Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 5

Từ lúc đến Lạc Ba, Khương Thanh Diễn vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế. Đêm nào cũng khát khô cổ đến mức phải dậy uống nước, sáng nay lại khám cho hơn ba mươi bệnh nhân, vừa nằm gục xuống bàn được vài phút đã thấy mắt díp lại, không tài nào mở nổi.

Màn hình máy tính chuyển đổi hình nền liên tục, ánh sáng dịu nhẹ không ngừng thay đổi màu sắc. Bùi Sâm ngồi bên bàn, nhìn tốc độ chớp mắt của Khương Thanh Diễn chậm dần, cuối cùng khép mắt lại thật nhẹ, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn.

Khương Thanh Diễn không ngờ mình lại ngủ gục trong tình cảnh này. Không rõ đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy có người khẽ đẩy vai hai cái, anh mơ màng mở mắt ra, liền thấy Bùi Sâm đứng cạnh mình, hạ giọng, chạm nhẹ vào màn hình điện thoại.

“Một giờ năm mươi rồi.”

“Ừm… Đoá Đoá truyền xong rồi à?” Giọng Khương Thanh Diễn mơ hồ, ngồi thẳng dậy nhìn sang giường bệnh: “Anh rút kim à?”

Bùi Sâm khẽ đáp: “Thằng bé truyền dịch toàn là tôi rút kim cho nó, sắp đến giờ làm việc rồi, tôi đưa nó về trước.”

Khương Thanh Diễn gật đầu, ánh mắt lại bất giác nhìn về bàn tay của Bùi Sâm. Ánh sáng trong phòng quá tối, không thấy rõ vết sẹo trên mu bàn tay hắn. Bùi Đoá Đoá vẫn chưa tỉnh ngủ, Bùi Sâm cũng không gọi, khoác áo choàng lên người cậu bé, bế vào lòng rồi rời khỏi phòng khám.

Buổi chiều bệnh nhân đến khám ít hơn buổi sáng. Vừa tiễn một bệnh nhân ra khỏi cửa, cửa phòng lại bị gõ nhẹ, chị hộ lý thò đầu vào, thấy trong phòng không còn ai, liền cười tươi: “Bác sĩ Khương, cơm giao của cậu này, tôi tiện đường mang giúp cậu.”

“Của tôi?” Khương Thanh Diễn ngạc nhiên đứng dậy đi tới: “Là món gì vậy?”

“Chắc là bữa trưa? Bác sĩ Khương, cậu chưa ăn trưa à?” Chị hộ lý nhìn vào hộp trên tay, không giống túi cơm giao bình thường mà là một hộp cơm giữ nhiệt màu trắng, cầm lên nặng trĩu tay: “Bùi… Bùi Sâm… Ô, là của anh Bùi đấy.”

Tay Khương Thanh Diễn vừa đưa ra thì vì bất ngờ mà khựng lại một chút: “Chị biết anh ấy à?”

Chị hộ lý đưa hộp cơm cho anh, vừa cười vừa giải thích: “Không chỉ tôi đâu, người Lạc Ba ai mà chẳng biết anh Bùi!”

Thấy khu vực chờ khám ngoài cửa đang không có bệnh nhân, chị, người vốn rất hay nói, hào hứng kể: “Vừa trẻ vừa giàu, lại còn đẹp trai! Còn hay làm việc thiện nữa.”

Chị kể một loạt ưu điểm của Bùi Sâm không dứt, cuối cùng thở dài đầy tiếc nuối: “Chỉ tiếc là cưới vợ sớm quá, đúng là… thanh niên tài giỏi mà cưới sớm, không biết đã làm bao nhiêu cô gái đau lòng!”

Người ta vẫn bảo con trai thường giống mẹ, nghĩ đến khuôn mặt bầu bĩnh của Đoá Đoá, chắc hẳn mẹ cậu bé cũng là một người rất xinh đẹp. Khương Thanh Diễn khẽ cười, nhớ lại lần đầu gặp Bùi Sâm trước cửa “Lộc Minh”, lúc đó anh còn tưởng người này là gay, không ngờ lại đoán sai.

