Thử Xem - Mộc Chi Hướng Bắc

Chương 62

Gọi video xong, Bùi Sâm tắt đèn lên giường. Ban đầu Bùi Đóa Đóa còn ngoan ngoãn cuộn tay cuộn chân bám chặt lấy Khương Thanh Diễn, nhưng sau đó lại cảm thấy hình như đã bỏ rơi ba nên quay đầu lại, dùng mấy ngón tay mũm mĩm chọc vào cơ bụng của Bùi Sâm. Bùi Sâm vốn không nhiều lời bằng Khương Thanh Diễn, cũng không khéo chọc con trai cười, bị chọc mấy lần liền vẫn chẳng có phản ứng gì, thế là Đóa Đóa phụng phịu quay về quấn lấy Khương Thanh Diễn.

Khương Thanh Diễn chơi với cậu nhóc một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, may mà Bùi Đóa Đóa còn buồn ngủ nhanh hơn anh, chẳng nói chẳng rằng mà lăn ra ngủ luôn. Bùi Sâm cách qua người Đóa Đóa nắm lấy tay Khương Thanh Diễn, tư thế này hơi cồng kềnh, giữa hai người còn chen một nhóc con tròn vo, nhưng Khương Thanh Diễn vẫn nhắm mắt, siết lấy tay hắn, chỉ vài phút sau đã ngủ thiếp đi.

Bùi Đóa Đóa đã quen ngủ một mình, chiếc giường rộng hai mét cứ để cậu nhóc muốn nằm sao thì nằm. Ngủ rồi là bắt đầu bung xõa, lăn ngang cả người ra, đầu gối lên bụng Khương Thanh Diễn, chân lại gác lên đùi Bùi Sâm.

Bùi Sâm nhấc nhóc ra mấy lần, nhưng chẳng được bao lâu là lại đổi một kiểu mới. Khương Thanh Diễn ngủ mơ mơ màng màng được vài tiếng, bị Bùi Đóa Đóa đang ngủ ngang lại đạp một cú vào hông, đau đến tỉnh cả ngủ.

Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt ra. Nghe thấy anh động đậy, Bùi Sâm quay đầu lại, thấp giọng hỏi:

“Sao vậy em?”

Khương Thanh Diễn bất đắc dĩ chống tay ngồi dậy:

“Bị Đóa Đóa đạp tỉnh rồi. Anh chưa ngủ à?”

“Bị nó chen không ngủ được.” Bùi Sâm giơ điện thoại rọi vào Bùi Đóa Đóa đang ngủ say sưa: “Anh bế nó về phòng ngủ.”

“Đừng làm phiền thằng bé.” Khương Thanh Diễn cũng hạ giọng, ngáp một cái: “Để nó ngủ ở đây đi.”

Đã gần một giờ sáng, bị thế này thì cả hai cũng khó ngủ lại. Có Bùi Đóa Đóa nằm giữa, nói chuyện cũng không tiện, Khương Thanh Diễn bèn xuống giường, ngoắc tay với Bùi Sâm, thần bí nói: “Ra đây đi anh.”

Hành lang cũng đủ ấm, nhưng dĩ nhiên không bằng trong phòng. Bùi Sâm cầm theo một chiếc áo khoác ngoài của Khương Thanh Diễn khoác lên vai anh: “Hay là em về phòng 326 ngủ đi.”

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng dày, dưới ánh đèn đường hiện lên vẻ đẹp khác thường. Khương Thanh Diễn chống tay lên bậu cửa hành lang nhìn ra ngoài một lúc, bỗng quay đầu hỏi Bùi Sâm đang đứng sau lưng: “Chúng ta ra ngoài chơi tuyết nhé?”

“Không được.” Bùi Sâm dập tắt giấc mộng của anh không chút do dự: “Giờ ngoài trời đang âm độ, em muốn cảm lạnh sao?”

Khương Thanh Diễn thật sự có ý định nghiêm túc, nghe Bùi Sâm từ chối thì hơi tiếc nuối bĩu môi: “Vậy thôi, ngồi đây ngắm tuyết với em một lúc đi.”

