Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 103

Chương 103: “Trương Sơ Việt là chú cún to của Ôn Tễ!”

*

Đây là lần đầu tiên theo một ý nghĩa khác của Trương Sơ Việt.

Lần đầu tiên được bao bọc chặt chẽ mà không có bất kỳ ngăn cách nào.

Anh chỉ là sau khi cô nói câu “lúc anh yêu rất quyến rũ,” thì bảo cô học thêm một chút, yêu anh nhiều hơn một chút, mà lúc này cô lại dùng một cách khác để biểu đạt.

Cô thực sự đã học rồi, sao lại không phải là học chứ, anh cũng từng dùng đầu lưỡi mà đối đãi với cô như thế.

Trong ngõ nhỏ buổi sớm vang lên tiếng hát tuồng và tiếng rao bán rau.

Người sống trong viện cũ đều là người già, ra khỏi cửa đi vài bước là tới một khu bán rau nho nhỏ nằm ngay đầu ngõ, Trương Sơ Việt đứng sau lưng người ta mà nhờ lợi thế chiều cao vẫn có thể nhìn thấy hàng hóa bày bán.

“Anh đẹp trai, mua gì thế, đứng đó cả buổi rồi! Không nhanh là hết rau đó nha!” Cô bán rau lên tiếng gọi mấy câu, tay giũ túi ni lông ra, Trương Sơ Việt vốn không có tâm trạng nghiên cứu giá rau hôm nay, hồn anh vẫn đang treo ở chỗ khác, hỏi: “Có rau tề không?”

Tường viện cũ đã được trát lại, rặng cây cao lớn đổ bóng loang lổ, Trương Sơ Việt tay trái xách rau, tay phải ngậm điếu thuốc, hít nốt hơi cuối cùng rồi mới bước vào.

Tối qua cô cũng ngậm như vậy phải không, miệng cô nhỏ xíu, tất nhiên là rất khít, đầu lưỡi thì linh hoạt vô cùng, câu dẫn xoay tròn, anh chẳng cần làm gì cả.

Thật không ngờ, cô lại chủ động như vậy.

“Keng—”

Cửa sắt sập xuống và khóa lại, Trương Sơ Việt bước vào sân.

Theo yêu cầu của anh, Trần Chước Ngôn đã giúp anh chọn được một sân nhỏ đang bỏ không, điều kiện tất nhiên không bằng căn hộ kiểu mới, nhưng được cái có thể trồng hoa, có ánh nắng.

Phòng bếp cũng cũ kỹ, mấy thứ cũ chẳng ai buồn sửa sang, nên trông vừa chật vừa ẩm thấp, ánh sáng lại không đủ.

Anh đang trong đó băm thịt tươi, tay nhấc dao chém xuống, tiếng “bịch bịch bịch” vang vọng trong không khí buổi sáng.

Ôn Tễ trong phòng khó chịu mà khẽ mở mắt, cả người lười biếng nằm rạp trên giường, một chân còn vắt ra ngoài, đặt lên chăn.

Bên ngoài phòng tràn ngập mùi khói lửa của cuộc sống thường nhật, cô rửa mặt xong bước ra, ánh mắt lướt qua bóng lưng trong bếp, bỗng thấy hoang mang.

Đưa tay xoa cổ, vừa định quay đi, thì lưng người kia như mọc mắt vậy, dù tiếng băm thịt vang rền vẫn biết cô đã ra, cất tiếng: “Uống nước đi, lát nữa ăn sáng.”

Ôn Tễ bị anh đột ngột lên tiếng dọa cho giật nảy mình, tim cũng đập thình thịch, ôm cốc nước “vâng” một tiếng.

Sương mù lảng vảng, một chiếc thau lớn đặt ngay trước mặt cô, bên trong là mấy chiếc hoành thánh vỏ mỏng như cánh ve, nhân thịt màu xanh nhạt hồng ửng lấp ló bên trong, trong suốt lấp lánh, nhìn mà thèm.

Ôn Tễ không dám ngẩng đầu nhìn Trương Sơ Việt, một tay cầm muỗng, một tay vuốt tóc dài, cúi đầu thổi thổi, nghe thấy anh hỏi: “Bao giờ đi làm?”

Buổi sáng yên ổn như thế, vậy mà Ôn Tễ lại có chút không vui: “Sáng mai tám rưỡi đến nơi.”
“Laptop, quần áo, đồ dùng văn phòng, túi xách, đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Ôn Tễ cắn một miếng vỏ hoành thánh, nước súp bất ngờ trào ra đầu lưỡi, làm cô bị bỏng một cái, dòng nhiệt ấy như thể ngay tức khắc xông thẳng vào não, lan khắp mặt, khắp người.

