Cho dù đang ốm, giọng cũng khản đặc nhưng khí chất của anh vẫn không hề suy giảm, không tức giận, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Triệu Bàn mấp máy môi: “Xin lỗi…”
“Ảnh là cậu gửi cho tôi, giường là hai người cùng leo lên.” Khương Thanh Diễn lạnh giọng cắt ngang lời anh ta: “Tôi không hiểu cậu xin lỗi vì chuyện gì. Nếu thật sự thấy có lỗi thì cậu đã không gửi mấy tấm ảnh đó, càng không làm ra loại chuyện như vậy.”
Triệu Bàn không phản bác được, im lặng trong giây lát rồi khẽ cười khổ: “Thật ra tôi chỉ muốn nói với cậu, trong lòng Tiêu Khoát vẫn luôn có cậu, cậu ấy chưa từng quên cậu. Suốt thời gian qua cậu ấy vẫn luôn hối hận. Thỉnh thoảng gặp tôi ở bệnh viện, dù có đi ngang cũng làm như không quen.”
Khương Thanh Diễn không đáp. Triệu Bàn tiếp tục một mình nói: “Trong lòng cậu ấy chỉ có cậu, không chứa nổi người thứ hai.”
Một thanh niên đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh, có vẻ đã đợi một lúc. Thấy thật sự không thể nhịn được nữa, cậu ta đành mạnh dạn vỗ nhẹ vai Triệu Bàn: “Xin lỗi, cho tôi qua một chút.”
Khương Thanh Diễn cảm thấy thế giới này thật nực cười, một người từng ngủ với người yêu cũ của anh giờ lại chặn anh trước cửa nhà vệ sinh, nói với anh rằng Tiêu Khoát vẫn còn yêu anh.
“Còn tôi thì thấy cậu có bệnh.” Anh để lại câu đó, sải bước lướt qua anh ta, không ngoảnh đầu lại mà quay về phòng ăn.
Triệu Bàn đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng Khương Thanh Diễn, đến khi thấy anh đẩy cửa vào phòng mới khẽ cười giễu, rồi áy náy nói với thanh niên đang lúng túng đứng cạnh: “Xin lỗi nhé.”
Anh ta không quay lại nữa, chỉ nhắn cho Lưu Bân một tin WeChat, nói là bệnh viện có việc gấp nên phải đi ngay.
Bữa ăn đã ăn được một nửa, thức ăn gần như đã xong, phục vụ mang thêm vài món tráng miệng, mọi người đặt đũa xuống ngồi nói chuyện phiếm. Điện thoại của Khương Thanh Diễn đặt trên bàn, màn hình sáng lên, là tin nhắn của Bùi Sâm, hỏi anh đang ăn ở đâu, bảo ăn xong sẽ đến đón.
Điện thoại đặt ở ngay trước mặt, Lưu Bân liếc qua là thấy được nội dung. Chưa kịp hỏi thì Khương Thanh Diễn đã lên tiếng: “Thầy ơi, có thể cho thêm một bộ chén đũa nữa không ạ?”
Tiêu Khoát ngay lập tức nhận ra có chuyện gì, sau đó nghe anh nói tiếp: “Bạn trai em đến đón.”
Khương Thanh Diễn hiểu rõ Bùi Sâm, có người ngoài ở đây, hắn sẽ không bao giờ gây chuyện với Tiêu Khoát. Nhưng Tiêu Khoát thì không được ổn định được như thế. Anh sợ bữa ăn do Lưu Bân mời lại bị phá hỏng nên chủ động nói trước.
Anh không muốn làm khó thầy, nhưng nghĩ đến việc Bùi Sâm đã cất công đến tận nơi đón mình, mà lại không được lên gặp, còn mình thì ngồi đây ăn uống với thầy và người yêu cũ chướng mắt nào đó, trong lòng anh thật sự thấy không yên.
