Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 4

Bùi Đoá Đoá vốn đã rất đáng yêu, quần áo đều do Mễ Hòa chọn giúp, nhìn chẳng khác gì một người mẫu nhí. Cậu bé lúc này đang ngồi trong sân, hai chân ngắn lắc lư, sốt ruột dán mắt vào điện thoại của Bùi Sâm. Không ít du khách đi ngang cũng bị vẻ ngoài của cậu bé hấp dẫn, ai nấy đều nói nhìn như một ngôi sao nhí.

Điện thoại rung lên, hiển thị thông báo kết bạn thành công, Bùi Đoá Đoá vui mừng không chịu nổi, lập tức mở khung trò chuyện với Khương Thanh Diễn, gửi liền một mạch cả chục cái sticker.

Bùi Sâm vốn không dùng sticker, những hình trong WeChat đều là sticker do Mễ Hòa tự chế từ ảnh selfie của Bùi Đoá Đoá, nên mấy cái vừa gửi toàn là ảnh đầu to, biểu cảm ngộ nghĩnh của cậu nhóc.

Khương Thanh Diễn là người miền Nam chính gốc, mấy ngày ở Lạc Ba vẫn chưa quen được khí hậu nơi này. Về khách sạn, anh đun một ấm nước sôi trước. Tiếng nước sôi quá lớn, át cả tiếng thông báo WeChat, đến lúc anh cầm điện thoại mới thấy Bùi Sâm đã gửi đến tận 16 tin nhắn — toàn là mặt nhóc con Bùi Đoá Đoá với đủ kiểu làm mặt xấu khiến anh bật cười. Lướt xem mấy sticker ấy, anh hơi do dự rồi gửi lại một cái sticker duy nhất mình từng làm.

“Bùi Đoá Đoá.” Bùi Sâm từ trong tiệm bước ra, đứng ở cửa gọi một tiếng.

WeChat của Bùi Sâm chủ yếu lưu những liên hệ trong công việc, bình thường không cho Bùi Đoá Đoá động vào. Nhưng hôm nay cậu bé quá muốn trò chuyện với chú Khương, tranh thủ lúc hắn đang tán gẫu với Kỳ Nam, lén lút lấy điện thoại đi. Nghe tiếng gọi, Bùi Đoá Đoá giật nảy mình, luống cuống xóa sạch đống sticker vừa gửi, nhảy xuống ghế chạy vội về phía Bùi Sâm.

Bùi Sâm đưa tay sờ trán cậu bé, khẽ cau mày, cúi đầu dặn: “Uống hết nước ấm trong cốc rồi lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Bùi Đóa Đóa bình thường ghét ngủ trưa là thế, hôm nay lại ngoan ngoãn nghe lời đến lạ, len lén đặt điện thoại của Bùi Sâm xuống cạnh quầy bar, uống nước xong lập tức chạy lên tầng.

Tằng Chấn vừa làm thủ tục nhận phòng cho một cặp đôi xong, cười hỏi: “Hôm nay sao Đoá Đoá ngoan dữ vậy?”

Bất thường chắc chắn có quỷ, Bùi Sâm vẫn dõi mắt theo bóng dáng Bùi Đoá Đoá, đến khi không còn thấy nữa mới thu lại ánh nhìn. Hắn tiện tay mở điện thoại xem, lập tức hiểu ra nguyên nhân khiến cậu nhóc này hôm nay ngoan bất ngờ như vậy.

Tin nhắn mới nhất đến từ một tài khoản bạn tốt lạ tên “Thanh Diễn”, Bùi Sâm mở ra, khung trò chuyện trống không, chỉ có một sticker — là bác sĩ Khương mặc áo len đỏ, nghiêng đầu cười he he, trên đầu còn có hiệu ứng tai thỏ với hai chiếc răng thỏ nhỏ dễ thương.