“Vậy cậu cứ bận tiếp đi nhé, tôi ra ngoài đây.” Chị hộ lý chỉ ra khu vực chờ: “Giờ chưa có ai, cậu tranh thủ ăn chút đi. Mấy người trẻ như các cậu á, đừng có bận quá mà quên cả bản thân.”

Dù thời gian ở Lạc Ba chưa lâu, nhưng Khương Thanh Diễn đã nhiều lần cảm nhận được sự chất phác và hiếu khách của người bản địa. Anh mỉm cười cảm ơn, tiện tay lấy vài gói trà mang từ Dương Châu tặng cho chị.

Bùi Sâm đặt Bùi Đoá Đoá ngồi ở ghế sau, xe vừa nổ máy, cậu bé đã tỉnh lại, ngồi ngoan ngoãn phía sau, giơ mu bàn tay lên hứng ánh nắng ngoài cửa sổ.

“Ba rút kim chẳng đau gì cả!” Cậu bạn nhỏ không giả bệnh nữa, truyền dịch xong hôm qua là hết sốt, hôm nay đã phục hồi sức sống, nói với giọng đầy tự hào: “Sau này có ốm cũng không sợ đến bệnh viện nữa! Con chỉ tìm chú Khương thôi!”

Bùi Sâm bất lực: “Không thể đừng ốm được sao?”

Tiệc mừng thọ của lão gia nhà họ Trần sẽ được tổ chức vào cuối tuần. Dù số bàn không nhiều nhưng sinh nhật chín mươi tuổi là chuyện đại hỷ, hơn nữa viện trưởng Trần từng cứu ông ngoại của Kỳ Nam trên bàn mổ, nên anh ta đặc biệt để tâm đến buổi tiệc này. Vừa đưa Bùi Đoá Đoá về xong, Bùi Sâm đã nhận được cuộc gọi của Kỳ Nam bảo đến đón anh ta đi chọn rượu.

Kỳ Nam mở một quán bar khá lớn ở khu nghỉ dưỡng, có quan hệ thân thiết với mấy nhà máy rượu. Xe đi qua trung tâm thành phố, Bùi Sâm vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ven đường.

Điện thoại hiển thị chiếc xe đặt vẫn còn mười phút nữa mới đến, Khương Thanh Diễn đang do dự không biết có nên đổi xe khác không thì liếc thấy một chiếc SUV bật đèn cảnh báo tiến lại gần. Kính xe hạ xuống một nửa, để lộ đôi mắt sâu hút, tiếp theo là sống mũi cao thẳng và đôi môi có phần lạnh lùng. Bùi Sâm đặt tay hờ hững lên vô lăng, nhìn hai chiếc vali bên chân Khương Thanh Diễn: “Đi đâu vậy?”

“Chuyển nhà.” Khương Thanh Diễn lời ít ý nhiều: “Viện trưởng Trần nói ký túc xá bệnh viện ở gần, đi làm thuận tiện.”

Khách sạn do Cục Y tế sắp xếp chỉ cung cấp trong một tuần. Lạc Ba quanh năm là điểm du lịch, không thể dành ra nhiều phòng như vậy. Các bác sĩ chi viện đều được phân về các bệnh viện lớn, nên đương nhiên không thể ở khách sạn mãi. Hôm nay trước khi tan làm, bên hậu cần mới đưa chìa khóa cho Khương Thanh Diễn, cùng vừa hay buổi tối anh không có việc gì, hành lý cũng chưa dỡ hết, thế là quay về sắp xếp luôn.

“Để tôi chở cậu.” Bùi Sâm nói rồi mở cửa xe bước xuống, không cho Khương Thanh Diễn cơ hội từ chối, cúi người nhấc vali lên đồng thời mở cốp xe.

Tuy thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Khương Thanh Diễn ít nhiều cũng nắm được tính cách của Bùi Sâm: nói ít làm nhiều, khó từ chối nhưng không hề khiến người ta thấy khó xử.

