Phòng này bình thường chắc ít người lui tới, hệ thống sưởi không đủ ấm, đứng một lúc là thấy lạnh. Khương Thanh Diễn xoa hai ngón tay lạnh buốt, khẽ đáp một tiếng rồi đứng bên cạnh Vương Mai như một học sinh gioit, dõi theo bà cẩn thận chia khối bột trong chậu thành những viên bột đều nhau.
“Bác sĩ Khương,” Vương Mai dùng cây cán bột lăn từng viên thành bánh tròn, giọng nói nhẹ nhàng như đang trò chuyện: “Ông Từ… có phải bị ung thư không?”
Khi đó Kỳ Nam đang nheo mắt hứng nắng, nghe đến câu ấy thì lập tức quay phắt sang nhìn Vương Mai. Khương Thanh Diễn cũng im lặng nhìn bà.
Sống với nhau mấy chục năm, đôi khi còn hiểu đối phương hơn chính mình. Vương Mai cẩn thận tạo nếp gấp cho chiếc bánh bao, giọng nói có vẻ bình thản, nhưng tay lại run rẩy, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Dạo này buổi tối ông ấy ngủ không ngon, cứ ôm bụng trằn trọc mãi. Có mấy hôm tôi thấy ông ấy nửa đêm dậy uống thuốc.” Vương Mai vừa nói vừa quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn, lúc này anh mới nhận ra mắt bà đã hoe đỏ: “Đó là mấy viên thuốc cháu đưa lúc xuất viện, cháu nói là vitamin.”
Trong phòng rơi vào im lặng, hồi lâu sau Kỳ Nam mới khẽ lên tiếng: “Dì Mai, dì đừng nghĩ nhiều… Chú Từ chắc là…”
Anh không nói tiếp được. Chuyện đến quá đột ngột, đến nỗi bản thân anh còn chưa kịp tiếp nhận.
Vương Mai đã gọi riêng Khương Thanh Diễn ra nói chuyện thì chắc chắn không dễ bị đánh lừa. Bàn tay dính bột siết chặt cổ tay Khương Thanh Diễn, giọng bà mang theo vẻ van nài: “Bác sĩ Khương, cháu đừng gạt dì. Dì hiểu ông Từ, mấy hôm nay dì cũng đoán ra phần nào. Hôm nay dì chỉ muốn hỏi một câu thôi, ông ấy…”
Vương Mai khẽ nhắm mắt lại, tóc mai bạc đã nhiều hơn lúc mới gặp: “Ông ấy… còn chống chọi được bao lâu?”
Đã nói đến mức này thì việc che giấu hay dối trá đều vô nghĩa. Khương Thanh Diễn là bác sĩ, việc trao đổi bệnh tình với người nhà bệnh nhân là chuyện thường. Nhưng gặp trường hợp như Từ An thì đây là lần *****ên, ông luôn đặt cảm xúc của Vương Mai lên hàng đầu, đến mức khiến Khương Thanh Diễn cũng cảm thấy xót xa.
Bà đang nóng lòng muốn biết sự thật, vì vậy lực tay rất mạnh, khiến cổ tay Khương Thanh Diễn đau nhức. Nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của bà, anh trầm ngâm một lúc, giọng nói cũng trở nên nặng nề: “Có lẽ… chỉ còn khoảng một tháng.”
Vương Mai thấp hơn Giang Thanh Diễn khá nhiều, nhưng câu nói ấy khiến bà như một con rối đứt dây, cả người lập tức sụp xuống, lực nơi tay cũng buông lỏng, được Khương Thanh Diễn đỡ lấy.
Kỳ Nam không đành lòng nhìn bà như vậy, bước lên nắm lấy tay bà: “Dì Mai, dì đừng buồn…”
“Bốp”, một cái tát vang dội giáng lên mặt Kỳ Nam, anh không kịp đề phòng, phải chống tay vào bàn bên cạnh mới đứng vững. Nước mắt Vương Mai trào ra không cách nào kiểm soát: “Ngay cả Bùi Sâm cũng biết đúng không? Tất cả các người đều biết, chỉ giấu một mình dì đúng không?!”
