Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 32

“Viện trưởng Trần.” Bùi Sâm chào một tiếng, “Để tôi lái xe đưa ngài về nghỉ ngơi.”

Hắn đã chờ ở đây mấy tiếng đồng hồ, đang chờ ai thì không cần nói cũng biết. Viện trưởng Trần dù mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn có hứng liếc nhìn Khương Thanh Diễn bên cạnh, cảm thấy một chàng trai vừa đẹp trai vừa tốt tính như vậy thì phải được cả khoa nâng niu như bảo bối, ngay cả Bùi Sâm cũng không được là ngoại lệ.

“Không cần cậu đưa đâu, cậu đưa bác sĩ Khương về trước đi.” Viện trưởng Trần khoát tay, “Tôi bảo Tiểu Lưu đưa tôi về là được rồi.”

Tiểu Lưu là trợ lý của viện trưởng, bình thường nếu viện trưởng Trần gặp việc đột xuất ban đêm cần quay lại bệnh viện cũng đều là Tiểu Lưu đưa ông về, Bùi Sâm cũng không cố chấp nữa. Phòng phẫu thuật ở tầng cao nhất, ba người cùng vào thang máy. Văn phòng viện trưởng ở tầng dưới nên ông xuống trước, Bùi Sâm ấn nút đóng cửa, lúc quay đầu lại mới thấy Khương Thanh Diễn đang tựa vào vách thang máy nhìn hắn.

Trong thang máy chỉ còn lại hai người, Khương Thanh Diễn hỏi: “Anh vẫn luôn đợi tôi à?”

Bùi Sâm đối diện với ánh mắt của anh, hai người mắt chạm mắt, cũng không ai muốn né tránh. Khương Thanh Diễn hỏi rất thẳng thắn, Bùi Sâm cũng thành thật đáp: “Ừ.”

Giọng hắn vẫn luôn rất lạnh nhạt, không mang theo cảm xúc thừa thãi nào, nghe có vẻ cứng rắn, nhưng tim Khương Thanh Diễn lại mềm nhũn cả ra. Anh nói: “Tôi tự về được mà.”

Thang máy tới tầng một, lúc này khu khám bệnh vẫn chưa làm việc, nhưng trước quầy đăng ký đã có không ít người xếp hàng đợi lấy số, cảm giác ấy như thể rơi thẳng về lại trần gian. Hai người sóng bước ra ngoài, ánh nắng ban mai chiếu lên người, Bùi Sâm lúc này mới lên tiếng: “Lần trước không đợi cậu ngoài phòng mổ, hôm nay coi như bù lại.”

Sau khi Bùi Đóa Đóa ngủ dậy phát hiện không có ai bên cạnh cũng không hề quấy khóc, cậu nhóc rửa mặt xong, đeo ba lô nhỏ chạy xuống lầu, ăn sáng xong thì đi học. Lúc đó Thanh Lan đang khoác chiếc áo lông dài, vừa thưởng thức cà phê phin thủ công của Mễ Hòa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Khương Thanh Diễn và Bùi Sâm một trước một sau đi từ cổng viện vào.

“Con đi tập thể dục sớm vậy à?” Thanh Lan ngạc nhiên hỏi.

Khương Thanh Diễn xoa huyệt thái dương: “Tối qua có ca mổ gấp nên con đến bệnh viện một chuyến, Bùi Sâm chở con đi.”

Thanh Lan liếc mắt nhìn Khương Hồng Sinh, chưa kịp nói gì thì Khương Thanh Diễn đã quay người đi lên lầu: “Con lên ngủ một lát.”

Đi được nửa cầu thang, anh quay đầu nhìn Bùi Sâm. Bùi Sâm hiểu ý, nói: “Tôi sẽ lên sau.”

Khương Thanh Diễn buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi đi thẳng lên lầu.

Ở Lạc Ba quanh năm gần như ngày nào cũng nắng đẹp. Ăn sáng xong, vợ chồng Khương Hồng Sinh đi dạo loanh quanh trong khu nghỉ dưỡng. Lúc quay lại nhà nghỉ thì Bùi Sâm đang ở sân sau, Khương Hồng Sinh đẩy cửa bước vào.