“Cảm ơn.” Khương Thanh Diễn đứng cạnh cốp xe, thấy Bùi Sâm nhấc bổng vali mình lên cho vào một cách gọn gàng: “Dạo gần đây tôi thấy mình suốt ngày cảm ơn anh.”

Hai chiếc vali được đặt cạnh nhau xong, Bùi Sâm mới quay sang nhìn anh: “Biết rồi thì sau này khỏi cần nói.”

“Phải nói chuyện bao lâu nữa vậy?” Cửa kính ghế phụ hạ xuống, Kỳ Nam vươn cổ nhìn ra sau: “Có chuyện thì mình lên xe nói được không?”

Vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này Khương Thanh Diễn mới phát hiện trên xe còn có một người nữa, Bùi Sâm đưa tay mở cửa ghế sau giúp anh: “Bạn tôi, Kỳ Nam.”

“Chào anh, tôi là Khương Thanh Diễn.” Khương Thanh Diễn ngồi xuống hàng ghế sau: “Là bác sĩ từ Dương Châu đến hỗ trợ y tế.”

“Tôi đã nói mà, nhìn là biết không phải người bản địa.” Kỳ Nam nhướng mày: “Là bác sĩ Khương mà Đoá Đoá thích đúng không?”

Khương Thanh Diễn khẽ cười: “Phiền các anh đưa tôi đi thế này có hơi ngại quá.”

Bùi Sâm bật đèn xi nhan: “Không sao, bọn tôi cũng không vội.”

Điện thoại của hắn vứt bên cạnh, Khương Thanh Diễn gửi định vị, Kỳ Nam ngồi ghế phụ nhìn một cái, cười khẩy: “Thì ra ký túc xá bệnh viện ở khu này à? Khu đấy là phố cũ rồi, đúng là gần bệnh viện, nhưng điều kiện kém lắm, tính theo tuổi thì cái khu đó phải gọi là ‘chú’ đấy.”

“Không sao, có chỗ ở là được rồi.”

Lạc Ba về đêm tối rất nhanh, lúc này đèn đường đã sáng, gió lạnh từ cửa sổ hé mở lùa vào, mang theo giọng nói nhè nhẹ của Khương Thanh Diễn. Bùi Sâm không nhịn được liếc anh một cái qua gương chiếu hậu. Chỉ một ánh nhìn đã đủ để nhận ra: đây là kiểu người sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có năng lực chuyên môn vững vàng, toả sáng trong ngành nghề của mình, ưu tú và rực rỡ nhưng không hề xa cách, là một người có nội tâm phong phú.

Tính cách như vậy rất tốt. Bùi Sâm có nhiều bạn bè, ví dụ như Kỳ Nam, hai người đã quen biết hơn hai mươi năm, cùng nhau lăn lộn từ tầng đáy xã hội đi lên, loại tình bạn như thế luôn rất bền chặt. Cho nên suốt những năm qua, những người bạn vẫn có thể ở lại bên cạnh hắn hầu như đều có xuất thân tương tự, chưa từng có ai giống như Khương Thanh Diễn.

Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lùa vào khiến anh hơi nheo mắt lại. Nghiêng mặt nhìn nghiêng cũng rất đẹp, đến làn da cũng trắng mịn đến mức gần như không thấy chút khuyết điểm nào.

Kỳ Nam chống cằm, nhìn Bùi Sâm mấy giây liền, cố tình hạ giọng trêu: “Này bác tài kia, nãy giờ có mười giây là anh không nhìn đường phía trước rồi đấy.”

Bùi Sâm không biểu cảm thu lại ánh mắt, giữa tiếng cười trêu chọc của Kỳ Nam thì rẽ vào một con hẻm nhỏ bên đường.

Lời Kỳ Nam nói không hề quá chút nào, khu này cách đây hai ba mươi năm đúng là được gọi là ký túc xá, nhưng bây giờ thì đã xuống cấp trầm trọng. Giờ này rồi mà cả dãy chỉ lác đác vài căn còn sáng đèn, đủ thấy ít người ở.

