Thực Hoan Giả Yêu

Chương 112.2

Mặc dù giường ngủ rất lớn nhưng dù sao cũng chỉ có một chiếc. 

Ngủ lại là một vấn đề.

Tất nhiên là Sở Kiều chọn nằm giường, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, giọng nói mang theo đề phòng, "Cái giường này thuộc về em."

Cô nhất định phải đảm bảo giấc ngủ, bằng không không có cách nào ứng phó với các loại hành hạ của thầy.

Quyền Yến Thác cũng không muốn tranh với cô, hơn nữa sau khi chứng kiến ánh mắt hung ác của cô, càng thêm tự giác nhường giường, nói: "Em ngủ trên giường, anh nằm dưới đất."

Trong khi nói chuyện, anh mở hộc tủ, từ bên trong ôm ra một bộ chăn mền mới tinh, trải trên đất gần mép giường.

Bên trên thảm nhung dày, lại thêm một cái đệm, nhìn cũng rất thoải mái. Sở Kiều ngơ ngác, trong lòng có chút hối hận, sớm biết cô liền chọn ngủ dưới đất, rất muốn thử một chút tấm thảm kia đến cùng có bao nhiêu êm ái?

Hình như nhìn thấu ý nghĩ của cô, Sau khi nằm lên, Quyền Yến Thác duỗi chân duỗi tay, nói: "Ừhm, thật là thoải mái."

Sở Kiều giận tái mặt, "Pằng"  một tiếng, tắt đèn ở đầu giường, chui vào trong chăn.

Trong không khí phiêu tán một mùi thơm nhàn nhạt, Quyền Yến Thác ngửi nhẹ một hớp, môi mỏng dịu dàng cong lên. Anh gối đầu lên hai tay, thì thầm, "Vợ à, lúc anh không ở đây, em có nhớ anh không?"

"Anh rất nhớ em!"

"Ngủ một mình một giường rất lạnh phải không? Có cần anh lên ngủ cùng em không?"

Lời nói của người đàn ông càng ngày càng không có đạo lý, Sở Kiều cố gắng nhẫn nhịn, không thể phát tác. Cô hiểu, nếu là để tâm đến, anh sẽ lại càng táo tợn hơn, người đàn ông này chính là cố ý!

Hèn hạ!

Nói hồi lâu, cô cũng không có lên tiếng. Quyền Yến Thác nhẹ nhàng ngồi dậy, thò tay vào trong chăn, sờ tới chân của cô, chậm rãi vuốt ve.

"Á ——"

Dưới chân đột nhiên rất nhột, Sở Kiều bật dậy, rụt chân lại, "Quyền Yến Thác, anh muốn đâm đầu vào chỗ chết?"

"Không!"

Quyền Yến Thác vô tội giơ tay lên, gương mặt tuấn tú ra vẻ vô hại, "Anh chính là sợ chân em lạnh, muốn xoa xoa!"

Tên khốn kiếp này, luôn có thể tìm một lý do đàng hoàng cho hành vi hạ lưu của mình!

Sở Kiều co hai chân lại, tự mình dùng đôi tay vuốt vuốt. Thể chất của cô vốn mang tính hàn, tay chân luôn rất dễ dàng bị lạnh.

Cô kháng cự khiến Quyền Yến Thác có chút bất đắc dĩ. Hai cánh tay anh nằm lỳ ở trên giường, cằm gác lên tay, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô, nói: "Sở Kiều, chuyện ngày hôm đó, em có phải một chút cũng không tin tưởng anh hay không?"

Sở Kiều dừng động tác xoa nắn một lúc, dĩ nhiên hiểu anh đang nói đến là chuyện gì. 

Sau một phút thất thần, sắc mặt Sở Kiều bình tĩnh trở lại, tiếp tục động tác trong tay. 

Thấy ánh mắt không gợn sóng của cô, Quyền Yến Thác bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: "Em thực sự chỉ tin tưởng những gì mắt mình nhìn đến?"

Sở Kiều cúi đầu, tóc rơi rớt che kín ánh mắt, không nhìn ra tâm tình gì.

Giây lát, Quyền Yến Thác thất vọng thở dài một tiếng, giọng nói thản nhiên, "Anh cho là, em sẽ tin tưởng anh cho dù là một chút xíu thôi?"

Một chút xíu thôi?

Đôi môi đỏ mọng của Sở Kiều nhấp nhẹ, ánh mắt ảm đạm.

Một khắc kia, Quyền Yến Thác thật muốn hung hăng đè cô ở phía dưới, giày vò tới chết một phen. Thế nào mà cô lại không tin anh dù chỉ một ít, loại cảm giác này làm anh rất thất vọng, cũng rất bi thương!

Nhưng anh còn nhịn xuống, không có làm như vậy.

"Anh cùng Hạ Yên Nhiên không hề làm gì cả."

