Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 31

Những lo lắng mà Thanh Lan nói, Khương Thanh Diễn đều từng nghĩ qua. Anh xác nhận mình có tình cảm với Bùi Sâm, nhưng hai người thật sự muốn đi cùng nhau nhiều năm thì chỉ dựa vào tình cảm thôi là không đủ, anh không thể vì Bùi Sâm mà ở lại nơi này, mà đúng như viện trưởng Trần đã nói, đây cũng là cội nguồn của Bùi Sâm, viện mồ côi nơi hắn từng sống, khu nghỉ dưỡng do chính tay hắn gây dựng, còn có cả Bùi Đóa Đóa, thậm chí là những con phố, thùng rác nơi hắn từng lưu lạc lúc nhỏ, tất cả đều in dấu vết của Bùi Sâm. Anh nhìn ra được, Bùi Sâm không thể rời đi.

Nhưng nếu không ai có thể rời đi, thì yêu đương thế nào đây? Hơn hai ngàn cây số, bốn năm tiếng bay, trong thời gian ngắn có lẽ còn cố được, nhưng lâu dài thì ai chịu được chứ.

Giống như một bài toán không lời giải, bản thân nó đã không có đáp án, bởi đáp án đồng nghĩa với sự thỏa hiệp và hy sinh. Khương Thanh Diễn thầm thở dài trong bóng tối, lý trí mách bảo anh rằng phát triển tình cảm với Bùi Sâm là một sai lầm, nhưng con người thì đâu thể mãi mãi lý trí được.

Bùi Đóa Đóa trở mình, quặp chân lên người Khương Thanh Diễn, cả người thả lỏng ôm lấy anh. Khương Thanh Diễn không nhịn được quay đầu nhìn cậu bé, đưa tay khẽ gẩy hàng mi cậu hai cái, Bùi Đóa Đóa trong mơ thấy ngứa, mơ màng lầm bầm một tiếng rồi giơ tay gãi gãi mặt.

Dáng vẻ nhỏ bé ấy khiến lòng Khương Thanh Diễn dịu lại đôi chút, anh nắm lấy cánh tay tròn trịa của cậu bé rồi thiếp đi.

Nửa đêm, chiếc điện thoại đặt bên cạnh vang lên tiếng rung không ngớt, Khương Thanh Diễn lập tức mở choàng mắt, thấy màn hình hiển thị số của viện trưởng Trần, lòng anh chùng xuống, vội vàng nghe máy.

“Bác sĩ Khương, bên cấp cứu vừa tiếp nhận một ca nhồi máu cơ tim, tình hình hơi phức tạp, tôi đang trên đường tới bệnh viện, phiền cậu cũng đến ngay bàn bạc phương án phẫu thuật.” Viện trưởng Trần cũng vừa bị điện thoại đánh thức, vừa đi xuống lầu vừa nói nhanh: “Tôi sẽ gửi tình hình bệnh nhân cho cậu, tranh thủ xem trên đường đi.”

Đêm nay lẽ ra Tằng Chấn trực đêm, nhưng Mễ Hòa bị cảm nên Bùi Sâm đã đổi ca giúp cậu ta. Hắn vừa rót một cốc nước lạnh, còn chưa kịp uống đã nghe tiếng bước chân vội vã trên cầu thang, ngẩng đầu lên thì thấy Khương Thanh Diễn gần như nhảy ba bậc cuối cùng một lúc.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bùi Sâm đặt cốc nước xuống, bước tới.

“Bệnh viện có ca cấp cứu, tôi phải tới ngay.” Khương Thanh Diễn vừa nói vừa lo cho Bùi Đóa Đóa: “Lúc tôi nghe điện thoại, Đóa Đóa có động đậy hai cái nhưng vẫn chưa tỉnh, chỉ sợ lát nữa thằng bé tỉnh dậy không thấy ai sẽ sợ.”

Bùi Sâm tiện tay lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế: “Thằng bé không sao đâu, giờ khó bắt xe lắm, để tôi chở cậu đi.”

“Thế còn nhà nghỉ thì sao?” Khương Thanh Diễn vừa quay người ra cửa vừa hỏi, lòng như lửa đốt.

Bùi Sâm với tay lấy chìa khóa xe trên bàn: “Không sao.”

Để Bùi Sâm đặc biệt lái xe đưa đi thì đúng là phiền quá, nhưng khi xe ra khỏi cổng khu nghỉ dưỡng, nhìn con đường vốn đông nghịt taxi mà giờ vắng tanh, Khương Thanh Diễn mới nhận ra Bùi Sâm không hề lừa mình.

