Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 58

Khương Thanh Diễn không trả lời, anh đang chờ đáp án từ Vương Mai. Khác với những lần trước mỗi khi nhắc đến tình trạng của Từ An là bà lại gần như suy sụp, đau đớn khó giấu, hôm nay Vương Mai lại bình tĩnh đến lạ. Giọng bà không chút gợn sóng, hỏi Khương Thanh Diễn: “Bác sĩ Khương, điều trị hay không điều trị thì có gì khác nhau chứ?”

Kỳ Nam kinh ngạc nhìn bà: “Dì Mai…”

Khương Thanh Diễn cắt lời Kỳ Nam, anh nói thẳng: “Nếu tiếp tục điều trị phải chuyển vào ICU. Nhưng tình trạng hiện tại của chú Từ không khả quan, bệnh viện nhất định sẽ cố hết sức, nhưng khả năng can thiệp có hạn.”

Anh ngừng lại vài giây rồi tiếp: “Nếu không tiếp tục nữa thì ký giấy từ bỏ điều trị, rút toàn bộ thiết bị hỗ trợ.”

Một câu nói chẳng khác nào tuyên án tử. Kỳ Nam khó tin nhìn Khương Thanh Diễn. Tình trạng của Từ An chuyển biến xấu nhanh đến mức không ai lường được. Trần Ký vừa từ phòng cấp cứu đi ra đã bị Kỳ Nam túm lấy cổ tay.

“Anh bảo là chú Từ còn cầm cự được một thời gian nữa mà?” Giọng nói Kỳ Nam run, hai mắt đỏ hoe gằn từng chữ: “Tại sao đột nhiên lại như thế này?”

Một bác sĩ bị giữ lại trước cửa phòng cấp cứu vốn đã rất dễ gây chú ý, huống chi còn có bốn thanh niên trai tráng đứng đó. Bảo vệ trực cửa đã nhìn sang mấy lần.

“Kỳ Nam, nghe anh nói đã.” Trần Ký đau lòng nhìn anh, để mặc anh níu lấy tay mình, không hề giãy ra. “Tình hình của chú Từ…”

“Kỳ Nam.” Vương Mai đứng bên cạnh, phản ứng của bà còn bình thản hơn cả Kỳ Nam, hẹ nhàng gọi tên anh một tiếng rồi quay sang hỏi Khương Thanh Diễn: “Nếu rút hết thiết bị thì ông Từ còn cầm cự được bao lâu?”

Câu hỏi của bà như một tiếng sấm nổ giữa trời quang. Bùi Sâm và Kỳ Nam đồng loạt quay nhìn bà, chỉ có Khương Thanh Diễn vẫn bình tĩnh: “Tối nay.”

Một bầu không khí kỳ quái bao trùm khắp không gian. Sau khi Khương Thanh Diễn nói xong, không ai mở lời nữa. Mọi người đều nhìn về phía Vương Mai, Kỳ Nam bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời anh chưa nghĩ ra được.

Vương Mai khẽ nhắm mắt lại, mấy giây sau thì mở mắt ra, cúi đầu đeo lại chuỗi hạt Phật vào cổ tay. Thời gian qua vì chăm Từ An mà bà gầy đi rất nhiều, chuỗi hạt trở nên lỏng lẻo, rũ xuống mu bàn tay, trông thật lạc lõng và chênh vênh.

“Đủ rồi.” Vương Mai khẽ nói hai tiếng, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhõm như vừa được giải thoát: “Bác sĩ Khương, quần áo ông Từ mặc khi đi dì đã chuẩn bị từ lâu rồi, vẫn để ở viện mồ côi. Cháu có thể đi với dì một chuyến không? Đi đi về về không mất đến hai tiếng đâu.”

Khương Thanh Diễn còn chưa kịp trả lời, Bùi Sâm đã lên tiếng trước: “Thanh Diễn không lái xe được, để cháu chở hai người đi.”

Vương Mai hơi ngập ngừng một chút rồi gật đầu, đưa tay vén mớ tóc rối ra sau tai: “Cũng được.”

