Thực Hoan Giả Yêu

Chương 112

Cùng một loại phòng được thiết kế giống nhau, lại có sự khác biệt một trời một vực như vậy.

Cấu trúc thì giống, nhưng chính là, trong phòng người này, mỗi loại đồ vật đều có giá trị xa xỉ, khắp nơi lộ ra không khí xa hoa.

Ghế salon trong phòng khách, giường ngủ, còn có phòng bếp không thiếu một thứ gì. 

Sở Kiều dẫm lên thảm nhung màu trắng dưới chân, cảm giác không ổn. Cô rụt chân một cái, chỉ cảm thấy không nên đi giày lên, thuần khiết như vậy, không nên nhiễm bụi trần.

Cô cau mày lui ra một bước, không đành lòng làm bẩn tấm thảm.

Khóe mắt lóe sáng, liếc thấy phòng tắm, bồn tắm, đôi mắt sắc trầm xuống lần nữa. Điển hình của phong cách Baroque, bồn tắm dài 4 chân, điêu khắc hoa văn phức tạp.

Sở Kiều mím môi, nghĩ thầm tên khốn kiếp này thật là nhiều tiền không biết tiêu vào đâu! Trang hoàng cái phòng rách nát này thành như vậy.  

"Như thế nào?"

Hai tay Quyền Yến Thác nhét vào túi, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.

"Thế nào cái gì chứ?" Sở Kiều nhếch môi, giọng nói thản nhiên.

"Bồn tắm như thế nào?" Quyền Yến Thác nắm cổ tay cô  kéo vào trong phòng tắm: "Không phải là em đã nói thích kiểu bồn tắm như thế này sao? Nằm ở bên trong có cảm giác giống như Cleopatra?"

Sở Kiều cau mày suy nghĩ, cô có nói qua lời như thế sao? Lúc nào thì nói? 

Quần áo trên người cô vẫn ướt, ánh mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, nói: "Em nhanh đi tắm đi, nếu không sẽ bị cảm."

Mới vừa rồi ống nước bị vỡ làm quần áo ướt nhẹp, Sở Kiều quả thật rất muốn tắm nước nóng, đổi sang quần áo sạch. Nhưng là trong tình huống này, phải tắm kiểu gì đây?

Nhận thấy được sự lo lắng của cô, Quyền Yến Thác xoay người đi tới tủ treo quần áo trước mặt, từ bên trong lấy ra một bộ sạch sẽ, đưa cho cô, "Mau tắm đi, đừng lề mề nữa."

Quần áo anh đưa tới đều là đồ của Sở Kiều trước kia, ngày đó vội vàng ra đi, cô cũng không mang theo, không biết anh lấy bằng cách nào. Nhưng mà, vấn đề nhỏ nhặt này, anh có hàng ngàn cách để giải quyết, cô cũng không thèm nghĩ ngợi nữa. 

Nhận lấy bộ đồ, Sở Kiều nhíu mày, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn anh.

Quyền Yến Thác bị cô nhìn có chút sợ hãi, không tự chủ giơ tay lên, làm bộ đầu hàng, nói: "Em cứ yên tâm mà tắm, anh đi chuẩn bị bữa tối."

Mắt thấy anh xoay người đi vào phòng bếp, Sở Kiều nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại, hơn nữa còn khóa trái. Mở vòi nước nóng, xả nước đầy bồn tắm rồi thoải mái nằm ở bên trong, đột nhiên cảm thấy, hóa ra Cleopatra là như vậy sao?

Nhưng dù sao cũng đang ở trong phòng anh, Sở Kiều không dám ngâm lâu, sau một hồi hưởng thụ liền đứng dậy thay đổi trang phục.

Mở cửa ra ngoài, đèn trong phòng bếp bật sáng, còn có âm thanh cắt đồ. Sở Kiều lau tóc đi tới, đứng bên cạnh cửa một chút, ánh mắt rơi vào tấm thớt trên tay anh, ánh mắt ngỡ ngàng. 

Anh đang thái thịt?

Quyền Yến Thác nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, bắt gặp người trước mặt một thân quần áo màu hồng thoải mái, tóc dài ướt nhẹp xõa xuống, khuôn mặt cô ửng đỏ vì vừa tắm rửa xong, đôi mắt đen nhánh mềm mại như nước. 

Nhìn cô như vậy, trái tim cũng nhảy lên, dao trong tay run run, thiếu chút nữa cắt vào tay.

