Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 49

“Anh Khương, anh bị ốm hả?” Ông chủ không có ở đây, Mễ Hòa đương nhiên đảm nhận luôn việc chăm sóc bà chủ. Cô vươn tay sờ lên trán anh, chau mày: “Hơi nóng, anh ngồi nghỉ một lát đi, em đi lấy nhiệt kế cho.”

Khương Thanh Diễn đầu nặng chân nhẹ rúc mình trên ghế sofa. Mễ Hòa tìm trong hộp y tế cái nhiệt kế điện tử của Bùi Đoá Đoá, “tít” một tiếng, đúng như dự đoán, sốt nhẹ.

Tối qua hai người làm từ dưới vòi sen lăn sang bồn tắm, tình ý dâng trào rồi lại bị Bùi Sâm đè bên cạnh bồn rửa tay *. Nghĩ lại chắc là lúc đó bị nhiễm lạnh. Khi con người ốm yếu thường yếu ớt hơn, dù Bùi Sâm có thể coi như là đầu têu gây chuyện, anh vẫn không tránh được việc nhớ đến hắn.

“Hay là em gọi cho anh Bùi, báo anh ấy một tiếng nhé?” Mễ Hòa từ bếp bưng ra một bát cháo, nói, “Xem anh ấy có thể về sớm được không.”

Khương Thanh Diễn cúi đầu ăn cháo, lắc đầu: “Đừng làm phiền anh ấy.”

Lần này hắn bay đến Dương Châu là có mục đích rõ ràng, mọi thứ đều xa lạ, ngay cả những tòa nhà thành phố hắn còn chưa kịp làm quen. Dù có Khương Hồng Sinh dẫn đường, Khương Thanh Diễn cũng biết chuyện làm ăn chẳng dễ dàng gì, nhất là ở một nơi phát triển chẳng thiếu vốn liếng như Dương Châu.

Bùi Sâm chắc chắn là kẻ ngoại lai, hắn giống như một con sói đơn độc dấn thân vào giữa bầy hổ. Anh không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng anh vẫn biết rõ Bùi Sâm vì anh nên mới chọn một con đường mà lẽ ra có thể tránh được.

Anh không muốn Bùi Sâm phải lo nghĩ, càng không nỡ để hắn phân tâm vì mình.

Ăn bữa sáng gộp với bữa trưa, cơn sốt nhẹ khiến cả người khó chịu, Khương Thanh Diễn chẳng có chút khẩu vị nào, cố nuốt hết một bát cháo rồi lên lầu nằm nghỉ một lúc, uống một viên thuốc hạ sốt rồi bắt xe đến bệnh viện.

Tuần này anh trực ở khoa nội trú, buổi tối đi kiểm tra phòng cũng không có việc gì gấp. Cửa phòng làm việc vang lên hai tiếng gõ cho có lệ, anh còn chưa kịp ngẩng đầu thì Kỳ Nam đã thản nhiên bước vào, tiện tay đặt túi cà phê lên bàn.

“Muộn thế này còn đến?” Khương Thanh Diễn ngả người vào ghế, cười hỏi: “Đưa cà phê cho Trần Ký?”

Kỳ Nam chẳng ngại ngần: “Đi ngang qua, tiện mua cho anh ấy. Nghe bảo tối nay cậu cũng trực nên mua thêm một cốc, sợ cậu buồn ngủ.”

Anh ta ngồi luôn lên bàn làm việc của Khương Thanh Diễn, ở góc này mới nhìn rõ sắc mặt anh không ổn, nghiêm túc nhìn kỹ thêm lần nữa: “Ốm rồi hả?”

“Không sao, sốt nhẹ thôi.” Ngón tay Khương Thanh Diễn lạnh toát, ôm cái túi chườm ấm do Từ Mẫn cho mượn.

“Vậy thì đừng uống cà phê nữa.” Kỳ Nam nhíu mày, cầm cốc cà phê uống một ngụm: “Bùi Sâm không biết?”

Khương Thanh Diễn lắc đầu: “Anh ấy đang ở Dương Châu, tôi không nói. Uống thuốc rồi.”

