Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 53

Tiêu Khoát vừa vội vã từ bệnh viện chạy đến, nhìn thấy Khương Thanh Diễn cũng sững lại, sau đó nhanh chóng bước tới, mặt mày hớn hở: “Thanh Diễn, sao em lại đến đây?”

Khương Thanh Diễn vừa nhìn thấy gã liền nhớ tới bức ảnh lần trước Bùi Sâm gửi cho mình, chẳng buồn mở miệng, quay người bước vào khách sạn.

Tiêu Khoát tự biết mình có lỗi, thấy túi giấy trong tay Khương Thanh Diễn, đưa tay định cầm giúp, lại bị ánh mắt cau mày của Khương Thanh Diễn chặn lại: “Làm gì?”

Giọng anh khàn khàn, Tiêu Khoát lo lắng hỏi: “Em bị bệnh à?”

Nhưng chẳng nhận được bất kỳ phản hồi nào, khiến Tiêu Khoát bỗng nhớ tới câu nói hôm đó của Bùi Sâm: “Liên quan gì đến cậu?”

Thang máy dừng ở tầng một, Tiêu Khoát bước vào, vừa quay đầu lại thì thấy Khương Thanh Diễn hoàn toàn không có ý định đi cùng, gã ấn giữ nút mở cửa, không hiểu: “Sao em không lên?”

“Không có gì để nói với anh. Tôi đợi chuyến sau.” Khương Thanh Diễn đứng ở cửa thang máy, vẻ mặt mang theo sự chán ghét không hề che giấu.

Tim Tiêu Khoát như bị ai lấy kim đâm mạnh một cái, đau nhói lên. Khương Thanh Diễn vốn không phải người lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng từ nhỏ sống trong điều kiện sung túc, chưa từng phải chịu ấm ức. Khi quyết định ở bên gã, anh đã suy nghĩ rất kỹ, vậy mà cuối cùng lại vấp phải cú ngã lớn nhất cuộc đời. Tiêu Khoát biết mình là người có lỗi, nên trước khi cửa thang máy khép lại, gã lại bước ra.

“Thanh Diễn, mình đừng như vậy được không?” Tiêu Khoát hạ giọng xuống, cúi đầu nhún nhường. Khách sạn người qua lại tấp nập, nơi này không thích hợp để nói chuyện, nhưng gã biết mình cũng chẳng còn cơ hội nào khác.

Khương Thanh Diễn cuối cùng cũng chịu liếc nhìn gã một cái, vài giây sau cười nhạo một tiếng: “Như vậy?”

Tiêu Khoát cứng họng. Đúng vậy, giữa họ vốn đã kết thúc rồi. Khương Thanh Diễn không phải đang giận dỗi, hai người đàn ông gần ba mươi tuổi, đã đủ trưởng thành để xử lý một mối quan hệ một cách lý trí.

Nhưng Tiêu Khoát vẫn không cam tâm. Trước kia tuy không có được Khương Thanh Diễn, nhưng ít ra gã là người theo đuổi, có thể đường hoàng thể hiện sự yêu thích, có thể tặng quà. Dù Khương Thanh Diễn không nhận, ít ra cũng sẽ nói một câu “cảm ơn” khách sáo.

Còn bây giờ thứ đối diện với gã chỉ là sự chế giễu lạnh lùng của Khương Thanh Diễn, thậm chí ngay cả chế giễu cũng lười cho, nét mặt tràn đầy khinh thường như thể việc gã đứng trước mặt anh thôi cũng đã khiến anh thấy khó chịu vậy.

“Sao đứng đây không lên trên?”

Một giọng nam vang lên từ phía sau, cả hai người đồng loạt quay đầu lại. Lưu Bân dẫn theo hai sinh viên từ cửa đi vào.

Ánh mắt Lưu Bân rơi trên người hai người họ, cười hỏi: “Đi chung?”

“Thầy ạ.” Khương Thanh Diễn chào một tiếng, rồi mới thờ ơ liếc Tiêu Khoát: “Em đi tàu điện ngầm đến.”