Hành động của bà có hơi quá, nhưng không ai trách bà. Ở tuổi này, chồng và con cái là cả thế giới của bà. Mà họ không có con, Từ An chính là người thân duy nhất của bà trên cõi đời này.
“Dì Mai, chú Từ không muốn nói cho dì là vì không nỡ, giống như hôm nay dì muốn hỏi bệnh tình của chú, nhưng lại không nỡ để ông ấy biết. Tâm tư của ông ấy, chắc dì hiểu rõ hơn ai hết.” Khương Thanh Diễn khẽ nói: “Cháu không thể khuyên dì phải nghĩ thoáng, vì chuyện này đúng là không thể nghĩ thoáng được. Bùi Sâm xem dì như người nhà, dì cũng là bậc trưởng bối mà cháu kính trọng.”
Ánh mắt Vương Mai nhòe đi, nghe Khương Thanh Diễn nói tiếp: “Dì nói chú Từ nửa đêm dậy uống thuốc, điều đó cho thấy thuốc giảm đau uống hiện giờ đã không còn hiệu quả với ông ấy nữa.”
Kỳ Nam sốt ruột: “Nhưng trước đó bác sĩ Trần nói có thể xuất viện và dùng thuốc giảm đau uống, sao giờ nhanh như vậy đã hết tác dụng rồi?”
“Uống đúng giờ đúng liều thì đúng là có thể duy trì một thời gian. Nhưng nếu cháu đoán không lầm thì chú Từ đã bắt đầu uống quá liều ngay từ khi xuất viện rồi.”
Vương Mai sững người, đưa tay che miệng, nước mắt lặng lẽ rơi. Ông đau đớn đến thế, chỉ vì sợ bà nghi ngờ mà phải len lén uống nhiều thuốc hơn vào lúc bà không để ý.
Cả đời này Vương Mai luôn được Từ An nâng niu cưng chiều. Có chuyện gì ông cũng đứng ra che chắn cho bà. Bây giờ có người nói với bà rằng cuộc đời của Từ An sắp đi đến hồi kết, những dự cảm bất an suốt thời gian qua hóa thành hiện thực. Vương Mai như rơi vào khoảng không trống rỗng, nhìn chằm chằm vào gương mặt Khương Thanh Diễn, phải mất một lúc lâu mới dần tiếp nhận được, dù trong lòng đau như cắt, bà vẫn khẽ lắc đầu.
“Nếu ông ấy không muốn tôi biết… thì dì sẽ giả vờ như không biết vậy.” Vương Mai khàn giọng nói.
Khương Thanh Diễn khẽ gật đầu: “Được. Thuốc giảm đau loại tiêm cần sự phê duyệt của bệnh viện. Ngày mai cháu sẽ báo với viện trưởng Trần, xem có thể đến tiêm cho chú Từ vào mỗi buổi tối sau giờ làm không.”
“Làm phiền cháu rồi.” Vương Mai rút khăn giấy lau mặt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, mãi lúc sau mới chợt để ý đến bên má Kỳ Nam ửng đỏ. Bà run tay đưa lên sờ, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi Kỳ Nam, xin lỗi cháu…”
Viện mồ côi nằm ngoài trung tâm thành phố, nơi đây hầu như không có khách qua lại, chỉ thỉnh thoảng mới có vài người đi ngang qua, không gian rất yên tĩnh. Từ An hơi ngẩng đầu, nhìn lá cờ đỏ trên cột bị gió thổi tung bay. Trên cổng sắt vẫn còn dán đôi câu đối xuân do bọn trẻ viết tay hồi năm ngoái. Trên gương mặt ông nở nụ cười đầy lưu luyến: “Thời tiết đẹp như thế này, có lẽ về sau sẽ không được thấy nữa.”
Trần Ký không nói gì, Bùi Sâm cúi đầu lặng lẽ nhìn cái bóng dưới chân. Cả hai đều không giỏi đối phó với tình huống như thế này. Trong giây lát Bùi Sâm hơi mất thần, nghĩ nếu lúc này Khương Thanh Diễn ở bên thì anh sẽ nói gì.