Kỳ Nam sững người. Hôm trước hai người nói chuyện khá nhiều trong quán bar, anh ta biết Bùi Sâm đang khảo sát dự án ở Dương Châu, nhưng không ngờ hắn hành động nhanh đến vậy.

Bùi Sâm vốn là kiểu người nói được làm được, hiếm khi do dự. Nhưng mỗi quyết định của hắn đều được cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ có chuyện liên quan đến Khương Thanh Diễn mới khiến hắn có những biểu hiện bất thường.

Có lẽ người ta khi yêu sẽ khiến bản thân trở nên khác thường, biến một người không còn là chính mình như trước. Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn đang cùng nhau bước tiếp, còn anh ta và Trần Ký thì sao?

Thấy đối phương như đang ngẩn người, Khương Thanh Diễn phần nào đoán được nguyên do. Anh đặt túi chườm lên đùi rồi ôm lấy: “Hôm nay Bùi Sâm còn gửi ảnh cho tôi. Dương Châu bốn mùa ấm áp như mùa xuân, khí hậu dễ chịu. Có dịp anh nên đi thử xem.”

Kỳ Nam nhìn chằm chằm vào cốc cà phê, một lúc sau mới đáp: “Để sau đi.”

Anh ta thừa nhận mình không dứt khoát như Bùi Sâm, cứ mãi lưỡng lự, sợ mất, sợ công cốc, có quá nhiều điều khiến anh ta do dự. Chính vì thế anh ta tham lam, lưu luyến sự dịu dàng của Trần Ký nhưng lại không dám bước thêm một bước nữa.

Kỳ Nam ngồi thêm một lúc rồi rời đi. Phòng làm việc trống trải không mấy ấm áp, Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được mà gọi cho Bùi Sâm.

Khách sạn ở phía bắc hiện do chính quyền khu vực quản lý. Tối nay Khương Hồng Sinh tổ chức tiệc, đương nhiên là để giới thiệu mối quan hệ cho Bùi Sâm. Bùi Sâm đã quá quen với những bữa tiệc như thế này, có thủ đoạn cũng phải khéo léo đưa đẩy, biết điều, nói năng không sơ hở, biết cách tạo ấn tượng tốt. Trong bữa tiệc, mọi chuyện diễn ra vui vẻ, Khương Hồng Sinh không nói nhiều, giao toàn bộ tình hình cho hắn xử lý, trong lòng lại càng thêm hài lòng.

Màn hình điện thoại đặt bên cạnh sáng lên. Khương Hồng Sinh liếc qua tên hiển thị trên điện thoại, thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ. Bùi Sâm đã đến Dương Châu rồi, còn luôn kè kè bên ông, vậy còn có chuyện gì khiến anh không yên tâm? Tối rồi mà còn gọi điện?

Bữa tiệc cũng gần tàn. Bùi Sâm thấp giọng chào ông, rồi cầm điện thoại rời khỏi phòng riêng.

“Thanh Diễn.” Vừa đưa điện thoại lên tai, giọng nói của Bùi Sâm thấp và dịu dàng. Một câu gọi tên thôi cũng đủ khiến Khương Thanh Diễn lại nhớ đến cảnh hắn ôm mình lúc độ//ng tì//h đêm qua.

Tiêu Khoát tối nay cũng theo ba tham gia một bữa tiệc khác ở phòng bên cạnh. Ra khỏi nhà vệ sinh, gã vừa lau tay vừa nhìn thấy một người đang đứng tựa vào tường nghe điện thoại ngoài hành lang.

Ngũ quan nổi bật, dáng người cao ráo, ăn mặc không quá trang trọng, so với hình mẫu doanh nhân thường thấy, hắn mang theo chút khí chất xã hội.

Nếu không phải ấn tượng về Bùi Sâm quá sâu, Tiêu Khoát còn tưởng mình nhận nhầm người. Gã không ngờ sẽ gặp Bùi Sâm ở Dương Châu.

Lần trước ở nhà họ Khương, gã chưa nhìn kỹ, nhưng lần này thì rõ ràng. Phản ứng *****ên là oan gia ngõ hẹp, phản ứng thứ hai là không thể hiểu nổi Khương Thanh Diễn, tại sao anh lại thích một người như vậy chứ?

