Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 102

Chương 102: Vợ hỏng mất rồi.

*

Phản ứng đầu tiên của Trương Sơ Việt là: Hỏng rồi, vợ anh sốt đến hỏng cả đầu óc rồi.

Phản ứng thứ hai là: Cô lúc này đang ngồi trên sofa, hai chân co lên đạp vào mép ghế, chỉ cần vén lên là có thể mượn lực, chưa từng thử qua.

Ôn Tễ húp một ngụm canh, miệng chạm vào thìa anh, Trương Sơ Việt rút tay lại, cúi mắt nhìn cô: “Coi anh là súc sinh à?”

Cô yếu đi thì anh mạnh lên, người mềm oặt ra, nhưng gan thì lớn, cười đến mức mắt mày linh động rạng rỡ: “Trương Sơ Việt là súc sinh.”

Anh đút cô ăn, chăm cái này chăm cái kia, mà cô thì chỉ nhớ mỗi chuyện tối qua.

“Ôn Tễ không phải súc sinh, là thực vật, là một cây rau, phải ăn hết đĩa rau này.”

Trương Sơ Việt cố nhịn cơn tức, nếu không phải vì cô đang bệnh, thì sớm đã chẳng kiêng nể gì mà xử lý cô rồi.

Ôn Tễ nhích mông tới gắp rau, phần ngọn rau vẫn còn nhỏ nước, cô nói: “Ơ? Cải xanh sao lại nở ra hoa vàng rồi?”

Trong đầu cô toàn nghĩ đến hoa, thấy rau cũng thành hoa.

Trương Sơ Việt giơ tay xoa thái dương: “Không ăn thì cắn đi.”

“Không được lãng phí, anh ăn nhé?”

Giọng cô thều thào yếu ớt, nhưng lại dịu dàng hiếm thấy, Trương Sơ Việt kéo môi cười: “Em tưởng cái gì anh cũng ăn được à?”

Ôn Tễ nói: “Thôi được, anh kỹ tính, em không nên cho anh đồ ăn thừa, để em ăn.”

Lời nói lộn xộn, chẳng có logic gì, Trương Sơ Việt đưa tay đỡ eo cô, từng chút từng chút x** n*n, trong lòng có cơn tức quay vòng, lại thở dài, khẽ giọng nói: “Cắn đi, đưa anh.”

“Không được, em bị cảm rồi.”

Trương Sơ Việt chính là bị Ôn Tễ dày vò đến phát điên như thế.

Cô ngậm đóa hoa vàng ở khóe môi, cằm bị anh bóp một cái, môi liền bị anh ngậm lấy, rau cải luộc vốn chỉ có chút vị ngọt nhè nhẹ, lại bị anh khuếch đại thành hương vị nồng nàn.

Sofa lún xuống thành vết sâu, Ôn Tễ bị anh ôm lấy mà hôn.

Cô sợ thật sự truyền bệnh cho anh, nghiêng đầu né tránh, anh lại đuổi theo, Ôn Tễ cúi đầu, anh người cao lớn phải khom người xuống, đột nhiên khựng lại, khàn giọng nói: “Ăn no trước đã.”

Ôn Tễ giọng rền rĩ: “Đừng hôn nữa, cảm thật đấy.”

Trương Sơ Việt thật sự muốn chết cùng cô.

Cứ thế mà sống đến bạc đầu luôn đi, kết cục đã định, giữa chừng có trắc trở gì anh cũng không chịu nổi nữa.

Nhưng nhìn cô mới hai mươi mấy tuổi, đang độ thanh xuân rực rỡ, thôi thì, nuôi con đến trăm tuổi, lo lắng đến chín mươi chín năm.

Lúc Ôn Tễ đang ăn cơm, Trương Sơ Việt vào nhà tắm.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Ôn Tễ lặng lẽ ăn hết cơm từng chút từng chút một, rồi lại buồn ngủ, khoác áo khoác và chăn mỏng nằm sấp trên sofa, cho đến khi Trương Sơ Việt ra ôm cô.

Cô biết Trương Sơ Việt sẽ đến ôm mình. Không giống trước kia, khi còn ở nước ngoài, mọi thứ đều phải tự làm. Nước phải tự rót, đồ ăn phải tự nấu, học mệt quá thì gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi, tỉnh dậy vẫn còn nằm đó, còn cả đống bài phải làm.

