Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 61

Nghe Khương Thanh Diễn nói vậy, mấy bảo vệ mới chịu buông tay thả người kia ra. Một người cúi xuống nhặt con dao gấp rơi dưới đất, lật qua lật lại trong lòng bàn tay mấy cái rồi chỉ vào Tóc Đỏ: “Cậu biết điều chút đi, còn gây chuyện nữa tôi gọi cảnh sát đấy.”

“Biết rồi biết rồi, bọn tôi sẽ giữ bình tĩnh, thật mà.” Tóc Vàng vội vàng thu xếp, kéo cánh tay Tóc Đỏ ngồi xuống băng ghế trong khu chờ.

Nghe nói Tào Đức được đưa cấp cứu đến bệnh viện trung tâm, Lưu Đại Lập cũng hối hả chạy đến. Vừa bước vào cửa khu cấp cứu, gã đã thấy hai cái đầu một đỏ một vàng chói hết cả mắt.

“Lão đại đâu rồi?” Lưu Đại Lập hấp tấp lao đến, vẻ mặt không dễ chọc. Vừa xuất hiện đã khiến bảo vệ ở cửa chú ý, nhưng nhận ra gã nên chỉ dám đứng xa quan sát.

Tóc Đỏ hồn bay pháp lạc, hai tay ôm mặt không nói tiếng nào, Tóc Vàng chỉ cánh cửa trước mặt: “Lão đại đang ở trong, đại ca, người phẫu thuật cho anh ấy… là Khương Thanh Diễn.”

Ba chữ đó khiến Lưu Đại Lập lập tức sững người. Tóc Vàng sợ gã không nhớ ra, lại vội vàng nói thêm: “Chính là người của Bùi Sâm…”

“Tao biết là ai.” Lưu Đại Lập gạt tay, cắt ngang lời cậu ta, sốt ruột nói: “Sao lại để cậu ta mổ? Ai biết có gây hại cho lão đại không? Ở đây ai phụ trách? Tao phải đi tìm người ngay, đổi bác sĩ khác lập tức!”

“Tôi ký giấy rồi.” Tóc Đỏ vẫn ôm mặt, tiếng nói nghẹn trong lòng bàn tay: “Không đổi.”

Bình thường dù miệng mồm ngang ngược, hắn cũng chỉ là một tên côn đồ đọc chả được bao nhiêu sách, gặp chuyện như vậy lập tức rối loạn. Phản ứng *****ên khi nhìn thấy Khương Thanh Diễn, hắn cũng giống hệt như Lưu Đại Lập, đề phòng và cảnh giác. Nhưng chính trong lúc hắn chẳng thể làm gì ngoài nổi giận vô dụng, phản ứng bình tĩnh đến lạnh lùng và mấy câu nói không mấy dễ nghe của Khương Thanh Diễn lại giống như viên thuốc trấn an, khiến hắn ổn định lại giữa cơn hoảng loạn không lối thoát.

Ca phẫu thuật kéo dài suốt năm tiếng. Ngoài phòng mổ, Lưu Đại Lập đi qua đi lại đến mức muốn làm phẳng cả hoạ tiết trên nền gạch. Tóc Vàng bị gã đi vòng quanh tới mức hoa cả mắt. Mãi đến sáu giờ chiều, cửa phòng cấp cứu mới mở ra.

Cả ba người cùng lúc lao lên như vỡ tổ, khí thế hùng hổ đến nỗi bảo vệ lại một lần nữa chuẩn bị lao đến can thiệp. Tóc Đỏ căng thẳng nuốt nước bọt, mắt nhìn không rời Khương Thanh Diễn bước ra từ bên trong.

Khương Thanh Diễn vẫn bình thản như lúc vào, chỉ là giọng khàn đi đôi chút vì suốt mấy tiếng không uống nước: “Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng giai đoạn phục hồi sẽ kéo dài một chút. Vì lý do an toàn nên ở lại đây điều trị một thời gian, chờ tình trạng hoàn toàn ổn định rồi hẵng chuyển về bệnh viện huyện.”