Mùa xuân năm nay, Bùi Đóa Đóa đã trồng không ít hoa cỏ ở đây, sau đó thì vứt xó không ngó ngàng gì. Bùi Sâm nhớ ra liền đi giúp cậu bé dọn dẹp một chút. Thấy Khương Hồng Sinh bước vào, hắn đứng dậy chào: “Chú ạ.”

Khác với góc nhìn của Thanh Lan, Khương Hồng Sinh là một thương nhân, hôm nay đi quanh khu nghỉ dưỡng, không ngớt lời khen ngợi quy mô đồ sộ nơi đây. Ông ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh, cố gắng ngồi im không để xích đu lung lay: “Nghe Tiểu Diễn nói, ông chủ Bùi của nhà nghỉ Lộc Minh không chỉ là chủ của nhà nghỉ này, mà cả khu nghỉ dưỡng cũng là của cháu?”

Bùi Sâm tháo găng tay vải dày ra, tiện tay đặt lên bàn, lễ phép đáp một tiếng, Khương Hồng Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt có phần tán thưởng: “Chàng trai trẻ, có tầm nhìn đấy.”

Bùi Sâm mỉm cười: “Hồi đó cũng không nghĩ gì nhiều. Khi ấy du lịch ở Lạc Ba vẫn chưa phát triển như bây giờ, cũng chưa có khách sạn hay nhà nghỉ nào ra hồn. Rất nhiều bạn trẻ không tìm được việc phù hợp ở trấn thì đến Lạc Ba thử vận may. Cháu mở Lộc Minh, làm ăn cũng khá, dần dần mở rộng thì thành ra được như bây giờ.”

Thanh Lan ở sân trước chụp mấy bức ảnh vài nhành hoa dại hiếm hoi còn nở bên góc tường. Thấy Khương Hồng Sinh ở sân sau, bà cũng đi qua, ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe hai người trò chuyện, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Bùi Sâm.

Khách quan mà nói, đây là một người đàn ông xuất sắc, sự nghiệp thành công, chững chạc điềm đạm, ngoại hình cũng tuấn tú. Khi trò chuyện với Khương Hồng Sinh thì thể hiện rõ sự tôn trọng với bậc trưởng bối, nhưng trên người lại có một khí chất rất đặc biệt.

Tựa như một thân cây mọc bên vách đá, dù hắn có hạ mình thế nào đi nữa thì vẫn luôn thẳng tắp, không bao giờ cúi đầu trước ai.

Người đàn ông như vậy mang theo sự mạnh mẽ đặc trưng của đàn ông miền Bắc như vậy, thế mà hắn lại nhận nuôi một đứa trẻ, còn thường xuyên chăm sóc, nửa đêm nửa hôm lái xe đưa Khương Thanh Diễn về bệnh viện. Những chuyện như vậy lại khiến người ta cảm thấy hắn có một nội tâm rất mềm mại.

Mang theo một sức hút đầy mâu thuẫn và hấp dẫn.

Trong lúc Khương Hồng Sinh cúi đầu uống trà, Thanh Lan mở miệng hỏi: “Ông chủ Bùi xuất sắc như vậy, chắc hẳn xung quanh không thiếu người theo đuổi đâu nhỉ?”

Bùi Sâm nhìn bà một cái, Thanh Lan khẽ thổi trà, cụp mắt không nhìn hắn. Hắn không đoán được ý tứ của Thanh Lan, phụ nữ thường nhạy cảm hơn đàn ông, hắn cũng không dám chắc liệu Thanh Lan với tư cách là mẹ có nhận ra được sự quan tâm của mình dành cho Khương Thanh Diễn hay không.

Hắn chần chừ vài giây, Thanh Lan như không để tâm, lại hỏi: “Ông chủ Bùi vẫn chưa có người phù hợp ở bên cạnh sao?”

Bùi Sâm im lặng trong chốc lát, rồi đáp: “Mấy năm nay tâm trí đều đặt ở khu nghỉ dưỡng, chưa gặp được ai thích hợp.”

Khương Thanh Diễn ngủ một mạch đến gần trưa, từ cửa sổ nhìn xuống thì bị dọa cho sợ đến thót cả tim, ngoài sân sau có một chiếc bàn tròn, xung quanh đặt bốn chiếc ghế. Nơi này vốn là địa bàn riêng của Bùi Đóa Đóa, khách du lịch rất ít khi vào.

