Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 6

Bùi Sâm và Kỳ Nam vừa rời đi, Khương Thanh Diễn liền không ngơi tay được phút nào. Anh rất coi trọng chất lượng cuộc sống, lại có chút bệnh sạch sẽ. Chờ đến khi thu xếp xong xuôi cũng đã gần chín giờ tối mà vẫn chưa ăn cơm, anh ngồi xuống cạnh bàn ăn, mở hộp cơm ra.

Đồ ăn ở Lạc Ba vị cay và mặn rất đậm, không hợp khẩu vị nhiều người miền Nam, Khương Thanh Diễn cũng không thích cho lắm. Không biết Bùi Sâm là cố ý hay vô tình mà gọi cho anh một phần cơm niêu Quảng Đông. Hộp cơm giữ nhiệt khá tốt, hoàn toàn không giống loại cơm hộp nguội ngắt trong bệnh viện, bộ đồ ăn đi kèm cũng là đồ sứ. Vừa mở nắp ra, mùi thơm của thịt xá xíu lập tức lan khắp phòng khách.

Cả ngày nay Khương Thanh Diễn chưa ăn được gì tử tế, vừa ngửi thấy mùi thơm liền thấy đói. Cơm niêu không chuẩn vị lắm nhưng hương vị cũng không tệ, hơn nữa phần ăn rất đầy đặn. Một hộp cơm chất chật kín, Khương Thanh Diễn ăn hơn nửa mà cũng không thể nuốt thêm nổi, liền dọn dẹp qua loa một chút rồi cầm quần áo đi tắm.

Vòi sen trong nhà vệ sinh cũng là kiểu cũ, nước chảy không mạnh, Khương Thanh Diễn bật nước suốt mười phút mà trong phòng tắm vẫn chẳng có hơi nước mấy, làm anh bỗng nhớ đến phòng tắm xa hoa ở Lộc Minh, ở đó có tường màu xám đậm được thiết kế tinh xảo, trên kệ toàn là sản phẩm chăm sóc cơ thể nhập khẩu giá hai ba trăm tệ mỗi chai, buồng tắm sạch sẽ rộng rãi ngăn cách hẳn hoi.

Còn cả chi phí của căn 804 nữa, Khương Thanh Diễn đưa tay tắt vòi sen, thấy hơi buồn cười. Hôm đó, khi anh đứng trước cửa Lộc Minh, dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng vì uống say mà lại làm ra chuyện xấu hổ đến thế, cũng không ngờ rằng bây giờ lại bất ngờ có thể hòa hợp với Bùi Sâm như vậy.

Coi như miễn cưỡng là bạn bè đi.

Trước đây từng có một sinh viên y thực tập sống ở đây, nhưng đã dọn đi được hai ba tháng. Hơn nữa tầng một quanh năm không có ánh sáng chiếu vào, trong nhà âm u và lạnh lẽo, Khương Thanh Diễn từ nhà tắm đi ra mới phát hiện không có máy sấy tóc, đành lau tạm bằng khăn. Tóc còn chưa khô thì không thể đi ngủ, đây là ý thức nghề nghiệp của bác sĩ Khương, anh cầm điện thoại tựa vào đầu giường mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là số từ Dương Châu.

Có vẻ là chuyện gì đó gấp, Khương Thanh Diễn liền gọi lại. Đối phương như thể chỉ đang đợi mỗi cuộc điện thoại này, bắt máy ngay lập tức, chỉ nói một từ “Alo”, khiến Khương Thanh Diễn lập tức muốn cúp máy.

Tiêu Khoát cũng biết giờ mà Khương Thanh Diễn nghe thấy giọng gã là buồn nôn, vội nói: “Thanh Diễn, đừng cúp máy, anh chỉ làm phiền em một phút thôi!”

Khương Thanh Diễn không nói gì, Tiêu Khoát tranh thủ từng giây nói: “Anh biết có thể em không tin, nhưng hôm đó anh thực sự mất kiểm soát. Anh cũng biết lá đơn tố cáo nặc danh mà bệnh viện nhận được là do em gửi.”