Mùa đông dễ khiến người ta buồn ngủ, nhưng trong phòng đều đã có người, ngoài sân thì khóa cổng, quầy lễ tân cũng không có ai. Hai người ngồi trên ghế nhìn ra ngoài qua cánh cửa kính, người tuyết Bùi Đóa Đóa đắp hồi chiều vẫn ngốc nghếch đứng trong tuyết. Khương Thanh Diễn chợt hỏi: “Anh đã nói với Đóa Đóa chuyện chuyển đến Dương Châu chưa?”

“Nói rồi.” Bùi Sâm đứng dậy đi hâm sữa nóng, vừa bước tới cửa bếp vừa đáp:

“Nó vui lắm, còn rất thích chú với dì.”

Khương Thanh Diễn thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn lo Bùi Đóa Đóa sẽ không quen, không nỡ rời Lạc Ba, nhưng nhóc con lại hớn hở bày tỏ, chỉ cần được ở bên Bùi Sâm là vui rồi, mà nếu có thêm bác trai bác gái nữa thì càng tuyệt vời.

Huống hồ ba còn hứa, kỳ nghỉ sẽ đưa cậu nhóc về thăm Tằng Chấn và Mễ Hòa.

Sữa đã nóng, Bùi Sâm cắm ống hút đưa cho anh. Khương Thanh Diễn hút hai ngụm như trẻ con: “Thằng bé không nhớ Kỳ Nam à?”

“Nhớ, anh bảo với nó là chú Kỳ Nam có khi cũng sẽ chuyển đến Dương Châu, nó mới yên tâm.”

Khương Thanh Diễn ngẩng đầu nhìn hắn: “Ai nói với anh là anh ấy sẽ chuyển tới?”

Bùi Sâm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, nhìn tuyết ngoài cửa sổ đã phủ kín cả dấu chân ban chiều, chống tay lên trán: “Đoán.”

Khương Thanh Diễn từ chối cho ý kiến. Lúc này dưới nhà không một bóng người, tuyết phủ xuống càng khiến không gian yên tĩnh lạ thường. Anh tựa đầu lên vai Bùi Sâm, hai người nghĩ gì nói nấy, nói mãi rồi cũng không biết mình ngủ gục lúc nào. Sau đó lại được Bùi Sâm bế về phòng 326. Buồn là trước khi ngủ, Bùi Đóa Đóa vẫn còn hạnh phúc nằm giữa hai người, nhưng khi tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn lại mình cậu nhóc.

Tưởng hôm nay trời tuyết, quán bar sẽ vắng khách, nhưng không ngờ lại đông chưa từng thấy. Kỳ Nam cả đêm không về, trong quán có một phòng nghỉ nhỏ được gọi là phòng làm việc của anh, nhưng thực chất đến cái bàn cũng không có, chỉ có một chiếc sofa da rộng bất thường. Âm nhạc bên ngoài rung trời chuyển đất, Kỳ Nam nhíu mày, bị Trần Ký ép nằm trên sofa, tay cố bám vào phần tựa lưng như vô ích, bị y đâm đến choáng váng cả đầu.

“Tết được nghỉ ba ngày, theo anh về Dương Châu nhé?” Trần Ký hỏi.

Lý trí mà Kỳ Nam đánh mất bấy lâu cuối cùng cũng quay về, một chữ “không” vừa lên khỏi miệng đã bị y thúc mạ/nh đến biến âm.

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Trần Ký. Y không để tâm, mỉm cười chậm rãi, động tác cũng nhẹ nhàng hơn. Kỳ Nam đang gồng tới mức như dây cung căng, bị y giày vò thế này thì chỉ thấy khổ sở, anh mở mắt trừng y, giọng khàn khàn giục: “Anh nhanh lên chút đi.”

Trần Ký lại cố tình không chiều theo ý anh, chống hai tay hai bên người anh, cúi đầu nhìn, vẫn cười hỏi: “Thật sự không đi à?”

