Cậu nhóc vừa nói vừa đưa tay cầm nĩa lên môi ra hiệu “suỵt”, câu nói lửng lờ kèm theo động tác ấy mập mờ đến mức dễ khiến người ta tưởng tượng xa xôi, giữa những người đàn ông bình thường hẳn là không thể nào nói như thế được. Tiếp viên hàng không bị cậu nhóc chọc bật cười, liếc nhìn Bùi Sâm một cái. Người ba trẻ tuổi cao lớn tuấn tú ấy lại hoàn toàn không phản ứng gì với câu nói kinh thiên động địa của con trai, bình tĩnh đến mức không buồn ngẩng đầu lên.
Tiếp viên cái gì cần hiểu cũng đã hiểu, thân thiện mỉm cười, đưa hộp cơm cho Bùi Sâm trước.
Mãi đến hơn hai tiếng sau, Khương Thanh Diễn mới bị Bùi Sâm gọi dậy ăn cơm. Anh ngủ say sưa, ăn xong hộp cơm mới hơi tỉnh táo lại. Xuống máy bay, ba người gọi ngay một chiếc taxi, Khương Thanh Diễn không có thời gian quay lại khu nghỉ dưỡng nên đi thẳng đến bệnh viện, sau đó Bùi Sâm đưa Bùi Đoá Đoá về nhà.
Trời gần tối, dì đang chuẩn bị bữa tối trong bếp. Cuối năm là thời điểm khu nghỉ dưỡng bận rộn nhất. Nhiệt độ hạ thấp, người bản xứ không ai chịu ra ngoài, nhưng khách du lịch thì lại thích, đặc biệt là những người từ phương Nam đến, trời càng lạnh họ lại càng phấn khích. Mễ Hòa đã trang trí lại sân trước, Tằng Chấn dứt khoát dựng luôn mấy nồi lẩu trong sân. Thịt được nhúng trong nước lẩu sôi sùng sục, chấm vào bát nước chấm đặc chế của dì, vừa ăn là thấy ấm người. Năm sáu bàn đều chật kín, thậm chí có cả khách trọ không kịp giành chỗ, đang ôm bụng đói ngồi chờ đến lượt.
Thanh Lan tặng Mễ Hòa một bộ trang sức bạch kim tinh xảo, làm mắt cô nàng như sắp rớt ra ngoài. Mễ Hòa run tay đóng hộp nhung “cạch” một tiếng, còn cảnh giác ngó quanh như đang phạm tội, vẻ mặt cực kỳ cảnh giác: “Đây thật sự là của dì tặng riêng cho em hả? Không phải anh mua để lấy lòng em đấy chứ?”
Bùi Sâm thật lòng không hiểu nổi, cảm thấy ngoài chuyện không hiểu nổi con trai mình, hắn còn không hiểu nổi Mễ Hòa: “Tôi mua để lấy lòng em làm gì?”
Mễ Hòa suy nghĩ vài giây, cảm thấy câu hỏi đó nghe cũng hợp lý, phấn khởi hỏi: “Anh Bùi, vậy là anh được phụ huynh công nhận rồi? Tụi em bên nhà chồng cũng được chấp nhận theo luôn?”
Bùi Sâm chỉ cười không đáp. Mễ Hòa lại thấy Bùi Đoá Đoá móc ra một đống đồ chơi mới từ cái cặp sách căng phồng, trong lòng càng thấy vui thay cho hắn, cô kết luận: “Đây gọi là một người đắc đạo, gà chó trong nhà thăng thiên*?”
*Khi một người trong nhà được vinh hiển, thì những người thân cận xung quanh, kể cả những kẻ không có công lao hay năng lực cũng được thơm lây.
Tằng Chấn vừa dở khóc dở cười vừa xoa rối đầu cô: “Chỉ có em mới kết luận như vậy thôi.”
Dì ló đầu ra khỏi bếp: “Tối nay có ninh sẵn một nồi canh thịt dê, tôi để riêng một phần cho bác sĩ Khương, mai cậu ấy về tôi hâm lại là được.”