Thế giới này sẽ không vì cô mà ưu đãi điều gì nếu cô không tự cố gắng.

Nhưng có Trương Sơ Việt thì lại khác. Trong thế giới này, nước sẽ tự sôi, cơm canh sẽ tự nấu, cô chỉ cần nằm trên giường là đã có người hôn cô.

Ồ, môi thì không được, sẽ lây bệnh mất.

Ôn Tễ nắm chặt chăn, móng tay hồng nhạt bắt đầu đỏ ửng lên. Trương Sơ Việt cúi đầu hôn xuống một đôi môi khác, nhiệt độ như sắp tăng lên lần nữa, chẳng biết lưỡi anh có bị phỏng không.

“Sơ Việt…”

Cô cắn ngón tay gọi anh, giọng dịu dàng mềm mại.

Không còn là cảm giác nóng bỏng của lúc cao trào, mà là dư vị chậm rãi như con thuyền nhỏ khẽ hôn bãi cát và sóng biển.

Mồ hôi thấm ra lớp mỏng, ủ một chút là sẽ khỏi bệnh.

Trương Sơ Việt ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động, hai cánh môi mỏng lấp lánh: “Ốm rồi thì phải nhớ, khỏi rồi cũng phải thế này.”

“Thế này là thế nào?”

Cô ngước đôi mắt ươn ướt mơ hồ nhìn anh, nằm trong chăn trắng như một thiên thần nhỏ.

Anh chống hai tay hai bên người cô: “Tiểu Tễ rau cải nở hoa vàng rồi.”

Ôn Tễ nhíu mày, giơ tay đấm anh một cái: “Em không có lăng nhăng! Anh lăng nhăng chứ em không lăng nhăng!”

Trương Sơ Việt khẽ thở dài: “Anh cũng đâu có lăng nhăng, em phải có lương tâm chứ.”

Ôn Tễ chớp đôi mi ướt nước nhìn anh: “Nhưng mà anh chơi bời.”

Còn dám thò cả lưỡi vào nữa cơ.

Ôn Tễ sốt hai ngày là khỏi, cô ngủ rất nhiều, hai ngày liên tục cộng lại chắc ngủ đến hai ba chục tiếng.

Cuộc gọi công việc trong điện thoại cũng bắt đầu tới, Ôn Tễ len lén liếc Trương Sơ Việt một cái, rồi nhẹ nhàng nghe máy.

“Vâng, chuyện công việc thì em định báo cáo trễ một chút. Em nghĩ là vừa mới lấy giấy đăng ký kết hôn, nếu báo cáo xong rồi lập tức xin nghỉ cưới thì cũng hơi không phải. Chi bằng em ở bên anh ấy xong rồi hãy đi làm, như thế công ty cũng không cần cho em nghỉ phép hưởng lương nữa.”

Trương Sơ Việt đặt ly sữa nóng lên cạnh giường cô, nhưng không có ý rời đi, hai tay chống hông, đứng chờ cô nói xong.

Cô nghiêng đầu, vừa cúp máy thì đã nghe anh hỏi: “Vừa nhận việc mà đã xin hoãn, người ta không có ý kiến gì à?”

Ôn Tễ ấp úng nói: “Em còn giúp họ tiết kiệm được một khoản ấy chứ.”

“Em tiết kiệm cái gì cho tư bản? Sau này đi làm rồi, em có muốn nghỉ cũng chẳng có ngày phép đâu.”

Ôn Tễ nghe anh nói vậy thì ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là sao? Bảo em đi làm lại hả?”

Người đàn ông dựa vào tủ đầu giường, cả người mặc đồ đen, trông càng giống tư bản hơn nữa, nói với cô: “Chẳng lẽ đợi anh nghỉ xong rồi đi làm? Đến lúc đó ai nấu cơm giặt đồ cho em, ba năm không về, đừng tưởng chuyện gì em cũng tự làm được.”

Câu cuối cùng khiến cô lập tức mím môi, cúi đầu không nói gì.

Trương Sơ Việt cầm ly sữa áp nhẹ lên má cô, như con cá nhỏ im lìm động đậy một cái, cô r*n r*: “Em không muốn về, còn nhiều chuyện chưa làm mà, em còn chưa đuổi theo cá heo nữa.”

Trương Sơ Việt bật cười khẽ, cảm thấy cô sao giống trẻ con thế: “Em đi du thuyền nửa tháng rồi, cá heo gì mà chưa đuổi?”

