Khương Thanh Diễn chỉ nghe thấy phía sau mấy cô gái hét lên hoảng hốt, trước mắt vụt qua một chiếc xe con màu xám, chưa kịp phản ứng thì vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo giật lại vỉa hè.
Bùi Sâm bị anh va vào lùi lại hai bước, lưng “rầm” một tiếng đập vào cột đèn bên đường, vai của Khương Thanh Diễn cũng đập mạnh lên người hắn, nhưng tay hắn vẫn theo phản xạ ôm chặt lấy eo anh.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó đứng bên đường gần một phút, Bùi Sâm cúi đầu nhìn Khương Thanh Diễn đang được mình che chở trong lòng: “Cậu có sao không?”
Họ cảm nhận được nhịp tim của nhau qua lớp quần áo, Khương Thanh Diễn ngẩng đầu từ trong lòng hắn, ánh mắt hiếm khi hoảng loạn, đưa tay vòng qua người Bùi Sâm chạm lên lưng hắn: “Anh đụng trúng chỗ nào rồi?”
Bùi Sâm buông anh ra, xoay người cử động thử: “Không sao.”
Chiếc xe xám kia đã sớm biến mất, lẫn vào dòng xe tấp nập.
Lưu Đại Lập tay phải nắm chặt tay vịn, giọng vì sợ mà méo hẳn đi, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, mày muốn chết hả!”
Tên tóc vàng ngồi ghế sau không có thói quen thắt dây an toàn, bị quán tính hất đầu vào cửa kính xe, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Tên tóc đỏ tay siết chặt vô lăng, mu bàn tay gân xanh nổi rõ vì dùng sức, trong xe chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn của ba người, hắn nghiến răng nói: “Chỉ cần nhìn thấy Bùi Sâm là tao không kìm được muốn ***** hắn!”
“Thì mày cũng phải nhịn mẹ nó lại!” Tim Lưu Đại Lập vừa mới bình tĩnh lại, liền gầm lên: “Trừ khi mày muốn giống thằng anh mày!”
Ngón tay tóc đỏ khựng lại, sau một lúc im lặng mới khàn giọng nói: “Xin lỗi anh Lập.”
“Tao biết mày muốn trả thù cho anh mày, nhưng mày mà vào tù nữa thì thằng anh mày nằm liệt giường cũng chẳng có ai hầu đâu.” Lưu Đại Lập cũng hiểu cho hắn, thở dài: “Giờ tụi mình không động vào hắn được đâu.”
Tóc vàng lại thò đầu lên phía trước: “Đại ca, em nghe nói bên cạnh Bùi Sâm có nuôi một thằng nhóc, hay là mình bắt cóc con trai hắn đi?”
Lưu Đại Lập chỉ muốn giết luôn hai thằng này cho xong: “Đụ mẹ, mày không muốn sống nữa thì tự tìm chỗ chết đi! Bắt con trai hắn còn không bằng mày nhảy khỏi xe bây giờ luôn đi!”
Tóc vàng lại lặng lẽ rụt cổ về.
Bùi Đoá Đoá tan học, hí hửng đeo cặp về nhà, tưởng sẽ được gặp lại chú Khương tươi cười rạng rỡ, tối còn được ngủ chung chăn với chú nữa, ai ngờ vừa về đến nơi đã bị Mễ Hòa bảo rằng Khương Hồng Sinh và Thanh Lan chỉ ở lại một đêm rồi đi rồi, lập tức như sét đánh ngang tai, cái bánh quy trong tay cũng không còn ngon, uể oải đi xem hai con cua nhỏ của mình.
“Chị Mễ Hòa ơi, sao con cua của em hình như đổi màu rồi?” Bùi Đoá Đoá nghiêm túc hỏi.
Biết cua đã bị thay rồi, Mễ Hòa cố kìm tiếng cười, ho mãi mới kiềm chế được, huých huých Tằng Chấn bên cạnh, Tằng Chấn cũng nghiêm túc phụ họa: “Có lẽ là vì tâm trạng em không tốt, nên nhìn gì cũng như mất màu vậy.”
Câu đó Bùi Đoá Đoá nghiền ngẫm mãi vẫn chưa hiểu hết, nhưng cũng gật đầu đồng tình: “Hình như vậy thật, thế ba em với chú Khương đâu rồi?”
“Vừa về đã lên lầu rồi.” Câu này Mễ Hòa vẫn nhịn được không cười.
“Tôi biết rồi, có tin gì nhớ báo cho tôi biết.” Bùi Sâm đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, nghe thấy có người gõ cửa thì hạ giọng nói: “Vậy nhé.”
Vừa mở cửa đã thấy Khương Thanh Diễn đứng ngoài, trong tay cầm một tuýp thuốc mỡ màu trắng.
“Sao vậy?” Bùi Sâm hỏi.
Ánh mắt Khương Thanh Diễn rơi lên người hắn: “Tôi nhìn một chút xem lưng anh có bị bầm không.”
