Chương 104: “Chiêu trò thao túng tình cảm không phải dùng kiểu này.”
*
Từ sau khi về nước và gặp lại Trương Sơ Việt, Ôn Tễ không còn khó ngủ nữa, chỉ là mỗi sáng thức dậy hơi vất vả đôi chút.
Bảy giờ sáng, Trương Sơ Việt đã chuẩn bị xong bữa sáng trong bếp, lúc Ôn Tễ ăn thì anh vẫn còn đang đảo chảo bên trong, cô nói: “Anh mau ăn đi, không là em đi làm muộn mất.”
Câu này nghe chẳng hợp lý lắm, nhưng anh phải đưa cô đi làm.
Vừa nói xong, liền thấy Trương Sơ Việt đưa hộp cơm tới: “Bữa trưa.”
Ôn Tễ còn ngậm vụn bánh mì trong miệng, khẽ sững lại: “Em mang theo luôn à?”
Cô còn tưởng trưa anh sẽ mang đến cho mình cơ.
Trương Sơ Việt vào phòng thay bộ quần áo, bận rộn một lúc rồi ra, chiếc sandwich trong tay Ôn Tễ vẫn chưa ăn được một nửa.
“Đã mang đủ đồ chưa, còn quà đâu?”
Ôn Tễ giơ túi quà to trong tay lên, dựa vào cửa ngáp một cái.
Vừa hé miệng, Trương Sơ Việt đã cúi đầu hôn lên môi cô, cô hoảng đến tỉnh táo hơn phân nửa, nghe thấy anh nói: “Thoa thỏi son dài thon màu em hay dùng ấy.”
Cô tò mò nhìn anh một cái: “Không ngờ anh còn biết chọn son cơ đấy.”
Trương Sơ Việt l**m môi: “Mùi đó không tệ.”
Ôn Tễ: “……”
Giờ cao điểm đi làm, Trương Sơ Việt vẫn gọi xe đưa cô đi, vì hai tay Ôn Tễ xách đồ, dễ chiếm chỗ trên tàu điện ngầm.
Tới tòa nhà tập đoàn, Trương Sơ Việt mở cửa xe cho cô: “Có chuyện gì thì gọi anh.”
Ôn Tễ xách túi trong tay, vai đeo chiếc túi nhỏ, gật đầu: “Anh cũng vậy nhé.”
Trương Sơ Việt chỉnh lại quai túi xách cho cô, cười nói: “Anh có chuyện gì mà cần em ra mặt chứ. Chuyên tâm làm việc đi, đừng nghịch điện thoại, cũng đừng vừa đến đã hỏi mật khẩu Wi Fi.”
Ôn Tễ liếc anh một cái đầy u oán, rồi nghiêng đầu đắc ý: “Em chưa từng hỏi ai cả, toàn tự mình hack được thôi.”
Hôm nay Trương Sơ Việt mặc quần công sở phối với áo thun đen, đứng giữa quảng trường trước tòa nhà lớn, dưới ánh mặt trời, trông rạng rỡ đến chói mắt: “Cuối cùng dặn em một câu, phải khiêm tốn.”
Ôn Tễ nheo mắt dưới ánh nắng: “Anh nói vậy nghe già dặn quá, chẳng có chút sức hút gì cả, đáng lẽ phải động viên em giống như mấy người yêu khác ấy.”
Trương Sơ Việt bật cười trong lồng ngực, hai tay chống hông trông như một huấn luyện viên: “Chiêu trò thao túng tình cảm không phải dùng kiểu này đâu.”
Nói đến đây, anh cúi người, hạ giọng nói bên tai cô: “Nếu em dịu dàng hơn một chút, biết nghe lời hơn một chút, tối nay anh chắc chắn sẽ đến đón đúng giờ.”
Ôn Tễ thật sự rất muốn ra tay, nếu không phải đang giữa chốn đông người.
Băng qua quảng trường, đài phun nước dưới ánh nắng tung bọt nước lấp lánh, từng vệt sáng li ti rực rỡ chiếu lên người Ôn Tễ.
Bộ phận nhân sự ở tầng chín, Ôn Tễ vừa đến liền được mời vào phòng làm việc.