Giọng gã khép nép, giọng nói từng là ấn tượng sâu sắc nhất của Khương Thanh Diễn giờ cũng không còn dễ nghe như trước. Khương Thanh Diễn vẫn im lặng, Tiêu Khoát biết mình đuối lý, liền hạ giọng: “Lúc em nộp đơn xin viện trợ y tế, anh đã phản đối, cái này em cũng biết mà. Anh còn bảo ba anh gọi điện nhờ vả, đợi đến khi có suất trao đổi sang nước T vào cuối năm thì chúng ta cùng đi. So với đi viện trợ y tế, thì sang T học hai năm còn…”

“Tiêu Khoát.” Mấy câu này từ lúc nộp đơn đến lúc xác nhận danh sách rồi chuẩn bị lên đường, Khương Thanh Diễn đã nghe đến lỗ tai mọc kén. Anh gọi tên gã một tiếng mới cắt ngang được lời gã: “Giờ nói mấy chuyện đó còn có ý nghĩa gì?”

Đầu dây bên kia im lặng. Lúc mới nhận được bức ảnh đó, Khương Thanh Diễn tức giận nhiều hơn, nhưng sau hai ngày bình tĩnh lại, tâm trạng cũng trở nên phức tạp hơn trước.

Tin nhắn giữa anh và Tiêu Khoát từng rất nhiều, trước đây khi chặn gã lại thì toàn bộ tin nhắn cũng biến mất theo. Khương Thanh Diễn là người dứt khoát, không thích dây dưa, từng nghĩ đã không gặp nữa thì cũng chẳng cần nghĩ nhiều làm gì. Nhưng giờ Tiêu Khoát đã gọi tới, tất nhiên không thể cứ thế mà cúp máy.

“Tiêu Khoát.” Giọng Khương Thanh Diễn rất bình tĩnh: “Tôi thật sự luôn muốn hỏi tại sao. Mặc dù chỉ mới mấy tháng, nhưng tại sao lại phải khiến mọi chuyện trở nên khó coi như vậy?”

Trong điện thoại im phăng phắc chỉ nghe thấy hơi thở không mấy ổn định của Tiêu Khoát, nửa ngày sau gã mới nói: “Xin lỗi.”

“Anh nói xin lỗi là tôi sẽ chấp nhận sao.” Giọng Khương Thanh Diễn không thể hiện chút cảm xúc nào: “Sau này đừng gọi cho tôi nữa, tôi không muốn phí công chặn cả đống số đâu.”

“Thanh Diễn!” Tiêu Khoát gọi một tiếng trước khi Khương Thanh Diễn kịp cúp máy nhưng vô ích, màn hình điện thoại tối lại, cuộc gọi bị ngắt xen với tiếng “bốp”.

Khương Thanh Diễn vẫn còn áp điện thoại bên tai, nghe thấy âm thanh đó liền ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ – có thứ gì đó vừa đập vào kính, âm thanh không lớn, như một viên đá nhỏ.

Ngoài cửa sổ chỉ có một ngọn đèn đường vàng vọt, cách ba mét trở đi đã không nhìn rõ gì nữa, Khương Thanh Diễn nghiêng tai nghe một lúc, không còn nghe thêm tiếng động nào.

Tóc cũng gần như khô rồi, Khương Thanh Diễn tắt điện thoại, định nằm xuống ngủ. Bỗng nhiên vang lên một tiếng rầm lớn, tiếp theo là âm thanh “choang” vỡ nát, cửa sổ bên giường bị đập vỡ tan tành.

Khương Thanh Diễn giật mình bật dậy, ấn sáng đèn đầu giường. Mảnh kính vỡ bắn tung tóe khắp nơi, trên sàn còn có một viên bi thép.

