Ý thức của Khương Thanh Diễn vẫn tỉnh táo, nhưng anh hoảng sợ phát hiện mình hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể. Tốc độ xe nhanh đến mức khiến anh muốn nôn, cách đó chỉ chừng một, hai trăm mét là một khúc cua, mà anh lại không còn khả năng xoay vô lăng.
“Bùi Sâm.” Khương Thanh Diễn vô thức gọi người bên cạnh. Trong tình thế nguy cấp này, trong đầu anh chỉ lóe lên một ý nghĩ. nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra ở đây, thì e là người anh cảm thấy có lỗi nhất là Bùi Sâm.
Vô lăng bị một lực từ bên ngoài xoay đi một góc, chiếc xe men sát mép ngoài của khúc cua, lao vút qua với tốc độ cao. Bên ngoài cửa sổ cuốn theo bụi cát vàng mù mịt, Bùi Sâm đặt tay trái lên vô lăng, mắt nhìn chăm chú về phía trước, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Đã rất nhiều năm không ai nói với anh những lời như thế nữa. Khi con trai vượt qua tuổi dậy thì, những người xung quanh thường sẽ bắt đầu xem họ như người đàn ông trưởng thành. Có lẽ khi còn rất nhỏ, Khương Hồng Sâm từng nói với anh câu này.
“Từ từ nhả chân ga ra.” Bùi Sâm vẫn giữ tay trên vô lăng giúp anh điều khiển hướng, giọng tuy trầm nhưng vững vàng có lực.
Khương Thanh Diễn không phản ứng gì lớn, nhưng Bùi Sâm vẫn chậm rãi, kiên nhẫn gọi tên anh mấy lần. Xe lao đi thêm một, hai cây số nữa, cuối cùng Bùi Sâm mới cảm thấy tốc độ dần giảm xuống, là Khương Thanh Diễn đang chậm rãi nhả chân ga.
Đến khi xe dừng hẳn, tay Khương Thanh Diễn vẫn run rẩy siết chặt vô lăng. Gió ấm trong xe không hề nóng, nhưng trán anh đã ướt đẫm mồ hôi, anh thở hổn hển vài hơi, rồi máy móc quay đầu nhìn Bùi Sâm.
Cũng chỉ vào khoảnh khắc này, anh mới thật sự thoát khỏi cơn ác mộng. Tay Bùi Sâm vừa mới đặt lên vai anh, Khương Thanh Diễn liền mở chốt an toàn, lao thẳng vào lòng Bùi Sâm.
Tư thế ôm này rất vụng về, vướng cả bệ điều khiển trung tâm không thoải mái, nhưng tay Bùi Sâm đặt lên lưng anh lại khiến Khương Thanh Diễn cảm thấy yên tâm và ấm áp, không nỡ buông ra.
Làm được đến thế đã là cực hạn của Khương Thanh Diễn rồi, đợi đến khi hơi thở anh dần ổn định lại, hai người mới đổi chỗ ngồi. Bùi Sâm lái xe đến cổng, chuyển sang xe của hắn rồi rẽ về phía khu nghỉ dưỡng.
“Anh bị tôi dọa sợ rồi phải không?” Khương Thanh Diễn rút hai tờ khăn giấy lau mồ hôi, mặt vẫn trắng bệch.
Bùi Sâm tiện tay đưa cho anh một chai nước khoáng: “Không đâu, hôm nay cậu giỏi lắm.”
Giây phút thất thần vừa rồi, chỉ một mình Khương Thanh Diễn mới biết rõ trong lòng mình ra sao. Anh cố gắng cong môi nở một nụ cười gượng: “Có lẽ sau này tôi vẫn không thể lái xe trên đường.”
“Không lái được thì thôi.” Bùi Sâm thản nhiên nói.
—
“Đại ca, em điều tra ra rồi, Khương Thanh Diễn đang ở Lộc Minh. Có lẽ lần trước chúng ta thấy cậu ta đi với Bùi Sâm chỉ là tình cờ.” Tên tóc đỏ châm thuốc cho Lưu Đại Lập.
Lưu Đại Lập mấy năm nay đã trở nên cẩn thận hơn: “Vậy lần trước thấy cậu ta xuống lầu với Kỳ Nam là thế nào?”