Tối qua anh cũng khiến miệng cô đầy tràn như vậy.

“Anh coi em là học sinh tiểu học chắc.”

Ôn Tễ nói mà ánh mắt lảng tránh, bỗng trước mặt đưa tới một tờ giấy rút, mặt cô càng đỏ hơn, giật lấy che miệng lại.

“Một lát nữa làm quen đường đi đã, ngày đầu đi làm đừng để muộn, đồ đạc chuẩn bị sẵn thì chẳng bao giờ thừa. Với lại em thuộc kiểu lãnh đạo mới nhảy dù, quà tặng cho cấp dưới phải mang theo.”

Nghe đến đây, cái muôi trong tay Ôn Tễ hơi nhấc lên: “Đúng là người trong hệ thống có khác, mối quan hệ xử lý đâu ra đấy.”

Trương Sơ Việt lấy điện thoại ra: “Anh chọn sẵn cho em mấy nhà hàng rồi, mai tối mời mấy người dưới quyền đi ăn. Em còn nhỏ tuổi, làm việc phải chu toàn, không thì sao sai khiến được mấy tiền bối bên dưới.”

Ôn Tễ bị anh giảng cho một bài, đề tài công việc khiến cô hoàn toàn không hứng thú.

Cô có bằng cấp, có chuyên môn, nhưng văn hóa công sở lại là mảng trống không, đó cũng là lý do khiến cô e ngại công việc đến vậy.

Ăn sáng xong, Trương Sơ Việt còn cố ý gọi taxi đưa Ôn Tễ tới công ty, dọc đường nói với cô: “Giờ này đã lỡ khung cao điểm đi làm rồi, nên thời gian di chuyển sẽ gấp đôi. Lát nữa anh đưa em đi tàu điện ngầm về lại, từ sân nhỏ tới công ty em không xa, không cần đổi tuyến, chỉ ba trạm là đến.”

Ôn Tễ nghĩ thầm, sao bình thường không thấy anh nhiều lời thế này?

Cô không buồn đáp lại, Trương Sơ Việt liếc cô một cái, nếu không phải đang ngồi trên taxi thì anh còn bao nhiêu cách để bắt cô phải vâng lời.

Xuống xe rồi, Trương Sơ Việt lại còn quan sát xung quanh: “Dân văn phòng ở khu này thường ăn trong trung tâm thương mại.”

“Bọn em có căn tin.”

“Tháng đầu anh mang cơm cho em.”

Ôn Tễ mím môi, vậy là anh đang thể hiện giá trị bản thân sao!

Thôi kệ, để anh giảng bài cho thỏa thích đi, đợi anh quay lại đi làm thì cô sẽ được tự do rồi.

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì ngay sau đó tim lại hụt hẫng, từng ngụm chua xót trào lên trong lồng ngực.

Cô không dám hỏi chuyện anh điều động quay lại Bắc Thành.

“Anh đã chọn sẵn mấy nhà hàng gần đây rồi, tốt nhất là em chủ động đề xuất trước, sau đó hỏi ý kiến mọi người. Nếu không, chọn người này mà không chọn người kia, thể nào cũng bị bàn ra tán vào.”

Ôn Tễ “ồ” một tiếng, thấy anh định đi về hướng ga tàu điện, mà cô thì vẫn chưa muốn quay lại, liền đưa tay nắm lấy vạt áo anh, khẽ nói: “Em chưa mua túi.”

Trương Sơ Việt từng thấy túi xách da của Ôn Tễ, quần áo của cô toàn là đen trắng xám, nhìn cũng khá hợp với môi trường công sở, nhưng cô đã nói là chưa có thì anh dẫn cô đi mua.

“Coi như quà mừng em đi làm.”

Công ty đặt trong khu trung tâm thương mại, xung quanh chẳng thiếu những trung tâm mua sắm lớn. Ôn Tễ thực ra ngay từ lúc bước vào đã chuẩn bị tâm lý chỉ ngó chứ không mua gì cả, cô chỉ muốn đi dạo cùng Trương Sơ Việt thôi.

Trước đây, mẹ từng dẫn cô xuống Nam Thành, nơi ấy có bố và anh trai. Mẹ sẽ vào cửa hàng bận rộn, tan ca rồi bảo cô gọi cho bố tới đón.