“Phiền dì bỏ luôn vào hộp cơm, lát nữa tôi mang tới cho em ấy.” Bùi Sâm nói.
Dì vui vẻ gật đầu, trong lòng thầm cảm khái: bác sĩ Khương với Bùi Sâm thật đúng là thân thiết, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, nhìn chẳng khác gì anh em ruột.
Canh thịt dê có thêm rau mùi xắt nhỏ, Bùi Đoá Đoá húp liền hai bát lớn, dì còn đặc biệt dành cho cậu nhóc một khúc đùi dê chưa lóc thịt, dài hơn cả mặt cậu, Bùi Đoá Đoá xắn tay áo gặm lấy gặm để, thích thú vô cùng.
Mễ Hòa sắp phải về nhà ăn Tết, mấy hôm nay đang giảm cân nên không dám ăn nhiều. Cô đang ngồi ở quầy tiếp tân làm thủ tục nhận việc cho khách, điện thoại của Bùi Sâm để bên cạnh sạc pin. Khi Bùi Sâm bước tới lấy máy, Mễ Hòa nhỏ giọng nói: “Anh Bùi, năm nay em muốn xin nghỉ mấy hôm Tết.”
Mỗi năm tới Tết, khu nghỉ dưỡng làm ăn tốt đến mức không tưởng. Mễ Hòa thường về trước khoảng một tuần, dù sao nhà Tằng Chấn cũng không đông người, Bùi Sâm thì không đi đâu, thiếu cô cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng năm nay thì khác, hồi đó Mễ Hòa một mình chạy tới Lạc Ba, ba mẹ cô giận đến mức nửa năm không thèm gọi một cuộc, cuối cùng đành chấp nhận sự đã rồi, bảo cô dắt người về ra mắt.
Mễ Hòa mừng rỡ cả mấy ngày, nhưng nghĩ lại nếu cả hai cùng về thì anh Bùi của cô phải làm sao? Hắn có về quê với anh Khương không?
Dì bê hộp cơm bỏ vào túi giữ nhiệt mang tới, tưởng Mễ Hòa lo Tết đến đông khách, Bùi Sâm bận không xoay xở nổi, bèn cười nói: “Cô nhóc này mới hai mươi mấy tuổi mà lo lắng chẳng khác gì bà cô. Không phải còn có tôi sao? Có thiếu người thì khu nghỉ dưỡng chẳng thiếu người làm thay đâu.”
Dĩ nhiên dì không hiểu Mễ Hòa đang nghĩ gì, Bùi Sâm cũng không định giải thích, chỉ dặn hai người họ tranh thủ đặt vé sớm.
Ban đêm, đèn phòng cấp cứu sáng rực. Khương Thanh Diễn tan ca đã gần một giờ rưỡi sáng. Anh vốn đã quen với giờ giấc kiểu này, nhưng nghĩ lại ban chiều vừa xuống máy bay, lại thêm cường độ cấp cứu quá cao, anh buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi.
Phòng nghỉ trực vừa chật vừa lạnh, hệ thống sưởi chẳng có tác dụng gì mấy, chỉ có thể tạm nằm một lúc. Trước kia anh không thấy gì, nhưng lúc đứng trước cửa phòng trực, cầm ly Americano lạnh uống dở nhìn vào căn phòng tối om bên trong, bỗng nhiên anh rất nhớ căn phòng ấm áp ở Lộc Minh, có ánh đèn dịu dàng, có giường êm nệm sạc, và có cả vòng tay của Bùi Sâm.
Một khi đã quen được cưng chiều thì khó chịu khổ được lắm. Khương Thanh Diễn đứng ngẩn ra hai giây, cuối cùng cũng tự thỏa hiệp với bản thân, mặc áo khoác, lôi điện thoại ra định gọi xe về. Thế nhưng còn chưa kịp mở app đặt xe, tin nhắn Bùi Sâm gửi từ một tiếng trước đã đập vào mắt.