Hồi lâu, Quyền Yến Thác chủ động mở miệng, giọng nói chán nản.

Người trên giường hình như không có phản ứng gì, trong lòng Quyền Yến Thác khẽ động, hai cánh tay chống xuống đất, hỏi: "Kiều Kiều, tại sao em không nói lời nào?"

Anh đứng dậy muốn đi lên giường, vừa vặn người còn chưa đặt lên, liền nhìn đến một đạo bóng đen thoáng qua trước mặt, ngay sau đó cái mũi đau xót, cả người bị đá văng. 

"Rầm ——"

Âm thanh người đàn ông ngã xuống đất rất lớn.

Sở Kiều thấy được anh muốn bò lên, theo bản năng đưa chân đá qua. Cô nghe thấy âm thanh Quyền Yến Thác ngã xuống đất, còn có tiếng rên rỉ của anh, trái tim hơi kinh hoảng.

Xem ra, một cước này đạp không nhẹ!

Nhưng mà điều này cũng không thể trách được cô, là tên khốn này muốn bị đạp!

Quyền Yến Thác bịt mũi, gương mặt tuấn tú vo thành một nắm, nửa ngày mới thong thả lại sức. Anh nhìn chằm chằm người trên giường đang nằm ngủ, đáy lòng yên lặng rơi lệ.

Ai, vợ nhà người ta đều là chim nhỏ khép nép, khéo léo động lòng người, biết lấy lòng chồng. Nhưng anh thật tốt số, cưới được bà vợ cá tính ngang bướng, nửa câu dịu dàng cũng không nói được, vô cùng hung hãn.   

Thật con mẹ nó muốn chết!

Ngày hôm sau dậy sớm, Sở Kiều nhìn thấy sống mũi Quyền Yến Thác bầm tím, trái tim buồn bực tản đi không ít.

Đáng đời!

Trở lại phòng của mình, Sở Kiều có chút kinh ngạc nho nhỏ. Gian phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra sự bừa bãi ngày hôm qua, cô đi tới phòng tắm xem một chút, ống nước cũng được thay mới.

Cuối cùng khẩu khí cũng xuôi xuống, Sở Kiều đưa tay đóng cửa lại, rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị đi làm. 

Có lẽ là tối hôm qua, giường nhà anh nằm quá thoải mái, buổi sáng Sở Kiều dậy trễ, vội vội vàng vàng chạy tới phòng làm việc, ngay lập tức liền bị Mai Kiệt bô bô chửi mắng.

"Cô được lắm, vừa mới kiên trì không được bao lâu thì dám đi trễ?"

Mai Kiệt chống nạnh, ánh mắt lẫm liệt như đao.

Sở Kiều không dám cãi lại, ngoan ngoãn cúi đầu, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi thầy, con không phải cố ý."

"Hừ!" Mai Kiệt xoay người ngồi vào trong ghế xoay, nói: "Là cô cố ý, hiện tại tôi để cho cô cuốn gói cút đi!"

Ngừng một lúc, cuối cùng chậm rãi phân phó:"Nhanh chuẩn bị bản hợp đồng cho xong đi, người ta sắp tới ký rồi đó."

"Thầy à, người thật sự muốn hợp tác cùng Quyền thị?" Sở Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu.

"Cô nói xem?" Mai Kiệt nhíu mày nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt rất lạnh.

Thầy vẫn luôn cố chấp, chuyện ông quyết định rất khó thay đổi. Sở Kiều cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi, gật gật đầu nói, "Được rồi, con lập tức đi chuẩn bị."

Nhìn bộ dạng cúi đầu mất mát của cô, Mai Kiệt không khỏi cười cười, đáy mắt thoáng qua tinh quang. Lúc đầu ông cũng không nhìn trúng Quyền thị, chỉ là có Sở Kiều ở trong tay, như vậy cùng Quyền thị đàm phán, điều kiện còn không phải là theo như ý mình sao? 

Chuyện tốt như thế, tại sao Mai Kiệt có thể bỏ qua?!

Buổi sáng vội vàng đi ra ngoài, Sở Kiều cũng chưa ăn sáng. Đi tới công ty lại bận rộn tới lui, chưa tới bữa trưa cô liền bắt đầu đói bụng. 

Chỉ là sau đó còn phải ký hợp đồng, cô cũng không dám chạy loạn.

Lấy ra thức ăn cho chó, Sở Kiều bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, bắt đầu phục vụ Tiểu Bạch. Vốn là cô cũng không thích nuôi thú cưng, bình thường chăm sóc Tiểu Bạch đã là nhắm mắt qua loa, lần này tốt hơn, lại xuất hiện thêm một con Điềm Điềm.

Sở Kiều cắn răng, lại mắng người đàn ông kia một lần nữa.

