Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 48

Rời khỏi bệnh viện đã muộn gần một tiếng so với giờ bàn giao thông thường. Xe của Bùi Sâm bật đèn cảnh báo, đỗ dưới khu nội trú. Lúc Khương Thanh Diễn mở cửa xe, hơi ấm bên trong lập tức bao trùm lấy anh. Anh mỉm cười mệt mỏi với Bùi Sâm: “Hôm nay em tan ca trễ.”

Trên bảng điều khiển trung tâm đặt một túi giữ nhiệt. Biết Khương Thanh Diễn sau ca đêm thường không có khẩu vị nên trước khi ra khỏi nhà, Bùi Sâm đã chuẩn bị một ly sữa nóng và một chiếc sandwich nhỏ.

“Tranh thủ lúc còn nóng ăn chút đi.” Bùi Sâm đưa túi cho anh. Khi Khương Thanh Diễn vừa vươn tay ra nhận thì hắn bỗng nắm lấy cổ tay anh, kéo tay áo lên xem.

Da anh trắng, chỗ bị Vương Mai siết hôm qua giờ đã bầm lên một vòng. Ánh mắt Bùi Sâm tối sầm lại, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên vết bầm đó.

Khương Thanh Diễn vốn chẳng để ý đến, cúi đầu liếc nhìn, rồi thản nhiên nói: “Không sao đâu anh. Dì Mai lớn tuổi rồi, không dùng nhiều sức đâu.”

Khương Thanh Diễn bận tâm đến chuyện của Từ An phần lớn cũng vì nể mặt Bùi Sâm. Bùi Sâm xưa nay chẳng thích làm phiền người khác, lại càng không muốn Khương Thanh Diễn phải lo lắng.

“Ăn nhanh đi em.” Bùi sâm khẽ thở dài, “Rồi về ngủ thêm.”

Về đến nhà nghỉ, Khương Thanh Diễn lên tầng nghỉ ngơi. Bùi Sâm bận rộn dưới lầu đến tận gần trưa. Dì giúp việc đã nấu cơm xong, còn đặc biệt để phần riêng cho Khương Thanh Diễn, dặn dò Bùi Sâm: “Tôi có chừa lại canh sườn hầm bắp cho bác sĩ Khương, lúc cậu ấy dậy nhớ kêu cậu ấy ăn đấy.”

Bùi Sâm gật đầu, đưa tay nhận lấy khay cơm: “Tôi đem lên cho em ấy.”

Mễ Hòa vừa mới uống xong một bát canh nóng hổi, nghe thấy thế thì suýt sặc, lớn giọng trêu: “Anh Bùi, anh cũng cưng chiều quá rồi đó! Cơm mà cũng bưng lên tận giường cơ à?”

Bùi Sâm chưa kịp nói gì thì dì giúp việc đã lên tiếng trước, vẻ không hài lòng: “Bác sĩ Khương người ta bận bịu biết bao nhiêu! Lần trước tôi đưa mẹ đi khám ở lão khoa, ngoài hành lang chật kín người đợi gọi tên, công việc cường độ cao như vậy ai chịu nổi chứ.”

Mễ Hòa cười nghiêng đầu dựa vào Tằng Chấn: “Đúng đúng đúng, bác sĩ Khương làm việc vất vả, anh Bùi phải chăm người ta kỹ vào đấy nhé.”

Từ lần đi Dương Châu về, Khương Thanh Diễn liền dọn hẳn vào phòng của Bùi Sâm. Rèm chắn ánh sáng kéo ra một nửa, căn phòng nửa sáng nửa tối, hệ thống sưởi mở đầy đủ. Trên người Khương Thanh Diễn không đắp chăn, ống quần ngủ kéo lên một đoạn, lộ ra đôi chân thon dài, trong lòng còn ôm gối của Bùi Sâm ngủ.

Anh ngủ tới gần trưa cũng gần đủ giấc, nghe tiếng cửa mở lờ mờ tỉnh dậy. Thấy Bùi Sâm bước vào, Khương Thanh Diễn không nhịn được nở nụ cười, vươn tay kéo hắn lại gần.