Lần này đến, tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng rõ ràng trạng thái của Từ An đã kém đi nhiều, sắc mặt vàng vọt, cả người trông gầy đi một vòng so với lúc mới xuất viện.
Bùi Sâm giúp ông kéo lại chiếc chăn mỏng đang đắp trên đùi, Từ An cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Bùi Sâm.”
“Cháu đây.” Bùi Sâm đáp, giọng hắn vẫn vững vàng, không biểu lộ nhiều cảm xúc, không nhìn ra được trong lòng lúc này khó chịu đến mức nào.
Từ An nói: “Con người sống cả một đời, gặp được người mình thực sự yêu không dễ. Chú biết cháu không cần ai cũng có thể sống tốt, nhưng nếu có cơ hội gặp được người có thể thấu hiểu và đồng hành cùng mình thì đừng bỏ lỡ.”
Cả đời ông tất bật ngược xuôi, điều hạnh phúc nhất chính là có thể nắm tay Vương Mai đi qua mấy chục năm, đó là điểm yếu, cũng là áo giáp của ông, là nỗi vương vấn sâu sắc nhất khi rời khỏi thế gian này.
Bùi Sâm khẽ nói: “Cháu biết rồi ạ.”
Ngồi chưa được một tiếng, thể lực của Từ An gần như đã cạn kiệt, thân thể ngả nghiêng trên ghế, ông lại quay sang nhìn Trần Ký.
“Bác sĩ Trần, chú già rồi, thật sự không hiểu nổi tình cảm của người trẻ các cháu. Trước đây cũng từng khuyên Kỳ Nam nên sống như người bình thường. Nhưng hai năm cháu đi rồi, nó không hề vui vẻ. Cháu quay về, nó mới dần có tinh thần trở lại.”
Từ An ho vài tiếng, giọng nói yếu ớt: “Tính nó đôi lúc cứng đầu, dễ bế tắc. Cháu hãy bao dung nó nhiều hơn, nếu có thể thì hãy một lòng một dạ với nó.”
Bùi Sâm cảm thấy cổ họng như bị chặn bởi một tảng đá. Trần Ký ngồi bên cạnh Từ An, nghiêm túc nói:
“Chú yên tâm, cháu sẽ mãi đối tốt với em ấy.”
Bữa cơm đó đã được định sẵn là sẽ nhạt thếch vô vị. Sáu người ai cũng có tâm sự riêng. Từ An hầu như không ăn được gì, cố gắng lắm cũng chỉ ăn được nửa cái bánh bao rồi tựa vào ghế nằm ngủ. Không ai lên tiếng, thậm chí chẳng phân biệt được nhân bánh là gì, tất cả ăn như nhai sáp, ăn xong cũng giống như hoàn thành một nhiệm vụ, đồng loạt đứng dậy rời đi.
“Má bên này sao vậy?” Trần Ký nhịn mãi không được, vừa ra khỏi cửa đã kéo tay Kỳ Nam lại, thấy một bên má anh hơi ửng đỏ, mặt không vui.
Kỳ Nam né sang bên: “Không sao. Mọi người về thẳng bệnh viện à?”
“Ừ, tối nay trực đêm.” Trần Ký đoán được đại khái, nhưng Kỳ Nam không muốn nói, y cũng đành tạm gác sự xót xa lại: “Em về nhà à?”
Kỳ Nam thở dài một hơi, móc chìa khóa xe ra: “Em về quán bar, đi xe Bùi Sâm. Mọi người tiện thì lấy xe em về bệnh viện đi.”
Tình cảm của Khương Thanh Diễn với Từ An không sâu bằng Bùi Sâm và Kỳ Nam, anh chỉ lo cho Bùi Sâm, vẫn luôn nhìn hắn. Bùi Sâm hiểu ý, bước tới kéo khăn choàng cổ của anh lên, đưa tay nắm lấy tay anh: “Sáng mai anh đến đón em.”
