Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 55

Anh không nhịn được, quay đầu nhìn Bùi Sâm, sợ hắn thấy khó chịu trong tình huống này, liền đưa tay xuống dưới bàn nắm lấy tay hắn.

Tay Bùi Sâm rất ấm, cảm nhận được anh chạm tới, hắn lập tức trở tay nắm lại.

“Anh còn muốn ăn gì nữa không? Khách sạn này là của bạn trai thầy em á.” Khương Thanh Diễn hạ giọng, chỉ để hai người nghe thấy.

Bùi Sâm cũng khẽ đáp lại với âm lượng tương tự: “Không cần đâu, anh thực sự ăn rồi mới đến.”

Khi thật lòng yêu một người, Khương Thanh Diễn luôn dốc hết toàn tâm toàn ý cho người đó, không thể chịu được cảnh Bùi Sâm phải chịu ấm ức. Dù Bùi Sâm không thấy tình cảnh hiện tại là khó xử gì, nhưng anh lại để tâm. Cũng giống như lần trước anh từng hối hận vì đã đưa hắn đến dự tiệc sinh nhật của Khương Hồng Sinh.

Thực ra Bùi Sâm không để ý lắm. Không có bữa tiệc nào mà chỉ có một người làm trung tâm, cho dù buổi tiệc ấy là do người đó tổ chức. Đề tài sẽ luôn được đưa ra liên tục, ai ai cũng có quyền tham gia. Lẽ thường ấy Khương Thanh Diễn đương nhiên hiểu, nhưng vì người đó là mình nên anh để ý, anh so đo, anh không vui.

Lúc Tiêu Khoát đang cảm khái chuyện ghép tim là “phương pháp chữa trị đặc quyền” dành cho nhà giàu, Bùi Sâm tự nhiên rót thêm cho Khương Thanh Diễn một tách trà.

“Thử vị này xem.” Lưu Bân ngồi ngay bên cạnh Bùi Sâm, giọng nói của Bùi Sâm len vào tai ông ngay lúc Tiêu Khoát vừa ngừng lại: “Hồng Diệp Trân.”

Người trẻ tuổi có hiểu biết về trà không nhiều, Lưu Bân lại là người thích uống trà, đây cũng là loại trà đặc biệt được mang lên cho ông. Nghe vậy ông có hơi bất ngờ: “Cậu nếm ra à?”

Khương Thanh Diễn cầm ly trà lên nhấp một ngụm, không thấy vị gì đặc biệt, liền lặng lẽ đặt xuống, lắng nghe Bùi Sâm nói với Lưu Bân: “Hồng Diệp Trân có vị hơi đắng, lại có tác dụng hạ huyết áp, không ít phòng khám Đông y dùng làm thuốc, nhưng ít khách sạn chọn để chiêu đãi khách.”

Lưu Bân tỏ ra hứng thú: “Thanh Diễn nói cậu là ông chủ nhà nghỉ, bình thường cũng hay chuẩn bị mấy loại đồ uống nóng này cho khách à? Trước đây tôi từng uống được vài loại trà ngon ở Lạc Ba đấy.”

Cũng giống như bữa tiệc sinh nhật của Khương Hồng Sinh hôm trước, Bùi Sâm lại kéo đề tài quay về đúng mạch. Không như Tiêu Khoát gượng ép nhét vào các kiến thức chuyên môn, những điều hắn kể chủ yếu xoay quanh cuộc sống ở Lạc Ba, có khi khiến Lưu Bân nhớ lại những năm tháng từng làm bác sĩ hỗ trợ y tế khi còn trẻ, có khi lại khơi dậy sự tò mò của nhóm Vương Tuyên, khiến họ ríu rít hỏi không ngừng.

Trước khi bữa tiệc kết thúc, Bùi Sâm đã gửi WeChat công việc của nhà nghỉ cho Vương Tuyên, bảo rằng nếu họ muốn đến thì cứ nhắn trước, hắn có thể giữ phòng cho.

Khi cùng nhau bước vào thang máy, mái tóc ngắn của Vương Tuyên như muốn bay lên vì vui sướng, cười tươi cảm ơn liên tục, nói hôm nay đi quả thật không uổng công, thu hoạch ê hề.