Tên tóc đỏ cười nịnh: “Kỳ Nam có bồ tên là Trần Ký, cũng là bác sĩ tình nguyện. Anh ta đi cùng Khương Thanh Diễn đến đây.”
Tên tóc vàng ngồi rụt trong góc nghe vậy thì vỗ đùi tỉnh ngộ, ghé lại gần: “Thế là rõ ràng rồi! Đại ca, giờ mình tính sao?”
Lưu Đại Lập rít một hơi thuốc: “Vậy thì phải kiếm chút tiền tiêu từ bác sĩ Khương thôi. Đi, canh xem khi nào cậu ta trực khám bệnh, đăng ký một số.”
Mùa đông là thời điểm các bệnh về tim mạch và não mạch bùng phát, số lượng người lớn tuổi đến khám tự nhiên nhiều hơn trước. Khương Thanh Diễn ngồi khám ở phòng bệnh suốt nửa ngày, đột nhiên nghe ngoài hành lang ồn ào náo loạn.
Tình huống này thường là do không được xếp thêm số hoặc cãi nhau vì chen ngang, Khương Thanh Diễn sớm đã thấy quen, nhưng tiếng ồn hôm nay đặc biệt lớn, hơn mười phút trôi qua không những không ai can ngăn, mà còn có chiều hướng nghiêm trọng hơn.
“Chú đợi cháu một chút.” Khương Thanh Diễn nói với ông lão ngồi đối diện rồi đứng dậy kéo cửa ra.
Lúc này, y tá tiểu Triệu ở phòng khám đang run rẩy đứng bên một bảo vệ. Những bệnh nhân vốn đang ngồi chờ khám đều đã đứng cả dậy. Ngoài cửa phòng khám, tên tóc đỏ và tên tóc vàng giơ một tấm băng rôn lớn, trên đó viết: “Cái tên bác sĩ máu lạnh kia, mau trả lại tiền cho tôi!”
“Ồ! Đây chẳng phải bác sĩ Khương sao?” Lưu Đại Lập vừa hút xong một điếu thuốc, ném đầu lọc rồi bước tới, thấy Khương Thanh Diễn thì cười hề hề: “Hôm nay bác sĩ Khương lại định lừa ai nộp tiền đây?”
Hai bảo vệ đứng trong đám đông chẳng dám bước lên, Khương Thanh Diễn cũng không trông mong gì vào họ. Nhìn vẻ mặt lưu manh của Lưu Đại Lập, anh đút hai tay vào túi: “Chẳng phải anh là người nhà bệnh nhân nhất quyết đòi đòi lại viện phí dù đã mổ xong đó sao?”
Không ngờ Khương Thanh Diễn dám cãi lại, Lưu Đại Lập nghẹn lời, chỉ vào băng rôn sau lưng rồi lớn tiếng nói với những người đang vây xem: “Mọi người nhìn kỹ đi! Chính là cậu ta! Đưa cậu tôi vào phòng mổ mà không nói với người nhà một tiếng với tôi! Cái này gọi là gì cơ? Gọi là điều trị quá mức*! Tôi nghi ngờ cậu ta làm vậy chỉ để kiếm hoa hồng!”
* “Điều trị quá mức” (hay “over-treatment”) trong y học là việc cung cấp can thiệp hoặc liệu pháp nhiều hơn mức cần thiết cho bệnh nhân do chẩn đoán sai, lo lắng về trách nhiệm pháp lý, thói quen, thiếu thông tin. Hệ quả của điều trị quá mức là tốn kém, có thể gây ra tác dụng phụ và tăng rủi ro cho sức khỏe, do đó cần nâng cao nhận thức trong ngành y tế để cải thiện chất lượng chăm sóc bệnh nhân.
“Xem ra cũng chuẩn bị kỹ ghê đấy.” Khương Thanh Diễn cười nhạt: “Tôi không nhận một xu lương ở đây, thì kiếm hoa hồng từ đâu?”