“Dì có để phần cơm cho em, dậy ăn một chút đi.” Bùi Sâm đặt khay cơm lên tủ đầu giường, một tay để yên cho anh nắm lấy, tay kia kéo ống quần ngủ xuống cho anh, tiện tay chạm nhẹ lên cổ chân Khương Thanh Diễn.

“Không muốn ăn đâu.” Khương Thanh Diễn nằm nghiêng trên giường, ngước nhìn hắn từ dưới lên.

“Em không đói sao?” Bùi Sâm hỏi.

Cảm giác vừa mở mắt đã thấy người yêu đứng trước mặt khiến Khương Thanh Diễn chẳng muốn rời mắt, chỉ lặng lẽ nhìn Bùi Sâm, mỉm cười rồi đặt tay lên đùi hắn.

“Mai anh có thể phải bay đi Dương Châu, có lẽ sẽ đi một tuần.”

Nụ cười trên mặt Khương Thanh Diễn lập tức biến mất.

Bùi Sâm bật cười vì vẻ mặt thay đổi nhanh như lật bánh tráng của anh: “Anh sẽ cố về sớm.”

Hắn làm tất cả những điều này đều là vì tương lai của hai người. Khương Thanh Diễn thở dài ngồi dậy: “Vậy để em đi tắm cái đã rồi ăn.”

Phòng 326 hiện giờ chẳng ai ở, nên quần áo của Khương Thanh Diễn cũng không mang sang. Bùi Sâm lấy từ tủ đồ một bộ đồ ngủ của mình đưa cho anh.

Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy. Thanh Lan nhắn tin hỏi mấy giờ mai bay để bảo chú Triệu qua đón, tiện thể hỏi Khương Thanh Diễn có nỡ rời xa hắn không đấy.

Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, Bùi Sâm gửi thông tin chuyến bay xong, vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời câu sau thế nào thì nghe thấy Khương Thanh Diễn trong phòng tắm gọi hắn.

“Sao thế em?” Bùi Sâm đặt điện thoại xuống đi tới, đứng ngoài cửa phòng tắm hỏi.

Bên trong chỉ nghe thấy tiếng nước xối xả, vài giây sau Khương Thanh Diễn mới đáp: “Anh vào đây một chút được không?”

Giọng anh bị tiếng nước cuốn trôi nghe không rõ. Bùi Sâm lo anh chưa ăn gì bị tụt đường huyết, vội đẩy cửa bước vào.

Hơi nước ùa ra từ phòng tắm. Tay Bùi Sâm vừa chạm vào tay nắm cửa kính thì đã bị Khương Thanh Diễn đẩy mạnh từ bên trong, một làn hơi nóng phả thẳng vào mặt.

Theo phản xạ, Bùi Sâm kéo cổ tay Khương Thanh Diễn, ngay sau đó cả người đã bị lôi vào dưới vòi sen. Áo thun trên người hắn lập tức ướt sũng, trong màn hơi nước mịt mờ chỉ cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Khương Thanh Diễn áp sát lại, đôi môi run run phủ lên môi hắn.

Vì lo lắng cho anh mà Bùi Sâm bước vào rất gấp, tim đập nhanh vẫn chưa kịp ổn định thì giờ lại bị dội ướt từ đầu tới chân. Hơi nước trong phòng tắm bao vây lấy Bùi Sâm, dù hai cơ thể gần như gắn chặt vào nhau nhưng hắn vẫn không nhìn rõ mặt Khương Thanh Diễn.

Nụ hôn của Khương Thanh Diễn nhẹ nhàng phủ lên môi hắn, rồi men theo đường nét mà lướt xuống bên cổ, cố tình dừng lại ở yết hầu, đầu lưỡi ướt nóng li//ếm nhẹ một cái.

Cơ bắp sau lưng Bùi Sâm chợt căng cứng, một tay giữ lấy eo Khương Thanh Diễn, tay kia đẩy anh ra một chút, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng trầm xuống: “Em định làm gì?”

So với Bùi Sâm điềm tĩnh, lúc này Khương Thanh Diễn chẳng khác nào một yêu tinh chủ động khiêu khích. Anh mỉm cười, cánh tay ướt đẫm vòng lên cổ hắn lười biếng nói: “Ông chủ Bùi sắp phải đi công tác rồi, một tuần không ở nhà, chẳng lẽ không để lại cho em chút gì sao?”

