Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 59

Trên người Trần Ký mang theo đúng mùi nước hoa nam của Kỳ Nam, là loại nước hoa mà anh đã xịt lên quần áo y khi phơi ngoài ban công lúc còn ẩm. Mùi hương trong quán bar có thể nói là hỗn tạp, mùi nước hoa nồng nặc pha lẫn mùi rượu, thời gian dài khiến Kỳ Nam sinh ra một loại chấp niệm đặc biệt với mùi hương. Nếu Trần Ký có nhà, anh sẽ ghé sát người y để ngửi, nếu Trần Ký không có ở đó, anh sẽ chạy ra ban công kéo lấy áo quần, chẳng khác nào một omega ỷ lại vào pheromone.

Trong tay Kỳ Nam đang cầm tờ giấy, bị mùi hương quen thuộc bao quanh, nhưng anh vẫn không cách nào kiềm chế được, toàn thân run rẩy. Anh từ trong lòng Trần Ký ngẩng đầu lên, có rất nhiều chuyện vốn chẳng cần hỏi, nhưng đôi khi người ta cứ cố chấp muốn nghe một câu trả lời rõ ràng.

“Cho nên dì Mai sẽ từ bỏ điều trị đúng không anh?”

“Ừ.” Trần Ký không nỡ nói ra, nhưng sự thật đã rành rành: “Bác sĩ sẽ không khuyên bất kỳ người nhà nào từ bỏ điều trị, nhưng về mặt lý trí thì bà Từ đã quá đau đớn rồi. Anh tin dì Mai bất đắc dĩ mới làm vậy, xuất phát điểm của mọi quyết định đều là vì yêu thương. Cho nên dù họ quyết định thế nào, chúng ta cũng phải tôn trọng.”

Lý lẽ này Kỳ Nam chẳng lẽ không hiểu? Nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Anh cần thời gian, nhưng thời gian lại chẳng đợi ai. Khi anh còn chưa kịp ổn định cảm xúc, điện thoại của Khương Thanh Diễn đã gọi đến, Vương Mai vừa ký vào bản cam kết từ bỏ điều trị.

Hai người vội vã chạy đến phòng bệnh đặc biệt. Từ An đã được chuyển lên giường bệnh, chỉ đeo máy thở oxy, kỳ tích là ông vẫn mở mắt, tuy rằng sắc mặt vẫn rất yếu ớt, nhưng khi nghe tiếng cửa mở, ông vẫn quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy Kỳ Nam và Trần Ký đi phía sau, khóe môi Từ An khẽ nở nụ cười.

“Còn một tháng nữa là Tết rồi, mấy đứa trẻ bận rộn, còn phải để các cháu chạy đến một chuyến.” Từ An gắng sức cất lời, vẫy vẫy tay ra hiệu cho bốn người lại gần.

Bên ngoài trời đã tối đen, đêm nay không có trăng, toà nhà khám bệnh đối diện lặng lẽ đứng trong bóng đêm. Bốn người đứng cạnh giường bệnh nhìn Từ An, ánh mắt ông cũng dừng lại trên từng gương mặt trẻ tuổi ấy.

Tất cả đều hiểu lần gặp mặt tối nay chính là vĩnh biệt. Sau một hồi yên lặng, Bùi Sâm đưa tay nắm lấy tay Khương Thanh Diễn, nhìn Từ An nói: “Chú Từ, lần trước chú nói nếu gặp được người đáng để bên nhau cả đời thì đừng bỏ lỡ, bây giờ cháu đã tìm thấy rồi.”

Từ An thoáng sững sờ, nhưng chỉ trong vài giây đã nở nụ cười, gật đầu khe khẽ, yếu ớt đáp: “Được, tốt lắm.”

“Ông Từ à, hai chiếc vòng tay của tôi, tôi vừa giao cho bác sĩ Khương rồi, ông đừng có lo lắng nữa.” Vương Mai ngồi bên mép giường, dịu dàng nói.