Khương Thanh Diễn định nói không cần, nhưng anh biết Bùi Sâm đã nói là sẽ làm, bèn gật đầu: “Được.”
Xe chạy một đoạn theo hướng khu nghỉ dưỡng, Bùi Sâm nghiêng đầu liếc nhìn Kỳ Nam: “Dì Mai đánh cậu à?”
“Ừm, dì ấy đoán ra tình trạng của chú Từ rồi, hôm nay gọi bác sĩ Khương tới chỉ là để xác nhận.” Kỳ Nam dùng đầu lưỡi li//ếm môi: “Vợ cậu cũng không thoát được đâu, chắc mai cổ tay bầm tím mất.”
Bùi Sâm nhíu mày. Khi nãy cổ tay Khương Thanh Diễn bị áo che mất, hắn hoàn toàn không phát hiện ra có gì bất thường.
“Về quán bar ngồi một lát không? Tôi mời cậu uống rượu.” Kỳ Nam thấy khó chịu trong lòng, mà Trần Ký lại không có ở nhà, bèn quay sang hỏi Bùi Sâm.
Bùi Sâm đáp một tiếng. Ngữ khí khi nãy của Từ An khiến lòng hắn cũng rối bời. Hai người cùng đến quán bar. Giờ này quán vắng người, chỉ có hàng đèn chùm phía trên quầy bar sáng. Kỳ Nam lười nhác ngồi lên ghế cao, gõ gõ lên mặt bàn: “Pha cho tôi ly rượu đi.”
Bùi Sâm đã nhiều năm không pha rượu nữa. Khi hắn pha rượu không có mấy chiêu trò, các bước cũng không cầu kỳ, không dùng đến dụng cụ đong rượu mà trực tiếp dùng bình lắc. Hai người họ rất ăn ý chuyện này, chỉ cần uống được là được.
“Bùi Sâm.” Kỳ Nam ngồi đối diện nhìn động tác của hắn: “Tại sao cậu lại ở bên bác sĩ Khương?”
Bùi Sâm cúi người lấy hai chiếc ly thủy tinh cỡ lớn:
“Vì thích em ấy.”
Hắn rót nửa ly cho Kỳ Nam, sau đó trực tiếp lấy một chai rượu trên kệ, mở ra rót vào ly mình, nâng lên uống một ngụm, vị cay nồng lập tức lan khắp khoang miệng.
“Thế sau này thì sao? Đợi cậu ấy hết đợt hỗ trợ y tế rồi thì hai người tính thế nào?” Kỳ Nam chống cằm, nhìn anh.
Dưới ánh đèn, chiếc ly phát ra ánh sáng rất quyến rũ, Bùi Sâm dùng lòng bàn tay úp lên miệng ly: “Nếu cậu từng nếm qua cảm giác suýt mất đi, thì sẽ hiểu những lo lắng băn khoăn đó chẳng đáng là gì.”
Kỳ Nam khẽ cười. Bùi Sâm nói không sai. Năm đó Trần Ký đi rồi bảo cho y thời gian, để lại cho anh một tia hy vọng. Anh không dám nghĩ Trần Ký sẽ quay lại, nhưng cũng phải thừa nhận, ở trong lòng anh cứ như thể Trần Ký chưa từng rời đi, không có cảm giác được mất, cũng tự nhiên không hiểu vì sao một người như Bùi Sâm lại bất ngờ quyết định ở bên Khương Thanh Diễn.
Anh thở dài: “Dì Mai nói, nếu chú Từ đã muốn giấu, bà sẽ giả vờ như không biết. Nhưng giờ chú đau đến mức tối ngủ không nổi, bác sĩ Khương nói chắc chú ấy vẫn đang uống thuốc giảm đau quá liều.”
Chuyện này họ có lo cũng vô ích. Đêm qua Trần Ký có ca phẫu thuật đột xuất, sáng hôm sau giao ca xong, Khương Thanh Diễn đến văn phòng viện trưởng, sau khi được sự đồng ý của viện trưởng Trần thì mới kê đơn, quyết định cách ngày sẽ đến nhà truyền dịch cho Từ An.