Nhiệt độ ngoài trời và bên trong chênh lệch lớn. Nhiệt độ nửa đêm đã xuống dưới không độ. Khương Thanh Diễn chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng lúc xuống máy bay, đối với người lớn lên ở phương Nam như anh thì không tài nào thích nghi được với cái lạnh buốt ở Lạc Ba về đêm. Anh vội vã rảo bước tới bãi đỗ xe. Xe của Bùi Sâm nổi bật hẳn lên trong bãi, hắn bật đèn xe chờ để Khương Thanh Diễn dễ tìm. Hai luồng đèn chiếu gần rọi rõ cả mặt đất phía trước, đến cả một vết nứt nhỏ trên nền xi măng cũng thấy được. Những hạt bụi li ti lơ lửng giữa không trung, lấp lánh dưới ánh đèn, xua tan hết giá lạnh và mỏi mệt.
Khương Thanh Diễn bước tới mở cửa xe, Bùi Sâm đang ngả lưng ghế lái xuống một chút, cúi đầu xem điện thoại. Thấy anh lên xe, hắn liền khóa màn hình đặt điện thoại sang một bên, tiện tay dời hộp cơm ở ghế phụ đi: “Tan làm rồi hả em?”
“Lạnh quá đi.” Khương Thanh Diễn áp bàn tay lạnh ngắt lên mu bàn tay Bùi Sâm, có chút xót xa: “Anh đến lâu chưa? Sao không vào trong đợi?”
Anh vẫn cầm ly cà phê chưa uống hết, đá bên trong đã tan cả. Bùi Sâm cau mày, rút ly khỏi tay anh: “Mới khỏi cảm đã uống cà phê đá, không cần thân thể nữa à?”
“Buồn ngủ quá.” Khương Thanh Diễn dựa đầu lên gối cổ, uể oải nói: “Không uống chút đồ lạnh em sợ ngủ gục luôn.”
“Dì có nấu canh thịt dê cho em, đã hớt sạch lớp mỡ rồi, uống một chút cho ấm bụng, về rồi ngủ kẻo lại cảm nữa.” Bùi Sâm đặt hộp cơm lên đùi anh, vừa lái xe vừa dặn dò.
Khương Thanh Diễn không muốn ăn lắm, nhưng vẫn mở nắp uống vài ngụm. Canh thịt dê mang theo mùi thơm đặc trưng, anh không ghét mùi vị này. Buổi tối trên đường không có nhiều xe, một lúc sau Bùi Sâm mới lên tiếng, giọng mang theo chút áy náy: “Vừa rồi Mễ Hòa nói Tết năm nay muốn dẫn Tăng Chấn muốn về ra mắt ba mẹ em ấy, anh vốn đã hứa với chú dì sẽ về cùng em ăn Tết, nhưng chắc anh phải về trễ vài ngày.”
Bọn họ vốn đã định sẵn sẽ không có hôn nhân, cho nên đối với Bùi Sâm, cái Tết *****ên ở bên nhau trở nên vô cùng ý nghĩa. Nhất là khi Khương Hồng Sinh và Thanh Lan thật lòng mời hắn về, mang theo cả Bùi Đoá Đoá, hắn vốn không quen thuộc những việc kiểu này, càng không giỏi ứng phó.
Nhưng Khương Thanh Diễn thì chẳng để tâm lắm: “Ừ, dù sao lịch trực Tết của em cũng chưa có, đến lúc đó chốt rồi đặt vé máy bay cũng được.”
Nhân lúc dừng đèn đỏ, Bùi Sâm không kìm được vươn tay nắm lấy tay anh. Khương Thanh Diễn gần như đã nhắm mắt ngủ gật, he hé mắt liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm. Anh miệng thì nói không sao, nhưng Bùi Sâm vẫn thấy áy náy, khẽ lặp lại: “Anh xin lỗi.”
Khương Thanh Diễn cong môi cười khẽ, trở tay nắm lấy tay hắn: “Thật sự không sao mà anh. Trước đây em cũng từng trực đêm giao thừa. Mẹ em bảo cả nhà chỉ cần tấm lòng ở bên nhau là đủ rồi.”