Từ An lại nhìn sang Kỳ Nam đang đỏ ửng mắt. Kỳ Nam biết mình nên tỏ ra bình thản, nhưng điều đó với anh quá khó, chỉ có thể né tránh ánh mắt của ông, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.

Từ An nhìn anh như nhìn một đứa trẻ cố chấp, lắc đầu bao dung. Trần Ký đứng cạnh Kỳ Nam, một tay khoác vai anh: “Chú Từ, chuyện lần trước cháu hứa, cháu nhất định sẽ nhớ, ông nhớ giám sát cháu nhé.”

Lời này khiến Từ An bật cười, sau đó yên lặng nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới khó nhọc giơ tay vẫy nhẹ: “Con cháu có phúc của con cháu, đi đi, để chú và A Mai ở lại.”

Khoảnh khắc quay lưng lại, nước mắt Kỳ Nam tuôn rơi. Trần Ký dẫn anh ra khỏi phòng. Bùi Sâm đứng thêm vài giây, rồi cũng nắm tay Khương Thanh Diễn rời đi.

Cả bốn người đều không rời khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh. Tối đó chẳng ai ăn tối, nhưng cũng không ai dám rời đi.

Vương Mai đi lấy một chậu nước nóng từ nhà vệ sinh, nhúng khăn sạch vào, vắt khô rồi lau mặt cho Từ An.

Ánh mắt Từ An vẫn dõi theo từng động tác của bà. Vương Mai trách yêu: “Nhìn gì thế?”

“Đẹp.” Từ An cười đáp: “Vẫn giống hệt như bốn mươi năm trước.”

Vương Mai lại cúi xuống lau tay cho ông. Dạo gần đây truyền dịch nhiều, mu bàn tay ông chi chít vết bầm. Tay bà không dám dùng lực: “Đêm tân hôn, ông cũng lau mặt lau tay cho tôi như thế. Còn nhớ lúc ấy ông đã nói gì không?”

Từ An nhìn bà: “Tôi trắng tay, chỉ còn mỗi tấm chân tình, cả đời này sẽ hết lòng yêu bà.”

Trong mắt ông ánh lên sự lưu luyến, nhìn người bạn đời đã cùng ông gánh vác cả đời: “Đi theo tôi, bà chịu khổ rồi.”

Vương Mai lại quay người đi giặt khăn, cúi đầu nhìn mặt nước gợn sóng, nước mắt rơi xuống mà bà không để ý: “Ai có thể tốt với tôi hơn ông được chứ.”

Đã hứa sẽ bên nhau cả đời, khi còn trẻ cứ ngỡ sẽ mãi mãi, nhưng đến cuối cùng mới thấy lời hứa ấy thật ngắn ngủi. Từ nay âm dương cách biệt, chẳng biết nơi kia có còn gặp lại nhau được nữa không.

“Ông Từ.” Vương Mai cầm chiếc khăn sạch, kéo lấy tay còn lại của Từ An, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Đừng bỏ tôi lại một mình mà.”

Từ An khẽ động tay nắm lấy tay bà. Đáp lại lời bà là tiếng còi báo động đột ngột vang lên từ máy theo dõi sinh mệnh, Khương Thanh Diễn lập tức bật dậy đẩy cửa vào phòng, y tá ở trạm cũng chạy nhanh đến.

Người thế hệ trước không giỏi nói lời yêu, nhưng trước mặt bao người trẻ như thế, Vương Mai cúi người xuống khẽ hôn lên trán Từ An.

Quần áo của Từ An là do chính tay Vương Mai mặc cho. Giờ bà đã không còn đủ sức, nhưng vẫn kiên quyết không nhờ ai giúp, như đang hoàn thành một nghi thức trang trọng.

“Ông Từ.” Vương Mai khom người, nhìn người chồng đã đồng hành cả đời: “Ông chờ tôi thêm một chút nhé.”