Mấy người rủ nhau sang KTV đối diện hát karaoke, Lưu Bân cũng theo họ xuống tầng, xua tay nói: “Tôi thì không đi đâu, các em chơi vui nhé, hát xong nhớ mang hoá đơn lại cho tôi thanh toán.”

Đám Vương Tuyên vốn đã quen, vừa lộn xộn cảm ơn vừa quay sang rủ Khương Thanh Diễn.

“Bọn tôi không đi đâu.” Cả nhóm đứng ở cửa, Bùi Sâm thay anh từ chối: “Thanh Diễn mấy hôm nay bị ốm đang uống thuốc, mai còn phải bay về Lạc Ba.”

“Vậy à, thôi cũng được.”

Dù có hơi tiếc, nhưng Vương Tuyên cũng không níu kéo: “Dù sao cũng còn một tháng nữa là tụi em được nghỉ đông rồi, đến lúc đó gặp lại ở Lạc Ba nha!”

Sinh viên lũ lượt đi về phía đường lớn, bên này chỉ còn lại bốn người, Lưu Bân hỏi Khương Thanh Diễn trước: “Hai em đi bằng gì?”

“Tôi lái xe đến. Thầy ở đâu, để tôi đưa thầy về trước.” Bùi Sâm đứng trên bậc thềm trước cửa, một tay luôn đặt trên vai Khương Thanh Diễn, nhìn qua thì là tư thế rất tự nhiên, nhưng hai người trông lại vô cùng thân mật.

Lưu Bân cười từ chối: “Tôi còn phải lên trên một lát.”

Ông biết Tiêu Khoát chắc chắn sẽ không chịu ngồi xe của Bùi Sâm: “Tiêu Khoát, em cũng chờ một chút, thầy còn chuyện muốn hỏi em.”

Từ lúc bị Bùi Sâm chiếm mất mạch nói chuyện, Tiêu Khoát đã im lặng nãy giờ, trong lòng bực bội, cũng lười mở miệng. Nghe vậy, gã gật đầu: “Dạ, thầy.”

“Vậy bọn em đi trước, lần sau về sẽ mang trà Lạc Ba biếu thầy.” Khương Thanh Diễn nói xong thì cùng Bùi Sâm bước xuống bậc thềm.

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu trong bãi, ánh mắt Tiêu Khoát dõi theo hướng chiếc xe rời đi, gã biết đó là xe của Khương Hồng Sinh, cũng hiểu rằng đây là dấu hiệu cho thấy Khương Hồng Sinh đã hoàn toàn chấp nhận Bùi Sâm.

Chiếc xe từ từ rời bãi, bật xi nhan rồi nhập vào dòng xe tấp nập giữa đêm. Khương Thanh Diễn tiện tay mở nhạc, lập tức vang lên giai điệu của bài tình ca u sầu mà Khương Hồng Sinh hay nghe tràn ngập cả khoang xe. Khóe miệng Khương Thanh Diễn khẽ giật, cúi đầu loay hoay bật bluetooth điện thoại của mình.

Lượng xe cộ ở Dương Châu không giống Lạc Ba, xe chạy rất chậm, Bùi Sâm có thể tranh thủ quay đầu lại nhìn tình trạng của Khương Thanh Diễn: “Còn thấy khó chịu ở đâu không em?”

“Dạ không.” Sau khi gặp mặt Lưu Bân, tâm trạng Khương Thanh Diễn khá tốt, trông cũng ổn hơn hôm qua, chỉ là tối qua anh ngủ không ngon, ban ngày dù có ngủ bù cũng khó tránh sắc mặt hơi tiều tụy. Cuối cùng cũng kết nối được Bluetooth trên xe, tâm trạng tốt hẳn lên, anh chọn một bản nhạc nhẹ nhàng để nghe.

Anh thu mình trên ghế, nghiêng người về phía Bùi Sâm, tắt màn hình điện thoại rồi vứt lên bảng điều khiển trung tâm, ánh mắt cứ nhìn Bùi Sâm mãi, có chút ngây thơ quá đáng.

Bùi Sâm mắt nhìn thẳng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt ấm áp từ anh. Hắn muốn tấp xe vào lề hôn một cái, nhưng đường đông nghẹt, xe bám sát xe, căn bản không thể đổi làn đường được.

“Ngày mai anh về cùng em.” Bùi Sâm nói.