Gặp kiểu lưu manh này chẳng có cách nào hợp pháp mà xử lý cho yên được. Tuy kinh nghiệm làm việc chưa nhiều, nhưng y nháo anh đã thấy không ít, Khương Thanh Diễn điềm nhiên nói: “Lúc bệnh nhân được đưa vào cấp cứu, mọi chỉ số đều cho thấy bị nhồi máu cơ tim cấp, cần đặt stent gấp. Tất cả kết quả kiểm tra đều có trong hồ sơ bệnh án, mời anh đến xem bất cứ lúc nào.”
“Hơn nữa…” Khương Thanh Diễn đánh giá Lưu Đại Lập một lượt, “Lúc bệnh nhân vào viện, con gái và con rể có mặt, vì sao nhất định phải được anh đồng ý mới làm phẫu thuật? Theo cách nghĩ của anh, chẳng lẽ mỗi bệnh nhân trước khi vào phòng mổ phải để ba đời nhà anh ký tên à?”
Lưu Đại Lập bị chặn họng, nói không nên lời. Gã vốn vụng miệng, thường ngày đều dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, giờ bị lép vế trước mặt bao nhiêu người, thể diện đương nhiên không giữ nổi, mặt đỏ lựng như gan heo, lao lên túm lấy cổ áo Khương Thanh Diễn:
“Con mẹ nó mày chán sống rồi hả?”
Hơi thuốc trong miệng hắn khiến Khương Thanh Diễn cau mày muốn tránh ra, nhưng tay Lưu Đại Lập rất khỏe. Khương Thanh Diễn nghiêng đầu, cố nhịn cảm giác khó chịu trong lòng: “Bỏ tay ra.”
“Không bỏ.” Lưu Đại Lập nhếch miệng cười: “Sao? Mày định động tay động chân với tao à? Mặc áo blouse trắng mà đánh người nhà bệnh nhân thì không hay ho lắm đâu nhỉ?”
Chỉ cần hắn nói thêm một chữ nữa, e là Khương Thanh Diễn sẽ không nhịn được mà nôn ngay tại chỗ. Vốn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, bác sĩ Khương không nhịn nổi nữa, lập tức siết chặt cổ tay Lưu Đại Lập, xoay ngược lại. Lưu Đại Lập đau đến nỗi chửi thề một câu, sức lực trên tay cũng giảm đi quá nửa.
Khương Thanh Diễn cuối cùng cũng có cơ hội lùi về sau một bước, cảm thấy không khí quanh mình thoáng đãng hơn hẳn, anh t.hở d.ốc hai hơi, móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Tên tóc đỏ bị màn xử lý dứt khoát của Khương Thanh Diễn làm cho ngây người, đứng ngây ra nhìn Lưu Đại Lập, Lưu Đại Lập bị đánh tức đến đỏ mắt, quay đầu nhìn hai tên đàn em: “Đụ mẹ coi như mày hên, rút!”
“Không ai được đi.” Khương Thanh Diễn nhìn gã: “Hôm trước trong phòng bệnh tôi đã nói rồi, đừng gây ồn ào trong bệnh viện. Không nghe lời thì chỉ có thể mời cảnh sát đến xử lý.”
Cảnh sát từ đồn gần đó nhanh chóng tới, có năm người. Không lâu sau, viện trưởng Trần cũng xuống, loại chuyện này cùng lắm chỉ là bị phê bình giáo dục. Ngoài cửa còn nhiều bệnh nhân đang ngồi đợi khám, Khương Thanh Diễn không có thời gian dây dưa, xoay người quay lại phòng khám.
Sự có mặt của cảnh sát phần nào khiến Lưu Đại Lập bị nhùn lại. Mãi cho đến khi Lưu Chí xuất viện, đám người đó cũng không còn xuất hiện trong bệnh viện nữa.
Là bác sĩ điều trị chính của Lưu Chí, trước khi ông xuất viện, Khương Thanh Diễn đến khoa nội trú một chuyến, dặn dò từng điều một về việc chăm sóc sau này cho Lưu Thiến. Trước khi anh ra cửa, Lưu Thiến nhất quyết tiễn anh đến tận thang máy, nhét vào tay anh một túi hạch đào lớn.
Lưu Chí có nhiều bệnh nền, nhưng nhờ làm nông nên sức khỏe vẫn còn khá, hồi phục sau mổ rất tốt. Nghĩ đến cảnh ông lăn lộn trên giường vì đau hôm đó, Lưu Thiến vẫn còn sợ hãi.