“Thế anh đã đuổi bao giờ chưa?”

Trương Sơ Việt thấy cô đột nhiên ngẩng đầu hỏi, chỉ nhàn nhạt đáp: “Chưa từng.”

Ôn Tễ nói: “Đấy! Em còn chưa cùng anh đuổi cá heo mà.”

Trương Sơ Việt định nói cô đang viện cớ, nhưng lời đến miệng lại bị nuốt lại bởi cái nóng trên đầu lưỡi.

Cả hai đều từng làm nhiều việc, chỉ là có rất nhiều chuyện chưa từng cùng nhau làm.

Anh bỗng cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, dịu giọng dỗ cô: “Thế bọn mình đã từng đi làm cùng nhau chưa?”

Ôn Tễ lườm anh một cái, vớ lấy gối đập anh.

Thời gian cô cần được chăm sóc và ổn định nhất là tháng đầu đi làm, đó cũng là lý do để anh xin nghỉ cưới. Trương Sơ Việt nói: “Đợi em đi làm ổn định rồi, dùng ngày nghỉ cưới tới tìm anh, đừng động tí là tiêu tốn hết kỳ nghỉ.”

Trương Sơ Việt bế Ôn Tễ từ giường dậy, Ôn Tễ vừa nghe xong liền mím môi, mắt đỏ hoe ôm lấy cổ anh khóc, Trương Sơ Việt biết cô chẳng có giọt nước mắt nào, đơn thuần chỉ là muốn được dỗ dành, bèn thuận theo ý cô: “Giờ thì nín đi, tối cho em khóc, nhé!”

Vai Trương Sơ Việt bị răng nanh cắn một cái, Ôn Tễ lúc này lại bắt đầu leo lên người anh, làm ầm lên không muốn ra sân bay: “Tại sao lại phải đợi đến tối cơ chứ, chồng ơi, ban ngày nắng đẹp thế mà~”

Trương Sơ Việt thật muốn văng tục, răng hàm nghiến lại, đúng là đẹp, nắng đẹp lắm.

“Ôn Tễ, càng không chiều thì em càng làm tới phải không? Ba ngày rồi chưa đụng đến là lại muốn lật nhà lên?”

Cô như con gấu túi bám chặt lấy eo anh, hai chân cũng bắt đầu dùng sức. Trương Sơ Việt thẳng lưng bế cô tới sofa, hơi thở áp sát: “Em nghĩ ai dai sức hơn ai? Anh xử em xong còn có thể vác em ra sân bay, em muốn hai chân mềm nhũn đi hay muốn làm một người phụ nữ độc lập có thể tự đi được? Anh không ngại bế em giữa chốn đông người đâu đấy.”

Ôn Tễ: “……”

Quả thật, cô mắt to mà bụng lại nông, vừa kêu đói là hào hứng ngay, tưởng mình ăn được cả một con bò. Ai ngờ người ăn khỏe nhất lại là kiểu chẳng nói một lời, làm việc quần quật đến sáng.

Cuối cùng, cô bị anh dắt tay đưa ra sân bay.

Đích đến là Bắc Thành, dưới ánh mắt nghiêm túc của “phụ huynh” Trương Sơ Việt, Ôn Tễ đành gật đầu đồng ý sẽ đúng hạn quay về tập đoàn báo cáo, giữ lại được công việc có mức lương hàng năm cả triệu tệ.

Cúp máy xong, Ôn Tễ nhăn răng cười giả tạo với anh, còn anh thì nhìn cô rất nghiêm túc, nói: “Em biết ngày xưa bọn buôn người hay xem răng không? Răng đẹp là bán được giá đấy.”

Ôn Tễ nghiêng đầu: “Vậy anh xem em thế nào?”

Trương Sơ Việt cúi đầu, nhéo cằm cô: “Báo giá đi.”

Ôn Tễ lập tức hí hửng: “Vậy thì sau khi xuống máy bay em phải ăn lòng xào dồi! Thêm hai cái bánh bao rán nữa nha!”

Trương Sơ Việt muốn cười, nhưng lại thấy không được đứng đắn, đành nén lại, nắm tay cô: “Muốn anh đưa em lên trời không?”

Hai người bước vào khoang máy bay, Ôn Tễ ghé sát tai anh thì thầm: “Chuyện đó để tối đi.”