Tóc Đỏ nghẹn giọng, chỉ biết gật đầu liên tục, chẳng nói nên lời. Lúc này đã quá giờ tan ca, Khương Thanh Diễn định về văn phòng thay đồ, nhưng Tóc Vàng lại đuổi theo, không để anh kịp phản ứng đã kéo vào cầu thang.

Trong cầu thang không có camera. Tóc Vàng rút từ túi áo phao ra một phong bao lì xì đã gấp ba, dúi vào tay Khương Thanh Diễn: “Bác sĩ Khương, đây là chút lòng thành.”

Khương Thanh Diễn đút tay vào túi áo, lùi lại một bước: “Đã nộp tiền đặt cọc phẫu thuật chưa?”

Tóc Vàng ngượng nghịu gật đầu: “Vừa nãy nộp ba mươi ngàn.”

Cũng là cả ba người họ vất vả lắm mới gom đủ số tiền đó.

“Việc nằm viện còn nhiều khoản phải chi, đừng tiêu vào chỗ không cần thiết.” Khương Thanh Diễn nói: “Cầm về đi, bệnh viện có quy định không nhận những thứ này.”

Lúc này có người đẩy cửa bước vào hút thuốc, Tóc Vàng sợ bị hiểu lầm nên vội nhét lại phong bì vào túi. Khương Thanh Diễn nhân lúc đó nhanh chóng xuống lầu.

Lúc này phòng khám đã tan ca, hành lang vắng tanh. Một bác lao công xách cây lau sàn từ phòng nước đi ra, thấy Khương Thanh Diễn thì niềm nở gọi: “Bác sĩ Khương, giờ mới tan ca à?”

Khương Thanh Diễn cười đáp: “Vừa mới phẫu thuật xong ạ.”

Bác gái lườm anh một cái, trách nhẹ: “Lúc trưa tận gần hai giờ mới ăn cơm, giờ lại hơn bảy giờ rồi. Cứ ăn uống thất thường thế này hại dạ dày lắm.”

Vào những lúc thế này, Khương Thanh Diễn luôn rất biết điều, vừa xoay cổ giãn gân vừa tỏ ra thành khẩn nhận lỗi: “Bác nói đúng ạ, sau này nhất định con sẽ chú ý hơn.”

Giờ giấc làm việc của bác sĩ vốn không thể cố định. Bác gái biết anh chỉ đang dỗ mình vui lòng, liền lau tay rồi móc từ túi ra hai quả quýt đường đặt vào tay anh: “Mau ăn chút đồ ngọt đi, môi con trắng bệch ra rồi kìa.”

Khương Thanh Diễn cầm một quả: “Con cảm ơn bác, một quả là đủ rồi, quả còn lại bác để ăn đi.”

Nhưng bác gái không cho từ chối, nhét luôn quả còn lại vào tay anh: “Bác mua hẳn năm cân lận. Với lại, trong văn phòng con còn có người kia kìa.”

Bà chỉ về phía văn phòng bằng giọng thần bí. Cửa phòng hé ra một khe nhỏ, ánh đèn từ trong hắt ra.

“Bùi tiên sinh chờ con trong đấy lâu lắm rồi đấy, đưa cho cậu ấy một quả đi.”

Hôm nay Bùi Sâm đến sớm hơn mọi khi, biết giờ tan ca của Khương Thanh Diễn không cố định nên dứt khoát ngồi đợi sẵn trong văn phòng.

Áo khoác lông vũ của Khương Thanh Diễn treo trên lưng ghế, vừa tựa vào đã thấy ấm, còn phảng phất mùi thơm dịu của nước giặt. Bùi Sâm ngồi vào chỗ của anh, xem hợp đồng khách sạn do Khương Hồng Sinh gửi tới cùng vài góp ý chỉnh sửa từ bộ phận pháp lý của công ty.

Hắn nghe được cuộc trò chuyện giữa Khương Thanh Diễn và bác lao công, chưa đầy mấy phút sau, tiếng bước chân dừng lại trước cửa. Khương Thanh Diễn đẩy cửa, nhưng không bước vào ngay, chỉ tựa lưng vào khung cửa nhìn Bùi Sâm.

Bùi Sâm đặt điện thoại xuống: “Sao thế em?”