Cô chia đều thức ăn cho chó thành hai phần, thấy Tiểu Bạch thế nhưng rất là vui vẻ khiêm nhượng không ăn, mắt nhìn"Người yêu" ăn trước.

Hình ảnh này chọc cười Sở Kiều. Cô đưa tay sờ sờ đầu tiểu Bạch, cười nói: "Tiểu Bạch, thật không nghĩ tới em còn rất thân sĩ!" 

Tiểu Bạch ôn nhuận, thân hình như viên cầu lắc lắc cái đuôi, cọ cọ vào chân của Sở Kiều. 

Sở Kiều mím môi cười khẽ, tâm tình u ám cuối cùng cũng tốt hơn. Cô nhìn thời gian, vội vàng đứng lên đi chuẩn bị tài liệu ký hợp đồng. 

Bỗng chốc, theo động tác đứng dậy của Sở Kiều, giữa hai chân có một cỗ nóng ấm xông ra.  

Mặt Sở Kiều biến sắc, cứng ngắc đứng tại chỗ.

Không phải chứ? Dì cả đến!

Sở Kiều bước nhanh trở lại trước bàn, mở túi da, tìm nửa ngày cũng không thấy băng vệ sinh. Ai, chu kỳ kinh nguyệt của cô không chính xác, thật là đáng ghét!

Hết cách rồi, cô chỉ có thể cầm lên một chút giấy, nhanh chóng tiến phòng vệ sinh sửa sang lại. Không có băng vệ sinh, không thể làm gì khác hơn là lấy khăn giấy dùng tạm, kiên trì một chút là được!

Nếu như cô muốn đi mua những thứ đồ này, sẽ phải mất hai tiếng, Thầy nhất định mắng chết cô!

Sở Kiều cắn môi từ phòng vệ sinh ra ngoài, đôi tay ôm bụng. Lần này Dì cả tới không lường trước được, thật là xui xẻo

Trở lại phòng làm việc, mọi người đều đã đến.

Mai Kiệt thấy cô đi vào, sắc mặt không vui nói: "Chạy đi nơi nào? Chuẩn bị đồ xong chưa?"

Sở Kiều cầm hợp đồng đã in ra, cất bước đi tới, "Chuẩn bị xong."

Sắc mặt cô có chút trắng, giọng cũng không có hơi sức.

Ngược lại, Mai Kiệt cũng không có tra cứu, cầm hợp đồng lên nhìn qua, giao cho người đàn ông trước mặt, nói: "Quyền thiếu, cậu xem trước một chút."

Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn chằm chằm Sở Kiều, chỉ cảm thấy cô là lạ ở chỗ nào, nghe được lời Mai Kiệt, lúc này mới nhận lấy hợp đồng.

Vết bầm trên sống mũi anh rất rõ, dưới ánh mặt trời lại càng nổi bật.

Mai Kiệt vốn là người miệng lưỡi ác độc, tò mò nhìn quanh hồi lâu, chế nhạo nói: "Ai za, Quyền thiếu bị thương thế kia cũng không nhẹ nha, gương mặt đẹp đẽ như vậy mà bị hủy thì thật là đáng tiếc!"

"Haha——"

Sở Kiều nhịn cười không được, nhưng bởi vì thân thể vừa động, lập tức lại xông ra một luồng nhiệt lưu. Cô cắn môi cúi đầu, nghĩ thầm hôm nay thật đúng là xúi quẩy mà, vừa vặn còn mặc chiếc quần màu trắng. 

Quyền Yến Thác cười cười, ngược lại đối với Mai Kiệt không hề tức giận. Anh giao hợp đồng cho trợ lý, hai mắt cũng rơi vào trên mặt Sở Kiều.

Sắc mặt của cô rất trắng, bộ dáng cắn môi cau mày cho thấy cô đang vô cùng khổ sở.

Trái tim Quyền Yến Thác chùng xuống, vừa muốn mở miệng, liền nghe Mai Kiệt kinh hô: "Sở Kiều, tại sao trên quần con đều là máu?"

Nghe được lời nói của thầy, Sở Kiều xấu hổ muốn chết.  

Cô hung hăng cắn môi, chỉ cảm thấy bụng ngày càng đau.

Chính là không ngờ đến, Mai Kiệt mở miệng mà không suy nghĩ, "Trời ạ, sẽ không phải là sảy thai chứ?!"

Sảy thai?

Sở Kiều im lặng uất nghẹn. Thầy à, thầy có thể suy nghĩ bình thường có được hay không?

Nhưng vừa dứt lời, Quyền Yến Thác đã ôm eo Sở Kiều, ôm cô thật chặt vào trong ngực, một đường chạy như điên chạy ra ngoài: "Đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện!"

Hiển nhiên, không được bình thường, cũng không chỉ một mình Mai Kiệt
Bình Luận (0)
Comment