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc Thành lúc sáu giờ tối, bánh xe vừa lăn nhanh qua đường giảm tốc, trong khoang đã vang lên vô số tiếng chuông điện thoại. Mọi người đều bình an tiếp đất, lại kết nối với thế giới.

Điện thoại của Trương Sơ Việt cũng reo, Ôn Tễ khẽ “oa” một tiếng: “Nghe cũng có vẻ như bọn mình có quan hệ rộng phết.”

Tay anh véo má cô, nhưng giọng nói khi nói điện thoại lại nghiêm túc đàng hoàng. Ôn Tễ chớp mắt nhìn anh, ghé tai lại gần nghe thử, chỉ nghe bên kia nói: “Được rồi, anh đợi hai vợ chồng cậu ở sảnh đón khách.”

“Ai đấy?”

Ôn Tễ nhỏ giọng hỏi khi anh vừa cúp máy.

Anh cũng đáp lại bằng giọng thì thầm: “Bí mật.”

Cô lập tức hiểu ra điều gì đó, mắt mở to, vội vã ngồi thẳng lại: “Xin lỗi, em sẽ chú ý lần sau.”

Khóe môi Trương Sơ Việt không giấu được nụ cười, khi đứng dậy quay lưng về phía cô, cả hàm răng trắng lấp lánh dưới làn da rám nắng hiện ra qua lớp kính cabin.

Anh bỗng nghĩ đến điều gì đó, hỏi cô: “Em thấy bộ răng này chỉ đáng giá một bữa lòng xào dồi với hai cái bánh bao rán thôi à?”

Lúc đó cả hai đang xếp hàng rời khỏi khoang máy bay, Trương Sơ Việt đi sau cô, cúi đầu thì thầm vào tai. Ôn Tễ thấy tai mình ngứa ngáy, liếc nhìn anh: “Thêm một chai Bắc Băng Dương nhé?”

Trương Sơ Việt cau mày: “Giá này mà cũng gọi là tốt à?”

Ôn Tễ cũng nhẹ nhàng nói: “Em lấy giấy đăng ký kết hôn với anh chỉ tốn phí làm hồ sơ với ba mươi tệ tiền trang điểm, không đủ mua mấy thứ đó à?”

Nghe vậy, tim Trương Sơ Việt đập thình thịch, nhưng mặt mũi vẫn bình tĩnh: “Anh hiểu rồi, người có bộ răng tốt đáng để lấy làm chồng.”

Ôn Tễ quay đầu lại nhìn anh: “Đấy là anh tự nói đấy nhé, không phải em.”

Lời ngọt ngào thế này, ai nói ra người đó quê.

Mặt Ôn Tễ nóng bừng, dựa vào người anh.

Ra khỏi sảnh sân bay, Ôn Tễ liền nhìn thấy người mà Trương Sơ Việt gọi là “bí mật” – Trần Chước Ngôn.

Mấy năm không gặp, gương mặt anh ấy đã có thêm nhiều nếp nhăn rõ rệt.

Mấy câu chào hỏi đơn giản, Trương Sơ Việt vẫn giữ tác phong điềm đạm trước mặt bạn bè, ngược lại Trần Chước Ngôn nói khá nhiều, người có tuổi dường như thích nhắc đến chuyện vặt, thậm chí thấy một cái đèn bên ngoài cửa xe cũng có thể kể.

Ôn Tễ nhìn Trần Chước Ngôn, bỗng nghĩ, cô có nên nói chuyện nhiều hơn với Trương Sơ Việt không. Nhưng vừa lên máy bay cô đã ngủ mất rồi.

Nói về ba năm qua cũng được, nhưng anh cứ nghe đến chuyện cô từng bệnh là lại sa sầm mặt, sợ lỡ lời làm anh buồn.

Chi bằng cứ như lúc đầu, nằm trên giường cố hết sức mà làm, anh nhân cơ hội hỏi gì, cô trả lời cái đó.

“Nhà ở trong con ngõ này, thuê một cái tứ hợp viện nhỏ, hợp đồng và tiền nong anh đều xử lý xong rồi.” Trần Chước Ngôn nói xong, Ôn Tễ quay đầu định hỏi Trương Sơ Việt, thì nghe anh nói: “Đến rồi, xuống xe ăn cơm.”

Vừa nghe đến ăn là bụng cô lập tức có phản ứng, cúi đầu mở cửa xe, nhưng không đẩy nổi. Trần Chước Ngôn thấy vậy liền bật cười, đợi cô lùi về phía cửa gần vỉa hè rồi mới xuống xe. Khi đó, Trương Sơ Việt đã đứng bên ngoài chờ cô, còn đang nhìn cô loay hoay mở cửa.