Nhìn thì cũng không tệ, nhưng theo Tiêu Khoát, hai người căn bản không thuộc cùng một thế giới, cách biệt một trời một vực, vốn không nên ở bên nhau.

“Không muộn đâu.” Giọng nói Bùi Sâm vang lên, mang theo ý cười. Hắn không để ý đến người đứng sau, dịu dàng dỗ dành người bên kia đầu dây: “Em mệt thì nghỉ một lát đi.”

Không cần đoán cũng biết là ai ở đầu dây bên kia. Trong lòng Tiêu Khoát dâng lên một nỗi khó chịu không thể kìm nén. Trong mắt gã, Khương Thanh Diễn là một người trưởng thành, chín chắn, không làm nũng, không vượt giới hạn. Khi bận rộn cũng sẽ không vô cớ đeo bám đối phương. Nhưng giọng của Bùi Sâm lại trầm thấp, dịu dàng như đang dỗ trẻ con. Tiêu Khoát không dám, cũng không muốn tưởng tượng Khương Thanh Diễn lúc này đang nói chuyện bằng giọng điệu thế nào.

Chờ đến khi Khương Thanh Diễn cúp máy trước, Bùi Sâm quay người lại mới phát hiện có người đứng sau lưng không biết từ lúc nào, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Hắn cũng nhận ra Tiêu Khoát, liếc một cái rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”

Không phải đang đối mặt với Khương Thanh Diễn, vẻ mặt Bùi Sâm đã khôi phục lại sự lãnh đạm thường ngày.

Lòng Tiêu Khoát run lên khi nhìn Bùi Sâm, nhưng gã nghĩ ở một khách sạn năm sao có hệ thống an ninh hoàn chỉnh như thế này, hắn cũng không dám làm gì mình. Hơn nữa sự ghen tị chẳng thể che giấu trong lòng lại như giúp gã có thêm can đảm.

“Điện thoại của Thanh Diễn?” Tiêu Khoát hỏi.

Bùi Sâm không vui, hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến cậu?”

Tiêu Khoát bước lên một bước: “Anh có biết bác sĩ trực ca đêm có bao nhiêu việc phải xử lý không? Lúc nào cũng phải sẵn sàng, đặc biệt là tim mạch, cấp cứu và khu nội trú, bận đến mức quay như chong chóng.”

Sắc mặt Bùi Sâm không hề thay đổi, trái lại Tiêu Khoát bắt đầu mất bình tĩnh: “Những điều này anh không biết nên mới dặn cậu ấy nghỉ ngơi một lát. Nói thật với anh nha, cái câu đó của anh đúng là nực cười.”

Tầng này chỉ có sáu phòng riêng, mỗi phòng đều có hai nhân viên phục vụ đứng canh bên ngoài. Giọng Tiêu Khoát càng lúc càng lớn, khiến mấy người phục vụ quay đầu nhìn.

“Cậu muốn nói gì đây?”

Trước mặt Bùi Sâm, Tiêu Khoát giống như một đứa trẻ ngang bướng vô lý, mà hắn càng như vậy lại càng khiến Tiêu Khát tức giận hơn: “Anh và Thanh Diễn vốn dĩ không phải người có thể bước đi trên cùng một con đường.”

Bùi Sâm bật cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút vui vẻ, như một chậu nước lạnh dội thẳng lên *****êu Khoát: “Liên quan gì đến cậu.”

Một câu nói lạnh lùng, ngay cả nét mặt cũng không có chút biến đổi, như thể cú đấm của Tiêu Khoát rơi vào bịch bông mềm, khí thế lập tức bị dập tắt. Gã vốn không phải đối thủ của Bùi Sâm, chỉ một câu hỏi nhẹ bẫng đã khiến gã cứng họng.

Hắn tức tối rút điện thoại ra, bật sáng màn hình, đưa tới trước mặt Bùi Sâm: “Thấy chưa?”

Ảnh màn hình là một tấm chụp chung của hai người. Trước thư viện của trường Y* có một hồ nước nhân tạo, nắng tháng sáu chói chang, hai chàng trai trẻ tuổi đứng bên lan can hồ, vai kề vai nhìn vào ống kính mỉm cười.