Trên đường trở về viện mồ côi, Khương Thanh Diễn và Vương Mai ngồi ở ghế sau, không ai nói lời nào. Bùi Sâm tắt nhạc xe, không gian trong xe chỉ còn lại tiếng chuỗi hạt va vào nhau khe khẽ.

“Bác sĩ Khương.” Vương Mai lên tiếng phá tan sự im lặng: “Cháu không định hỏi dì cái gì sao?”

Bùi Sâm liếc nhìn Khương Thanh Diễn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ qua gương chiếu hậu, anh nghe bà nói vậy mới quay đầu lại.

Anh là bác sĩ, không điều gì có thể lọt khỏi mắt anh. Mà Vương Mai cũng không có ý định che giấu.

“Hôm nay khi làm xét nghiệm cho chú Từ, trong cơ thể ông ấy có phát hiện nồng độ axit chứa kẽm* vượt ngưỡng. Loại axit này có độc tính rất cao, chính là nguyên nhân khiến bệnh tình ông ấy chuyển biến xấu đột ngột.”

*Có vẻ là tác giả viết sai hoặc nhầm chỗ này, vì các hợp chất chứa kẽm thường là muối như kẽm sunfat ZnSO), kẽm clorua (ZnCl), v.v… chứ không phải axit nên không có hợp chất nào tên axit kẽm hay chứa kẽm cả.

Khương Thanh Diễn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nghe nói ở Lạc Ba có một loại rau địa phương rất nổi tiếng, có hàm lượng axit chứa kẽm rất cao, độc tính cũng rất mạnh. Bình thường không mua được ngoài chợ, lá của nó có màu đỏ, rất dễ nhận biết, gần như không có khả năng bị ăn nhầm, đặc biệt là với người bản địa.”

Đồng tử Bùi Sâm co lại, hắn nhớ lại bát cháo đổ bên giường Từ An sáng nay, bên trong đầy những lá rau đỏ bị xắt vụn. Hắn siết chặt vô lăng, xe nghiêng nhẹ một chút rồi được hắn lập tức điều chỉnh lại. Qua gương chiếu hậu, hắn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Vương Mai.

Xe chạy vào cổng viện mồ côi. Ca cấp cứu đã kéo dài suốt mấy tiếng, lúc này đã đến giờ cơm tối, trong sân thoang thoảng mùi thức ăn. Đèn trong các toà nhà đều đã bật sáng, khiến chiếc sân nhỏ trông rực rỡ hơn đôi chút.

Bùi Sâm dừng xe, nhưng chẳng ai nhúc nhích. Sau khi tắt máy, hắn quay đầu nhìn ra ngoài. Viện mồ côi này và Từ An là những ký ức ấm áp hiếm hoi trong tuổi thơ hắn, đây cũng chính là nhà của hắn, Từ An và Vương Mai là người thân của hắn.

Mấy năm nay hắn từng có ý định bỏ vốn để xây lại viện, nhưng mỗi lần đề cập thì Từ An đều không đồng ý. Ngày thường hắn vẫn hay lui tới nơi này, nhất là sau khi quyết định nhận nuôi Bùi Đoá Đoá, mỗi tuần hắn đến thăm cậu nhóc ít nhất hai lần. Khi ấy còn chưa thấy gì, giờ đứng trước khung cảnh này trong hoàn cảnh này, lòng hắn chỉ thấy thê lương lạnh lẽo.

“Ông Từ đau lắm.”

Sau một lúc im lặng, Vương Mai nói: “Ban đêm ông ấy ngủ không yên, đau đến mức trằn trọc trở mình mãi không sao ngủ được. Chỉ một động tác ngồi dậy mà ông ấy cũng phải gắng gượng năm sáu phút. Lúc ông ấy rời giường, dì sờ lên ga giường thì thấy toàn là mồ hôi lạnh.”