Đường nét trên gò má hắn rõ ràng, xe lại kẹt không nhúc nhích được, Khương Thanh Diễn đưa tay vẽ theo đường xương hàm của hắn, cười hỏi: “Anh gặp Tiêu Khoát có thấy ghen không?”

Cằm bị đầu ngón tay Khương Thanh Diễn chạm vào ngưa ngứa, Bùi Sâm liếc nhìn anh một cái rồi nghiêm túc trả lời: “Không.”

Khương Thanh Diễn thở dài: “Tiếc ghê, em còn muốn nhìn anh ghen vì em cơ, ông chủ Bùi lúc ghen chắc sẽ đẹp trai lắm cho mà coi.”

Bùi Sâm thuận tay nắm lấy tay anh bóp nhẹ: “Nếu lúc Tiêu Khoát cắt ngang câu chuyện, em thu lại ánh mắt không vui ấy đi thì có lẽ anh đã để ý chuyện cậu ta có mặt hôm nay rồi.”

Bị nói thẳng ra như vậy làm Khương Thanh Diễn cũng hơi ngượng, anh ngáp một cái, giọng chậm rãi nói: “Lần sau em sẽ chú ý.”

Khương Hồng Sinh không nỡ để Bùi Đóa Đóa về, trong phòng khách còn chất đống đồ chơi, nhiều cái đến hộp còn chưa kịp mở. Ông khó chịu nhìn Bùi Đóa Đóa nhét một con chim cánh cụt nhồi bông vào balo nhỏ.

Thanh Lan ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn Bùi Đóa Đóa như thể có thể kéo ra thành sợi, Bùi Sâm xách vali từ trên lầu xuống, phía sau là Khương Thanh Diễn. Thanh Lan không vui, cằn nhằn:

“Nhà trẻ thì học được gì đâu, để Đóa Đóa lại chơi thêm mấy hôm nữa chẳng phải tốt à? Đúng lúc trường cũng sắp nghỉ rồi, mẹ dẫn thằng bé đi du lịch biển vài ngày.”

Lần này Khương Thanh Diễn về gấp, chẳng mang theo gì nhiều, bèn giúp Bùi Đóa Đóa mang thêm hai món đồ chơi: “Còn một tháng nữa là Tết rồi, đến lúc đó quay lại chơi tiếp cũng được.”

Bùi Đóa Đóa len lén liếc nhìn Khương Thanh Diễn, cậu nhóc ngồi xổm bên cạnh khẽ nháy mắt, cả hai hiểu ý đến mức chẳng giống mối quan hệ “mẹ kế” với con riêng chút nào.

Khương Hồng Sinh và Thanh Lan đều rất cưng chiều Bùi Đóa Đóa. Hôm qua khi Thanh Lan dẫn cậu bé đi dạo phố đã hỏi liệu có muốn ở lại chơi mấy hôm không, cùng lắm thì bà lại bay một chuyến đưa bé về là được.

Lúc ấy Đóa Đóa không trả lời, đến tối Khương Thanh Diễn về, cậu nhóc mới khổ não kể lại nguyên văn lời Thanh Lan nói.

Tuy rằng ba luôn bận bịu, không thể lúc nào cũng ở cạnh, nhưng dù sao cũng là ở Lộc Minh, có Mễ Hòa và Tằng Chấn chơi cùng, mỗi lần Bùi Sâm đi công tác, Kỳ Nam cũng sẽ qua thăm cậu. Dù sao cũng là môi trường quen thuộc với cậu nhóc.

Cậu rất thích bác trai hay cười và bác gái xinh đẹp, nhưng nếu phải ở lại đây một mình, vừa nghĩ đến đó thôi, Bùi Đóa Đóa đã mếu máo muốn khóc.

Tối qua, sau khi cùng Khương Thanh Diễn trở về, Bùi Sâm bị Khương Hồng Sinh gọi vào thư phòng, đến gần mười một giờ mới ra, cứ tưởng Khương Thanh Diễn đã ngủ. Ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã thấy con trai ôm con ong vàng to đùng, mắt ầng ậng nước đứng bên giường của Khương Thanh Diễn. Anh cười dỗ dành, nói nhất định sẽ nghĩ giúp cậu nhóc một cái cớ. Bùi Sâm hết cách, đành bế Bùi Đóa Đóa  xuống lầu. Thanh Lan chẳng hiểu gì, cứ tưởng cậu dính Khương Thanh Diễn quá nên lại ôm ấp đưa về phòng ngủ tiếp.