Tính cả tấm ảnh này thì Bùi Sâm đã gặp Khương Thanh Diễn ba lần. Nhưng người này hình như lần nào cũng mang đến một chút bất ngờ. Bùi Sâm không nói không rằng thoát khỏi khung trò chuyện, ấn giữ đoạn hội thoại, do dự vài giây, cuối cùng vẫn không xóa.

Ở những nơi phát triển, tư tưởng của người dân cũng tiến bộ hơn, quan tâm nhiều hơn đến bệnh tuổi già. Nhưng ở Lạc Ba, không ít người cao tuổi thậm chí còn không có thói quen đi khám định kỳ. Chính vì thế, viện trưởng Trần mới muốn giữ Khương Thanh Diễn lại, nếu trong vòng một năm có thể phát triển được lão khoa* của bệnh viện trung tâm, quy chuẩn hóa chăm sóc và điều trị cho người già thì sẽ là một bước tiến lớn trong y tế của Lạc Ba.

*Lão khoa tập trung vào việc nghiên cứu và điều trị các vấn đề sức khỏe liên quan đến người cao tuổi.

Vì để cho nhiều người biết đến lão khoa, bệnh viện đã chia đợt phát 500 suất khám sức khỏemiễn phí, mỗi đợt 100 người. Từ 8 giờ rưỡi sáng, Khương Thanh Diễn đã có mặt ở bệnh viện gọi tên khám liên tục không nghỉ, mãi gần 12 giờ trưa mới xong.

“Ba tôi bình thường khỏe như trâu, lần cảm cúm cuối cùng cũng là tận tháng 12 năm ngoái, sao đến chỗ anh khám một cái là ra cả đống bệnh thế hả!” Con trai của một người đàn ông hơn 70 tuổi nhẫn nhịn nghe Khương Thanh Diễn giải thích gần mười phút, cuối cùng tức đến không chịu nổi: “Đi thôi ba, anh ta chỉ muốn bán thuốc bổ cho ba thôi!”

Cửa phòng khám bị giật mạnh rồi đóng rầm một cái. Cả buổi sáng nay Khương Thanh Diễn đã gặp quá nhiều kiểu bệnh nhân thế này, anh cũng sớm quen, chẳng buồn phản ứng, chỉ yên lặng uống một ngụm nước, là nước anh rót từ sáng đến giờ vẫn chưa kịp uống, đã nguội ngắt.

Cửa lại bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ ló vào qua khe cửa, Khương Thanh Diễn nhìn một cái rồi mỉm cười, vẫy tay gọi: “Đoá Đoá, vào đây.”

Bùi Sâm đi ngay sau Bùi Đoá Đoá, nghe thấy tiếng gọi của Khương Thanh Diễn mới đẩy cửa bước vào. Khương Thanh Diễn ngồi một chỗ cả buổi sáng, nên khi vừa đứng dậy, trước mắt anh tối sầm, phải nhắm mắt vịn bàn mấy giây mới gượng lại.

Sắc mặt anh đột ngột tái nhợt, Bùi Sâm theo bản năng vươn tay đỡ lấy.

Hai chân Khương Thanh Diễn như nhũn ra, đầu óc cũng phản ứng chậm một nhịp, chỉ cảm thấy cơ thể nhào vào vòng tay rắn chắc, mùi nước giặt dịu nhẹ phảng phất quanh mũi.

“Cậu không sao chứ?” Bùi Sâm thấp giọng hỏi.

Khương Thanh Diễn lúc này mới ý thức được mình đang bị Bùi Sâm ôm, nhưng tim anh đập như trống, tay chân rã rời, đoán chừng là bị choáng do thoái hóa đốt sống cổ hoặc hạ huyết áp do ngồi lâu và đứng dậy đột ngột. Anh không còn sức để giải thích, chỉ thản nhiên trả lời: “Hạ đường huyết, tôi ăn viên kẹo là ổn.”