Lưu Bân liếc hai người một cái đầy thăm dò, rồi quay sang giới thiệu với hai sinh viên đi cùng: “Đây là Tiêu Khoát, đây là Thanh Diễn, đều là học trò của tôi.”

Một cô gái tóc ngắn, tính cách thẳng thắn, nở nụ cười ngọt ngào, nhìn Khương Thanh Diễn nói: “Em biết anh, lần thi cuối kỳ trước là anh đến coi thi lớp em, khi đó có mấy bạn nữ trong lớp thích anh lắm.”

Khương Thanh Diễn mỉm cười không nói gì. Tiêu Khoát cũng khẽ gọi một tiếng “Thầy”, sau đó ấn nút gọi thang máy lại. Lần này không còn lý do để không đi cùng nhau, Khương Thanh Diễn đành bước theo.

“Ở Lạc Ba vẫn ổn chứ?” Lưu Bân hỏi khi đứng cạnh Khương Thanh Diễn trong thang máy.

Không gian trong thang máy rất yên tĩnh, Khương Thanh Diễn khẽ đáp: “Vẫn ổn ạ, công việc không quá phức tạp, nhưng cường độ hơi cao.”

Lưu Bân gật đầu: “Người già ở Lạc Ba có nhiều bệnh nền, tư tưởng cũng chậm hơn là điều khó tránh. Từ giờ đến tháng hai, tháng ba sang năm e là chẳng lúc nào được rảnh rỗi.”

Nói rồi ông đánh giá Khương Thanh Diễn từ trên xuống: “Nhìn sắc mặt thế này, bị bệnh còn chạy đi chạy lại, là về đây gặp Tiêu Khoát sao?”

Vừa dứt lời, đề tài lập tức hướng sang hai người. Tiêu Khoát cũng nhìn qua.

Bữa ăn tối nay do Lưu Bân tổ chức tạm thời, ông không biết chuyện Tiêu Khoát và Khương Thanh Diễn đã chia tay. Thầy giáo là người có lòng tốt, mà Khương Thanh Diễn cũng không muốn trước mặt bao nhiêu người lại nói chuyện tình cảm riêng tư của mình, anh chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không phải.” Lưu Bân nhìn Tiêu Khoát hôm nay im lặng bất thường, cảm thấy hai người không đúng lắm nên không nhắc đến nữa.

Bữa này ban đầu tưởng chỉ có mấy người, nào ngờ vừa đến cửa phòng riêng đã thấy một người đứng đó cúi đầu nhìn điện thoại. Khương Thanh Diễn cảm nhận rõ bước chân của Tiêu Khoát chững lại. Người kia nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, nhanh chóng bước tới: “Thầy.”

Lưu Bân nhìn đồng hồ: “Sớm vậy, từ bệnh viện đến à?”

Triệu Bàn mỉm cười, giơ tay mở cửa mời Lưu Bân vào trước: “Không ạ, tối qua trực đêm, em từ nhà đến.”

Nói xong mới nhìn về phía Khương Thanh Diễn, giọng điệu rất thân thiện, như thể giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì: “Thanh Diễn, lâu rồi không gặp, công việc ở Lạc Ba thuận lợi chứ?”

Khương Thanh Diễn bước vào, thuận tay đưa món quà đang cầm cho Lưu Bân, ngồi xuống mới liếc Triệu Bàn một cái: “Rất tốt.”

Anh không có tâm trí để phân bua chuyện đúng sai quá khứ, mắt anh vẫn luôn hướng về phía trước. Cho dù đó có là Tiêu Khoát, chỉ cần gã biết điều một chút, Khương Thanh Diễn cũng không phí lời như vậy. Thế nên cho dù ngay lúc này, hai người mà anh không muốn gặp nhất cùng xuất hiện trước mặt, anh cũng không bộc lộ sự tức giận quá rõ rệt, chỉ đứng dậy rót trà cho Lưu Bân.