“Em mệt quá.” Khương Thanh Diễn kéo dài giọng, tay cầm hai quả quýt nhỏ: “Ông chủ Bùi tới đón em đi.”

Bùi Sâm im lặng mỉm cười, bước đến ôm anh vào lòng. Khương Thanh Diễn thực sự rất mệt, vòng tay ôm lấy eo Bùi Sâm.

Sau một ngày mệt mỏi, thấy người yêu đang ngồi đợi mình trong văn phòng, chẳng còn điều gì khiến người ta hạnh phúc hơn thế. Bùi Sâm xót xa nhìn anh, để mặc anh dính chặt lấy mình, bóc hai quả quýt đút từng miếng cho anh ăn, còn giúp anh mặc lại áo khoác, rồi mới cùng nhau rời đi.

Bước ra khỏi cửa chính, Khương Thanh Diễn khựng lại theo phản xạ, trước mắt là một màu trắng xoá. Tuyết rơi dày đặc từ bầu trời xuống, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà mặt đất đã phủ kín một lớp tuyết dày. Trên những cành cây trụi lá, trên mui xe, ở khắp mọi nơi có thể nhìn thấy, tất cả đều trắng xóa.

Mắt Khương Thanh Diễn bỗng sáng rực lên. Cả buổi chiều anh ở lì trong phòng phẫu thuật, hoàn toàn không để ý bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi từ lúc nào. Trong mắt anh ánh lên vẻ ngạc nhiên khó giấu, anh chưa từng thấy trận tuyết nào lớn đến thế, đẹp đến ngỡ ngàng. Quả đúng như lời người ta nói trên mạng, Lạc Ba giữa cơn đại tuyết thật sự đẹp tựa như tiên cảnh.

Hai người đứng dưới mái hiên trước toà nhà. Khương Thanh Diễn không nhịn được đưa tay ra đón tuyết, trầm trồ khen: “Tuyết lớn quá.”

Tuyết rơi đột ngột khiến đường sá nhanh chóng bị phủ kín một lớp dày, chưa kịp dọn dẹp, xe cộ không thể lưu thông. Ở nơi khác có khi dân chúng đã náo loạn cả lên rồi, nhưng ở Lạc Ba thì không bao giờ có chuyện này. Trên đường có rất nhiều người đội mũ lông áo phao, cố ý ra khỏi nhà chỉ để ngắm tuyết.

Tay Khương Thanh Diễn bị Bùi Sâm kéo đút vào túi áo phao, tay còn lại thì gần như không khống chế nổi mà liên tục đưa ra hứng tuyết suốt dọc đường. Tuyết tan trong lòng bàn tay, lạnh buốt, nhưng anh hoàn toàn không thấy lạnh mà còn chơi rất vui vẻ.

Trên phố toàn là người, mấy đứa trẻ đã bắt đầu đắp người tuyết ngay dưới lầu. Mọi người thỉnh thoảng va vào nhau cũng chẳng ai để tâm, thậm chí còn không cần nói xin lỗi, chỉ cần nhìn nhau cười là coi như xong, náo nhiệt còn hơn cả Tết.

Một đoạn đường chầm chậm về đến nhà nghỉ, trường mẫu giáo buổi trưa đã cho tan học sớm, Bùi Đóa Đóa mặc một bộ đồ trượt tuyết nhỏ trông cực kỳ chuyên nghiệp, đang cúi người chu mông nghịch tuyết ở sân sau, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì lạnh. Thấy Khương Thanh Diễn bước vào liền lập tức chạy tới ôm anh, vui vẻ nói: “Chú Khương chơi đắp người tuyết với con đi!”

Khương Thanh Diễn còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Sâm đã từ chối trước: “Chú Khương vừa đi bộ từ bệnh viện về, không được đụng tuyết nữa.”

Bùi Đoá Đoá “à” một tiếng, vô cùng thất vọng, xách cái xẻng nhựa nhỏ quay lại chơi một mình.

Nhưng lời hắn nói lúc bình thường còn có người nghe, giờ thì chẳng ai buồn để ý. Dù sao Khương Thanh Diễn cũng là người miền Nam, tuyết rơi suốt dọc đường lại nhất quyết không chịu đội mũ, tóc ướt sũng cả, Bùi Sâm sợ anh cảm lạnh nên vội vào bếp nhờ dì nấu canh gừng, ai ngờ lúc quay ra thì một lớn một nhỏ đã cùng nhau tác chiến giữa sân tuyết rồi.