"Ối!" Quyền Yến Thác kêu rên một tiếng, mày kiếm nhíu lại. Anh cúi đầu, ngón trỏ trái bị sượt qua, may mắn vết thương không sâu, cũng không có chảy máu.

"Máy sấy ở trong tủ." Quyền Yến Thác chỉ vào hộc tủ đối diện.

Sở Kiều thu lại ánh mắt dò xét, không khỏi hỏi anh: "Anh biết làm cơm?"

"Chỉ biết một là cháo, hai là chút thức ăn." Quyền Yến Thác cũng không giấu giếm cô, đi học những thứ đồ này, ước chừng anh mất thời gian khoảng một tháng, mới miễn cưỡng tính là đã vượt qua bài kiểm tra.  

Thì ra là cháo hôm qua cô ăn, cùng với chút đồ ăn kia là do anh làm.

Sở Kiều mím môi, không có hỏi nhiều, xoay người đi tới trước ngăn tủ lấy máy sấy ra, sấy khô tóc. 

Sấy tóc, Sở Kiều nghiêng tai lắng nghe, động tĩnh bên cạnh cũng không nhỏ, nghĩ đến những công nhân kia đang sửa chữa lại... Cô thở dài, tối nay khẳng định không thể trở về được, chỉ có thể ngủ lại nơi này.

Cô cất bước đi tới phòng ngủ, quan sát chiếc giường ở giữa phòng, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím lại. Thật đúng là lớn, ước chừng có thể nằm được ba bốn người, có cần phải mua chiếc giường lớn như vậy không?

"Ăn cơm."

Không lâu sau, người đàn ông đã dọn cơm tối xong, kêu cô ăn.

Sở Kiều cụp mắt, xoay người đi tới cạnh bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống. Cháo củ từ trước mặt nóng hổi, mùi vị món ăn cũng tốt, hôm nay tinh thần cô cũng bực bội, chịu không ít mệt mỏi, nhất định là đói bụng rồi.

Ăn hết hai chén cháo, Sở Kiều cũng coi là có cảm giác no. Chỉ là lúc ăn cơm, cô không nói câu nào.

Quyền Yến Thác vẫn liếc qua sắc mặt của cô, thấy cô không mở miệng, anh cũng không dám nói.

Ăn xong cơm tối, Sở Kiều ngồi không nhúc nhích, người đàn ông tự động tự đứng lên, thu dọn sạch sẽ chén đũa trong phòng bếp.

"Ăn ngon không?" Quyền Yến Thác bưng Hồng Trà ra ngoài, đặt ở trước mặt cô.

Sở Kiều không biết tìm được giấy vẽ và bút từ nơi nào, đang vẽ, nghe anh nói, cũng không để ý đến anh, trên mặt không có chút biểu cảm.

Mặt cô không chút phản ứng, Quyền Yến Thác không hề tức giận, cười nói: "Em có cảm thấy anh rất có khả năng nấu nướng?"

Đầu ngọn bút của Sở Kiều dừng một chút, nhíu mày quét mắt nhìn anh một cái, cười nhạt, vẫn không nói chuyện.

"Anh nói cho em biết một bí mật," Quyền Yến Thác bưng ly trà đi về phía cô ngồi xuống: "Cái này là di truyền của nhà anh, tay nghề của mẹ và chị gái anh đều rất tốt!"

"Không phải anh nói là người nhà anh đều không vào bếp sao?" Sở Kiều có thể coi là mở miệng, chuyên chọn chỗ sơ hở của anh.

Quyền Yến Thác nhíu mày, gương mặt tuấn tú nở nụ cười tươi thật ôn hòa, "Đó là đàn ông không vào phòng bếp, phụ nữ trong gia đình anh vẫn nấu nướng. Hơn nữa, chị gái anh nấu cơm là ngon nhất, lần sau để chị ấy nấu cho em một bữa!"

Chị Quyền biết làm cơm? 

Đôi mắt điềm tĩnh của Sở Kiều giật giật, mỗi lần nhìn thấy Quyền Sơ Nhược,  đều là một vẻ lạnh nhạt lạnh lùng, thế nào cũng không tưởng tượng nổi lúc chị ấy vào bếp nấu cơm sẽ có bộ dạng gì?!

"Đàn ông không vào phòng bếp?" Sở Kiều cố ý nói móc câu này vào, cười nói: "Vậy anh không phải là đàn ông sao?"