Người mất trong bệnh viện nên thủ tục sau đó diễn ra khá thuận lợi. Nhân viên nhà tang lễ nhanh chóng có mặt. Dựa theo yêu cầu của Vương Mai, không tổ chức lễ truy điệu. Bà kiên quyết đi cùng xe của nhà tang lễ. Bùi Sâm và Trần Ký đi lấy xe, Khương Thanh Diễn đỡ bà lên, nhưng Vương Mai lại đưa tay giữ lấy cửa.

“Bác sĩ Khương.” Vương Mai nhẹ giọng nói: “Cảm ơn các cháu.”

Khương Thanh Diễn ngơ ngác nhìn bà, Vương Mai đóng cửa xe lại, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.

Hai mươi phút sau, xe đến nhà tang lễ. Đợi đến khi thi thể của Từ An được đưa vào phòng xử lý, mấy người đi cùng mới phát hiện Vương Mai vẫn lặng lẽ đi theo phía sau đã trút hơi thở cuối cùng từ bao giờ.

Cuối cùng bà cũng hoàn thành tâm nguyện của mình, không để Từ An phải đợi quá lâu.

Hai người không có con cái, hậu sự được giản lược hết mức. Sau khi hỏa táng, bốn người đem tro cốt rải xuống gốc cây lớn sau viện mồ côi, đó là cây mà Từ An và Vương Mai đã cùng nhau trồng cách đây vài năm trước.

Còn một tháng nữa là đến Tết, dù ai nấy đều đắm chìm trong nỗi buồn, nhưng vẫn phải gắng gượng tỏ ra vui vẻ, cố gắng trang hoàng căn nhà duy nhất này thêm phần rực rỡ, náo nhiệt vì bọn nhỏ.

Một cậu bé trông khoảng mười tuổi đang đứng trên ghế, tay giơ cao chiếc đèn lồng đỏ lớn, kiễng chân hết sức cẩn thận treo lên cho ngay ngắn. Treo xong, caauj nhảy xuống, không đứng vững nên lùi về sau hai bước. Có một đôi tay đỡ lấy lưng cậu, cậu bé ngoảnh đầu lại, lập tức đứng nghiêm chỉnh: “Chú Bùi.”

Độ tuổi của cậu thuộc nhóm lớn trong viện mồ côi. Bùi Sâm có ấn tượng với cậu, nhiều lần thấy cậu giúp đỡ cho mấy đứa nhỏ hai, ba tuổi ăn cơm ngoài sân.

Bùi Sâm ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng đỏ rực: “Đây là cả hai cái đèn đều do cháu treo à?”

Cậu bé chỉ mặc một chiếc áo len, leo lên leo xuống khiến trán đẫm mồ hôi, bối rối gật đầu: “Dạ vâng.”

“Giỏi lắm.” Bùi Sâm vỗ nhẹ lên vai cậu: “Rất ra dáng anh cả.”

Cậu bé biết Bùi Sâm, tuy không rõ hắn làm gì, nhưng biết hắn thường xuyên đến đây, hay mang tiền đến viện mồ côi, có lúc còn ngồi trò chuyện với viện trưởng Từ một lúc. Nhưng hắn rất hiếm khi cười, trông không dễ gần, với có hơi dữ nên cậu bé có chút sợ. Nhưng nghe được lời khen, cậu lộ vẻ ngỡ ngàng rồi lập tức tươi cười rạng rỡ.

Khương Thanh Diễn đưa cho cậu một tờ khăn giấy, cậu bé đón lấy, lau mồ hôi, rồi đột nhiên hỏi: “Chú Bùi, dì Hằng bảo viện trưởng Từ với bà Vương về quê ở phía Nam ăn Tết rồi, có thật không ạ?”

Bùi Sâm đứng trước mặt cậu, nhìn gương mặt còn non nớt ấy, khẽ gật đầu: “Ừ, trong viện mình có nhiều em nhỏ, cháu là anh, phải giúp đỡ trông nom các em nhé.”