“Đây là món quà nhỏ em chuẩn bị, mong sau này được chị giúp đỡ nhiều ạ.”
Chiếc hộp giấy hình vuông đặt lên bàn, bên ngoài buộc ruy băng, là hộp bánh mà Ôn Tễ tiện tay chọn mua hôm qua khi đi sắm kính râm ở trung tâm thương mại.
Được cái bao bì đẹp mắt.
“Ôi, cảm ơn em nhé, hôm nay đúng là ngày đẹp trời, vừa nãy còn có người mang kẹo cưới tới nữa cơ.”
Nói đến đây, giọng quản lý Thẩm bỗng ngưng lại, cầm hộp quà Ôn Tễ đưa lên: “Cái này cũng thế?”
Trước đó Ôn Tễ bị cảm, vốn định lùi ngày đến nhận việc, lý do là vừa mới về nước đăng ký kết hôn. Giờ nghe quản lý Thẩm hỏi vậy, hai người tự nhiên hiểu ngầm với nhau, cô mỉm cười: “Vâng ạ.”
“Không nghỉ phép cưới à?”
Nghĩ đến giọng điệu Trương Sơ Việt dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, Ôn Tễ hít một hơi sâu, mỉm cười: “Công việc là quan trọng nhất ạ.”
Gót giày cao năm phân gõ đều trên nền đá cẩm thạch sáng bóng, phát ra âm thanh “cộp cộp cộp” đầy nhịp điệu.
Quản lý Thẩm đưa cô đi làm quen với mọi người, Ôn Tễ phụ trách phòng tin học, bộ phận kỹ thuật ít khi phải xã giao, sau khi chào hỏi xong, cô bảo cấp dưới nửa tiếng nữa vào phòng họp nhỏ họp.
Tay có quà, lòng không lo, ai lại nỡ nặng lời với người mang mặt cười và quà lễ bao giờ.
Ôn Tễ ngồi ở vị trí chính, lần lượt tìm hiểu tình hình các dự án trong bộ phận.
“Bên em đang gặp một số vấn đề khá hóc búa, phía đề xuất yêu cầu tăng tốc liên tục, nhưng việc cải tiến thuật toán đâu phải nói miệng là làm được.”
“Có một module giao cho nhóm dữ liệu, mà bên đó trưởng nhóm là người Đức, lúc trao đổi dùng toàn từ ngữ chuyên ngành rối rắm, đã thế còn khó thương lượng.”
“Còn dự án này, trước đây sếp lớn bảo bọn em theo dõi, ban đầu mọi thứ đã lên khung rồi, nhưng sau đó lại bị gác lại, giờ cũng không rõ có tiếp tục không.”
“……”
Mọi người cùng ngồi lại, công bằng công khai, chẳng ai giấu giếm điều gì, nếu có lười biếng, tự nhiên sẽ bị đồng nghiệp soi ra.
“Đưa đề xuất cho tôi xem, những vấn đề kỹ thuật có thể cùng nhau thảo luận. Trưởng nhóm dữ liệu bên kia, cho tôi thông tin liên lạc, lát nữa tôi thử liên hệ. Còn về dự án bị đình lại, câu hỏi này hay đấy, tôi cần toàn bộ tài liệu liên quan đến các dự án trong ba năm gần đây của bộ phận: đã hoàn thành, đã tạm dừng và đang triển khai.”
Tay Ôn Tễ lật giấy “soạt soạt”, từng xấp tài liệu được mang vào văn phòng của cô, đến khi người đồng nghiệp cuối cùng rời khỏi, cô mới sực nhớ một việc, nói: “Tối nay muốn mời mọi người đi ăn, có mấy nhà hàng em sẽ gửi vào nhóm, mọi người xem chỗ nào hợp khẩu vị thì chọn nhé.”
Trên WeChat công ty lập tức hiện ra vài đường link, Ôn Tễ nhìn đồng hồ — mười hai giờ trưa.
Tốt rồi, tối mà ăn bò bít tết thì trưa mấy người này đừng ăn nhiều.
Ôn Tễ cảm thấy mình cũng tính toán chu đáo phết.