Món ăn đã được chuẩn bị từ trước, lúc này lần lượt được bưng lên bàn. Cô gái tóc ngắn vừa nãy cũng là người phương Bắc, tính cách rất thoải mái, từ trong ba lô lấy ra một chai rượu. Lưu Bân bất lực bật cười: “Làm gì có chuyện thầy mời cơm mà còn để sinh viên tự mang rượu theo.”

Cô gái đắc ý nháy mắt: “Thế thì không được, không thể để thầy tốn kém một mình được, chai này là lần trước ba em đến thăm để lại, mang cho mọi người nếm thử.”

Nói xong, cô đứng dậy rót rượu cho mọi người. Khương Thanh Diễn ngồi cạnh Lưu Bân, cô gái cầm chai rượu đến trước mặt cậu, trước tiên tự giới thiệu: “Chào đàn anh, em tên là Vương Huyên.”

Khương Thanh Diễn cười, lấy tay che miệng ly: “Mấy hôm nay tôi đang uống thuốc, không uống được rượu.”

Cô gái “à” một tiếng, cũng không ép: “Vậy em không rót cho đàn anh nữa.”

Lưu Bân là một giáo sư tầm cỡ đại thần, nhưng ông lại chẳng hề tỏ ra kiêu căng, sinh viên cũng không ngại ngùng gì với ông. Hôm nay ông dẫn theo bốn nghiên cứu sinh, hai nam hai nữ, dù còn trẻ nhưng đều là những người xuất sắc trong lứa tuổi của mình.

Mọi người nhanh chóng bắt nhịp với nhau, trò chuyện về y học, về thí nghiệm. Giọng Khương Thanh Diễn không được thoải mái, anh gần như không nói gì, ngược lại là Tiêu Khoát, sau khi trải qua cảm giác bất ngờ và lúng túng lúc gặp Triệu Bàn, thấy Khương Thanh Diễn không có ý truy hỏi gì thêm nên cũng dần dần cũng thả lỏng, nhập cuộc trò chuyện.

Vương Huyên gần đây đang giảm cân, ăn uống có chút kén chọn, chỉ gắp rau. Đợi khi một đề tài kết thúc, cô chuyển câu hỏi sang Khương Thanh Diễn: “Đàn anh, em nghe thầy nói năm nay anh đi làm y viện ở Lạc Ba, chỗ đó cảnh sắc có đẹp lắm không?”

Mấy năm gần đây du lịch Lạc Ba rất phát triển, đặc biệt hấp dẫn với các cô gái trẻ. Vừa nghe hỏi, cô gái ngồi cạnh cũng lập tức quay sang.

“Đẹp chứ. Nhưng tôi bận quá, không có mấy dịp đến khu du lịch,” Khương Thanh Diễn mỉm cười uống một ngụm nước chanh: “Nếu có cơ hội thì các em nên đi chơi thử, sắp có tuyết rơi là vào mùa cao điểm của Lạc Ba đó.”

“Lạc Ba làm gì có mùa thấp điểm.” Vương Huyên càng nói càng hăng: “Em đã chuẩn bị kế hoạch cả nửa năm rồi, chỉ đợi thi cuối kỳ xong là mua vé đi ngay!”

Khương Thanh Diễn chỉ cười không nói gì, Tiêu Khoát ngồi bên cạnh lại cảm thấy khó chịu trong lòng, mỉa mai: “Cảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng người thì không ra gì. Các cô gái đi thì phải chú ý an toàn, bên đó trình độ giáo dục rất thấp, buổi tối tốt nhất đừng ra ngoài.”

Vương Huyên “hả?” một tiếng, không tin lắm: “Không đến mức ấy chứ? Em thấy nhiều điểm du lịch còn phải đi ban đêm mới đẹp mà.”

Tiêu Khoát khịt mũi, vẻ khinh thường: “Người Lạc Ba ý thức công dân rất kém, trị an cũng tệ, lung tung rối ren hết cả lên. Rảnh rỗi thì đừng tin mấy bài viết trên mạng, toàn là lừa mấy cô gái trẻ như các em thôi.”