Anh mệt tới mức không chống nổi tới khu nghỉ dưỡng, ngủ gục ngay trên xe. Bùi Sâm đỗ lại, ngồi đợi một lát, thấy anh thực sự không có dấu hiệu tỉnh lại liền tắt máy, vòng sang bên phụ mở cửa, cúi người tháo dây an toàn rồi bế thẳng anh ra khỏi xe.
Người vừa nhắm mắt ngủ bỗng vòng tay ôm lấy cổ Bùi Sâm, đầu Khương Thanh Diễn tựa lên vai hắn, giọng mang theo ý cười nhẹ: “Ông chủ Bùi định bế em đi đâu vậy?”
Bùi Sâm khẽ bật cười: “Bế em đi bán.”
Vòng tay hắn mạnh mẽ vững chãi, ôm Khương Thanh Diễn vô cùng chắc chắn. Khương Thanh Diễn liền nhắm mắt tiếp: “Cũng được, bán em rồi em đếm tiền cho anh.”
Từ trong sân vào tới tầng ba, Bùi Sâm bế anh vào phòng không mấy tốn sức, đặt nhẹ anh xuống giường. Khương Thanh Diễn vẫn muốn làm nũng, tay ôm lấy Bùi Sâm không chịu buông. Bùi Sâm không đứng dậy được, đành chống tay bên mép giường, cúi người nhìn anh: “Đừng nghịch nữa.”
Ánh mắt Khương Thanh Diễn vẫn còn mơ màng, rõ ràng chưa tỉnh hẳn, nhưng chẳng hề cản trở việc anh làm nũng. Hai tay anh siết chặt kéo Bùi Sâm về phía mình: “Em nghịch chỗ nào cơ?”
Lúc vào phòng hắn chưa rảnh tay bật đèn, trong phòng chỉ có đèn nhỏ ở cửa hắt vào. Bùi Sâm nhìn anh một lúc mới nói: “Không buồn ngủ thì dậy rửa mặt rồi ngủ tiếp.”
“Em muốn làm.” Khương Thanh Diễn bất ngờ mở miệng, thẳng thắn không chút ngượng ngùng. Lời anh quá trực diện, khiến Bùi Sâm sững người trong chốc lát.
Hắn không nói gì, Khương Thanh Diễn xem như hắn ngầm đồng ý, liền đưa tay kéo khóa áo khoác của hắn ra. Bùi Sâm lúc này mới giữ lấy tay anh: “Hôm nay không được, em mệt quá rồi.”
Khương Thanh Diễn làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc hai giây: “Ừm, vậy thì ông chủ Bùi nhẹ nhàng một chút với em nha.”
Thật ra hoàn toàn không cần anh phải nhắc, lần trước khiến Khương Thanh Diễn đổ bệnh, tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng Bùi Sâm vẫn luôn thấy áy náy. Khương Thanh Diễn hiểu hắn, cũng biết nếu hôm nay mình không chủ động mở miệng, Bùi Sâm có khi sẽ không bao giờ dám đề nghị làm chuyện đó nữa.
Môi hai người khẽ chạm nhau, Khương Thanh Diễn nhìn thẳng vào mắt Bùi Sâm, vừa nói vừa vô tình chạm vào môi hắn: “Ông chủ Bùi ơi?”
Những thứ trong ngăn tủ đầu giường đều do Khương Thanh Diễn chuẩn bị. Hắn duỗi tay mở ngăn kéo, lấy ra một hộp bao cao su, lần trước đã dùng ba cái, trên hộp hình như vẫn còn vương mùi sữa tắm hôm đó trong phòng tắm.
Khương Thanh Diễn được Bùi Sâm ôm trong lòng, đầu tựa lên cánh tay hắn, cảm nhận sự dịu dàng hoàn toàn trái ngược so với lần trước.
Khi tình cảm lên đến cao trào, Khương Thanh Diễn khẽ run, nghiêng đầu hôn lên vết sẹo trên tay Bùi Sâm. Anh biết cảm giác của mình không hề sai, về nhà thật sự tốt hơn việc chật vật qua đêm trong phòng trực hàng trăm lần.