Cô hâm nóng hộp cơm Trương Sơ Việt chuẩn bị trong lò vi sóng, mở ra xem — hộp cơm chia làm bốn ngăn: một ngăn cơm, một ngăn rau, một ngăn thịt bò, một ngăn trứng hấp.
“Tít ~”
WeChat công ty có tin nhắn mới —
[Sếp ơi, bọn em quyết định ăn bò bít tết nhé, chỗ này có rượu, không khí cũng dễ trò chuyện.]
Ôn Tễ cắm đũa vào miếng thịt bò, bật cười khẽ, chụp hộp cơm gửi cho Trương Sơ Việt, rồi gửi thêm ảnh chụp màn hình đoạn chat.
Viết kèm lời nhắn: [Anh tính cũng chu đáo thật đấy.]
Sáng nay cô vừa ăn sandwich bò, Trương Sơ Việt cũng chẳng sợ cô ngán!
Chẳng mấy chốc, điện thoại vang lên báo tin nhắn, ông chồng nhà cô nhắn: [Làm trâu làm ngựa là bước đầu tiên để hiểu bản chất của công việc.]
Ôn Tễ vừa nhìn bốn chữ đó, liền bị sặc một hạt cơm.
Tối qua anh cũng nói y hệt như vậy —
“Nhưng không sao, về nhà chồng cưỡi em.”
–
Nắng chiều chiếu rọi lên tấm kính sát đất, mặt bàn tròn gỗ óc chó loang một vệt sáng, hơi nóng trong chiếc cốc sứ vẫn còn lượn lờ bốc lên.
“A Tễ vào làm ở doanh nghiệp xuyên quốc gia, bên trong lại có vốn nước ngoài,”
Trần Chước Ngôn vừa nói vừa gõ lên mặt bàn: “Sao cậu không nhắc nhở cô ấy chút nào?”
Trương Sơ Việt ngả người vào ghế sofa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên tròng mắt anh, ánh lên một sắc đen tựa obsidian trong suốt, dáng vẻ ung dung: “Em ấy muốn đi đâu thì đi, sao không phải là tôi theo điều chuyển công việc của em ấy?”
Trần Chước Ngôn đưa tay day huyệt thái dương: “Cậu đi con đường quan chức! Thế làm sao mà giống được! Cậu còn định điều ra Bắc Thành, tình hình công việc của vợ cậu chính là chỗ dễ bị kẹt đấy.”
Trái lại Trương Sơ Việt lại thảnh thơi, khoanh tay trước ngực, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn anh ta: “Vợ tôi làm trong lĩnh vực công nghệ cao và tiên tiến của doanh nghiệp nước ngoài, vài năm nữa dù không thăng chức cũng có thể mang kỹ thuật chuyển sang làm ở doanh nghiệp tư nhân hoặc quốc doanh, em ấy học lấy tri thức cho nước nhà, mà đến chỗ anh thì lại thành định hướng sai lầm, ha.”
“Cậu đừng đùa với tôi, chuyện nghiêm túc đấy!”
Trương Sơ Việt vẫn nói năng nhẹ nhàng: “Được rồi, vậy tôi điều công tác, về Bắc Thành là được chứ gì.”
Trần Chước Ngôn phát hoảng với anh, đưa tay ngăn lại: “Cậu nghĩ hay quá, nói điều là điều, nói về là về chắc? Phải tính toán cẩn thận.”
Trương Sơ Việt thấy anh ta cứ kéo dài lê thê, liền đứng dậy: “Tôi nói trước vậy nhé, tôi còn phải đi lấy xe, đi mua đồ, bận lắm.”
“Ê khoan đã, khoan đã!”
Trần Chước Ngôn nhíu mày sâu hơn, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn anh: “Cậu nói vợ cậu làm ở công ty nước ngoài thuộc lĩnh vực công nghệ cao, vậy có phải là… cài c*m v** đội ngũ địch không? Vấn đề là, ai mới là người dùng mỹ nhân kế với ai?”
Trương Sơ Việt lườm anh ta một cái: “Tôi làm việc của tôi, em ấy làm việc của em ấy, chuyện này không cần bàn nữa, tôi sẽ xin điều công tác.”