“Anh…” Kỳ Nam tức đến mức tự mình vươn tay xuống, lại bị Trần Ký giữ lấy cổ tay, đè lên đ//nh đầu. Kỳ Nam bực: “Trần Ký!”

Trần Ký đẩy hông đâm mạnh tới, Kỳ Nam bị bất ngờ mà rên thành tiếng, y lại làm chuyện xấu, dừng lại hỏi tiếp: “Đi không?”

Mắt Kỳ Nam bị y ép đến đỏ hoe, Trần Ký nhìn thấy dáng vẻ tủi thân ấy thì không chịu nổi, dịu dàng nói: “Tuần trước mẹ anh gọi điện bảo anh về ăn Tết. Anh đã cho bà xem ảnh của em rồi, bà nói em đẹp trai, anh lại bảo tính cách em rất nóng nảy. Bà nói tốt xấu không do anh nói, bà muốn gặp em.”

Mắt Kỳ Nam trong một khoảnh khắc bỗng sáng rực. Hai người bên nhau mỗi ngày, anh cũng từng nghe Trần Ký gọi điện cho mẹ vài lần. Qua điện thoại, giọng của bà nghe dịu dàng nhẹ nhàng. Anh biết mẹ Trần Ký cũng là bác sĩ, người trong gia đình như thế làm sao có thể chấp nhận một người như anh.

“Được không em?” Trần Ký ghé sát tai anh, y chưa từng ép Kỳ Nam, nhưng hôm nay y hỏi: “Coi như là vì anh đi.”

Trần Ký vẫn còn chôn sâu ở trong người Kỳ Nam, một câu nghiêm túc thốt ra trong tư thế như vậy lại hóa thành tán tỉnh. Kỳ Nam giơ tay che mắt, một lúc sau mới nói: “Để em nghĩ đã… anh cứ tiếp tục đi.”

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Trần Ký khàn giọng đáp “Được.”

Y từng nhịp từng nhịp đâm vào điểm nhạy cảm nhất của Kỳ Nam, Kỳ Nam đành buông xuôi mà bật ra tiếng rên. Cả hai đều điên cuồng suốt chiều hôm đó, bao cao su và khăn giấy vứt đầy dưới đất. Kỳ Nam cảm thấy như toàn thân gãy rụng, nằm úp trên vai Trần Ký th//ở d//ốc, cam chịu mà nhắm mắt lại.

Anh biết trái tim mình đã dao động từ rất lâu rồi, từ lần nữa nhìn thấy Trần Ký sải bước về phía mình trong quán bar, từ lúc bị y ép vào kho hàng để hôn, từ khi nghe Bùi Sâm nói hắn sẽ cùng Khương Thanh Diễn quay về Dương Châu, từ vô số buổi sáng mở mắt ra đã thấy Trần Ký đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, từ khi trước lúc Từ An rời đi, Trần Ký nghiêm túc nói với anh rằng y sẽ mãi đối tốt với anh.

Sáng sớm, Mễ Hòa tỉnh dậy liền nhìn thấy hai chiếc ghế đặt ngoài cửa kính dẫn ra vườn sau, không cần đoán cũng biết là của ai. Cô che miệng cười trộm mấy tiếng, rồi đem ghế dọn lại chỗ cũ. Tuyết lớn mãi đến gần sáng mới ngừng rơi, dì giúp việc đêm qua cũng không về, đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Sáng sớm chưa có khách, cũng không vội mở cửa. Ai ngờ mới duỗi lưng được một cái, cổng sân đã bị người ta gõ liên tục mấy cái.

Mễ Hòa hơi bất ngờ, bước lên tuyết ra mở cửa, vừa mở ra liền sững người. Tóc Đỏ và Tóc Vàng mỗi người đứng một bên cạnh Lưu Đại Lập, ai nấy đều xách hai hộp quà lớn, dù mặt mày nhăn nhó tỏ ra khiêm tốn, nhưng với thân phận ba người bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy giống đến kiếm chuyện.