Mẹ nó!

Ánh mắt Quyền Yến Thác trầm một cái, môi mỏng trong nháy mắt mím chặt. Bà xã, anh đây là đang nói chuyện phiếm đừng có đả kích vấn đề giới tính!

Anh cứ lải nhải nói chuyện bên tai, Sở Kiều căn bản cũng vẽ không được, cô vứt bút trong tay, cầm ly trà đứng lên, xoay người đi tới ban công, ngắm phong cảnh.

Hiện tại, là thời điểm hài lòng nhất trong ngày. Sở Kiều đứng dưới trời sao, thần kinh căng thẳng buông lỏng một chút. 

Ngẩng đầu, ngắm nhìn đấu trường xa xa, sự yên tĩnh phát ra từ trong đáy lòng khiến lo âu lúc đầu có thể chậm rãi tiêu tán. 

"Phong cảnh nơi này quả thật rất tốt."

Sở Kiều cau mày, nếu như không có anh, đây thật là một buổi tối vô cùng vui vẻ.  

Mất hứng!

"Bằng không chúng ta mua lại một mảnh đất ở đây, xây một quán rượu?" Hai tay Quyền Yến Thác vịn lan can, ánh sáng trong đôi mắt bắn ra bốn phía, môi mỏng nâng lên nụ cười mê người.

Sở Kiều nhìn anh chằm chằm, liếc mắt.

Người nọ là cố ý? Trước mặt người nghèo kiết xác như cô, dám nói xây quán rượu, giống như xây một ngôi nhà bình thường vậy. 

"Coi như một nửa là của em." Đáy mắt Quyền Yến Thác nở nụ cười, nhìn ánh mắt tức giận của cô, giọng nói dịu dàng.  

Sở Kiều cau mày, lạnh lùng nói: "Quyền Yến Thác, anh có rất nhiều tiền phải không?"

"Có nhiều tiền sao?" Quyền Yến Thác nhăn mày, hình như đang nghiêm túc suy tư cái vấn đề này, giọng nói bình tĩnh, "Cũng không coi là rất có tiền đi, xây quán rượu có lẽ vẫn là đủ!"

"......"

Sở Kiều hung hăng cắn răng! Mẹ nó, anh tới để khoe của đây!

Cô siết chặt ly trà trong tay, bực tức xoay người vào nhà.

Cùng thứ người như thế nói chuyện phiếm, Sở Kiều tự mình cũng coi thường chính mình!

"Bà xã!" Quyền Yến Thác đưa tay kéo cô, trầm giọng nói: "Em có nói chuyện phiếm hay không, anh còn chưa nói xong đâu? Em thích loại kiến trúc nào, trang trí phong cách như thế nào? Bằng không chúng ta xây cái cao nhất......"

"Câm miệng!"

Sở Kiều tức giận quát, đáy mắt từ từ bốc lửa, "Có liên quan gì đến em?"

"Sao lại không?" Quyền Yến Thác nhấc môi, cười nói: "Cho em một nửa."

Ai mà thèm một nửa của anh?

Sở Kiều hất tay anh ra, giọng mang theo tức giận, "Quyền Yến Thác, anh đừng có quên mất chúng ta đã ly hôn."

"Nói bậy!"

Khóe miệng Quyền Yến Thác chứa đựng ý cười, rất tốt bụng sửa lại, "Anh đã không ký tên."

Được rồi! Sở Kiều cảm thấy nói chuyện cùng với một tên khốn kiếp như vậy chính là tự tìm tai vạ! Cô cười khan một tiếng, ánh mắt sắc bén.

"Em đeo sợi dây chuyền này, nhìn rất đẹp."

Bởi vì động tác lôi kéo vừa rồi,, sợi dây chuyền bên trong cổ lại lộ ra, Sở Kiều cúi đầu, con ngươi híp lại, "Anh muốn lấy?"

Quyền Yến Thác lại không dám chọc giận cô, gương mặt tuấn tú dịu dàng nói: "Dù sao em mang hay anh mang cũng không có gì khác nhau."

Nếu như không phải là cô thực sự rất thích sợi dây chuyền này, Sở Kiều đã sớm tháo ra ném vào mặt anh. Cô không muốn tiếp tục đề tài này, xoay người đi vào trong phòng ngủ.
Bình Luận (0)
Comment