*Trường Y ở đây là trường tên Y, giống như trường X, trường Z chứ không phải Y trong Y Dược nha.

Một người là Khương Thanh Diễn, một người là Tiêu Khoát.

Hành động này chẳng qua để chứng minh rằng gã và Khương Thanh Diễn cũng từng cùng nhau trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất. Xuất thân và nền tảng giáo dục tương đồng khiến Tiêu Khoát cho rằng gã và Khương Thanh Diễn mới là người chung một đường.

Bùi Sâm vốn lười quan tâm chuyện người khác, lại càng ghét bị người khác nhúng tay vào việc của mình. Với tính cách của hắn, đáng lẽ nên kết thúc câu chuyện ở đó, nhưng thân phận của Tiêu Khoát quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức khiến hắn không nhịn được nói thêm vài câu.

“Vậy ai mới là người cùng đường với em ấy, cậu à?” Bùi Sâm hỏi: “Ngoài công việc của em ấy, cậu còn biết cái gì? Hay cậu cho rằng hiểu em ấy chính là lý do cậu lạc lối?”

“Tôi…” Đây là chủ đề đủ để khiến Tiêu Khoát lập tức câm miệng. Biết rõ không thể dây dưa thêm nữa, đúng lúc này cánh cửa ở cuối hành lang được người bên trong đẩy ra. Khương Hồng Sinh mặc vest bước ra, hơi ngạc nhiên khi thấy Tiêu Khoát, ánh mắt dừng lại trên người gã mấy giây.

Tiêu Khoát lập tức bỏ ngay dáng vẻ giận dữ thở hỗn hển ban nãy, gọi một tiếng: “Chú ạ.”

Khương Hồng Sinh không ngờ lại gặp Tiêu Khoát ở đây, cau mày nhìn gã vài lượt, Tiêu Khoát liền lễ phép chủ động lên tiếng: “Tối nay cháu đi cùng ba tới đây gặp vài người bạn làm ăn cũ. Chú cũng có hẹn ạ?”

Trong mắt Khương Hồng Sinh, Tiêu Khoát là kẻ bội bạc, một thằng đàn ông đến cả người yêu thân mật nhất của mình còn phản bội được thì không thể làm nên đại sự. Lần trước đến nhà họ Khương, vì chênh lệch tuổi tác nên ông không tiện lạnh mặt, nhưng giờ đã khác, Khương Thanh Diễn và Bùi Sâm đã xác định mối quan hệ, với Tiêu Khoát ông chẳng còn cần phải giữ lấy chút khách sáo nào nữa.

“Chỉ là tụ tập với mấy người bạn cũ thôi.” Khương Hồng Sinh chẳng muốn nói nhiều, quay sang Bùi Sâm: “Điện thoại gọi xong thì vào luôn nhé cháu.”

Bùi Sâm gật đầu: “Gọi xong rồi ạ, xin lỗi chú.”

Khương Hồng Sinh phất tay, cười nói: “Nói xin lỗi thì phải là Thanh Diễn nói mới đúng. Mới không gặp một ngày đã gọi điện làm phiền, cháu đừng nuông chiều nó quá.”

Hai người họ trò chuyện tự nhiên, hoàn toàn không thèm để ý đến Tiêu Khoát đang đứng cạnh. Bùi Sâm cũng mỉm cười, cùng Khương Hồng Sinh quay lại phòng riêng.

Hành lang chỉ còn lại một mình Tiêu Khoát. Trên bàn rượu gã có uống vài ly, giờ bị gió thổi qua đã tỉnh táo hơn phân nửa. Gã im lặng nhìn cánh cửa đang được nhân viên phục vụ từ từ khép lại. Lần trước tới nhà họ Khương, Bùi Sâm đã thể hiện chủ quyền ngay trước mặt gã, khi ấy gã đã có linh cảm. Không ngờ mối quan hệ trong giới làm ăn phức tạp như vậy mà Khương Hồng Sinh lại sẵn lòng để Bùi Sâm bước vào vòng tròn của mình.

 

Bình Luận (0)
Comment