“Bùi Đoá Đoá, mang bánh ngọt lại đây.” Bùi Sâm tay giữ cánh tay Khương Thanh Diễn, một tay chống lên bàn. Tay hắn đặt sát tay Khương Thanh Diễn trên mặt bàn, chỉ cách vài phân, đỡ anh ngồi xuống ghế.

Bùi Đoá Đoá vội chạy lại, đặt hộp bánh lên bàn. Bùi Sâm dựa vào bàn mở hộp ra, bên trong là miếng bánh ngọt đã cắt sẵn, phía trên có vài quả việt quất lớn.

Khương Thanh Diễn quả thật đã đói, dùng nĩa xiên một miếng, chưa kịp cho vào miệng đã thấy Bùi Đoá Đoá nằm bò bên cạnh, mắt to long lanh nhìn chằm chằm. Anh bật cười, tay vẫn còn run, đưa bánh cho cậu bé: “Con cũng nếm thử đi.”

“Nó ăn tối qua rồi.” Bùi Sâm rút từ cặp nhỏ của Bùi Đoá Đoá ra một hộp sữa bò Vượng Tử, đặt cạnh tay Khương Thanh Diễn. Hai người ngồi khá gần, giọng Bùi Sâm không lớn, nhưng nghe trầm hơn mọi khi. Khương Thanh Diễn vô thức xoa nhẹ d/ái tai, cảm giác giọng trầm ấy như cộng hưởng với màng nhĩ, làm tim có chút rung động.

Tiêu Khoát cũng là người có giọng trầm như vậy. Khương Thanh Diễn đến giờ vẫn nhớ hồi học cao học, gã là chủ nhiệm đài phát thanh trường, trưa thứ sáu nào cũng lên sóng. Giọng nói như vậy luôn khiến người ta cảm thấy trầm ổn và đáng tin. Có lẽ cũng vì thế mà anh mới đồng ý lời tỏ tình của Tiêu Khoát.

Chỉ tiếc là giọng nói hay không đồng nghĩa với nhân phẩm tốt, dù có dễ nghe đến đâu thì cũng chỉ là một tên cặn bã.

Một tiếng “tách” rất khẽ vang lên, Khương Thanh Diễn lấy lại tinh thần, anh ngẩn người mấy giây vẫn chưa động đậy, Bùi Sâm tưởng anh vẫn còn khó chịu, liền đưa tay giúp anh bật nắp lon nước. Lúc thu tay lại, Khương Thanh Diễn trông rõ ràng vết sẹo dài trên mu bàn tay hắn, gần như kéo dài hết cả mu bàn tay, thậm chí còn ăn sâu vào trong ống tay áo.

Là bác sĩ thì vết thương gì cũng từng thấy qua, Khương Thanh Diễn chỉ liếc một cái rồi dời mắt, cảm ơn một tiếng rồi ăn bữa trưa có lượng đường vượt mức cho phép.

Bệnh viện bắt đầu làm việc lại vào hai giờ chiều, còn hơn một tiếng nghỉ trưa. Bùi Đoá Đoá đang truyền dịch nằm trên giường khám bệnh, vì quá sức yên tâm nên chưa đầy mười phút đã ngủ thiếp đi, còn ngáy khò khò khe khẽ.

Khương Thanh Diễn tiện tay tắt đèn, đi đến bên cửa sổ kéo rèm xuống, cả phòng khám lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình máy tính trên bàn.

Trong bóng tối, ánh mắt sẽ trở nên không chút kiêng kỵ, Khương Thanh Diễn quay lại bàn ngồi xuống, nhìn thấy Bùi Sâm cởi áo khoác đắp lên người Bùi Đoá Đoá. Hắn hẳn là một người cha nghiêm khắc nhưng có trách nhiệm, tình thương cho đi rất trọn vẹn, cũng vì thế mà tính cách Bùi Đoá Đoá mới hoạt bát và thích nói chuyện đến vậy.

