Chương 105: Từ tai hôn xuống cổ.
*
Từ tai hôn xuống tận cổ.
Anh nói, phải nghe lời anh.
Ngón tay anh lướt qua vết hôn đỏ bừng còn in trên da, “cốc” một tiếng, cửa văn phòng bị gõ vang. Ôn Tễ vội dựng cổ áo sơ mi lên, che lại.
“Quản lý, phòng họp đã chuẩn bị xong, mười phút nữa mọi người sẽ có mặt đầy đủ.”
Chị Duyệt đứng ở cửa báo cáo công việc với cô, thần sắc nghiêm túc: “Lát nữa tôi đến tổ dữ liệu tìm Anderson, trước kia là cô phụ trách trao đổi với cậu ta, giờ tôi đi cùng cô nhé.”
Nói xong, chị sắp xếp lại tài liệu, cùng cô đi về phía phòng họp.
Một tổ cộng thêm Ôn Tễ tổng cộng bảy người, phía trên cô còn có cấp trên, hôm nay cũng đích thân đến ngồi họp, nói vài câu mở đầu hoa mỹ rồi nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
Cấp trên tên Watson, hơn bốn mươi tuổi, là một người đàn ông người Anh sắc sảo, làm việc khắt khe, đề cao hiệu suất, ngay cả cách ăn mặc cũng tỉ mỉ cầu kỳ, áo sơ mi được ủi thẳng tắp, phong thái đúng kiểu Anh quốc.
Ôn Tễ lại không quá để tâm đến loại áp lực đến từ vẻ bề ngoài ấy, trong căn phòng họp nghiêm trang thế này, ai mà biết được dưới lớp sơ mi thẳng thớm của người khác, liệu có đang che giấu những vết hôn đầy d*c t*nh hay không?
“Ôn Tễ, dự án này bao giờ cô đưa tôi báo cáo kiểm tra?”
Watson vừa mở miệng đã là câu hỏi trực diện, mọi người lập tức cúi đầu, không ai dám nhìn ai, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng lật giấy sột soạt.
“Ba ngày.”
Một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được tiếng, câu nói này khiến cấp dưới đồng loạt ngẩng đầu kinh ngạc.
Chỉ có Watson là mỉm cười hài lòng: “Cuối cùng cũng tìm được một quản lý có thể đưa ra câu trả lời chính xác trong thời gian ngắn.”
Cuộc họp vừa kết thúc, cấp dưới lập tức bàn tán rôm rả. Ôn Tễ gọi chị Duyệt cùng đến tổ dữ liệu, lại thấy chị cau mày: “Quản lý, ba ngày là quá gấp, nếu đến lúc đó không nộp kịp, phía trên lại phát điên cho xem.”
Ôn Tễ chỉ gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai chị: “Yên tâm, sẽ không phải tăng ca đâu.”
Chị Duyệt định nói lại thôi: “Quản lý, tôi không lo chuyện tăng ca, tăng ca tôi chịu được.”
Ôn Tễ khẽ cười, hai người cùng đi về phía tổ dữ liệu tầng sáu. Còn chưa vào đến văn phòng, đã nghe thấy tiếng nói chuyện bằng tiếng nước ngoài khó hiểu vang lên trong khu làm việc mở.
Nghe giọng điệu là biết không dễ đối phó.
Trên bảng trắng chi chít các công thức thuật toán và thuật ngữ chuyên ngành tiếng Anh, xen lẫn cả tiếng Đức. Ôn Tễ chờ gã người Đức kia giao xong công việc mới lên tiếng.
Một lần chờ là mười phút. Giày cao gót dưới chân khiến hai chân cô mỏi nhừ, cô khẽ nhón mũi giày, nhớ lại đêm qua, có một dây thần kinh mảnh như tơ kéo dài từ cổ chân lan thẳng lên tận trong lòng, bị anh lấp đầy đến suýt nữa bất tỉnh, r*n r* đến mức sa đọa, trong mắt Trương Sơ Việt đã chẳng còn chút tôn nghiêm nào.
Hiện giờ bắt cô phải chờ mười phút thì đã là gì. Anh nói, cho dù có phải l*n đ*nh mười tiếng đến ngất xỉu thì cũng phải làm, vì đi làm và lên giường có một điểm chung: một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu.
