Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 35

Bên dưới bàn tay nhỏ là cơ bụng săn chắc, thế mà đôi mắt to tròn của Bùi Đoá Đoá lại mang theo sự thành khẩn xen lẫn kỳ vọng nóng bỏng, Khương Thanh Diễn không cần quay đầu cũng cảm nhận được Bùi Sâm đã nghe thấy câu nói kia, hơn nữa còn đang nhìn về phía anh.

Mễ Hòa nghiêm túc nhìn cậu bé: “Đoá Đoá à, con người không thể sinh ra ô tô, chỉ có thể sinh em bé thôi.”

“Chậc, nói gì kỳ vậy!” Gia Giai vỗ nhẹ cô một cái, cười đến chảy cả nước mắt: “Đàn ông còn chẳng sinh được em bé nữa là!”

“Ờ ha!” Mễ Hòa cười đến mức làm rơi cả đũa xuống đất cũng lười nhặt, ôm bụng thở hổn hển bình tĩnh lại.

Bữa cơm này đúng là không thể tiếp tục nữa. Khương Thanh Diễn ăn miếng cuối cùng, cầm bát đũa đứng dậy đi vào bếp, mặt không cảm xúc: “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”

Giai Giai che miệng: “Chắc anh ấy không phải bảo tụi mình từ từ ăn, mà là từ từ cười.”

Ngay sau đó, một trận cười như sấm dậy vang lên bên bàn ăn, Mễ Hòa nước mắt giàn giụa nhìn thấy Bùi Sâm đang nhìn về phía mình, liền cố gắng kiềm chế, nhưng đã cười no rồi, chẳng còn muốn ăn gì nữa.

Khương Thanh Diễn từ bếp đi ra thì thẳng tiến ra sân. Thường thì cuối tháng Mười ở Lạc Ba sẽ có đợt tuyết *****ên, nên thời gian này khách du lịch rất đông, người ra vào khu nghỉ dưỡng liên tục, anh mới ngồi đó chưa đến hai mươi phút đã có sáu bảy người tới làm thủ tục nhận phòng.

Tằng Chấn đang bận ở quầy lễ tân, Bùi Sâm rót một cốc nước nóng bước lại, đặt xuống bàn.

“Đừng ngồi lâu ngoài này, trời đang lạnh dần lên rồi.” Bùi Sâm tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.

Cốc nước vẫn còn nóng, Khương Thanh Diễn áp tay lên không nói gì, cúi đầu để hơi nước xông lên mặt.

Động tác này Bùi Đoá Đoá cũng từng làm, Bùi Sâm nhìn anh một cái: “Giận à?”

“Không đến mức đó.” Khương Thanh Diễn liếc nhìn hắn, nửa cười nửa không.

Im lặng một lúc, Khương Thanh Diễn do dự hỏi: “Tôi được nghỉ vào ngày kia, anh có rảnh không?”

Bùi Sâm ngạc nhiên nhìn anh: “Sao thế?”

“Nếu anh không ngại… tôi muốn nhờ anh đi tập lái với tôi.”

Giọng Khương Thanh Diễn thản nhiên như không, nhưng lòng bàn tay lại lập tức đổ mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

“Tôi tưởng cậu sớm đã quên chuyện đó rồi.” Bùi Sâm nói khẽ.

Khương Thanh Diễn mím môi, mặt hơi lộ vẻ bài xích, Bùi Sâm thấy anh né tránh ánh mắt, biết là không tình nguyện: “Nếu chưa sẵn sàng thì có thể đợi thêm một chút rồi hẵng tập.”

Khương Thanh Diễn nhìn chằm chằm vào cốc nước vài giây. Nhắc tới chuyện lái xe, anh lại không tránh khỏi cảm giác tối sầm mặt mũi, tim đập thình thịch, cảnh tượng tai nạn năm xưa lại hiện ra trước mắt.