Thật ra cô chẳng muốn bố tới đón, cô muốn được đi bộ về, vì trên đường có nhiều thứ mới lạ, nếu gặp cửa tiệm thú vị thì có thể ghé vào xem một chút, vẫn hơn là ngồi trong xe nhìn ra, chớp mắt đã về tới nhà.

Phần lớn niềm vui của cô là được đi bộ.

Ngoài ra còn có một thú vui khác là tới hiệu sách. Nhưng hiệu sách cách nhà khá xa, đi xe buýt lại phiền nên cô thường cuốc bộ trở về.

Mẹ thấy cô không gọi cho bố đến đón, liền bảo: sao con còn ngại phiền người khác thế.

Mẹ nói đúng, cô chính là sợ làm phiền người khác.

Mỗi lần thấy bố, cô lại cảm thấy ông có chút đáng sợ.

“Cái này thế nào?”

Trương Sơ Việt dừng lại trước một chiếc túi đeo chéo màu xanh lam đậm, hỏi cô.

Ôn Tễ đang thất thần, anh kéo nhẹ tay cô, cô mới hoàn hồn, theo phản xạ đáp: “Trông cũng đẹp.”

“Vậy thử nhé?”

“Trông cũng đẹp” chỉ là câu cửa miệng khi đi dạo mua sắm, đâu phải thật sự muốn thử.

Ôn Tễ nói: “Xem thêm đã.”

Trương Sơ Việt nghe ra trong giọng cô có vẻ lơ đãng, bèn nói: “Em còn trẻ, sau này đi làm đừng tùy tiện đùa bỡn, đừng biến đồng nghiệp thành bạn, ăn nói không kiêng dè.”

Lại bắt đầu nữa rồi.

Ôn Tễ ngẩng đầu lên: “Thì em vốn trông như thế, sao mà lạnh lùng cho nổi?”

Mắt sáng răng trắng, lông mày đôi mắt thanh tú, nhìn cái là khiến người ta thích ngay, lạnh lùng kiểu gì được chứ.

Trương Sơ Việt thầm nghĩ, chỉ còn cách che cái mặt này lại thôi.

“Đeo kính râm đi.”

Trong lòng Ôn Tễ chậm rãi hiện lên một dấu hỏi, cô chỉ là đang tự hào khoe nhan sắc ngọt ngào của mình thôi, đâu có ý muốn tỏ vẻ lạnh lùng thật.

Cuối cùng, Trương Sơ Việt tặng cô một chiếc kính râm kiểu phi công.

Ôn Tễ đeo kính nhìn Trương Sơ Việt: “Ha, đúng là lạnh lùng thật đấy.”

Mặt cô nhỏ, đeo lên là che mất nửa khuôn mặt.

Tối đến, Ôn Tễ lại thèm ăn bún gạo. Ban đầu định ăn ở quán gần công ty, nhưng Trương Sơ Việt tính tình độc đoán, cứ khăng khăng phải dẫn cô tới một quán nhỏ khác.

Quán cũ, quạt tường lắc lư thổi gió, Ôn Tễ cau mày cười trêu anh: “Trương Sơ Việt, rốt cuộc là anh nghèo đến mức nào vậy?”

Máy lạnh đang cố hết sức thổi khí mát, mấy chiếc nồi đồng nhỏ màu vàng đặt trên từng bếp lò gần cửa, nước sôi sùng sục nấu phần bún gạo của từng người.

“Quán này anh ăn rồi, vị khá ổn.”

Anh lau sạch bàn cho cô, đưa đũa, dáng vẻ đúng kiểu ông chồng nội trợ.

Ôn Tễ chống cằm trong lòng bàn tay, nhìn anh: “Anh ăn với ai?”

Giọng rất khẽ, như đang thăm dò.

Trương Sơ Việt nhướn mày: “Em đoán xem anh ăn với ai?”

“Cũng chưa biết chừng, nhỡ đâu là bạn nữ thân thiết thì sao?”

Trương Sơ Việt nhếch môi, ứng phó cô quá đỗi thành thạo: “Nếu anh dẫn bạn nữ tới đây ăn, thì hoặc là đồng nghiệp không có cảm tình, hoặc là người anh muốn cắt đứt liên lạc. Trừ khi là vợ mình, bởi vì chó không chê nhà nghèo.”

Mắt Ôn Tễ trợn tròn: “Ai là chó hả!”

Trương Sơ Việt nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được khẽ nhếch môi: “Thì là lấy chó theo chó thôi.”

Một câu đó thôi, Trương Sơ Việt tự nhận mình là chó, lại dỗ được Ôn Tễ quay về.