Tình yêu và tình dụ//c vốn không thể tách rời, đều là đàn ông trưởng thành cả rồi, Khương Thanh Diễn chẳng có gì là không dám buông thả. Hai người dán sát vào nhau, chẳng ai có thể giấu được phản ứng bản năng nhất của cơ thể.

Dạo gần đây Bùi Sâm vẫn luôn kìm nén lại, hắn không muốn làm Khương Thanh Diễn đau vì mình. Nhưng lúc này nếu còn nhịn nữa thì chẳng phải đàn ông mất. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã nhanh chóng chiếm thế chủ động, tiện tay giật lấy chiếc khăn tắm bên cạnh lót sau lưng Khương Thanh Diễn, áp người đè anh lên tường: “Chưa chuẩn bị gì hết.”

Mắt Khương Thanh Diễn ánh lên ý cười dịu dàng, vươn tay lấy một lọ nhỏ và bao cao su bên cạnh nhét vào tay hắn.

Tiếng nước chảy hòa cùng tiếng rê//n r//ỉ mập mờ, Khương Thanh Diễn bị đâm đến mức đứng không vững, những ngón tay vô vọng chống lên bức tường sau lưng, cuối cùng chỉ có thể bám lấy vai Bùi Sâm, vùi đầu vào cổ hắn, giọng nói cũng méo đi.

Nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, Khương Thanh Diễn thực sự thấy mình có triệu chứng tụt đường huyết, hoa mắt chóng mặt, sức lực trên người bị Bùi Sâm rút sạch. Trên mặt kính phòng tắm đầy dấu tay anh để lại, bị Bùi Sâm*đến cao trào, anh như rơi vào trạng thái mất trọng lực, ngửa đầu th//ở d//ốc. Động tác của Bùi Sâm vừa nhanh vừa mạnh, thế mà nụ hôn lại chậm rãi dịu dàng, sự tương phản đó khiến đầu óc Khương Thanh Diễn hoàn toàn trống rỗng.

“Thanh Diễn ơi.” Bùi Sâm thấy anh cau mày chịu đựng, cảm nhận được sức lực trong cơ thể anh đang dần tan biến, bèn hôn lên vành tai anh, chôn sâu trong thân thể anh, nhẹ giọng gọi tên anh như đang ôm một món báu vật, cả đời cũng không muốn buông tay.

Dù là thể lực của Khương Thanh Diễn, người vẫn đều đặn tới phòng gym mỗi tuần cũng không chịu nổi kiểu hành hạ này, lúc được Bùi Sâm bế lên giường thì đã mê man bất tỉnh. Nửa đêm bị Bùi Sâm gọi dậy đút cho mấy thìa cháo rồi lại ngủ mê mệt, mãi đến sáng hôm sau khi trời sáng rực mới mở mắt ra.

Toàn thân anh bủn rủn như vừa trải qua một cơn sốt dài, đến giơ tay cũng thấy mệt, cơ thể như bị tháo rời rồi lắp lại. Với tay sang bên cạnh, giường đã lạnh ngắt, lúc này mới nhớ ra sáng nay Bùi Sâm có chuyến bay sớm.

Trong điện thoại có một tin nhắn WeChat Bùi Sâm gửi, máy bay đã hạ cánh, dặn anh tỉnh dậy thì nhắn lại cho hắn.

Chú Triệu làm tài xế cho Khương Hồng Sinh bao năm nay, nhiều cuộc điện thoại ông chủ gọi cũng không tránh mặt ông, nên chuyện giữa Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn cũng như việc Khương Hồng Sinh có ý đưa hắn vào vòng tròn của mình, ông đều hiểu rõ. Lần này vẫn là chú Triệu ra sân bay đón Bùi Sâm, vừa lái xe vừa cười hỏi: “Bên Thanh Diễn dạo này bận lắm hả cháu?”

Bùi Sâm ngồi ở ghế phụ, mỉm cười gật đầu, giọng điềm đạm, không giống vẻ ngoài lạnh lùng: “Em ấy trực ca đêm, sáng cháu đi thì vẫn chưa dậy.”