Vậy mà lúc này đây, Thanh Lan và Khương Hồng Sinh ngồi cùng một bên, đối diện là Bùi Sâm, ba người không biết đang nói gì.

“Có từng nghĩ đến…”

Thanh Lan còn chưa nói hết câu thì thấy cánh cửa kính bị đẩy mạnh ra. Khương Thanh Diễn vẫn cầm áo khoác trên tay còn chưa kịp mặc, nhưng khi ba người quay lại nhìn thì anh lại cố tỏ vẻ điềm tĩnh như đang tản bộ xuống sân: “Ba mẹ.”

Thanh Lan bĩu môi, cúi đầu uống trà không nói gì nữa.

Khương Hồng Sinh còn có cả đống công việc chờ giải quyết, hai người không ở lại được lâu, mua vé máy bay tối về, Bùi Sâm lái xe đưa họ ra sân bay. Trước khi lên máy bay, Thanh Lan dặn dò Khương Thanh Diễn: “Lúc nào có thời gian nghỉ thì về nhà chơi.”

“Biết rồi ạ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe.” Khương Thanh Diễn đưa vé máy bay trong tay cho Thanh Lan.

Khương Hồng Sinh rất xem trọng Bùi Sâm, sắp lên máy bay rồi mới nhớ ra vẫn chưa có phương thức liên lạc, bèn móc điện thoại ra để kết bạn WeChat với Bùi Sâm. Thanh Lan liếc ông một cái, hạ giọng nhắc: “Sắp đến sinh nhật ba con rồi, nếu nghỉ được thì về một chuyến, không thì ông ấy thế nào cũng càm ràm đấy.”

“Con biết rồi.” Khương Thanh Diễn cười đáp.

Chuyện này thì Thanh Lan vẫn còn yên tâm: “Chuyện giữa con và Bùi Sâm mẹ không can thiệp, có gì muốn trao đổi cứ gọi cho mẹ.”

Khương Thanh Diễn bật cười: “Có trao đổi thì cũng là tìm ba con, tìm mẹ làm gì.”

Thanh Lan khoa trương nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, lại nghiêng đầu liếc về phía Bùi Sâm, rõ ràng là đang âm thầm so sánh trong lòng, nhướn mày đầy ẩn ý: “Vẫn là nên tìm mẹ đi.”

Khương Thanh Diễn: …

Vừa ra khỏi sân bay còn chưa ngồi vững trên xe, điện thoại Khương Thanh Diễn đã đổ chuông. Vừa bắt máy, bên kia là tiếng ồn ào huyên náo, giọng Từ Mẫn nghe như đang bịt miệng nói, đầy lo lắng: “Bác sĩ Khương, bệnh nhân Lưu Chí đặt stent tối qua đã tỉnh lại rồi, các chỉ số hiện tại tương đối ổn định.”

Cô còn chưa nói hết câu, bên kia vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống đất, Từ Mẫn giật mình hét lên.

“Sao vậy?” Khương Thanh Diễn nhíu mày hỏi.

“Chính là… người nhà bệnh nhân ấy, sáng nay có một người đàn ông đến khu nội trú gây rối, nói là không nên làm phẫu thuật.” Gặp y nháo vài lần rồi, nhưng kiểu này đúng là lần *****ên, Từ Mẫn hoảng loạn nói: “Bác sĩ Khương, anh có thể qua đây một chuyến không?”

Cúp máy, Bùi Sâm nhìn anh một cái: “Bệnh viện có chuyện gì à?”

“Ừ, tôi phải qua đó một lát.” Chuyện bệnh viện Khương Thanh Diễn không muốn để Bùi Sâm dính vào, suy cho cùng vẫn là mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, anh không muốn khiến Bùi Sâm gặp phiền phức.

Bùi Sâm đưa anh đến cổng bệnh viện, Khương Thanh Diễn không kịp về phòng làm việc thay đồ, đi thẳng đến khu nội trú.