“Bệnh viện quy định không được nhận đồ của bệnh nhân.” Khương Thanh Diễn hiểu ý cô, không nhận túi quà, chỉ lấy vài hạt hạch đào nhét vào túi áo: “Tôi chỉ lấy chừng này về cho bọn nhỏ ăn thôi.”
“Bác sĩ Khương, bây giờ tôi chẳng có gì quý giá cả, tôi biết anh chẳng thiếu thứ gì, chỉ là muốn bày tỏ chút lòng thành thôi. Mấy hạt này nhà tôi tự trồng, không đáng bao nhiêu tiền.” Lưu Thiến nói rồi lại dúi túi hạch đào vào tay anh.
Vừa ra khỏi thang máy, Bùi Sâm đã thấy Khương Thanh Diễn đang đứng cạnh đó trò chuyện với một phụ nữ, trong tay cô là một túi hạch đào lớn.
Khương Thanh Diễn thấy Bùi Sâm thì hơi bất ngờ: “Sao anh lại tới đây?”
Bùi Sâm đi tới, giải thích:
“Tôi tới lấy hồ sơ bệnh án của chú Từ.”
Khương Thanh Diễn nhìn anh: “Tôi mang về luôn cũng được mà.”
Anh vốn đã rất bận, mà Bùi Sâm lại rảnh chiều nay, nên tiện đường qua lấy.
Lưu Thiến thấy Khương Thanh Diễn gặp người quen, sợ làm lỡ việc anh, vội vàng nhét túi hạch đào vào tay anh: “Bác sĩ Khương, anh cứ nhận đi, mấy hôm trước tôi còn nghe trưởng khoa nó, anh trai tôi làm loạn một trận ở phòng khám, gây phiền phức cho anh, còn làm phiền đến cảnh sát nữa. Nếu anh không nhận, tôi thật sự áy náy lắm.”
“Lòng tốt tôi xin nhận.” Khương Thanh Diễn từ chối, nhưng chưa kịp nói hết câu, Bùi Sâm đã nhìn Lưu Thiến, hỏi: “Anh cô tên gì?”
Lưu Thiến khựng lại, nhìn gương mặt không biểu cảm của Bùi Sâm, do dự đáp: “Lưu… Lưu Đại Lập.”
Khương Thanh Diễn thấy sắc mặt Bùi Sâm khẽ thay đổi.
Túi hạch đào sau đó được chia cho mọi người ở quầy y tá. Sắc mặt Bùi Sâm vẫn không tốt, hắn hỏi Khương Thanh Diễn: “Bao giờ tan ca?”
Đã qua giờ làm việc của Khương Thanh Diễn. Sau khi về phòng thay đồ xong, anh nhìn Bùi Sâm vẫn đứng chờ ở cửa: “Đi thôi.”
“Lưu Đại Lập từng đến đây gây chuyện à?” Bùi Sâm liếc nhìn khu vực chờ vắng tanh.
Chuyện này cũng chẳng cần giấu, Khương Thanh Diễn kể sơ qua hai lần Lưu Đại Lập gây rối trong bệnh viện.
Bùi Sâm nghe xong thì im lặng, Khương Thanh Diễn dò hỏi: “Anh quen hắn à?”
Có nhiều chuyện trong quá khứ Bùi Sâm không muốn nhắc đến trước mặt Khương Thanh Diễn, vì chúng quá bạo lực và đẫm máu, ân oán giữa hắn và Lưu Đại Lập chẳng thể nói rõ trong một hai câu. Nhưng những chuyện đó cũng chẳng cần thiết phải kể với Khương Thanh Diễn.
“Tránh xa hắn ra.” Bùi Sâm chỉ nói: “Nếu còn gặp lại, bất kể ở đâu cũng phải lập tức gọi cho tôi, nhớ chưa?”
Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của Khương Thanh Diễn. Ai cũng có quá khứ không muốn nói cho người khác biết, nhưng nếu người đó là Bùi Sâm, thì trong lòng Khương Thanh Diễn có hơi khó chịu. Dù vậy anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu: “Biết rồi.”