Dì từ trong bếp bưng bữa sáng ra, vừa nghe thấy lời của Mễ Hòa liền tiếp lời ngay: “Ông chủ Bùi với bác sĩ Khương thân thiết thế cơ mà, nói chuyện giống nhau là đúng rồi!”
Ngay cả cậu trai trẻ mới chuyển vào nhà trọ hai hôm trước cũng nhìn ra quan hệ giữa Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn, không có chuyện gì cũng thích ngồi âm thầm ăn cơm chó của ông chủ bà chủ. Cả nhà nghỉ chắc chỉ còn mình dì là chưa nhận ra, vẫn nghĩ hai người họ kiểu anh em ruột tình thương mến thương gặp nhau muộn màng. Mễ Hòa và Khương Thanh Diễn liếc nhau rồi cùng bật cười.
Hiếm khi Khương Thanh Diễn xuống lầu sớm hơn Bùi Sâm. Mễ Hòa trước giờ cũng từng tìm hiểu kha khá mấy chuyện này, quan sát Khương Thanh Diễn một hồi, càng nhìn càng cảm thấy anh Bùi nhà cô mới là kiểu mạnh mẽ chủ động chứ nhỉ, thật khó tưởng tượng cảnh hắn bị anh Khương đè dưới thân sẽ trông như thế nào.
“Sao anh Khương xuống rồi mà anh Bùi còn chưa dậy vậy?” Suy nghĩ một lúc vẫn không có câu trả lời, Mễ Hòa không nhịn được hỏi.
Câu hỏi vừa dứt, Bùi Sâm đã từ trên lầu đi xuống, một tay bế Bùi Đoá Đoá, tay kia xách cặp sách cho cậu nhóc.
Bùi Đoá Đoá mặc một chiếc áo khoác phao màu xanh lá, trông y như một mầm cây bé xíu căng tràn sức sống, đang cố sức vặn vẹo trong vòng tay ba, nhưng sức ba khỏe quá, chỉ dùng một tay đã ôm chặt cậu nhóc không nhúc nhích được.
“Con không muốn đi học đâu ba ơi.” Giãy không được, Bùi Đoá Đoá ôm cổ ba nũng nịu: “Con muốn ngủ tiếp trong phòng cơ, con ngủ dậy rồi làm một trang toán cũng được mà ạ?”
Một học kỳ dài những bốn tháng, với Bùi Đoá Đoá mà nói đúng là quá dài. Giờ sắp được nghỉ trước mắt rồi, có thể nào cậu nhóc cũng không muốn đi học nữa. Sáng sớm đã ôm gối chạy sang gõ cửa phòng Bùi Sâm, khiến Khương Thanh Diễn cũng bị kéo dậy theo.
Bùi Sâm chẳng hề lay chuyển, hoàn toàn phớt lờ mấy cái “chụt chụt” liên tục của con trai, đặt cậu nhóc lên ghế ăn. Bùi Đoá Đoá thấy thế liền quay sang nhào lên chân Khương Thanh Diễn, đôi mắt rơm rớm nước, ngước nhìn anh.
Khương Thanh Diễn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn giữ được chút nguyên tắc, dỗ dành: “Nếu hôm nay con ngoan ngoãn đi học thì tối về chú thưởng cho, chịu không nè?”
Bùi Đoá Đoá biết trốn học hôm nay là không thể, mặt nhăn như khỉ, cố mặc cả chút đỉnh: “Thế tối nay con muốn ngủ chung với chú Khương và ba!”
Dì ngẩn người nhìn cậu nhóc: “Con muốn ngủ với chú Khương thì không ngủ với ba con được, ngủ chung cả ba người sao được chứ?”
Khương Thanh Diễn định bịt miệng nhóc con thì đã không kịp nữa. Bùi Đoá Đoá tỏ ra rất tự hào, ôm cổ Khương Thanh Diễn nũng nịu: “Ba con ngày nào cũng ngủ với chú Khương mà!”
Khương Thanh Diễn: …
Anh chẳng cần quay lại cũng biết nét mặt của dì lúc này chắc chắn là kinh ngạc đến mức nào. Anh đành bất lực đứng dậy, lướt qua người Bùi Sâm: “Em đi lấy ly nước.”