Những lời này của gã chứa đầy ác ý, đến cả Lưu Bân cũng phải đặt ly rượu xuống nhìn gã một cái. Khương Thanh Diễn biết rõ cơn thù địch này từ đâu mà ra, lạnh nhạt nói: “Một người có tri thức hay không thì không liên quan gì đến trình độ học vấn.”

Vương Huyên thẳng thắn tiếp lời: “Đúng vậy, anh không thấy mấy hôm trước trên mạng nói có giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh ở đại học A bị vợ bắt gian tại trận vì ngoại tình đấy à? Còn là tiến sĩ hậu nghiên cứu cơ đấy!”

Câu này vô tình đánh trúng điểm đau của ba người trong phòng. Khương Thanh Diễn liếc thấy sắc mặt Tiêu Khoát thoáng cái trở nên lúng túng, có một loại cảm giác thoải mái khó nói khiến anh không kìm được khẽ nhếch môi, nâng ly nước trái cây lên uống một ngụm cũng không che giấu được khóe miệng cong lên.

Lưu Bân từ tốn gắp một miếng thức ăn, vừa định lên tiếng điều chỉnh không khí, thì Khương Thanh Diễn, người vốn chẳng mấy khi tranh luận bằng lời lại bổ sung thêm một câu: “Trình độ học vấn chẳng nói lên điều gì cả, có những người có đọc sách nhiều đến mấy cũng không che giấu được sự bẩn thỉu trong tâm hồn đó thôi.”

Bị nói thẳng mặt trước bao nhiều người như vậy, mặt Tiêu Khoát đỏ bừng vì lúng túng, cổ cứng đờ, nói không xong mà im lặng cũng không xong, ngơ ngác nhìn Khương Thanh Diễn, vài giây sau vẫn chưa dời mắt.

Lúc này Lưu Bân mới thật sự xác nhận hôm nay giữa hai người có chuyện gì đó không ổn. Trước đây khi Khương Thanh Diễn đăng ký tham gia hỗ trợ y tế, Tiêu Khoát từng tìm ông mấy lần, hy vọng ông có thể ra mặt khuyên ngăn. Nhìn thấy bầu không khí thế này, chắc là trong lòng hai bên đã kìm nén rất lâu, bèn đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Khương Thanh Diễn, ra hiệu anh đừng chấp nhặt nữa.

Vương Huyên phản ứng nhanh, lập tức khéo léo đổi sang đề tài khác, coi như xóa đi chút không vui vừa rồi. Một số sinh viên thì vẫn vây lấy Lưu Bân hỏi chuyện thực tập kỳ nghỉ đông, Khương Thanh Diễn đẩy ghế đứng dậy, rời khỏi phòng bao, đi về phía nhà vệ sinh.

“Như Ý” làm ăn vẫn luôn tốt, hành lang người qua kẻ lại. Khương Thanh Diễn không chú ý đến việc Triệu Bàn cũng đi theo ra ngoài từ lúc nào, đang cúi đầu rửa tay bên bồn rửa. Ngẩng đầu lên, Triệu Bàn đã đứng sau lưng, ánh mắt nhìn anh trong gương.

Ánh mắt hai người giao nhau qua gương, biểu cảm của Khương Thanh Diễn không đổi, tắt vòi nước rồi rút hai tờ giấy lau tay.

“Thanh Diễn.” Triệu Bàn đứng tựa vào cửa, không bước tới, cách anh vài bước: “Xin lỗi.”

Khương Thanh Diễn bình tĩnh nhìn anh ta, Triệu Bàn lại nói: “Tôi đã thích Tiêu Khoát năm năm rồi, còn lâu hơn thời gian cậu ấy thích cậu.”

“Vậy à.” Khương Thanh Diễn tiện tay ném giấy vào thùng rác bên cạnh: “Cho nên cậu muốn tôi phải chúc mừng cậu vì đã được toại nguyện, cuối cùng cũng được lăn giường với anh ta?”

Khương Thanh Diễn nhìn thẳng vào mắt Triệu Bàn: “Khi anh ta còn chưa chia tay với tôi?”

Bình Luận (0)
Comment