“Các anh tìm ai?” Mễ Hòa cảnh giác chắn ở cửa, chỉ mở hé cánh cổng gỗ.

Lưu Đại Lập gượng gạo cười: “Bác sĩ Khương có ở nhà không?”

Tim Mễ Hòa khựng lại một nhịp, lùi nửa bước định đóng cửa cái rầm, ai ngờ Tóc Vàng vốn đã quen bị người ta từ chối liền nhanh như chớp chen chân vào, chặn ngang khe cửa.

“Người đẹp ơi, cho bọn tôi vào đi mà.” Tóc Vàng cười toe toét, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không giống người đàng hoàng.

Bùi Sâm từ trên lầu đi xuống, thấy mấy người đang giằng co ở cửa liền nhíu mày bước lại: “Làm gì đấy?”

Mễ Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Anh Bùi, bọn họ nói muốn tìm anh Khương.”

Ánh mắt Bùi Sâm rơi lên mặt Lưu Đại Lập. Lưu Đại Lập còn chưa kịp giải thích, áo khoác đã bị người ta túm lấy, cả người bị kéo nghiêng đi hai bước.

“Hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm!” Lưu Đại Lập thấy gương mặt kia đột nhiên tiến sát, hoảng loạn kêu lên liên tục: “Bọn tôi đến cảm ơn bác sĩ Khương!”

Bùi Sâm đang định tống cổ bọn họ ra ngoài, nghe vậy thì tay hơi khựng lại hai giây. Tóc Đỏ tối qua vẫn đứng canh trước ICU nơi Tào Đức điều trị, hai mắt hắn đỏ ngầu, vội vàng giải thích: “Hôm qua anh tôi bị suy tim cấp, chuyển từ bệnh viện huyện lên trung tâm. Là bác sĩ Khương mổ cho anh ấy. Hôm nay anh tôi tỉnh rồi, bọn tôi… bọn tôi đến đặc biệt cảm ơn bác sĩ.”

Mười lăm phút sau, Khương Thanh Diễn đã rửa mặt chỉnh tề bước xuống lầu, lập tức nhìn thấy ba người ngồi ngay ngắn trên sofa. Thấy anh xuất hiện, cả ba lập tức đứng bật dậy, nghiêm trang như đang nghênh đón lãnh đạo cấp cao, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh từng bước đi xuống.

Khung cảnh này so với hôm gây chuyện trong khu chờ khám còn khiến người ta lạnh sống lưng hơn.

Nhìn sang bàn trà, một hàng giỏ hoa quả cùng hai thùng sữa được xếp ngay ngắn. Khương Thanh Diễn liền hiểu ra ba người này đến đây vì chuyện hôm qua, tay xách những món quà rõ ràng mua từ siêu thị trước cổng bệnh viện đến cửa để cảm ơn, chắc chắn là vì ca phẫu thuật hôm qua.

Chuyện phẫu thuật cho Tào Đức hôm qua anh không nói với Bùi Sâm. Giờ ba người này bỗng dưng xuất hiện, Khương Thanh Diễn theo phản xạ liếc nhìn Bùi Sâm đang ngồi ở quầy lễ tân cúi đầu xem điện thoại. Đối phương nét mặt lạnh tanh, dù biết anh đã xuống vẫn không ngẩng đầu lên, rõ ràng là đang giận.

“Bác sĩ Khương, hôm nay bọn tôi đến đặc biệt để cảm ơn anh.” Tóc Đỏ hơi kích động, nghĩ lại hành vi bốc đồng hôm qua cũng thấy hối hận: “Hôm qua tôi còn dùng dao… thôi, không nhắc nữa, tôi không biết phải nói gì, tóm lại là cảm ơn anh.”

Khương Thanh Diễn lại liếc sang Bùi Sâm theo bản năng. Quả nhiên, vừa nghe Tóc Đỏ nói xong, Bùi Sâm liền lạnh mặt ngẩng đầu nhìn qua.

 

Bình Luận (0)
Comment