Trần Chước Ngôn thấy anh đứng dậy, vội giữ lại, hạ giọng dò hỏi: “Thế… cậu xem thử giúp tôi cái thiết bị kỹ thuật nội bộ mà bên họ mới phát triển dạo gần đây…”
“Biến.”
Bánh xe lăn lên mặt đường, bụi tung mù.
Ban đêm, đèn đuốc Bắc Thành rực rỡ, nhà hàng Âu nằm trong khu vườn ngoài trời thuộc khu dân cư cao cấp, cả con phố đều là các quán ăn giải trí sang trọng.
Ban ngày Ôn Tễ bận rộn trong văn phòng, buổi tối lại có giao lưu xã giao, tuy chỉ là một quản lý nhỏ, nhưng dưới quyền cô cũng có sáu người. Hôm nay cô đã xem qua lý lịch của cấp dưới, toàn là thạc sĩ xuất thân từ các trường danh tiếng.
“Chung Duẫn tối nay phải về trông con, lần sau chờ anh ấy rảnh rồi ta tụ tập tiếp.”
Ôn Tễ nâng ly cụng với mọi người, một cấp dưới cười nói: “Anh ấy đúng là một ông bố tốt.”
Ôn Tễ nhấp một ngụm sâm panh, mỉm cười hỏi: “Trong bộ phận mình còn ai đã làm bố mẹ chưa?”
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía một chị tóc búi ngồi trong bàn, chị là chuyên viên kiểm thử của phòng, ngoài ba mươi tuổi, mọi người gọi là chị Duyệt.
Ôn Tễ khá có thiện cảm với chị, vì chữ “Duyệt” của chị đồng âm với chữ “Việt” trong tên Trương Sơ Việt.
Lúc này vẻ mặt chị có chút căng thẳng: “Quản lý, con tôi đã được nửa tuổi rồi, ở nhà có người trông, tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến công việc đâu, cô cứ yên tâm.”
Ôn Tễ đặt ly rượu xuống, đầu ngón tay nhẹ xoay vòng miệng ly, khẽ mỉm cười dịu dàng với chị Duyệt:
“Sau này nếu là chuyện ngoài công việc mà không tiện tham gia thì cứ nói một tiếng, không thể chỉ để một mình anh ấy làm ông bố tốt, phụ nữ cũng là những người mẹ tốt mà.”
Vừa dứt lời, trên gương mặt chị Duyệt thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, ngay sau đó liền thở phào, chị nâng ly cụng với Ôn Tễ.
Tiệc tàn, Ôn Tễ ra cửa chào tạm biệt từng người một, mặt đỏ bừng vì rượu, nhưng vẫn phải giữ nụ cười kiểu người làm xã hội.
Đến khi người cuối cùng rời đi, Ôn Tễ mới đưa tay lên sờ mặt, mệt mỏi dựa người vào cột gỗ trước cửa, đờ đẫn.
“Bíp—”
Một chiếc SUV to màu sẫm đỗ ngay trước mặt.
Cửa ghế lái mở ra, Ôn Tễ nhìn thấy trước tiên là một đôi chân thật dài, thật dài.
Bóng dáng ấy trong màn đêm như thể trồi lên từ mặt nước, dần dần rõ nét.
“Trương Sơ Việt… em không trụ nổi nữa… em chịu không nổi nữa rồi…”
Anh bế cô đặt vào ghế phụ, giọng trầm nhẹ dỗ dành, mà môi lại không nhịn được khẽ nhếch lên cười:
“Về nhà rồi hãy rên.”
Cô vừa mếu vừa than vãn, vừa đảo mắt quan sát chiếc xe: “Ơ? Xe này á?”
“Chiều nay mới chở tới.”
“Hả? Ngất xỉu? Trương Sơ Việt? Anh ngất à?”
Ôn Tễ hai tay ôm lấy mặt anh, cản trở việc anh cài dây an toàn cho cô, lộn xộn mà lo lắng: “Em bảo anh rồi, đừng có ngày nào cũng thế nữa, giờ thì sao, bị kiệt sức rồi chứ gì, còn ngất nữa, tinh lực bị em rút cạn rồi thì anh tính sao hả… Trương Sơ Việt…”
Giọng Ôn Tễ nghèn nghẹn như bị nước chặn lại, nũng nịu đến dính dính.