Bao năm nay anh không phải chưa từng nghĩ đến việc vượt qua, nhưng có nhiều chuyện giống như đứng trên ván nhảy cầu, cứ đứng mãi thì người sẽ không tự nhảy xuống, cần có ai đó đẩy một cái.

Khương Thanh Diễn không lên tiếng, Bùi Sâm cũng không vội, mãi đến khi nước trong cốc nguội bớt mới ngửa đầu uống cạn: “Tôi sẽ tập.”

Bùi Sâm nhìn anh, gật đầu một cái: “Được.”

Khương Thanh Diễn đặt cốc xuống đứng dậy, ngập ngừng một lát: “Anh… nhớ mua ô tô đồ chơi cho Đoá Đoá đấy.”

Ánh mắt Bùi Sâm sâu thẳm, mang theo ý cười cố nén, Khương Thanh Diễn giả vờ thản nhiên bước đi.

Khương Thanh Diễn được nghỉ vào thứ Sáu, tối qua vì mãi nghĩ đến chuyện này nên ngủ không ngon, trời còn chưa sáng đã xuống lầu, rót sữa dê cho mấy con mèo hoang trước cửa ăn.

Hơn một tháng trôi qua, lũ mèo con lớn lên không ít, lông cũng bông xù hơn, trông rất đáng yêu, sờ vào cũng rất mềm mại.

Khương Thanh Diễn đưa tay định chạm vào cái đuôi của một con, nó lập tức quay lại gừ gừ với anh.

“Con này biết giữ của nhất đấy.” Không biết Bùi Sâm xuống từ bao giờ, đứng ngay sau anh.

Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn, nhưng mắt lại không rời đi nổi. Bùi Sâm ngày thường mặc đồ khá đơn giản, hôm nay lại khoác áo da đen, trông còn ngầu hơn bình thường.

“Qua đây ăn sáng đã.” Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng do dì nấu, bánh bao nhân đậu đỏ còn nóng hổi. Bùi Sâm gọi anh, Khương Thanh Diễn đứng dậy đi tới.

Khương Thanh Diễn nói muốn tập lái, mấy việc còn lại anh không hỏi gì thêm. Vì không rành đường xá ở Lạc Ba, anh tưởng Bùi Sâm sẽ tùy tiện chọn một chỗ ít xe ở ngoại ô, ai ngờ xe chạy gần nửa tiếng mới dừng trước một cánh cổng rất đặc biệt.

“Sa Mạc Đam Mê?” Vừa xuống xe, Khương Thanh Diễn đã nhìn thấy bốn chữ to trên tấm biển gỗ.

Bùi Sâm khóa xe lại, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng bên cạnh thấy hắn thì lập tức đi tới: “Anh Bùi.”

Bùi Sâm lấy từ xe ra một bao thuốc Trung Hoa: “Cảm ơn nhé, Thuận Tử.”

Người tên Thuận Tử trợn to mắt: “Anh Bùi, anh đang chọc quê em đấy à? Nếu thấy không thân thì cứ nói thẳng, đừng khách sáo như thế.”

“Không phải khách sáo,” Bùi Sâm mỉm cười: “Cho người anh em hôm qua giúp tôi kiểm tra xe đi.”

Thuận Tử nhất quyết không lấy, Bùi Sâm không muốn vì một bao thuốc mà đôi co với anh ta, liền tiện tay đưa cho cậu trai trẻ đứng phía sau Thuận Tử: “Đường bên trong kiểm tra hết rồi chứ?”

“Chắc chắn rồi ạ, hôm qua anh nói bạn anh sẽ đến tập lái, em đã cho người chạy qua chạy lại mấy vòng rồi.”

Vừa nói, Thuận Tử vừa nhìn sang Khương Thanh Diễn: “Vị này là bạn anh sao?”

“Chào anh, tôi là Khương Thanh Diễn.” Tuy chưa hiểu rõ tình hình lắm, nhưng Khương Thanh Diễn vẫn lịch sự mỉm cười.