Trong mắt Lưu Bân thoáng hiện vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản, liếc qua gương mặt trắng bệch của Tiêu Khoát. Chuyện tình cảm của đám trẻ, ông không muốn can thiệp. Hôm đó Tiêu Khoát bị tố uống rượu trước ngày phẫu thuật, khiến bị cắt thưởng một tháng và bị nhắc nhở công khai trong cuộc họp, khi đó có vài bác sĩ trẻ đoán người tố cáo là Khương Thanh Diễn. Nhưng vì không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nên ông cũng không để tâm.
“Nếu đến rồi thì để người ta lên chào mọi người một tiếng đi.” Lưu Bân trầm giọng nói.
Xu hướng tính dục của Khương Thanh Diễn trong trường vốn không phải bí mật. Vương Huyên “á” một tiếng, phấn khích đập bàn: “Mau mời anh ấy lên đi! Để bọn em xem thử là người đàn ông như thế nào mới chinh phục được đàn anh nhà mình đây!”
Khương Thanh Diễn khẽ cười, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt lập tức dịu dàng mềm mại. Tiêu Khoát theo đuổi anh bao nhiêu năm, hiểu rất rõ từng biến hóa nhỏ trên nét mặt anh. Lúc này ngọn lửa trong lòng gã như bị châm thêm dầu, siết chặt tay rồi lại thả lỏng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Không ổn đâu thầy ơi, bạn trai của em ấy không học y, sợ là chẳng chen nổi vào mấy chủ đề của chúng ta, đến lúc đó ngồi một mình lại thấy lạc lõng.”
Khương Thanh Diễn đã đứng dậy, vừa nhắn tin cho Bùi Sâm vừa đi ra ngoài. Nghe vậy anh dừng lại, nhìn Tiêu Khoát, khẽ nhíu mày không vui, hít sâu một hơi như đang cố nhường cho gã chút thể diện cuối cùng: “Nếu anh có việc gấp thì có thể đi trước.”
Khương Hồng Sinh không có niềm yêu thích đặc biệt với xe, chiếc xe ông thường dùng chỉ là một chiếc Mercedes màu đen đã chạy được ba, bốn năm. Vừa bước ra khỏi sảnh, Khương Thanh Diễn liền nhìn thấy biển số quen thuộc.
Bùi Sâm đỗ xe vào chỗ, từ ghế lái mở cửa bước xuống, Khương Thanh Diễn lập tức tiến lại gần đón hắn.
“Sao lại là anh lái? Chú Triệu đâu? Còn ba em đâu?” Khương Thanh Diễn cúi người nhìn vào trong xe.
“Chú với một người bạn cũ đi uống trà rồi. Anh nói sẽ đến đón em, chú bảo anh lái xe qua.” Bùi Sâm khoá xe lại, hai người sóng bước đi vào trong, tay nắm tay một cách tự nhiên. “Ăn xong hết rồi? Anh đến muộn như vậy có làm phiền mọi người không?”
Khương Thanh Diễn cười: “Em còn đặc biệt xin phép thầy đấy, thầy đồng ý rồi em mới để anh lên.”
Giờ cơm đã qua, khách trong khách sạn lần lượt thanh toán rời đi, thang máy đi lên gần như trống không, chỉ có hai người họ. Khương Thanh Diễn khẽ ho một tiếng, hơi ngại ngùng: “Có chuyện này em muốn nói trước với anh một tiếng.”
Bùi Sâm quay sang nhìn anh: “Sao vậy em?”
Khương Thanh Diễn nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hôm nay thầy cũng gọi cả Tiêu Khoát đến, giờ anh ta vẫn chưa đi.”
Mặc dù lúc nãy anh quả thực rất muốn mời Tiêu Khoát rời đi, nhưng người kia chỉ cứng đờ vài giây rồi cũng giả vờ như không có chuyện gì, nâng chén trà uống một ngụm nước.
Bùi Sâm vốn chẳng bao giờ để Tiêu Khoát vào mắt, nhưng thấy anh nghiêm túc nhắc nhở như vậy thì cũng phối hợp mà ừ một tiếng: “Anh biết rồi.”