Khương Thanh Diễn tránh những mảnh kính vụn, cúi người nhặt viên bi lên, khá nặng, chắc chắn không phải trò nghịch ngợm của đứa trẻ con nào đó đêm hôm không ngủ. Hơn nữa anh vừa tắt đèn chưa được bao lâu, căn nhà bỏ trống vài tháng nay không có chuyện gì, vừa có người dọn vào là bị đập kính, rõ ràng là có ý đồ.

Khương Thanh Diễn mới đến đây nên cũng không muốn gây chuyện, huống chi chưa rõ đầu đuôi thế nào mà làm to chuyện thì cũng không hay cho viện trưởng Trần. Anh bỏ viên bi vào túi áo khoác, chụp vài tấm ảnh hiện trường, thay quần áo rồi rời khỏi nhà.

Cảnh đêm ở Lạc Ba rất đẹp, nhưng phần lớn tập trung ở khu đô thị mới, khu phố cũ về đêm rất vắng vẻ. Hơn nữa tối nay còn lác đác mưa, đường phố gần như không có bóng người. Khương Thanh Diễn cúi đầu tra trên app, khách sạn gần đây phần lớn đều được thuê dài hạn bởi thân nhân bệnh nhân đến từ các làng xã khác, anh tìm một vòng cũng không thấy chỗ nào thích hợp.

Khương Thanh Diễn bất lực thở dài. Lộc Minh thì đừng hy vọng gì nữa, chỉ mong ở khu nghỉ dưỡng còn trống một phòng nào đó để ngủ tạm một đêm là được rồi.

Càng chạy về hướng khu nghỉ dưỡng, Khương Thanh Diễn càng cảm thấy như đang đến một thành phố khác. Ban ngày khu bệnh viện cũng nhộn nhịp, miễn cưỡng còn có thể so với khu nghỉ dưỡng, nhưng đến đêm thì thua xa. Khoảng cách giữa các cột đèn bên ngoài cửa sổ cũng ngắn hơn hẳn, cho đến khi thấy tấm bảng hiệu không theo hình dạng nào rõ ràng của khu nghỉ dưỡng từ xa, anh mới thấy yên tâm phần nào.

Trong sân đã không còn ai, Mễ Hòa rảnh rỗi không chịu được, chạy vào bếp sau lục lọi pha cà phê. Bùi Sâm rót một ly nước ấm, ngồi xuống bên bàn tròn, chân đặt lên thanh ngang dưới ghế, dáng vẻ cực kỳ thư thái, tựa người vào lưng ghế xem điện thoại.

Cửa gỗ trong sân mở toang, Khương Thanh Diễn đi ngang qua vô tình liếc mắt liền nhìn thấy hắn, Bùi Sâm ngồi dưới ánh đèn, đường nét càng thêm rõ ràng, bóng in dưới chân, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Thực ra giữa họ cũng chẳng thể xem là thân thiết gì, nhưng nhớ đến chuyện Bùi Sâm đã lái xe đưa mình về ký túc xá, Khương Thanh Diễn cảm thấy mình nên chào một tiếng. Anh cong ngón tay, gõ nhẹ tượng trưng một cái vào cánh cổng gỗ trong sân.

Tưởng là du khách đi ngang muốn thử vận may xin phòng tạm, Bùi Sâm ngẩng đầu nhìn sang. Khương Thanh Diễn mặc bộ đồ ở nhà màu xám bên trong, khoác ngoài là chiếc áo gió lần *****ên họ gặp mặt, nhìn qua là biết vội vàng ra khỏi nhà. Dù gương mặt bình tĩnh, không có biểu cảm gì nhiều, nhưng Bùi Sâm vẫn lập tức bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi tới.

“Sao vậy?” Đứng ở cửa, Bùi Sâm cúi đầu nhìn Khương Thanh Diễn.

Khương Thanh Diễn mở lòng bàn tay ra, bên trong là một viên bi thép nhỏ: “Có người từ bên ngoài ném thứ này vào làm vỡ kính.”