“Chào chào!” Thuận Tử cười khom lưng: “Tôi nghĩ tập lái mà dùng xe của anh Bùi thì sang quá, nên đặc biệt chuẩn bị một chiếc xe cũ, nhưng anh cứ yên tâm, hiệu suất đảm bảo ổn định.”

Bùi Sâm gật đầu, quay đầu nhìn chiếc xe con màu đen đang đỗ bên cổng lớn.

“Đại Đông, dẫn anh Khương này đi xem xe một chút.” Thuận Tử quay đầu nhìn cậu trai trẻ phía sau.

Khương Thanh Diễn lập tức theo phản xạ nhìn về phía Bùi Sâm, như thể mắc chứng lo âu khi phải xa người thân. Bùi Sâm cũng đang nhìn anh: “Cậu cứ đi xem trước đi, tôi tới ngay.”

Một người đàn ông gần ba mươi mà lại biểu hiện phụ thuộc thế này quả thật hiếm thấy. Trong lòng Đại Đông có hơi tổn thương, cảm thấy mình trông cũng đâu đến nỗi đáng sợ, liền bước lên phía trước nở một nụ cười thân thiện: “Anh Khương, đi theo tôi nhé.”

Khương Thanh Diễn theo Đại Đông đi xa rồi, Thuận Tử mới hạ giọng ghé lại gần: “Anh Bùi, hôm qua điều tra được rồi, là xe của đám Lưu Đại Lập.”

Bùi Sâm khẽ nhíu mày. Thuận Tử nói tiếp: “Tôi hỏi thăm rồi, mấy năm nay Lưu Đại Lập đúng là sống yên ổn thật, vẫn luôn ở ngoài tỉnh không quay về. Lần này là vì cậu hắn phải phẫu thuật, hắn nợ tiền cậu nê mới bị gọi về.”

“Về lúc nào?” Bùi Sâm hỏi.

Thuận Tử tuy còn trẻ nhưng làm việc rất chu đáo, từ sớm đã hỏi rõ ràng: “Chỉ mới một hai hôm nay thôi. Hôm qua lái xe là Hồng Mao, tôi đoán vẫn vì anh trai cậu ta còn ghi hận với anh. Anh Bùi, hắn có thể sẽ…”

Chưa kịp nói hết câu, Bùi Sâm đã ngẩng đầu nhìn về phía Khương Thanh Diễn đang nghe Đại Đông giới thiệu: “Không đâu, nếu muốn trả thù tôi thì hắn đã ra tay từ lâu rồi. Năm xưa hắn không dám, bây giờ lại càng không.”

Hắn không để tâm đến đám người như Lưu Đại Lập, nhưng hôm đó chiếc xe đó lao thẳng tới suýt chút nữa đâm trúng Khương Thanh Diễn, chuyện này thì hắn không thể làm ngơ.

Từ ngoài cổng nhìn vào chỉ thấy một con đường thẳng tắp, Khương Thanh Diễn nhìn vào trong vài lần rồi hỏi: “Trước đây ở đây là gì vậy?”

“À, trước đây là trường đua xe.” Đại Đông nhiệt tình giới thiệu: “Bên trong là một con đường xuyên sa mạc, phong cảnh rất đẹp, hồi trước có nhiều người từ xa tới chụp ảnh. Nhưng không được tự lái xe vào, phải thuê xe ở đây.”

Đại Đông kẹp gói thuốc Trung Hoa dưới nách, liếc mắt nhìn về phía Thuận Tử: “Sau này đất ở đây bị chính quyền thu hồi, nói là để xây bệnh viện, thế là không được vào nữa.”

“Trước đây chỗ này đông người lắm à?” Khương Thanh Diễn lại hỏi.

“Đông chứ! Bất kể có chuyện gì, tới đây chạy một vòng là mọi phiền não tan biến.” Nhắc đến điều này, giọng nói của Đại Đông đầy cảm kích: “Tôi đã muốn quay lại từ lâu rồi, nhưng chỗ này kiểm soát nghiêm, không vào được. May mà nhờ có anh Khương, hôm qua đi cùng anh Thuận tới thử đường đua, tôi được chạy phát sướng luôn!”