Ăn bún gạo xong, Ôn Tễ muốn đi dạo một chút, nhưng lần này Trương Sơ Việt không chiều theo cô nữa: “Mai em phải dậy sớm đi làm, mười giờ phải ngủ rồi, em tính xem chúng ta còn mấy tiếng?”

Ôn Tễ giờ đã không còn thuần khiết nữa: “Em đi làm rồi mà!”

Trương Sơ Việt khoanh tay nhìn cô: “Đi làm không có nghĩa là đánh mất cuộc sống. Nếu một công việc bắt em phải hy sinh những điều này, em sẽ ngày càng trở nên cạn kiệt. Em cần cho mình một mục tiêu để hướng tới.”

Ôn Tễ chu môi nói: “Thế mục tiêu của anh là quay về đó à?”

Trương Sơ Việt nhận ra cả ngày hôm nay cô cứ không tự nhiên, hơi một tí là đỏ mặt, bộ dạng như thể không tiêu hóa nổi chuyện buông thả tối qua.

“Đúng.”

Thẳng thắn, rõ ràng, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Cũng giống như một ngọn cỏ, phải được tưới nước mới có thể đứng thẳng lên được. Phải trao đổi hơi ấm, trao đổi hơi thở, mới có thể cảm nhận được tình yêu.”

Hai má Ôn Tễ lập tức đỏ ửng như ráng chiều: “Vậy lúc trước anh ly hôn rồi, chẳng lẽ không có mục tiêu gì à?”

Trương Sơ Việt nhìn cô chằm chằm, tay buông ra rồi ôm lấy vòng eo thon nhỏ, nói: “Không có lương tâm.”

Mục tiêu chẳng phải chính là chờ cô – vợ cũ của anh, học xong sớm rồi quay về sao, hàng tháng gửi trợ cấp, sống y như làm bố người ta.

Ôn Tễ thấy anh đi trước bèn bất chợt gọi: “Trương Sơ Việt.”

Bước chân anh khựng lại, Ôn Tễ liền đưa tay khoác lấy tay anh: “Ai cũng biết chó là loài yêu chủ nhất, vậy nếu em ‘gâu’ một tiếng, anh có cảm nhận được là em yêu anh không?”

Trương Sơ Việt hơi chịu không nổi, ánh mắt liếc xuống nhìn cô.

Bỗng anh cúi đầu, con ngươi đen láy tiến lại gần, trên nền đất ánh lên hai cái bóng, một cao một thấp, một rắn rỏi một mềm mại, anh cũng “gâu” lại một tiếng.

Hai má Ôn Tễ ửng hồng, đôi mắt long lanh sáng rực, chỉ tay vào anh: “Kìa! Trương Sơ Việt là chú cún to của Ôn Tễ!”

Cô gài bẫy anh rồi.

Nhưng anh cam lòng, hơn nữa lần nào cũng là tự anh chui vào bẫy.

Về tới phòng ngủ không bật đèn, trên chiếc đệm trắng như tuyết phủ lên cả ánh trăng còn trắng hơn, Ôn Tễ ngoan ngoãn nghe lời. Anh nói tối nay không cần cô phải cố gắng, thế nhưng cho dù không cố, thì vô thức vẫn sẽ cố, chân cũng sẽ cọ vào nhau.

Cô nói: “Sau này có thể đến đón em không? Dù em ở đâu, anh cũng đến đón em?”

Đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng nước: “Có thấy phiền không?”

Trương Sơ Việt thích dáng vẻ cô cúi đầu, như một đóa sen tinh khiết, khiến người ta muốn mở ra xem nh** h**. Bàn tay anh áp xuống tấm chăn trắng: “Coi anh là xe riêng, ngày ngày cho em cưỡi?”

Ôn Tễ vừa nghe xong liền bật khóc: “Em biết ngay mà, thế nào cũng phải tính toán, phải trả giá! Vậy thì em còn cần chồng làm gì để có người đưa đón, em tự mua xe còn hơn…”

Trương Sơ Việt bị tiếng khóc của cô làm tim gan rung lên, vừa đẩy vào vừa nghiến răng dỗ: “Anh đã bao giờ không đón em chưa? Còn nói mấy câu này, như thể anh chỉ vì em đòi hỏi mới làm vậy.”

Anh lại thở dài, lồng ngực rung lên theo tiếng nước của cô, trở mình nằm xuống, tay ôm lấy eo thon mềm mại ấy: “Khóc cái gì? Em muốn cưỡi thì cưỡi, không thế thì lấy chồng làm gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Phát pháo khai màn cho ngày đi làm đầu tiên nhé.

Bình Luận (0)
Comment