Bùi Sâm hơi khựng lại, nghiêng người nhường đường, Khương Thanh Diễn tự nhiên bước vào phòng.
Đây là lần *****ên anh vào phòng Bùi Sâm, không khác gì phòng 326 anh đang ở hiện tại, chỉ là phối màu thiên về xám.
“Ngồi đi.” Bùi Sâm xoay người lấy một cái ly sạch rót cho anh ly nước: “Tôi thật sự không sao.”
Khương Thanh Diễn khẽ ho một tiếng, uống vài ngụm nước, có hơi lúng túng chạm tay lên chóp mũi: “Anh kéo áo lên để tôi xem, nếu bị bầm thì bôi thuốc này.”
Bùi Sâm thoáng do dự, lần *****ên cảm thấy không được tự nhiên. Ban đầu định nói vết thương nhỏ này chẳng cần đến mức phải bôi thuốc, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Khương Thanh Diễn, không để anh nhìn thì lại sợ anh lo lắng.
Lúc này trong lòng Khương Thanh Diễn thật sự không nghĩ gì khác. Đúng là anh có chút tình cảm đặc biệt với Bùi Sâm, nhưng hôm nay Bùi Sâm vì cứu anh mà bị thương, ngoài cảm giác áy náy và lo lắng thì chẳng còn gì khác.
Thấy vẻ mặt anh như thể chưa thấy vết thương thì nhất quyết không đi, Bùi Sâm đành bó tay. Hắn đang mặc một chiếc áo len chui đầu, liền giơ tay cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ đen bên trong.
Khương Thanh Diễn đứng dậy, nhìn thấy trên lưng Bùi Sâm có một vết bầm tím dài, trông là thấy đau, liền nhíu mày, bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, vừa dán lên xương bả vai hắn thì cảm thấy cơ thể dưới đầu ngón tay khẽ run lên.
“Đừng động đậy.” Khương Thanh Diễn lên tiếng: “Thuốc có hơi lạnh, nhưng hiệu quả rất tốt.”
Bùi Sâm đứng quay lưng lại, không nghe được tiếng tim đập thình thịch của Khương Thanh Diễn, nhưng lại nghe rõ nhịp tim của mình, bàn tay buông thõng bên người siết nhẹ thành nắm đấm.
Trên người hắn có không ít vết thương, thời gian trôi qua, những vết đó cũng dần sậm màu.
Thuốc mỡ vừa mát lạnh vừa man mát, Khương Thanh Diễn nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên lưng hắn, không chủ động hỏi, nhưng Bùi Sâm lại chủ động mở miệng khẽ nói: “Chút vết thương này với tôi chẳng là gì cả.”
Khương Thanh Diễn không nói gì, Bùi Sâm lại tiếp lời: “Tuổi thơ của tôi là sống trong nắm đấm, từng đánh người, cũng từng bị người ta đánh, chuyện thường ngày thôi.”
Khương Thanh Diễn đứng phía sau hắn, bỗng nhớ lại lời Từ An từng kể rằng Bùi Sâm đã đánh bại đám trẻ bắt nạt mình trong viện mồ côi. Anh không thể tưởng tượng được quá khứ của Bùi Sâm, chỉ biết rằng càng tiếp xúc nhiều lại càng thấy xót xa.
Bùi Sâm đứng im lặng, cảm nhận được ngón tay Khương Thanh Diễn khẽ run lên, như thể bị cái gì đó dọa sợ.
Hình như khi thật lòng để tâm đến một người thì sẽ là như vậy, rõ ràng biết Khương Thanh Diễn không thuộc về cùng một thế giới với mình, rõ ràng biết những trải nghiệm đó đối với anh là điều có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, vậy mà vẫn không nhịn được mà muốn chia sẻ quá khứ với anh, dù là những điều chẳng tốt đẹp gì.
“Được rồi.” Lòng bàn tay Khương Thanh Diễn đặt lên lưng hắn, vài giây sau mới rời đi: “Thuốc mỗi ngày bôi một lần, mai tôi đến bôi cho anh.”
Khương Thanh Diễn lấy áo len của hắn từ ghế sofa, nhưng vì lưng Bùi Sâm mới bôi thuốc nên chưa thể mặc áo, anh đành khoác tạm lên khuỷu tay mình.
May mà trong phòng có điều hòa nhiệt độ cao, Khương Thanh Diễn vặn nắp tuýp thuốc lại: “Chuyện cái xe lao đến lúc nãy…”
Đèn đỏ đã bật mà vẫn tăng tốc, suýt chút nữa đâm vào người rồi, đã thế không những không dừng xe xuống kiểm tra mà còn nhấn ga biến mất không thấy tăm hơi, nhìn thế nào cũng thấy có chủ ý từ trước.
Thời gian Khương Thanh Diễn đến Lạc Ba chưa lâu, nếu nói đắc tội với ai thì chỉ có Lưu Đại Lập hôm nay, nhưng dù Lưu Đại Lập có cực đoan đến đâu thì cũng không đến mức lái xe đâm người.