Bùi Đóa Đóa bề ngoài là đang thu dọn balo, nhưng tai vểnh cao, thấy Thanh Lan không nói thêm gì nữa, trong lòng lại thấy áy náy, liền vòng tay ôm lấy cổ bà, giọng nũng nịu an ủi: “Bác gái ơi, nghỉ đông con nhất định sẽ qua chơi với bác nha.”

Trẻ con đã nói thế thì Thanh Lan cũng chẳng ép, cười hôn lên má cậu nhóc: “Vậy nghỉ đông nhé, bác đợi con. Mấy món đồ chơi này lát nữa bác gửi chuyển phát nhanh cho con, chắc hai ba ngày là nhận được.”

Từ nhỏ Bùi Đóa Đóa đã chẳng thiếu đồ chơi. Bùi Sâm thì khỏi nói, Kỳ Nam mỗi lần đến càng là chẳng cần biết cậu bé thích hay không, cứ mua một đống. Sân sau của Lộc Minh còn có hẳn một nhà kho nhỏ để chứa đồ chơi cho cậu bé.

Khương Thanh Diễn liếc nhìn mấy chục cái hộp: “Đừng gửi nữa, mấy cái này chắc lần sau quay lại cũng chơi không hết đâu.”

Khương Hoành Sanh thấy Đóa Đóa thu dọn hành lý mà buồn bực, uống một ngụm trà rồi lên tiếng: “Lần sau đến rồi lại mua. Ai lại đến lần hai mà còn chơi đồ lần trước mua chứ, chẳng ra sao cả.”

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi cũng khiến Khương Thanh Diễn hiểu phần nào mức độ Khương Hồng Sinh chiều Bùi Đóa Đóa, nhưng không ngờ lại chiều đến cỡ này, đành thỏa hiệp: “Tùy ba quyết định vậy.”

Thời gian không còn sớm, Khương Hồng Sinh không gọi chú Triệu lái xe, mà để Bùi Sâm tự lái xe đến sân bay. Thanh Lan ôm mặt Bùi Đóa Đóa hôn mấy cái, dặn cậu bé nhớ thường xuyên gửi ảnh cho mình, mãi đến khi loa phát thanh gọi mấy lượt mới chịu để mọi người qua cửa an ninh.

Tháng mười một, mười hai là mùa cúm hoành hành, với người cao tuổi có bệnh nền thì càng là giai đoạn khó khăn nhất. Khoa lão từng bị xem như “bán thực phẩm chức năng” nay mỗi ngày đều chật kín bệnh nhân. Tối đó Khương Thanh Diễn bị xếp trực cấp cứu, lại thêm cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, vừa lên máy bay đã ngủ ngay với mắt nhắm nghiền.

Sau khi máy bay bay ổn định, tiếp viên nhanh chóng đẩy xe phục vụ bữa trưa. Bùi Đóa Đóa ngồi sát lối đi, ôm chim cánh cụt chăm chú xem máy tính bảng. Tiếp viên cúi người nhìn dáng vẻ chăm chú của cậu bé, giọng không giấu nổi sự dịu dàng:

“Người bạn nhỏ ơi, muốn ăn cơm hay ăn mì nào?”

Bùi Đóa Đóa không cần suy nghĩ: “Mì ạ, cảm ơn chị tiếp viên.”

Tiếp viên xinh đẹp nở một nụ cười tiêu chuẩn, đặt hộp mì lên bàn nhỏ, rồi quay sang người ngồi bên cạnh bé, Bùi Sâm: “Tiên sinh muốn dùng cơm hay mì ạ?”

“Cơm, cảm ơn.” Khương Thanh Diễn đeo mặt nạ ngủ đang tựa vào ghế ngủ, giọng Bùi Sâm hạ rất thấp.

“Được.”

Tiếp viên hàng không liếc nhìn Khương Thanh Diễn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cô hơi do dự một giây thì Bùi Đoá Đoá đã nhanh tay mở nắp hộp, hít một hơi thật sâu mùi thơm bốc lên, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói khẽ: “Chị ơi, chú Khương của em mấy hôm nay bị bệnh nên chú đang ngủ đó ạ. Ba em nói không được làm phiền lúc chú Khương đang ngủ.”

Bình Luận (0)
Comment