Phòng Khương Thanh Diễn nằm ở tầng một. Anh lấy chìa khóa mở cửa, bên trong vật dụng sinh hoạt khá đầy đủ. Là căn hộ kiểu cũ, vừa vào là phòng khách rất nhỏ hẹp, phòng ngủ thì hơi lớn một chút, ước chừng khoảng ba mươi mét vuông.

Với điều kiện hiện tại thì thế này đã được coi là tốt nhất rồi.

Bùi Sâm đặt vali của Khương Thanh Diễn ở cạnh cửa, bước vào phòng khách rồi mở cửa sổ. Tầng một lấy sáng không tốt lắm, bên ngoài cửa sổ là mấy thân cây to chắn ngay trước mặt.

Kỳ Nam nhận xét rất chuẩn: “Phòng này ở không nổi đâu.”

Trên mặt Khương Thanh Diễn cũng thoáng chút trống rỗng, nhưng dù sao đây cũng là lòng tốt của viện trưởng Trần. Điều kiện của bệnh viện Trung tâm là vậy, các bác sĩ bản địa trừ những người vừa tốt nghiệp, thi thoảng làm ca đêm mới tạt qua đây nghỉ tạm, chứ bình thường không ai ở.

Sau một ngày khám bệnh mệt mỏi, Khương Thanh Diễn quả thật không muốn động đậy, chỉ muốn dọn dẹp đơn giản, rửa ráy rồi ngủ một giấc, liền cười nói: “Không sao đâu, cứ tạm chấp nhận trước vậy. Mai nếu thật sự không ổn thì tôi đi tìm chỗ khác.”

“Mua à? Hay thuê?” Kỳ Nam hỏi: “Lạc Ba này hầu hết là người bản xứ, cho thuê nhà rất hiếm. Hay cậu cứ sang khu nghỉ dưỡng đi, Lộc Minh thì chắc không còn chỗ, bảo Bùi Sâm kiếm giúp cậu một phòng ở lâu dài cũng được.”

Từ nãy đến giờ hành lý toàn là Bùi Sâm xách giúp, Khương Thanh Diễn chỉ cầm theo một chiếc túi đen nhỏ. Anh đặt túi lên bàn ăn – món đồ nội thất duy nhất trong phòng khách. Túi vải mềm oặt, mở ra lộ rõ bên trong là hộp cơm giữ nhiệt mà Bùi Sâm gọi giao tận nơi cho anh.

Bùi Sâm vừa xoay người từ cửa sổ lại, ánh mắt vừa khéo rơi đúng vào hộp cơm kia, rồi mới chậm rãi ngước lên nhìn Khương Thanh Diễn: “Có muốn qua đó không?”

“Thôi, để tôi dọn chỗ này một chút, ở tạm cũng được.” Khương Thanh Diễn biết chắc hai người họ còn có việc khác phải làm, chở anh đến đây đã là quá phiền rồi: “Ở đây cũng chẳng có gì tiếp đãi cả, đợi tôi thu xếp xong có thời gian sẽ mời hai anh ăn bữa cảm ơn.”

Kỳ Nam rõ ràng rất có hứng thú với Khương Thanh Diễn, xoay người đi mở cửa, sảng khoái nói: “Đến lúc đó cứ bảo Bùi Sâm báo tôi là được.”

Khương Thanh Diễn mỉm cười đáp một tiếng, rồi nhìn sang Bùi Sâm. Đúng lúc đó Bùi Sâm cũng nhìn lại anh. Trên mặt hắn vẫn chẳng có cảm xúc gì, lại nhìn quanh căn phòng khách đơn sơ tạm bợ, rồi đưa tay bật công tắc đèn.

Hắn vốn không hay lo lắng chuyện của người khác ngoài Bùi Đoá Đoá ra. Nhưng khi nhìn thấy Khương Thanh Diễn trắng trẻo đứng một mình dưới ánh đèn vàng vọt ấy, không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Bình Luận (0)
Comment