Quả nhiên, dì như bị sét đánh giữa trời quang, đứng đơ tại chỗ, đầu óc chạy nhanh như chiếu phim tua ngược, tua lại toàn bộ những hành động trước giờ bà vẫn tưởng là “tình anh em tốt” giữa hai người. Trông bà còn ngại ngùng hơn cả Khương Thanh Diễn.
Tốt cái gì mà tốt, suốt ngày cứ nói hai người họ là bạn tốt, ai ngờ nửa ngày sau mới phát hiện ra là đang yêu nhau!
Vài giây sau, giữa ánh mắt nhịn cười đến phát run của Mễ Hòa, dì mới khẽ ho một tiếng, tuyên bố to rõ: “Được, ngủ cùng thì ngủ cùng, tốt lắm!”
Mễ Hòa không nhịn nổi nữa, bật cười ha hả trong ánh mắt vô cùng đồng tình của Bùi Đoá Đoá.
Ăn sáng xong, đưa Bùi Đoá Đoá lên xe buýt đi học, Bùi Sâm lái xe đưa Khương Thanh Diễn đến bệnh viện. Bản tin thời tiết trên radio dự báo tối nay sẽ có trận tuyết lớn.
Khương Thanh Diễn là người miền Nam, chưa từng thấy tuyết bao giờ, lập tức hứng thú quay sang nhìn Bùi Sâm: “Nghe nói Lạc Ba sau khi có tuyết rất đẹp.”
Rất nhiều tài khoản mạng từng ca ngợi Lạc Ba phủ tuyết là chốn tiên cảnh nhân gian. Khương Thanh Diễn mới chỉ xem vài đoạn video trên mạng, chưa từng thấy tuyết thật bao giờ.
“Lạc Ba tuyết rơi lúc nào cũng dày, lần đầu nhìn sẽ rất choáng ngợp.” Bùi Sâm giải thích: “Giờ cũng gần tới mùa rồi. Đoá Đoá thích tuyết lắm, năm nào cũng đòi đắp mấy người tuyết ở sân sau.”
Người nói vô tình người nghe hữu ý, Khương Thanh Diễn nhìn ra ngoài cửa xe, trầm mặc một lát rồi mới nói: “Chắc Đoá Đoá rất thích Lạc Ba.”
Do ảnh hưởng của tuyết sắp rơi, bầu trời hôm nay xám xịt âm u. Bùi Sâm dừng xe trước cửa bệnh viện, bật đèn cảnh báo, không vội cho Khương Thanh Diễn xuống.
“Thanh Diễn.” Bùi Sâm nghiêm túc: “Đoá Đoá là người Lạc Ba, điều đó bao nhiêu năm nữa cũng không thay đổi được. Sau này nếu thằng bé muốn, mỗi kỳ nghỉ anh đều có thể đưa nó về đây.”
Khương Thanh Diễn không phải kiểu người thản nhiên đón nhận lòng tốt của người khác, đặc biệt khi người đó là Bùi Sâm, trong lòng anh lại càng không yên.
Anh đang cúi đầu tháo dây an toàn, nghe vậy khựng lại, nhìn Bùi Sâm. Bùi Sâm từ ghế sau lấy áo khoác phao đưa cho anh. Khương Thanh Diễn nhìn hắn vài giây rồi mới nhận lấy: “Mỗi năm em có mười ngày nghỉ phép. Khi nghỉ, em sẽ đến tìm hai người.”
Bùi Sâm giơ tay vuốt nhẹ má anh: “Ừ.”
–
Gần đây Khương Thanh Diễn bị điều chạy cả lão khoa lẫn khoa tim mạch, bận tối mắt tối mũi, đến trưa cũng chỉ có mười phút vội vã ăn cơm sau ca mổ, chưa kịp uống miếng nước nào, viện trưởng Từ đã hùng hổ xông vào phòng làm việc.