“Nếu cậu còn còn buồn ngủ thì cứ chợp mắt thêm lát nữa, tới nơi tôi gọi cậu.” Bùi Sâm liếc nhìn anh.

Khương Thanh Diễn đang cúi đầu xem báo cáo xét nghiệm mà viện trưởng Trần vừa gửi: “Không sao, tôi không mệt.”

Khác với Dương Châu, đêm ở Lạc Ba vắng không một bóng người, đã hai giờ sáng, ngoài đường chỉ có mỗi xe họ. Dù vậy Bùi Sâm vẫn chăm chú nhìn đường, tốc độ xe không nhanh, một chú chó hoang nhỏ bỗng chạy ngang đường, Bùi Sâm từ xa đã chủ động giảm ga, đạp nhẹ phanh. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Khương Thanh Diễn thấy anh đang ghi âm gửi tin nhắn thoại cho viện trưởng Trần, cũng không vì bị xóc nảy mà có phản ứng gì.

Ngoài phòng cấp cứu, thân nhân bệnh nhân khóc nức nở, viện trưởng Trần cau mày nghe bác sĩ cấp cứu báo cáo, vừa thấy Khương Thanh Diễn chạy tới liền vẫy tay.

“Bệnh nhân là nam, hơn sáu mươi tuổi, nửa đêm đi vệ sinh thì đột nhiên đau thắt ngực, tự ngậm mấy viên thuốc trợ tim mà không thấy đỡ, gia đình liền đưa tới thẳng đây.” Viện trưởng Trần nói ngắn gọn.

“Điện tâm đồ và chỉ số troponin* đều bất thường, cơ bản xác định là nhồi máu cơ tim cấp.” Khương Thanh Diễn đã xem hết các kết quả trên đường tới, trong lòng cũng đã có nhận định sơ bộ, bèn hỏi người nhà đang khóc không thành tiếng: “Bệnh nhân có tiền sử cao huyết áp, tiểu đường gì không?”

*Troponins là một nhóm protein có trong tế bào sợi cơ vân và sợi cơ tim, nhiệm vụ điều hòa sự co cơ. Xét nghiệm troponin đo lường troponin đặc hiệu của tim có trong máu để phát hiện tổn thương cơ tim.

Cô con gái của bệnh nhân trên người vẫn còn mặc đồ ngủ cố gắng trấn tĩnh trả lời: “Có, ba tôi đều có mấy bệnh đó, nhưng bình thường vẫn uống thuốc đều đặn.”

“Để tôi kiểm tra tình trạng bệnh nhân trước.” Khương Thanh Diễn nhìn cô, giọng vẫn bình tĩnh: “Với nhồi máu cơ tim cấp, thông thường chúng tôi sẽ khuyên đặt stent*, cần chụp mạch vành* để xác định.”

* Đặt stent là một thủ thuật y khoa trong đó một thiết bị được gọi là stent, được đặt vào mạch máu để mở rộng hoặc thông mạch máu bị tắc nghẽn hay hẹp lại. Quá trình đặt stent mạch vành thường được thực hiện để điều trị các bệnh mạch vành hoặc xử trí trường hợp nhồi máu cơ tim cấp hay các vấn đề liên quan đến mạch máu.

* Chụp mạch vành hay chụp động mạch vành là một đánh giá hình ảnh học (sử dụng tia X) để chẩn đoán, đánh giá trình trạng dòng máu đang di chuyển trong các động mạch nuôi tim (động mạch vành) và tìm kiếm những vùng đang bị tắc nghẽn. Đây là một phần của nhóm các thủ thuật chung được gọi là thông tim; và chụp mạch vành là thủ thuật thông tim phổ biến nhất hiện nay.

Người phụ nữ ngẩn ra: “Đặt stent à? Có phải là phẫu thuật không?”

“Không tính là đại phẫu, chụp mạch và đặt stent mất khoảng hai ba tiếng.” Khương Thanh Diễn quay hỏi bác sĩ cấp cứu bên cạnh: “Phòng mổ khẩn cấp sắp xếp xong chưa?”

Bác sĩ gật đầu: “Đã sẵn sàng.”

“Bác sĩ!” Người nhà bệnh nhân túm lấy tay áo Khương Thanh Diễn: “Anh trai tôi ngày mai mới về từ nơi khác, hay là đợi anh ấy về rồi cả nhà bàn bạc đã được không?”