Dây an toàn siết qua ngực cô, ép lên chiếc sơ mi trắng một nếp hằn, Trương Sơ Việt vừa tức vừa buồn cười, đưa tay véo má cô, chạm vào chỉ thấy mềm mịn như ngọc, liền đổi sang xoa nhẹ, thấp giọng nói: “Yên nào, về anh nấu canh giải rượu cho.”
Thấy cô không chịu buông tay, anh liền nắm tay cô đưa lên tự ôm mặt mình.
Ôn Tễ cúi đầu cười với anh: “Em là hoa, không phải rau.”
Chết thật.
Trương Sơ Việt đóng cửa ghế phụ lại, một chân dài bước lên xe.
Quay sang, thấy Ôn Tễ đang nghiêng người ôm lấy lưng ghế, quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Ngoan ngoãn, biết chiếc xe này là của mình rồi.
Về đến nhà, Ôn Tễ hai tay khoác lên vai Trương Sơ Việt, bắt anh bế ngang người lên, thì thầm: “Em có dịu dàng hơn không? Thế nên anh mới đến đón em hả?”
Trương Sơ Việt hít sâu một hơi qua cánh mũi, đặt cô xuống ghế sô-pha: “Uống hết ly này đến ly khác, sâm panh mở ba chai, bia gọi hai két.”
“Ngon mà!”
Nghe xong, Ôn Tễ lập tức đá bay chiếc giày cao gót mà anh đang tháo cho cô được nửa bên: “Em còn mang về cho anh nữa!”
Trương Sơ Việt đưa tay xoa huyệt thái dương, cô ngoài cái túi xách ra thì mang theo được chai rượu nào chứ: “Ngồi im, anh pha sữa mật ong cho em.”
Vừa mới đứng lên, vai đã bị cô đè lại, cả người mềm nhũn như bún, suýt chút nữa trượt khỏi ghế vì cố ôm anh, anh theo phản xạ vòng tay đỡ lấy, giây tiếp theo, môi đã bị một luồng hương ngọt ngào từ rượu cuốn tới.
Ôn Tễ thực sự mang rượu về cho anh.
Ngọt như ngọc, khiến anh không nhịn được mà l**m môi.
Trương Sơ Việt ngồi xếp bằng dưới sàn, ôm cô ngồi nghiêng trong lòng, hôn đến mức cô thở hổn hển muốn khóc mới chịu buông ra.
Hơi thở anh rối loạn, giọng cũng khàn đặc: “Không phải giỏi lắm sao? Đáy chai còn tí xíu mà em còn lắc thêm hai cái cho chảy nốt ra.”
“Không phải anh bảo không được lãng phí à!”
Trương Sơ Việt cúi đầu cởi nút áo sơ mi đầu tiên cho cô, cổ áo bị kéo đến đỏ cả da, anh cố nhịn cơn bực: “Anh nói cái gì em cũng nghe, mà lại nghe lung tung. Anh bảo em đi ăn với đồng nghiệp, em thì uống rượu. Anh nói xe mới về, em lại bảo anh ngất xỉu.”
“Đừng giận mà! Thế em ngất được chưa!”
Đến lúc này lại biết làm nũng, Trương Sơ Việt lúc ở nhà hàng còn thấy cô xã giao đâu ra đấy, đúng là lo thừa.
Ngực anh phập phồng như đang nén lửa: “Hừ, cô Trương mà ngất? Anh thấy cho em cả xe champange chắc cũng uống hết.”
Ôn Tễ uể oải đưa tay ra, để anh cởi bộ đồ công sở cứng nhắc, rồi cuộn tròn lại trong lòng anh như con mèo nhỏ, đầu ngón tay chọc vào đường gân nổi rõ trên cánh tay rắn chắc của anh: “Có ngất đấy, tối nay anh dữ dằn thế, em kiểu gì cũng bị anh làm ngất mất thôi…”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Ba ngọn lửa của tân quan lên chức, đây là ngọn đầu tiên nhé ~