Không biết Trần Chước Ngôn bị chạm đúng dây nào mà cười mãi không dứt, đến lúc xuống xe vẫn còn cười. Ôn Tễ bèn giải thích: “Em quên mất, mới về nước nên chưa quen.”

Cô bèn xua tay, nước mắt rơm rớm nơi khóe mi.

Trương Sơ Việt nắm tay cô, nói: “Lát nữa dẫn em đi nhận cửa, biết đường về nhà là được.”

Ngay cả anh cũng trêu chọc cô nữa!

Vào nhà hàng, cuối cùng Trần Chước Ngôn cũng ngừng cười, còn tiền bối gì chứ, chẳng đứng đắn chút nào, Ôn Tễ đi vệ sinh, để lại hai người họ gọi món, lúc quay lại thì phát hiện Trương Sơ Việt không còn ở đó.

Trần Chước Ngôn hất cằm về phía trước: “Đừng tìm nữa, cậu ấy đi lấy Bắc Băng Dương cho em rồi.”

Đây là một nhà hàng lâu đời, khách khứa đông đúc, anh lại không chen lấn, không giành giật, dáng người cao lớn đứng đó, hoặc là né tránh, hoặc là lấy giúp người khác.

Ôn Tễ không nỡ nhìn, quay lại uống ngụm nước ấm trước mặt.

Trần Chước Ngôn dùng đũa gõ nhẹ, nụ cười qua đi, thay bằng nét ngậm ngùi, mím môi nói: “Ba năm trước lúc Sơ Việt chưa bị điều đi, có lần cả đội bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ, trên đường về cậu ấy đột nhiên hô dừng xe, cậu ấy cũng ngồi đúng chỗ em ngồi hôm nay, muốn xuống xe từ bên kia. Hừm, xe vừa dừng, em biết chân cậu ấy dài đến mức nào rồi đấy, từ ghế lái có thể đá văng cửa ghế phụ luôn.”

Ôn Tễ bị cách kể sống động của Trần Chước Ngôn chọc cười, cằm tựa lên mu bàn tay, chỉ mỉm cười, nhưng khi nghe đến chữ “ba năm trước”, đôi mắt cô chợt mơ hồ như phủ một lớp sương.

Trần Chước Ngôn cũng bật cười: “Em đoán xem thế nào, cậu ấy nhảy xuống xe một cái là chạy theo chiếc taxi phía trước, có một cô gái tóc dài mặc váy trắng vừa mới ngồi lên xe ấy.”

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Ôn Tễ cứng lại.

“Bọn anh đâu biết gì đâu, cả đội cứ thế chạy theo, cảnh tượng lúc ấy phải nói là ngoạn mục, mặc đồng phục chấp pháp màu đen, nếu không kìm lại, chắc chắn đã viral khắp mạng rồi.”

Ôn Tễ khẽ nâng hàng mi, rồi lại cụp xuống: “Đuổi kịp không?”

Trần Chước Ngôn cười khẽ một tiếng: “Sau đó cậu ấy dừng lại, chân cậu ấy dài như vậy, ai mà chạy nhanh bằng. Cậu ấy vừa dừng, cả đội cũng dừng theo, thấy trán cậu ấy đổ mồ hôi, nói thôi đi, không phải em ấy.”

Chỗ dưới hàm, nơi sát cổ họng của Ôn Tễ chợt dâng lên vị chát nghèn nghẹn.

“Trên đời này người giống nhau không ít, thật ra ai cũng chỉ là người bình thường, Sơ Việt đi rồi, bộ bọn anh cũng có thể tìm người thay thế, chẳng ai là duy nhất, tuyệt đối, không thể thay thế.”

Trần Chước Ngôn uống cạn một cốc nước như thể đang uống rượu, thở dài: “Chỉ là vì có một người tồn tại, em mới là người duy nhất.”

Ôn Tễ cầm đũa, khi cười thì đôi mắt đã mờ nhòa chẳng thấy rõ nữa.

Lúc ấy đồ ăn được bưng lên, còn nóng hổi, Trương Sơ Việt mang về cho cô một chai Bắc Băng Dương, lại đưa cho Trần Chước Ngôn một chai rượu trắng, Ôn Tễ thấy vậy, liền đổi với Trần Chước Ngôn, nói: “Anh phải lái xe.”