“Thông thường, nhồi máu cơ tim cấp nên can thiệp trong vòng sáu tiếng sau khi phát bệnh, làm vậy mới có thể tránh tổn thương cơ tim diện rộng.” Khương Thanh Diễn kiên nhẫn giải thích: “Nếu không, bệnh nhân có thể đột tử bất cứ lúc nào.”

Câu này dọa cô con gái sợ chết khiếp, quay đầu nhìn người chồng vẫn nãy giờ im lặng sau lưng: “Thế… phải làm sao bây giờ?”

Người chồng có vẻ bình tĩnh hơn: “Bác sĩ, làm stent thì tốn khoảng bao nhiêu tiền?”

Đây mới là vấn đề mấu chốt, Khương Thanh Diễn trả lời: “Chi phí phẫu thuật khoảng ba tới năm vạn*, tùy loại stent sẽ có sự chênh lệch.”

*Cỡ 107 triệu VNĐ – 178 triệu VNĐ

“Nhiều tiền như vậy sao…” Người phụ nữ chết lặng.

Bác sĩ chỉ có thể trình bày khách quan về tình hình bệnh và đề xuất phương án điều trị, còn quyết định cuối cùng là ở người nhà bệnh nhân.

Đêm khuya xe cộ trong bệnh viện thưa thớt, Bùi Sâm vừa đỗ xe xuống tầng hầm, đi vòng tới cửa cấp cứu đã thấy Khương Thanh Diễn đứng bên cạnh viện trưởng Trần. Phía trước, người phụ nữ kia khóc đến mức gập cả lưng xuống, người đàn ông bên cạnh đỏ mặt vì kích động, tay chân múa loạn.

“Vậy cũng phải làm!” Người đàn ông quát lên: “Chẳng lẽ mạng của ba không đáng giá mấy vạn sao!” Người phụ nữ nức nở hét: “Tiền này anh không cần quan tâm! Để em tự nghĩ cách”

Người đàn ông cũng cuống lên: “Em thì nghĩ ra được cách gì chứ! Mau gọi cho anh trai em bảo anh ta tới trả tiền cho ba!”

“Bác sĩ! Tôi xin anh cứu lấy ba tôi!” Người phụ nữ quỳ phịch một tiếng xuống trước mặt Khương Thanh Diễn: “Tiền tôi nhất định sẽ nộp đủ mà, xin anh hãy cứu ông ấy!”

Khương Thanh Diễn cúi người định đỡ cô dậy, nhưng cánh tay bị người đàn ông bên cạnh chắn lại.

Bùi Sâm sắc mặt trầm xuống bước thẳng tới, thấp giọng hỏi Khương Thanh Diễn: “Có cần phẫu thuật không?”

Khương Thanh Diễn gật đầu: “Phẫu thuật chắc phải mất ba, bốn tiếng. Anh đừng đợi tôi, mau về trông Đoá Đoá đi, tôi làm xong tự bắt xe về.”

Giữa cảnh hỗn loạn ngoài phòng cấp cứu, sự hiện diện của Bùi Sâm mang lại cho Khương Thanh Diễn một cảm giác vững chãi hiếm hoi, khiến đầu óc vốn bị tiếng ồn ồn ào của người nhà bệnh nhân làm cho choáng váng được thanh tỉnh đôi chút. Hai người nhìn nhau một cái, Khương Thanh Diễn xoay người bước vào phòng cấp cứu.

Viện trưởng Trần tròn mắt nhìn Bùi Sâm hồi lâu: “Cậu đưa bác sĩ Khương tới à?”

Quan hệ của họ tốt vậy sao nhỉ?

Chưa kịp đợi Bùi Sâm trả lời, viện trưởng Trần mang theo một bụng đầy nghi vấn cũng vội vã đi theo vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài phòng phẫu thuật lúc rạng sáng vắng lặng đến mức nghe rõ tiếng bước chân, ngoài cửa có một dãy ghế ngồi nhưng người phụ nữ kia không ngồi mà cứ ngồi thụp xuống bên cạnh cửa phòng mổ.

Người chồng thì ra hành lang gọi điện thoại. Vài phút sau, anh ta cầm điện thoại đi về, vẻ mặt hầm hầm, cánh cửa lối thoát hiểm rầm một tiếng bị đẩy bật ra rồi lại dội lại, anh ta sải bước đi đến trước mặt người phụ nữ.

“Tôi phải gọi đến hơn chục cuộc mới tìm được anh trai cô. Tôi nói nếu trời sáng mà anh ta không đến thì tôi lập tức báo cảnh sát.”