Tằng Chấn đang thu dọn hành lý trên lầu, Mễ Hòa thì ngồi thảnh thơi ở quầy lễ tân, thấy Bùi Sâm đứng bất lực trước cửa kính nhìn ra sân sau, liền cố ý châm chọc: “Ái chà chà! Một nhà ba người, anh Bùi là người có địa vị thấp nhất nha.”

Bùi Đoá Đoá chơi vui dã man. Khác với mấy đứa trẻ khác chỉ có thể đắp người tuyết dưới lầu, cậu nhóc một mình độc chiếm cả sân sau rộng vài chục mét vuông, vui vẻ đắp hẳn một hàng người tuyết.

Khương Thanh Diễn chụp cho cậu nhóc rất nhiều ảnh, rồi gửi hết cho Thanh Lan và Khương Hồng Sinh, nhận được một tràng thả tim khen ngợi dày đặc, lúc đó mới dắt cậu nhóc trở về.

Bùi Đoá Đoá quét sạch mọi bực dọc hồi sáng, nhưng vẫn không quên chuyện chú Khương đã hứa. Buổi tối tắm rửa xong liền ôm chăn chạy vào phòng ngủ của Bùi Sâm, rất tự giác trèo lên giường, cẩn thận đặt gối ngay giữa hai người. Lúc đó Khương Thanh Diễn đang tựa đầu giường đọc sách, thấy vậy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đưa tay nhéo mũi cậu: “Tối nay con ngủ ở đây à?”

“Vâng!” Bùi Đoá Đoá hớn hở đạp chân liên hồi, như một con cá vui vẻ đang bơi tung tăng: “Con muốn ngủ giữa hai người! Lâu lắm lâu lắm rồi con chưa được ngủ với chú Khương!”

Bùi Sâm không ngờ con trai lại giữ lời đến vậy, vừa lên tới lầu đã thấy Bùi Đoá Đoá ngồi xếp bằng trên giường, đang vui vẻ gọi video cho Thanh Lan.

Biết tin Bùi Đoá Đoá không về nhà vào đêm ba mươi Tết, Thanh Lan đau lòng đến mức trái tim như tan nát. Khương Hồng Sinh từ nửa tháng trước đã sai thư ký đi gom hết đồ chơi lớn nhỏ trong trung tâm thương mại, còn đặc biệt dọn một phòng trống dành riêng cho cậu nhóc. Nếu không vì thời gian quá gấp, Thanh Lan thậm chí còn định biến cả căn phòng đó thành phòng trẻ em.

“Mễ Hòa năm nay phải đưa bạn trai về ra mắt, không thể để nhà nghỉ không có người được.” Khương Thanh Diễn tựa một bên giường, co chân lại, đặt điện thoại lên đùi: “Tụi con chắc mùng năm hoặc mùng sáu mới về.”

Khương Hồng Sinh ngồi cạnh từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì. Tết ở Lạc Ba là dịp làm ăn lớn, phòng trong nhà nghỉ đã kín khách từ sớm, ai nỡ bỏ tiền mà không kiếm, ông mở miệng nói: “Người trẻ có việc thì cứ để chúng nó làm việc, ăn Tết ở đâu chẳng là ăn Tết.”

Thanh Lan lườm ông một cái: “Em thì không có vấn đề gì với chuyện ăn Tết ở đâu, nhưng chẳng phải em nhớ bé cưng Đoá Đoá nhà mình sao.”

Khương Hồng Sinh cười hề hề nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bùi Đoá Đoá trên màn hình: “Có gì đâu, đêm ba mươi mình qua thẳng đó là được, dù sao cũng có phòng để ngủ mà.”

Mắt Thanh Lan sáng rực: “Đúng đúng đúng, em nhớ Đoá Đoá muốn chết rồi, đến lúc đó phải nhìn kỹ rồi ôm hôn chụt chụt cho đã mới được!”

Bình Luận (0)
Comment