Chú Triệu cũng cười theo: “Vẫn cứ thích ngủ nướng y chang con nít.”

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Bùi Sâm đổ chuông, là Khương Thanh Diễn gọi tới. Chú Triệu lập tức im lặng, chuyên tâm lái xe.

“Em dậy rồi à?” Bùi Sâm nghe máy, dù người bên kia không thấy, nét cười vẫn nhẹ nhàng hiện rõ trên mặt.

Khương Thanh Diễn nằm nghiêng lười biếng: “Sáng nay anh đi sao không gọi em.”

“Muốn để em ngủ thêm một lát.” Trước mặt chú Triệu, Bùi Sâm không tiện nói nhiều, chỉ hỏi: “Em ổn chứ?”

Cách hỏi ấy khiến Khương Thanh Diễn bật cười, nhăn mặt trở mình: “Không ổn.”

Bên Bùi Sâm im lặng một lúc, nghe Khương Thanh Diễn lười nhác nói tiếp: “Sáng tỉnh dậy chẳng thấy người đâu, đúng là kiểu mặc quần vào là phủi sạch quan hệ trong truyền thuyết nhỉ.”

Lần này đến lượt Bùi Sâm bật cười. Trong lúc ân ái, hắn cảm nhận được sự run rẩy và cả sự đau đớn lúc ban đầu của Khương Thanh Diễn. Sáng nay đi hắn có phần áy náy, cảm thấy mình nên ở lại với Khương Thanh Diễn thêm chút nữa, nhưng quả thật không kịp.

“Xin lỗi em.” Bùi Sâm khẽ nói.

Cũng đâu còn là trẻ con, không đến mức không thấy người là tủi thân, nhưng đúng là hôm nay Khương Thanh Diễn không khỏe, chỉ muốn được trò chuyện cùng Bùi Sâm.

Hai người lại nói thêm vài câu, Khương Thanh Diễn bắt đầu thấy buồn ngủ, sáng giờ chưa ăn gì, bụng rỗng khiến người khó chịu. Dù vậy anh vẫn không nỡ cúp máy, mà cũng lười mở miệng.

Chú Triệu mấy hôm nay cảm lạnh, hắt hơi một cái liền hạ cửa kính xuống một khe nhỏ. Khương Thanh Diễn nghe thấy, khựng lại rồi chợt hiểu lý do Bùi Sâm nói chuyện không tiện: “Anh đang trên xe à?”

“Ừ, chú Triệu ra sân bay đón anh, giờ đang về nhà.” Bùi Sâm đáp.

Khương Thanh Diễn ngồi dậy: “Vậy anh lo làm việc đi, làm xong nhớ gọi cho em.”

Anh không nhận ra giọng mình dính người đến mức nào, Bùi Sâm bật cười đồng ý. Khương Thanh Diễn lại mè nheo thêm vài câu mới chịu cúp máy.

Chú Triệu chưa từng thấy Khương Thanh Diễn như thế, thấy nh cúp máy liền cảm khái: “Thằng bé Thanh Diễn này dạo này sao dính người thế không biết.”

Bùi Sâm cất điện thoại, chỉ mỉm cười không nói. Bao năm nay chú Triệu chưa từng thấy ai bên cạnh Khương Thanh Diễn, bèn kể mấy chuyện lúc anh còn nhỏ. Bùi Sâm ít nói nhưng lại nghe rất chăm chú.

Mấy hôm nay Khương Thanh Diễn đều trực đêm, cộng thêm hôm qua mệt mỏi quá độ, anh vứt điện thoại rồi ôm chăn ngủ tiếp. Gần trưa mới tỉnh, đầu anh đau như búa bổ, gắng gượng bước xuống lầu.

Quầy lễ tân đang bật nhạc nhẹ nhàng, Mễ Hòa lắc đầu khe khẽ ngân nga theo. Vừa ngẩng đầu thấy Khương Thanh Diễn sắc mặt trắng bệch đi xuống, cô giật nảy người, vội vàng đứng dậy bước tới, sợ anh bước không vững mà lỡ trượt chân té từ cầu thang xuống.

Bình Luận (0)
Comment