Người phụ nữ ngẩng đôi mắt đỏ bừng lên: “Ba đang nằm trong phòng mổ, còn anh chỉ nghĩ đến tiền thôi sao?”

“Không thì sao? Tiền của ba cô đều bị anh trai cô lừa hết rồi, giờ ba cô mổ mà lại bắt tôi đi trả?”

“Đó là ba tôi! Anh không nghe bác sĩ nói à? Ba tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đột tử đó!”

Giọng cô vang lên thảm thiết trong hành lang trống trải, người chồng theo bản năng liếc nhìn về phía Bùi Sâm vẫn đang ngồi yên trên ghế, biết người này chắc là người nhà hoặc bạn bè của vị bác sĩ trẻ kia liền vội kéo tay áo cô: “Nhỏ tiếng thôi.”

Nhưng tiếng cãi vã cũng không thu hút sự chú ý của Bùi Sâm, hắn vẫn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng mấy hứng thú với chuyện của người khác. Trên màn hình hiển thị đã gần sáu giờ sáng, phía đông trời đã hửng sáng nhưng phòng phẫu thuật vẫn chưa có động tĩnh.

Lại qua hơn mười phút, đèn phòng phẫu thuật tắt, hai chân người phụ nữ ngồi xổm lâu đến tê dại, lúc đứng dậy suýt ngã xuống, người chồng giơ tay đỡ cô nhưng bị cô hất ra, tự mình tựa vào tường chậm rãi đứng lên.

Một bác sĩ trẻ bước ra nói với người phụ nữ mấy câu đơn giản, lát sau bệnh nhân được đẩy ra ngoài chuyển thẳng vào phòng bệnh, hai vợ chồng cô vội vã đi làm thủ tục tiếp theo, tiếng cãi vã cũng im bặt.

“Đêm hôm khuya khoắt gọi cậu tới, thực sự là vì không có người nào để điều động.” Viện trưởng Trần thức đêm nên tinh thần sa sút, vừa nói vừa ngáp dài hai cái áy náy nói với Khương Thanh Diễn: “Hôm nay cậu có lịch khám à? Có cần nghỉ một chút không?”

“Tôi trực đêm mà.” Khương Thanh Diễn thấy ông vẻ mặt mệt mỏi, tay còn đấm lưng, không nhịn được hỏi: “Nhồi máu cơ tim cấp tính tuy bệnh tình nguy kịch nhưng cũng không phải ca bệnh hiếm gặp, sao Viện trưởng cũng phải đích thân tới vậy ạ?”

Viện trưởng Trần cười khổ: “Hôm nay các bác sĩ ở khoa cấp cứu đều còn quá trẻ với thiếu kinh nghiệm, có người gọi thẳng điện thoại cho tôi luôn.”

Nói đến đây, ông thở dài: “Thật ra khoa tim mạch của chúng ta cũng thiếu nhân lực nghiêm trọng. Nếu không phải lão cần xây dựng cấp bách như vậy, kiểu gì tôi cũng giữ cậu ở lại khoa tim mạch.”

Khương Thanh Diễn nghe ra ẩn ý trong lời ông, chỉ cười nói: “Viện trưởng có gì cứ việc sai bảo tôi.”

Chỉ chăm chăm vặt lông một con cừu thì nghe không hay lắm*, nhưng thái độ của viện trưởng Trần cực kỳ tốt, chỉ cười hề hề vài tiếng. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bước ra khỏi phòng phẫu thuật: “Thế nào, cậu muốn về nghỉ ngơi hay là cùng đi ăn sáng?”

*Câu 可着一只羊薅说起来不好听 có nghĩa là chỉ dồn việc cho một người thì nghe không hay, không công bằng lắm.

Bình thường sau khi làm phẫu thuật suốt đêm, Khương Thanh Diễn chẳng có chút khẩu vị nào, đốt sống cổ cũng cứng đờ đến mức buồn nôn. Anh giơ tay xoa xoa sau gáy, động tác vừa dứt thì ánh mắt liền khựng lại, dừng trên bóng người cách đó mấy bước.

Thấy Khương Thanh Diễn, Bùi Sâm bước nhanh tới cúi đầu nhìn anh.

“Anh làm sao..”

“Sao cậu còn ở đây thế?” Viện trưởng Trần trực tiếp hỏi ra điều Khương Thanh Diễn đang thắc mắc: “Cậu ngồi đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi à?”

Bình Luận (0)
Comment