Chuyện này Khương Thanh Diễn nghĩ ra được, Bùi Sâm đương nhiên cũng nghĩ đến, nhẹ giọng an ủi: “Tôi đã bảo người đi tra biển số chiếc xe đó rồi, lát nữa chắc sẽ có kết quả.”
“Ba ơi!” Đột nhiên, cửa phòng bị một quả pháo nhỏ lao đến đụng bật ra, Bùi Đoá Đoá chạy vào, “Chị Mễ Hòa bảo ăn cơm được rồi, kêu con lên gọi hai người đó.”
Khương Thanh Diễn khẽ đáp một tiếng, đưa áo len trong tay cho Bùi Sâm, hắn mặc vào rồi ba người cùng xuống lầu.
Bữa tối do dì giúp việc nấu, chưa xuống tới tầng một đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Mai nhóm Gia Giai bay sớm, nên tối nay dì làm nhiều món hơn, mọi người cùng ngồi ăn với nhau.
“Đợi tụi em về chắc chắn sẽ lên mạng đánh cho ông chủ Bùi một đánh giá siêu siêu năm sao.” Gia Giai nói: “À đúng rồi, còn mấy tấm ảnh hôm bữa nữa, em gửi cho Mễ Hòa rồi, đến lúc đó nhớ chuyển cho ông chủ Bùi nha.”
Bùi Đoá Đoá tò mò vừa gặm sườn vừa hỏi: “Ảnh gì vậy ạ?”
Tấm ảnh mà Gia Giai nói là bức chụp lén Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn hôm đi nướng BBQ chung, đặc biệt có không khí, cười khúc khích: “Trẻ em không nên xem, đợi lớn rồi chị kể cho nghe.”
Bùi Đoá Đoá bĩu môi: “Con không có cái gì là không được xem hết á. Hồi nãy con còn thấy ba không mặc áo ở trong phòng với chú Khương nữa đó!”
Mười mấy cặp mắt trên bàn cơm đồng loạt nhìn về phía Khương Thanh Diễn và Bùi Sâm.
Khương Thanh Diễn khựng lại, Bùi Sâm không đổi sắc mặt, rút khăn giấy áp lên miệng con trai: “Miệng dính toàn dầu.”
Bùi Đoá Đoá thu hút được mọi sự chú ý thì vô cùng đắc ý, tiếp đó lại lo lắng quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn.
Tai Khương Thanh Diễn đỏ bừng, cố làm ra vẻ bình tĩnh ăn một miếng khoai tây xào, miễn cưỡng quay sang nhìn cậu nhóc: “Sao vậy, Đoá Đoá?”
Bùi Đoá Đoá ngập ngừng một lát rồi nói: “Cô giáo mầm non chiếu phim giáo dục cho tụi con xem, nói hai người không mặc đồ thì sẽ có em bé.”
Cậu bé ngậm đầu đũa: “Chú Khương ơi, vậy chú có mang thai không ạ?”
Câu hỏi này thật tuyệt, tuyệt đến mức Khương Thanh Diễn chỉ muốn cậu nhóc im miệng ngay.
Hơn nữa người không mặc đồ cũng đâu phải anh chứ!
“Chú Khương là đàn ông, đàn ông không có thai được.” Thấy anh ngượng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống đất, Bùi Sâm mở miệng dập tắt câu chuyện của con trai.
Lúc này Bùi Đoá Đoá mới yên tâm thở phào một hơi, lại cầm thêm một miếng sườn nhét vào miệng, trong lòng thấy nhẹ nhõm hẳn. Trong phim nói mang thai rất cực, cậu nhóc thích chú Khương như vậy, tất nhiên không muốn chú phải chịu khổ rồi.
Cả bàn cơm ai cũng mang tâm tư riêng, không dám ngẩng đầu, muốn cười không dám cười, muốn hóng chuyện cũng không dám hóng, đành vùi đầu ăn cơm.
Một bữa cơm im lặng đến lạ thường, đúng lúc ấy có hai người yêu nhau vào làm thủ tục nhận phòng, thấy cả bàn người chỉ cúi đầu ăn không nói câu nào thì nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Mễ Hòa định đứng lên, Bùi Sâm đã đặt đũa xuống: “Để tôi qua đó là được rồi.”
“Con ăn no rồi nè!” Bùi Đoá Đoá cũng đặt cái bát sạch bóng xuống bàn, hài lòng lau miệng, từ trên ghế nhảy xuống, tự mình cầm bát chạy vào bếp, sau đó nghiêm túc chạy đến bên cạnh Khương Thanh Diễn, bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên bụng anh qua lớp áo, thì thầm bằng cái giọng mà cả bàn đều nghe rõ: “Chú Khương ơi, nếu chú thật sự có em bé, vậy có thể sinh cho con một chiếc ô tô nhỏ được không ạ?”