Khương Thanh Diễn xuống dưới khoảng mười phút, suốt quãng thời gian đó, đề tài trên bàn ăn đều xoay quanh anh. Vương Tuyên rất tận tình, giải thích cho mấy bạn không học ngành y ở bàn rằng Khương Thanh Diễn trong thời đi học ưu tú đến mức nào. Lưu Bân luôn mỉm cười lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Tiêu Khoát đang im lặng.
Khương Thanh Diễn và Tiêu Khoát là ở bên nhau trước khi tốt nghiệp. Với những nữ sinh chỉ mê nhan sắc của Khương Thanh Diễn thì chuyện tình cảm của anh gần như chẳng mấy ai để ý. Tiêu Khoát biết rõ lúc này tốt nhất nên làm như Triệu Bàn, lập tức đứng dậy rời đi để khỏi phải chứng kiến cảnh ân ái giữa Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn. Nhưng gã thực sự không cam lòng, Khương Thanh Diễn đã chặn WeChat của gã, người cũng ở tận Lạc Ba, như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời gã, không còn lấy một chút tin tức nào nữa.
Mười phút trôi qua đối với Tiêu Khoát như dài cả một thế kỷ.
“Mời hai vị vào trong.” Nhân viên phục vụ đứng ở cửa đẩy cửa ra, nghiêng người nhường đường cho hai người bước vào. Cả căn phòng lập tức quay đầu lại nhìn.
Chiều cao của Khương Thanh Diễn ở đàn ông không hề thấp, thân hình anh cân đối, có đường nét cơ bắp săn chắc. Người đàn ông phía sau mặc áo sơ mi chỉnh tề, quần tây phẳng phiu, cao hơn anh nửa cái đầu. Gương mặt mang nét đặc trưng của người miền Bắc, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn, trông rất cuốn hút.
“Thầy ơi, đây là bạn trai em Bùi Sâm.” Tất cả mọi người đều nhìn sang, Khương Thanh Diễn không hề lảng tránh, đan chặt mười ngón tay với Bùi Sâm, giới thiệu: “Đây là thầy của em, còn lại là mấy bạn học khoá dưới.”
Trong lời giới thiệu của anh không hề nhắc đến Tiêu Khoát, mà căn bản cũng chẳng thể nào có gã được.
Nhưng ngoài Tiêu Khoát ra, không ai để ý đến điều đó. Vương Tuyên thấy vậy liền huých nhẹ cô gái bên cạnh, hai người cùng dịch qua một chỗ, nhường lại chiếc ghế cạnh Khương Thanh Diễn.
Lưu Bân nâng chén trà, quan sát Bùi Sâm. Ai cũng nhận ra sự khác biệt giữa hắn và Tiêu Khoát, trông trưởng thành lại mạnh mẽ, rõ ràng là người từng trải hơn nhiều so với những thanh niên còn non nớt chưa bị xã hội vùi dập như Tiêu Khoát.
“Chào thầy.” Bùi Sâm giữ thái độ kính trọng, lên tiếng chào hỏi.
Lưu Bân gật đầu, bắt tay Bùi Sâm khi hắn chủ động đưa tay ra, rồi ra hiệu mời ngồi vào chỗ bên cạnh mình: “Mời ngồi.”
Khương Thanh Diễn đứng dậy lấy bộ bát đũa mới trong tủ, Lưu Bân hỏi: “Cậu Bùi ăn cơm chưa?”
“Thầy gọi tôi là Bùi Sâm là được rồi.” Bùi Sâm đưa tay đón lấy bộ bát đũa từ tay Khương Thanh Diễn: “Tôi ăn rồi mới qua.”
Vương Tuyên lập tức làm bộ ngạc nhiên, che miệng hít mạnh một hơi: “Vậy chẳng phải là anh Bùi cố tình tới đón anh Khương sao?”
“Ừ.” Bùi Sâm quay đầu, ánh mắt lướt qua Khương Thanh Diễn nhìn về phía Vương Tuyên, giọng điệu nghiêm túc xen chút ý cười: “Thanh Diễn mấy hôm nay bị bệnh, em ấy ra ngoài cũng không tự lái xe.”