Khương Thanh Diễn suýt sặc nước, còn viện trưởng thì hớt ha hớt hải nói như súng liên thanh: “Xe cứu thương đang chở gấp một bệnh nhân từ bệnh viện huyện tới, nằm liệt giường nhiều năm rồi, trưa nay đột ngột suy tim, bên đó không xử lý nổi, đang cấp tốc chuyển lên đây. Cậu tới phòng cấp cứu ngay!”
Mười phút sau, xe cứu thương hú còi inh ỏi lao tới, dừng lại ngay trước mặt Khương Thanh Diễn đang đứng ở cửa phòng cấp cứu. Cửa xe vừa mở, nhân viên y tế lập tức chuyển bệnh nhân xuống. Người nhà sắc mặt trắng bệch, vừa run vừa bước xuống theo, mái Tóc Đỏ chói mắt khiến Khương Thanh Diễn muốn làm ngơ cũng khó.
Tóc Đỏ vừa nhảy xuống xe liền nhận ra Khương Thanh Diễn. Hắn bất ngờ nên bước loạng choạng một bước, khiến tên Tóc Vàng đi ngay sau đâm sầm vào lưng hắn vì không kịp phanh lại, suýt nữa thì chảy cả máu mũi. Tóc Vàng lắc đầu cho tỉnh táo, thò đầu ra từ sau lưng Tóc Đỏ nhìn về phía trước, thì thấy Khương Thanh Diễn đã chạy thẳng vào phòng cấp cứu mà không hề ngoái đầu lại.
Tóc Vàng không hiểu gì, chỉ cho rằng Tóc Đỏ quá căng thẳng. Bản thân cậu ta cũng đang rất sợ, nhưng giờ không có Lưu Đại Lập ở đây, cậu ta phải tỏ ra mạnh mẽ một chút. Cậu ta vỗ vai Tóc Đỏ, ra vẻ trưởng thành mà nói: “Anh Đức chắc chắn không sao đâu, mày đừng lo.”
Ngoài phòng cấp cứu, Tóc Đỏ cúi đầu tuyệt vọng ngồi trên ghế, vô thức thò tay vào túi áo khoác sờ con dao gấp vẫn giấu trong đó. Những chuyện trong phòng cấp cứu hắn không hiểu nổi, nhưng anh trai hắn đang nằm trong kia, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Ở trong đó Khương Thanh Diễn là người quyết định mọi thứ. Nếu anh trai hắn có mệnh hệ gì, cho dù Khương Thanh Diễn là người của Bùi Sâm, hắn cũng sẽ giết anh, bắt anh chôn cùng với Tào Đức!
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy mạnh mở ra. Khương Thanh Diễn đeo khẩu trang, cầm vài tờ giấy cam kết và phiếu xét nghiệm trong tay:
“Người nhà Tào Đức.”
Tóc Vàng cũng từng đi theo gây sự với Khương Thanh Diễn, đã gặp hai lần, cho dù anh có đeo khẩu trang vẫn nhận ra được, cậu ta kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, rồi quay sang nhìn Tóc Đỏ với vẻ lúng túng.
Tóc Đỏ cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi rồi bước lên một bước: “Tôi là người nhà.”
Khương Thanh Diễn đưa phiếu xét nghiệm cho hắn, biết hắn cũng chẳng hiểu được nên giải thích ngắn gọn: “Hở van hai lá nghiêm trọng gây suy tim, cần phải phẫu thuật ngay. Nhưng bệnh nhân bị liệt lâu năm, chức năng cơ thể yếu hơn người bình thường, rủi ro khi phẫu thuật cũng cao hơn.”
Sắc mặt Tóc Đỏ tái nhợt, Khương Thanh Diễn không để cho hắn có thời gian do dự: “Đồng ý thì ký tên, đi đóng tiền. Không thể chờ lâu hơn. Từ bệnh viện huyện chuyển lên đây đã chậm hơn một tiếng rồi.”
Tóc Đỏ trân trối nhìn Khương Thanh Diễn, đây là phản ứng thường thấy ở người nhà bệnh nhân, nhất là người trẻ tuổi. Tóc Vàng cố nhớ lại quy trình thường thấy trong phim, lên tiếng hỏi: “Xác suất phẫu thuật thành công là bao nhiêu?”