Loại bi thép thế này không phổ biến, phần lớn chỉ bán ở các cổng trường dạy nghề. Bùi Sâm vươn tay cầm viên bi lên xem một cái, lại liếc nhìn Khương Thanh Diễn: “Không bị thương chứ?”

Khương Thanh Diễn cười lắc đầu, ngáp một cái, trong mắt lập tức ánh lên tia nước: “Không sao, nhưng tối nay tôi không có chỗ ngủ, có thể nhờ ông chủ Bùi giúp tôi kiếm một phòng trong mấy nhà trọ của khu nghỉ dưỡng để ở tạm một đêm được không?”

Dù sao lần trước viện trưởng Trần cũng từng nói, cả khu nghỉ dưỡng này đều là của Bùi Sâm. Nếu Lộc Minh không vào được, chắc vẫn còn chỗ khác có thể sắp xếp.

“Xin lỗi, chúng tôi không còn…” Mễ Hòa mang một ly cà phê ra, thấy có người đang đứng trước cửa nói chuyện với Bùi Sâm liền bước lại. Khi thấy rõ Khương Thanh Diễn thì sửng sốt nhận ra cậu sinh viên “gan to trời” này, gương mặt đầy kinh ngạc: “Là anh à?”

Cô nhìn Khương Thanh Diễn, rồi lại len lén liếc sang Bùi Sâm. Với tính cách của ông chủ mà còn có thể bao dung để anh xuất hiện trong khu nghỉ dưỡng, thậm chí còn đứng nói chuyện đối diện?

Sự ngạc nhiên không chút che giấu trên mặt Mễ Hòa khiến Khương Thanh Diễn hơi ngại, cười cười, Bùi Sâm liếc nhìn Mễ Hòa: “Pha xong cà phê rồi?”

“Xong rồi, vị mới.” Mễ Hòa gõ vào chiếc ly trong tay: “Chỉ có một ly, tôi mang qua cho Tằng Chấn thử trước.”

Cô bé này có đồ ngon gì cũng nghĩ tới bạn trai trước tiên, Bùi Sâm là ông chủ đã quen với việc đó từ lâu: “Đi đi, lát tôi đóng cửa sân. Phòng 326 sáng nay có dọn vệ sinh chưa?”

“Dọn rồi đó, ga giường chăn gối cũng mới thay.” Mễ Hòa đáp xong thì ngừng hai giây, ánh mắt chậm rãi quét xuống bộ đồ của Khương Thanh Diễn và cái túi trên tay, rồi ngửa đầu uống một ngụm cà phê thật lớn, xác nhận mình không phải đang hoa mắt vì buồn ngủ.

“Tích” một tiếng, cửa phòng 326 hé ra một khe nhỏ, Bùi Sâm đứng ở cửa đưa thẻ phòng cho Khương Thanh Diễn, tay kia bật công tắc đèn cạnh cửa.

Khương Thanh Diễn cúi đầu nhìn chiếc thẻ trong tay: “Không cần cắm thẻ à?”

“Không cần.” Bùi Sâm nghiêng người để Khương Thanh Diễn vào trước: “Phòng này đã được cải tạo lại, bình thường không lấy để cho thuê, đồ đạc bên trong đều thay định kỳ, cậu có thể ở tạm trước.”

Đây là một phòng giường đôi lớn, nội thất không khác gì các phòng khác, điều hòa trong phòng đang bật, khiến Khương Thanh Diễn, người đã mệt mỏi cả nửa đêm, cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Từ khi đến Lạc Ba đến giờ mới vài ngày, nhưng vào một đêm đầu thu miền Bắc như thế này, đây là lần *****ên Khương Thanh Diễn cảm thấy ấm áp.

[Tác giả có lời muốn nói]

Về thiết lập giá phòng gì gì đó thì mọi người đừng quá để tâm, bối cảnh của truyện vốn dĩ là ở một thành phố không có mức vật giá quá cao và hơi lạc hậu một chút. Đọc truyện để vui thôi, không cần nghiêm túc quá đâu nhé~

Bình Luận (0)
Comment