Những đau đớn mà bệnh nhân ung thư phải chịu đựng là điều người thường không tưởng tượng nổi. Loại đau thấu xương thấu tuỷ ấy đôi khi khiến người ta chỉ muốn chết cho xong. Rất nhiều đêm Vương Mai mở mắt thức đến khi trời sáng, nghiến răng chịu đựng không dám phát ra một âm thanh nào. Nhưng cũng giống như bà biết Từ An ngủ không được, Từ An cũng biết bà chưa từng chợp mắt.

Có một hôm lúc ăn sáng, Từ An ngồi bên giường nhìn Vương Mai, bất chợt nói một câu: “Khổ cho bà rồi.”

Trái tim Vương Mai như đau như dao cắt, nhưng cả hai người họ đều như vậy, không một ai chịu để lộ chút yếu đuối nào trước mặt đối phương.

“Tụi cháu không biết những đêm ấy dì đã trải qua thế nào đâu.” Cho tới hôm nay Vương Mai vẫn chưa rơi giọt nước mắt nào, nhưng khi nhớ lại ánh mắt Từ An nhìn mình lúc bình minh vừa rạng, giọng bà bỗng nghẹn ngào: “Ông ấy đau, dì cũng đau lắm.”

Con người khi đã có tuổi, điều duy nhất còn canh cánh là có thể giữ được thể diện của mình mà ra đi không đau đớn. Cách yêu tốt nhất là đừng để người kia phải chịu thêm dày vò. Đôi mắt già nua của Vương Mai ánh lên nước mắt, hàng mi run rẩy: “Bùi Sâm, dì biết cháu chững chạc hơn Kỳ Nam, cũng dễ chấp nhận chuyện này hơn nó. Dì chỉ mong ông Từ phải chịu ít đau đớn một chút. Nếu người nằm trên giường bệnh là dì, ông ấy nhất định cũng sẽ chọn giống y như vậy.”

Khương Thanh Diễn không kìm được mà liếc nhìn Bùi Sâm. Gương mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ thấy yết hầu khẽ chuyển động khó nhọc. Sau một lúc im lặng, Bùi Sâm mới khàn giọng đáp: “Cháu biết rồi.”

Hai ông bà không có con cái, quần áo mặc khi mất và di ảnh đều đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Vốn dĩ họ định để Vương Mai có không gian riêng, nhưng bà vẫn một mực gọi hai người vào cùng.

“Ảnh này là năm ngoái chú và dì chụp ở hiệu ảnh ngay ngã ba đường kia.” Vương Mai kéo ngăn kéo ra, lấy hai tấm ảnh hai inch, tay khẽ vuốt lên bức chụp của Từ An, rồi mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ kiểu Trung Sơn được gấp gọn gàng.

“Hồi đó dì còn chê bộ này nhìn già, thời nay ai còn mặc thứ này nữa đâu.” Vương Mai cười, nói tiếp: “Nhưng ông ấy không chịu, lão già ấy cố chấp lắm.”

Rõ ràng là hệ thống sưởi trong phòng không được tốt lắm, ngực Khương Thanh Diễn có chút khó chịu nghẹn ứ. Bùi Sâm không vào, hắn đứng ngoài cửa hút hết một điếu thuốc trong im lặng, dập tắt đầu thuốc trong thùng rác rồi mới đi đến. Khương Thanh Diễn lặng lẽ nắm lấy tay hắn, ánh mắt đầy lo lắng.

“Anh không sao.” Bùi Sâm an ủi, đan chặt mười ngón tay vào nhau với anh, lòng bàn tay ấm áp siết lấy tay anh không buông.

Vương Mai xếp gọn bộ đồ vào túi hành lý, kéo khoá lại, quay đầu lại liền thấy hai người trẻ đang nắm tay nhìn nhau. Bà không nhìn rõ ánh mắt họ, nhưng khung cảnh ấy sao mà quen thuộc quá đỗi, giống hệt hồi bà và Từ An còn trẻ.

Khương Thanh Diễn bắt gặp ánh mắt bà đang nhìn sang, lúng túng rút tay lại: “Dì Mai, dì sắp xếp xong chưa ạ?”

“Xong rồi.” Vương Mai đáp. Bùi Sâm bước tới định cầm túi giúp, nhưng Vương Mai tránh đi: “Để dì làm, dì mang cho ông Từ.”