“Không có xác suất.” Khương Thanh Diễn lạnh lùng nói: “Xác suất thành công 99% cũng không có nghĩa là chắc chắn thành công, còn xác suất 1% cũng không có nghĩa là nhất định thất bại.”
Tóc Vàng “ồ” một tiếng, không nói được gì nữa, lại quay sang nhìn Tóc Đỏ.
Có lẽ là bị từ “thất bại” kíc//h /, Tóc Đỏ nãy giờ như tượng gỗ bỗng bật dậy, “tách” một tiếng bật dao gấp ra, trong lúc Tóc Vàng chưa kịp phản ứng, hắn đã dí mũi dao vào cổ Khương Thanh Diễn.
Cả khu hành lang cấp cứu vang lên tiếng hét chói tai, rối loạn như nồi lẩu thập cẩm, mọi người hoảng loạn chạy về phía cửa. Vài bảo vệ đứng ở cửa không nhận ra đây là đàn em nổi tiếng của Lưu Đại Lập, lập tức cầm thiết bị chống bạo động lao đến.
Tóc Vàng sợ tới mức suýt tè ra quần, Tóc Đỏ cũng chẳng hơn gì, tay cầm dao run bần bật không kiểm soát, mắt trừng trừng nhìn Khương Thanh Diễn, đằng sau vẻ hung tơn là nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sâu trong lòng.
Người bình tĩnh nhất lúc này lại là Khương Thanh Diễn. Bị dao dí vào cổ, anh chỉ dựa lưng vào tường, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong đại sảnh cấp cứu, lạnh giọng hỏi: “Cậu còn muốn trì hoãn việc cứu anh cậu đến bao giờ nữa?”
Tóc Đỏ môi run rẩy:
“Tôi dựa vào cái đéo gì mà tin anh sẽ dốc hết sức cứu anh trai tôi?”
Khương Thanh Diễn bật cười khẽ: “Tình trạng anh cậu phức tạp nên mới chuyển lên thành phố điều trị. Tôi không có nghĩa vụ giới thiệu lý lịch làm việc của mình cho người nhà bệnh nhân, càng không cần thấy chết không cứu. Cậu không tin thì có thể yêu cầu đổi bác sĩ.”
Cuộc gọi từ bệnh viện huyện tới trung tâm thành phố là Tóc Vàng nghe bác sĩ gọi. Gọi xong, bác sĩ còn thở phào nhẹ nhõm, nói rằng bên đó có một bác sĩ chuyên về tim mạch trực tiếp mổ chính. Tóc Vàng cũng từng nghi ngờ Khương Thanh Diễn, nhưng không nghi ngờ lời bác sĩ kia. Sau khi bị hành động của Tóc Đỏ làm cho kinh sợ, cậu ta vội vàng bước lên hai bước: “Anh Tóc Đỏ, cậu đừng kích động, cứu anh Đức quan trọng hơn.”
Từng giây từng phút trôi qua, nội tâm Tóc Đỏ nóng như lửa thiêu. Bảo vệ đã vây thành vòng, thừa dịp hắn lơ là liền nhào tới khống chế. Con dao rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, Tóc Đỏ cũng không phản kháng, mặc kệ mấy người bảo vệ đè hắn xuống.
“Muốn tôi mổ thì ký tên.” Khương Thanh Diễn hoàn toàn không để tâm chuyện vừa rồi, cúi xuống nhặt giấy cam kết rơi dưới đất lên: “Đã mười phút rồi.”
Tóc Đỏ bị vặn chặt cánh tay, mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy đồng ý phẫu thuật hồi lâu, nghiến răng: “Tôi ký.”
Dí dao vào cổ bác sĩ giữa nơi công cộng, chuyện này đủ để báo cảnh sát. Thấy Khương Thanh Diễn cầm giấy đồng ý đi vào phòng cấp cứu, bảo vệ hơi bối rối: “Bác sĩ Khương, người này…”
Khương Thanh Diễn đưa tay đẩy cửa phòng cấp cứu:
“Để cậu ta ở đây chờ tin.”