâm tư của Bùi Sâm lúc này, bước đến cầm lấy cốc sữa, người mang theo hơi ấm và mùi sữa tắm thoang thoảng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi rồi lại tách ra, nhưng đủ khiến người ta luyến tiếc.

Bùi Sâm cụp mắt: “Nếu cậu ngủ không ngon thì cứ gọi tôi.”

Khương Thanh Diễn mỉm cười: “Được.”

Bùi Sâm cúi đầu nhìn con trai lần nữa, Bùi Đoá Đoá kéo áo ngủ Khương Thanh Diễn, lầu bầu: “Con ngoan lắm, sẽ không làm ồn đâu.”

Mặc dù ngày mai còn phải đi nhà trẻ, nhưng Bùi Đoá Đoá vẫn cực kỳ phấn khích. Khương Thanh Diễn tắt đèn, vừa nằm xuống giường, cậu nhóc đã như con lươn nhỏ trườn ngay vào chăn của anh.

Đây là cảm giác mà Khương Thanh Diễn chưa từng trải qua, anh cúi đầu khẽ ngửi, trên tóc nhóc con còn vương mùi sữa tắm hương sữa ngọt ngào.

Bùi Đoá Đoá sợ tối nên Bùi Sâm đã lắp một chiếc đèn tường cảm ứng giọng nói. Vì nhóc cứ lải nhải không ngừng nên đèn mãi chưa tắt được, cho tới tận gần mười giờ mới thấm mệt mà thiếp đi.

Khương Thanh Diễn chỉnh điện thoại về chế độ rung đặt bên giường, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những lời mà Thanh Lan đã nói với anh.

Bình Luận (0)
Comment