Bùi Sâm nhìn bà, không kiên trì nữa, chỉ gật đầu.

Tưởng đâu vậy là về bệnh viện, ai ngờ Vương Mai lại đi thẳng tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp đỏ từ góc tủ bị quần áo che khuất, màu sắc trên hộp đã không còn tươi mới, trông có vẻ đã cũ lắm rồi.

Bà mở hộp ra, bên trong là một đôi vòng tay bằng vàng, bà mỉm cười, đưa hộp cho Khương Thanh Diễn.

“Đây là quà trước kia ông Từ tặng dì. Vợ chồng dì không có con, cũng chẳng biết nên để lại cho ai.”

Vương Mai nói tiếp: “Có rất nhiều đứa trẻ đi ra từ viện mồ côi như vậy, nhưng dì với ông Từ thương nhất là Bùi Sâm và Kỳ Nam. Ban đầu tính chờ hai đứa kết hôn thì mỗi đứa một chiếc. Giờ xem ra, chắc là đến lúc rồi.”

Chiếc hộp nặng trĩu trong tay, Khương Thanh Diễn thấy lòng mình nặng nề tới mức như không thở nổi. Vương Mai lại quay sang nói với Bùi Sâm: “Cái viện mồ côi này là tâm huyết cả đời của ông Từ, nhưng không phải của riêng ông ấy. Nếu ông ấy không còn nữa, bên dân chính ắt sẽ sắp xếp người mới đến. Bùi Sâm, cháu là đứa trẻ tốt, dì Mai chỉ mong cháu đừng tự trói buộc mình ở đây nữa, những ngày sau này phải sống thật hạnh phúc.”

Bùi Sâm cố kìm nén cơn xúc động đang cuộn trào trong ngực, hơi thở nặng nề, Khương Thanh Diễn nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, một lúc lâu sau Bùi Sâm mới cử động môi: “Cháu biết rồi, dì Mai.”

Phía sau toà nhà cấp cứu của bệnh viện là một bãi cỏ, vào mùa này cỏ đã khô vàng. Kỳ Nam tựa vào một gốc cây trụi lá, hồi lâu không nói lời nào.

Trần Ký đứng trước mặt anh, yên lặng ở bên cạnh. Mãi sau Kỳ Nam mới thở hắt ra một hơi, cả người run rẩy: “Vậy là thuốc độc là do dì Mai cho chú Từ uống.”

“Ừ.” Trần Ký lấy từ áo blouse trắng ra một tờ giấy gấp gọn: “Tìm thấy trong túi áo trong của chú Từ, em xem đi.”

Nét chữ trên giấy xiêu vẹo, nhưng Kỳ Nam vẫn nhận ra được nét bút của Từ An. Ông nằm liệt giường không còn sức cầm bút, nên từng nét đều run rẩy và khó nhọc.

[ Không chịu nổi bệnh tật nên tự nguyện uống thuốc độc, không muốn trở thành gánh nặng cho ai, chỉ có lỗi với A Mai.]

Vì lí do an toàn, bệnh viện yêu cầu tất cả các trường hợp phát hiện bệnh nhân trúng độc đều phải báo cáo theo quy trình. Từ An sợ sau khi mình mất, Vương Mai sẽ bị cảnh sát điều tra, mà ông không biết bản thân còn cơ hội lên tiếng hay không, nên khi bà không có mặt đã vội vàng viết vài chữ này, lại sợ người khác không tìm thấy nên đã cẩn thận giấu vào túi áo trong sát người.

Bọn họ vẫn nghĩ cho nhau đến tận cuối cùng. Tận miệng ăn thuốc độc do vợ đút, điều ông nghĩ đến chỉ là… khổ cho Vương Mai quá.

Hai tay Kỳ Nam run lên không kiểm soát được. Trần Ký đưa tay ôm chặt anh vào lòng, dịu dàng hôn lên tóc mai của anh, nhẹ giọng vỗ về: “Đừng buồn, em vẫn còn có anh mà.”

Bình Luận (0)
Comment