Người nhà bệnh nhân đứng đầy trên hành lang hóng chuyện, Lưu Chí tối qua vừa qua thời gian theo dõi đã được chuyển vào phòng đơn trong cùng. Trong phòng lúc này vọng ra tiếng chửi rủa ầm ĩ và tiếng phụ nữ khóc lóc, bên ngoài hai ba bảo vệ đang đứng nhưng không ai dám bước vào.

Lưu Đại Lập thở hồng hộc, giơ tay nhấc cái ấm nước bên cạnh lên ném “rầm” xuống đất, chỉ vào Lưu Thiến đang ôm mặt khóc: “Nói cho mày biết, ông đây không có một xu nào cả! Mẹ nó mày bị bệnh viện lừa thì đừng có tìm ông đây đòi tiền!”

“Om sòm cái gì.” Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa vang lên đột ngột, Lưu Đại Lập ngẩng đầu, thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng ở cửa: “Đây là bệnh viện, muốn diễn xiếc thì đến rạp xiếc mà diễn.”

“Mày là cái con mẹ gì!” Lưu Đại Lập nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Bác sĩ Khương!” Từ Mẫn chạy từ trạm y tá tới, nhìn thấy trong phòng hỗn loạn, kéo lấy tay anh.

Lưu Đại Lập chợt hiểu ra, cười khẩy hai tiếng, bước lên hai bước: “Mày là bác sĩ phẫu thuật cho cậu tao đúng không?”

Bảo vệ phía sau bị dọa giật nảy mình, một người trẻ tuổi hơn định bước lên ngăn cản thì có một kẻ nhuộm tóc đỏ đứng bên hành lang, trông chưa đến hai mươi tuổi, ho khan một tiếng rõ to, người bảo vệ kia ngập ngừng, không dám bước tiếp.

“Nếu người nhà bệnh nhân có vấn đề gì, có thể trực tiếp trao đổi với tôi. Nhưng nếu làm loạn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân khác thì chỉ có thể mời mấy người rời khỏi đây.” Khương Thanh Diễn lạnh giọng nói.

Cửa phòng vây đầy người xem, Lưu Đại Lập cười khẩy: “Được thôi, vừa tao đang định tìm mày đấy.”

Gã bước đến gần Khương Thanh Diễn, đưa tay chọc vào ngực anh, Khương Thanh Diễn cau mày, lập tức nắm chặt cổ tay gã: “Có gì thì nói thẳng.”

Lưu Đại Lập vốn là hạng đầu đường xó chợ, không coi bác sĩ ra gì: “Bệnh của cậu tôi đã nhiều năm rồi, chưa từng có bác sĩ nào nói cần phẫu thuật! Thế quái nào đến lượt cậu lại phải đưa thẳng vào phòng mổ? Còn đặt stent nữa? Bệnh viện mấy người cũng biết lừa tiền quá chứ ha!”

Gã nói rồi chỉ về phía người phụ nữ vẫn đang khóc nấc lên không ngừng: “Mấy người lập tức làm thủ tục xuất viện cho cậu tôi! Tiền mấy người lừa được từ nhà tôi, một xu cũng không được giữ lại!”

Ánh mắt Khương Thanh Diễn liếc qua ông cụ đang th/ở d/ốc trên giường và cô con gái bên cạnh, rõ ràng ông đã bị chọc tức đến mức tay run run chỉ về phía này, nhưng vì quá yếu nên chỉ phát ra tiếng rít khe khẽ trong cổ họng.

Khương Thanh Diễn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh để nói: “Bệnh nhân mới mổ xong hôm qua, không nên kích động quá. Có gì thì theo tôi vào văn phòng nói chuyện.”

Lưu Đại Lập không có ý định nhúc nhích, hắn chính là muốn càng nhiều người nhìn càng tốt, gào lên: “Sao, muốn dàn xếp riêng à? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu nha con! Tao chính là muốn để mọi người thấy mấy người bác sĩ tụi mày làm trò khốn nạn như nào!”

Đúng là một tên vô lại. Khương Thanh Diễn đã nhìn ra, quay đầu nhìn bảo vệ phía sau: “Đuổi ra ngoài.”

Thế nhưng mấy người bảo vệ liếc nhau, không ai dám hành động.

Bình Luận (0)
Comment