Trong bóng tối, cảm giác của Bùi Sâm trở nên đặc biệt nhạy bén, không cần quay đầu cũng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Khương Thanh Diễn. Ánh nhìn ấy có cảm giác tồn tại rất mạnh nhưng lại không khiến người ta khó chịu.

Trong phòng chỉ còn hai người, Bùi Sâm không có chỗ nào để đứng, bèn đi đến ngồi xuống ghế bệnh nhân đối diện Khương Thanh Diễn, thấp giọng hỏi:

“Cơ thể cậu ổn rồi chứ?”

“Không sao cả.” Khương Thanh Diễn đặt điện thoại sang một bên, “Ban nãy hơi choáng, giờ thì ổn rồi.”

Trên bàn có một hộp cơm vẫn chưa mở nắp, nhìn qua lớp nhựa trong suốt thấy món khoai tây xào mềm nhũn, đã hơi đổi màu, trông thôi cũng đủ mất khẩu vị.

Bùi Sâm liếc qua một cái:

“Chưa ăn trưa à?”

“Ừ,” bận suốt cả buổi sáng, Khương Thanh Diễn thấy cổ hơi mỏi, vừa xoay đầu vừa xoa gáy: “Cả sáng bận giải thích bệnh người già, đến nước cũng không kịp uống một ngụm.”

Khương Thanh Diễn nói rất nhẹ nhàng, vừa nói vừa cười: “Không ít những người lớn tuổi khó chấp nhận việc bản thân vốn tưởng khỏe mạnh lại bị phát hiện ra đủ thứ vấn đề. Con cháu họ còn không muốn đối mặt nữa là.”

Đôi mắt anh sáng, mang theo một nụ cười dịu dàng, không hề tỏ ra mệt mỏi vì điều đó, khiến Bùi Sâm bất giác nhớ đến sticker hôm qua mà mình vẫn chưa xóa.

Nhìn qua rất dễ tiếp cận, là kiểu tính cách rất được lòng người khác, khiến ai cũng cảm thấy gần gũi. Bùi Sâm bỗng nghĩ tới gã con trai vừa rồi mặt đầy khó chịu đi ngoài hành lang còn lầm bầm mắng “Tên lang băm lừa đảo”, không nhịn được bật cười.

Khương Thanh Diễn có thói quen ngủ trưa, nhưng vì có Bùi Sâm ở đây nên không tiện ngủ. Thân thể anh vẫn vô thức đổ dần xuống, gối đầu lên cánh tay, tay còn lại đặt lên cổ, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh cười gì thế?”

Bùi Sâm không nỡ nói thật, mở điện thoại ra, tiện tay lướt qua danh bạ, rồi sao chép một dãy số.

Điện thoại hắn đặt trên bàn, Khương Thanh Diễn vừa cúi mắt đã thấy màn hình. Dù biết nhìn trộm điện thoại người khác là không lịch sự, nhưng trước khi kịp rời mắt thì anh, người có thị lực 5.0 không cần kính, đã nhìn rõ ràng Bùi Sâm đang mở khung hội thoại với mình, dán dãy số mới vào.

Quan trọng nhất là trong khung trò chuyện trống trơn, chỉ có mỗi tấm sticker tối qua anh gửi cho Bùi Đoá Đoá.

“Đây là một người bạn của tôi, mở tiệm massage, tay nghề rất khá, rảnh thì đến thử xem.” Bùi Sâm nói.

Lần đầu gặp đã cởi áo đè lên người ta, vừa thêm bạn tốt đã gửi luôn sticker của chính mình, Khương Thanh Diễn chỉ đành chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, nghĩ thầm chắc hôm nay Bùi Sâm chịu dẫn Bùi Đoá Đoá tới đây tám phần là vì thật sự không tìm được y tá nào khiến nhóc con hài lòng.

“Cảm ơn anh.” Khương Thanh Diễn khóc không ra nước mắt, đưa tay che mắt.

Bình Luận (0)
Comment