“Xem kỹ chưa?” Không biết từ lúc nào Bùi Sâm đã đi tới, đứng bên cạnh Khương Thanh Diễn quan sát sắc mặt anh.

“Anh Bùi.” Đại Đông lập tức nói: “Vậy tôi đi trước nhé, hai người vào chơi đi, đây là chìa khóa xe.”

“Cảm ơn.” Bùi Sâm đưa tay nhận lấy chìa khóa, mở khóa xe, vòng sang bên ghế lái mở cửa: “Tôi đưa cậu đi một đoạn nhé?”

Khương Thanh Diễn do dự một chút rồi lắc đầu: “Để tôi lái.”

Đã nhiều năm rồi anh không ngồi vào ghế lái, hai tay vừa đặt lên vô lăng liền run lên không ngừng. Anh nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước thật lâu mà vẫn chưa có hành động gì tiếp theo, thậm chí cửa xe cũng là do Bùi Sâm đóng giúp anh.

“Bật máy đã.”

Bùi Sâm ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn xong thì thấy Khương Thanh Diễn vẫn chưa động đậy, trong lòng không khỏi xót xa, nghiêng đầu nhìn anh nhắc nhở.

Khương Thanh Diễn lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cắm chìa khóa, khởi động xe.

Dừng lại gần một phút, Khương Thanh Diễn mới từ từ thở ra một hơi, quay đầu nhìn Bùi Sâm: “Tôi hơi căng thẳng.”

“Bên trong này ngoài chúng ta ra thì không có ai khác, đường đua lại rộng, tầm nhìn cũng rất thoáng.” Bùi Sâm hạ giọng nói: “Chỗ này rất an toàn, nhưng nếu cậu vẫn thấy khó chịu thì có thể chờ thêm một chút.”

Khương Thanh Diễn không phải kiểu bị PTSD theo nghĩa truyền thống, tình trạng của anh không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là hễ lái xe sẽ căng thẳng, căng đến mức mất kiểm soát. Việc này nhiều lúc gây phiền toái rất lớn cho cuộc sống của anh, như có lần nửa đêm bị gọi khẩn cấp quay về bệnh viện, đúng lúc mưa lớn, anh đứng bên đường trả thêm 200 mà không ai nhận đơn.

Anh đã nghĩ đến việc vượt qua nỗi sợ này rất nhiều lần, nhưng lại không có địa điểm thích hợp, cũng không có ai sẵn sàng cùng anh mạo hiểm.

Khương Thanh Diễn không nói gì, tự điều chỉnh lại tâm trạng một lúc, rồi nhấc chân khỏi phanh, chiếc xe khẽ nhích về phía trước một chút rồi lập tức dừng lại.

“Chậm rãi thôi.” Bùi Sâm đưa tay bóp nhẹ cổ tay anh: “Có tôi ở đây.”

Câu nói này khiến Khương Thanh Diễn được tiếp thêm sức mạnh, Bùi Sâm không thúc giục, dành cho anh nhiều thời gian hơn để thích nghi. Có rất nhiều chuyện, dù thế nào cũng phải tự mình vượt qua, người khác không thể làm thay mình được.

Khương Thanh Diễn cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi, anh nhắm mắt lại, khi mở ra thì chậm rãi nhả phanh.

Chiếc xe từ từ di chuyển vài mét, anh hoảng hốt liền đạp ga.

Hai bên đường là sa mạc kéo dài tít tắp, nhưng Khương Thanh Diễn không có tâm trí để ngắm cảnh. Anh hơi dùng lực chân, có thể cảm nhận được sa mạc hai bên đang nhanh chóng trôi tuột khỏi tầm mắt, bảng đồng hồ hiển thị tốc độ đã lên tới 140, anh nhận ra bản thân đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, muốn dừng lại nhưng lại không thể điều khiển được chân mình, không dời được chân, cũng không giảm được tốc độ.

Bình Luận (0)
Comment