Cậu bé gật đầu thật mạnh, nắm chặt tờ khăn giấy: “Cháu biết rồi, cháu chắc chắn sẽ làm được ạ!”

Chuyện hai người lớn qua đời, Bùi Sâm không nói cho Bùi Đoá Đoá biết. Khi Khương Thanh Diễn tắm xong đi từ phòng tắm ra, thấy Bùi Sâm đang đứng bên cửa sổ trầm ngâm, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng bước chân phía sau.

Khương Thanh Diễn đi tới ôm eo hắn từ phía sau, thân thể vẫn còn hơi nóng mang theo hương sữa tắm dán sát vào người hắn, Bùi Sâm đặt tay lên cánh tay anh.

“Nếu trong lòng anh khó chịu thì anh cứ khóc một trận trước mặt em đi? Bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi.” Khương Thanh Diễn cúi đầu hôn lên vai hắn.

Bùi Sâm im lặng một lúc, rồi xoay người hôn anh. Trong lòng hắn dâng lên muôn vàn cảm xúc không thể gọi tên. Ai rồi cũng sẽ đi đến ngày này, hai ông bà cùng nhau ra đi, đối với họ mà nói là một cái kết đẹp nhất. Nhưng chứng kiến hai người quan trọng đến thế cùng rời đi, cú sốc trong lòng Bùi Sâm vẫn chưa thể nguôi ngoai.

“Em nói xem, sau khi con người mất đi, liệu có sang một thế giới khác không?” Bùi Sâm khẽ hỏi.

Khương Thanh Diễn mỉm cười đáp: “Có chứ.”

Vẻ chắc chắn của anh khiến Bùi Sâm bật cười: “Bác sĩ chẳng phải đều là người theo chủ nghĩa duy vật sao?”

“Bác sĩ thì đúng.” Khương Thanh Diễn nói: “Nhưng bạn trai của ông chủ Bùi thì không có nha.”

Những lời tình tứ của bác sĩ Khương cứ thế mà tuôn ra, trong một đêm im lặng thế này âm thầm xoa dịu nỗi đau trong lòng Bùi Sâm.

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp đến Tết rồi. Mùa đông ở Lạc Ba mang vẻ đẹp đặc trưng của phương Bắc, đến dịp này du khách đổ về khắp nơi. Khương Thanh Diễn từ tầng hai đi xuống, nhìn thấy Mễ Hoà mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngà đang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại.

“Mặc đẹp vậy, sao Tằng Chấn không vào nhà?” Hôm nay Khương Thanh Diễn dậy sớm, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ đi làm, nên anh thong thả cởi áo khoác lông vũ ra, cười trêu ghẹo.

Mễ Hoà bĩu môi, chỉ tay ra sân: “Tuần sau bọn em phải về rồi mà, anh ấy căng thẳng lắm, mấy hôm nay cứ hỏi em nên mua gì về biếu người nhà em. Tối qua em còn thấy anh ấy len lén hỏi anh Bùi trước đây đã tặng gì cho bác trai bác gái nữa cơ.”

Mễ Hoà miệng thì than thở, nhưng trên mặt lại là vẻ hạnh phúc nhỏ nhẹ của một cô gái đang yêu, còn chu môi một cái: “Em bảo mấy món quà anh Bùi chuẩn bị thì anh ấy đâu có đủ tiền mua nổi.”

Sinh nhật của Khương Hồng Sinh đã qua từ lâu, chuyện Bùi Sâm tặng quà cho hai vị trưởng bối là do Thanh Lan kể lại. Khương Thanh Diễn đứng dậy rót một cốc nước ấm: “Chọn quà quan trọng là tấm lòng, chứ giá trị không quan trọng.”

Mễ Hoà lè lưỡi: “Anh Khương, câu này của anh nghe y hệt anh Bùi luôn.”

Bình Luận (0)
Comment