Trương Sơ Việt nói: “Anh lái.”

Nghe xong, Ôn Tễ liền đặt chai Bắc Băng Dương trước mặt Trương Sơ Việt, nâng cốc rượu trắng trong tay, cụng ly với Trần Chước Ngôn.

Trần Chước Ngôn lần này lại ngẩn người cười ngốc.

Tiễn Trần Chước Ngôn về nhà xong, hai người cùng gọi xe tới chỗ ở tạm thời mà anh đã sắp xếp.

Đêm tối đen kịt, trong sân không nhìn rõ thứ gì, nhưng có thể biết căn nhà này rất cũ.

Cô ngồi trên chiếc ghế tre nhỏ trong sân ngắm sao, Trương Sơ Việt nói: “Nhìn thấy không?”

Ôn Tễ nghiêng đầu: “Tưởng tượng ra được.”

Anh khoanh tay, khẽ cong môi nhìn cô: “Không bằng em soi gương đi.”

Ôn Tễ uể oải, mang theo vẻ lười biếng như một con mèo nhỏ, ngẩng lên nhìn anh: “Em biết là giờ mình hơi chếnh choáng rồi.”

Chếnh choáng vì rượu, càng chếnh choáng vì anh.

Người đàn ông nhìn cô: “Ý anh là, mắt em cả tối nay đều sáng lấp lánh, em ngắm sao, không bằng để anh ngắm sao trong đôi mắt em.”

Nghe câu ấy, Ôn Tễ chống cằm, khẽ sờ mặt: “Trương Sơ Việt, anh nói xem em nên làm gì bây giờ đây.”

Anh cúi người bế cô vào nhà.

Lần đầu tiên nghe cô nói “Trương Sơ Việt, làm sao đây”, là lần đầu tiên của hai người. Cô không biết rằng, câu ấy không nên thốt ra.

Ôn Tễ vòng tay ôm lấy vai anh, vừa khóc vừa nói: “Cho anh bao nhiêu cũng không đủ…”

Trương Sơ Việt còn chưa làm gì, đặt cô ngồi bên cuối giường, anh khom người, hai tay chống xuống hai bên sườn cô: “Thế em muốn thế nào?”

Cô lắc đầu: “Không biết…”

Trương Sơ Việt áp lòng bàn tay lên má cô: “Hôn có đủ không? Để anh nếm thử xem em đã uống bao nhiêu.”

Ôn Tễ tựa đầu lên vai anh: “Anh biết sức hút lớn nhất của anh là gì không?”

Cô nghe thấy yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng trầm quyến rũ, cô đưa đầu ngón tay khẽ chạm, anh liền dâng đến.

Cô lèm bèm trong cơn say: “Ngoại hình đẹp thì ai cũng giống nhau, nhưng tâm hồn thú vị thì vạn người mới có một, mà anh nói xem, anh có gì thú vị chứ?”

Trương Sơ Việt vòng tay ôm lấy eo cô, bất lực thở dài: “Anh cũng đâu phải vô vị đến thế, nếu em muốn đi xem cá heo, anh dẫn em đi là được.”

Ôn Tễ đưa tay vạch áo ngủ anh ra, cúi đầu cắn vào trong đó, Trương Sơ Việt bật ra tiếng đau trầm khàn, mu bàn tay chống trên giường gân xanh nổi rõ. Chẳng bao lâu sau, anh cảm thấy lồng ngực vừa lạnh vừa nóng lại ươn ướt, anh nghe thấy cô gái thì thầm bên tim mình: “Nhưng mà cái dáng vẻ anh yêu một người, thực sự rất có sức hút, anh có biết không?”

Lúc cô ngắm sao, anh đã đi tắm, trên người vẫn còn mùi xà bông.

Ôn Tễ như nghiện rồi, kéo anh xuống, nghe thấy cơ bụng anh rung rung truyền đến âm thanh: “Vậy thì em phải học theo anh đi…”

Anh luồn cả bàn tay vào mái tóc mềm của cô, vừa si mê vừa lý trí, vừa tỉnh táo lại vừa đắm chìm: “A Tễ, chỗ này không được cắn, biết ăn kem que không, cứ thế mà m*t.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Không chỉ răng tốt đâu, mà sức cắn cũng khoẻ lắm.

Bình Luận (0)
Comment