Hắn có gương mặt góc cạnh, khí chất lạnh lùng, nhưng khi mỉm cười nói mấy lời dịu dàng thế này lại khiến người ta rung động, đặc biệt với mấy cô gái ngây thơ như Vương Tuyên, chỉ bị Bùi Sâm nhìn mấy giây đã ngượng ngùng quay mặt đi.
“Vậy thì anh Khương đúng là hạnh phúc quá rồi.” Cô gái bên cạnh Vương Tuyên cười nhìn hai người: “Nhưng mà đàn anh xuất sắc như vậy, đương nhiên xứng đáng được người ta cưng chiều rồi.”
Người trẻ tuổi có trêu đùa chọc ghẹo nhau, nhưng có Lưu Bân ngồi đó, cả bàn giống như có trưởng bối chủ trì. Ông gọi nhân viên phục vụ mang thêm một ấm trà nóng, đợi Bùi Sâm chủ động rót cho ông một ly rồi mới mở lời: “Cậu quen Thanh Diễn thế nào?”
“Chúng tôi quen nhau ở Lạc Ba.” Bùi Sâm đáp: “Tôi là người Lạc Ba.”
Lưu Bân khẽ nhướng mày, Khương Thanh Diễn liền bổ sung: “Lúc em ở Lạc Ba thì ở trong khu nghỉ dưỡng, Bùi Sâm là chủ nhà trọ của em.”
“Tôi hồi trẻ cũng từng đi hỗ trợ y tế ở Lạc Ba mấy năm.” Lưu Bân dựa vào lưng ghế, nhắc đến chuyện xưa giọng điệu mang theo hoài niệm: “Hồi đó Lạc Ba thật sự còn rất lạc hậu, giờ chắc đỡ hơn nhiều rồi.”
Bùi Sâm không hề tỏ vẻ lúng túng, nhấp một ngụm trà nóng: “Lạc Ba mấy năm gần đây đang phát triển, nhưng tư tưởng con người thì không thể thay đổi trong một sớm một chiều, có điều ngày càng nhiều bạn trẻ chọn ở lại, không còn chỉ nghĩ đến chuyện rời đi nữa.”
Vương Tuyên không nhịn được chen lời: “Nhưng nhiều người trẻ như vậy, liệu có đủ cơ hội có những việc làm quy mô lớn không ạ?”
Bùi Sâm vừa định đáp, thì Tiêu Khoát, người nãy giờ vẫn im lặng bất ngờ quay sang hỏi Lưu Bân: “Thầy, thầy có đọc nghiên cứu mới về công nghệ cấy ghép tim TAL* của nước T không ạ?”
*editor lười định nghĩa mấy câu phát ra từ mõm khứa này nên thôi khỏi nha, không muốn biết cũng không muốn hiểu =)).
Chủ đề thay đổi đột ngột khiến Lưu Bân suýt xoay không kịp, ông quay sang nhìn gã: “Tuần trước thầy có lướt qua trên mạng, nội dung cụ thể thì đợi cuối tuần thầy rảnh sẽ nghiên cứu kỹ.”
Ngồi đây đều là người chuyên về tim mạch, bài báo này gần đây gây chấn động trong giới y học, Vương Tuyên lập tức hứng thú tiếp lời: “Nếu kỹ thuật đó thật sự có thể áp dụng lâm sàng thì không biết sẽ cứu được bao nhiêu người ha.”
Chủ đề được chuyển hướng thành công, Tiêu Khoát như thể tìm lại được sân khấu chính của mình: “Hôm kia em nghỉ phép có đọc kỹ mấy lần bài báo đó, chỉ là có vài chỗ vẫn chưa hiểu rõ, vẫn đang đợi thầy có thời gian để chỉ bảo thêm.”
Lời nói ấy giống như đang xác nhận lời vừa rồi của Tiêu Khoát, Bùi Sâm không có cơ hội chen được lời nào. Khương Thanh Diễn ngồi đối diện liếc qua một cái, cảm thấy cái người này thật trẻ con đến mức kỳ quặc.