“Quản lý Ôn, module bên cô bàn giao có vấn đề. Phần này phải chạy bằng thuật toán tối ưu nhất vừa được cập nhật, đừng nói là các người còn chưa nâng cấp đấy nhé?”
Anderson vẫn còn mang theo cơn bực khi nãy mắng cấp dưới, giọng đầy chất vấn. Ôn Tễ nhớ lời Trương Sơ Việt từng nói: không được phản kháng, dù người khác có đối xử với em thế nào cũng phải tiếp nhận.
Phải rồi, tối qua cô đã luyện cả đêm một tiếng “ừm” nhu thuận.
“Thuật toán này tôi nắm rõ. Trong hòm thư của anh, tôi đã gửi một bản demo, anh có thể chạy thử xem. Đây là phiên bản tối ưu nhất. Phía anh Watson yêu cầu trong vòng ba ngày phải có báo cáo dữ liệu, tôi nghĩ anh cũng không muốn việc bị chậm lại vì nhóm mình, đúng không?”
Ôn Tễ không nổi nóng với anh ta, trừ Trương Sơ Việt ra thì chẳng ai đáng để cô nổi giận mà tổn hại thân thể.
Vừa dứt lời, cả chị Duyệt và Anderson đều trợn mắt nhìn cô.
Ba ngày không phải là thời hạn dành cho cô, mà là dành cho Anderson.
“Quản lý, cô không sợ đắc tội với lão người Đức đó à?”
Hai người đang trên đường trở về bộ phận tin học, Ôn Tễ khẽ đáp: “Nếu anh ta hoàn thành phần việc của mình, mà tôi ba ngày không làm xong, với cái tính nóng nảy như vậy, chắc chắn anh ta sẽ cùng Watson chỉ trích tôi. Như thế chẳng khác nào tôi tự đưa nhược điểm cho anh ta nắm. Nhưng cũng vì thế mà anh ta sẽ lập tức cho ra kết quả, còn ngồi chờ xem tôi bị vả mặt.”
Chị Duyệt kinh ngạc, há miệng sửng sốt: “Không ngờ luôn đấy, quản lý mà cũng biết chơi chiêu này.”
“Các chị cũng biết cả thôi, chẳng qua thấy tôi còn trẻ nên mới bất ngờ như vậy.”
Một chiếc mũ to được đội lại, chị Duyệt lập tức hơi ngượng ngùng.
Cánh cửa kính được đẩy ra, tiếng xì xầm trong khu làm việc mở lập tức im bặt. Ôn Tễ đảo mắt nhìn qua một vòng, cấp dưới rối rít quay về chỗ, rõ ràng là đang bàn tán chuyện cô đưa ra quyết định trong phòng họp khi nãy.
Chờ Ôn Tễ về đến văn phòng, chị Duyệt mới về lại chỗ ngồi.
“Cái bà quản lý mới này đúng là ngây thơ, muốn lập công cũng đừng lôi tụi mình ra làm vật tế chứ.”
“Trẻ người non dạ, ba ngày á? Anderson bên đó đã kéo dài ba tuần rồi còn gì!”
“Chị ta mà không nói ba ngày thì quản lý trước đã chẳng bị điều đi rồi.”
“Chị Duyệt, ông Anderson kia nói gì rồi, có cho kết quả không đấy?”
Chị Duyệt bình thản giơ tay làm dấu “OK”.
Lúc này, Chung Duẫn gãi đầu: “Hôm nay thật sự không tăng ca được, tôi phải về trông con đó!”
Vừa nói xong, mọi người đồng loạt ngó đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là hết giờ.
Chị Duyệt bình thản nói: “Yên tâm đi, hôm nay người phải tăng ca không phải chúng ta.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía chị. Chị Duyệt đan mười đầu ngón tay lại, chống cằm rồi nói tiếp: “Tổ dữ liệu bắt nạt chúng ta bao nhiêu lâu nay, ca này đương nhiên phải để họ làm rồi.”
Nói xong, chị hất cằm về phía văn phòng quản lý cách đó không xa, sau đó từ tốn giơ ngón tay cái lên.
“Rừ rừ rừ rừ~”
Điện thoại đặt trên bàn của Ôn Tễ rung lên, hiển thị người gọi: [Trần Chước Ngôn].
Gọi tới lúc sắp hết giờ làm, Ôn Tễ cảm thấy mấy vị lãnh đạo làm trong cơ quan thể chế thật chẳng có khái niệm tan làm là gì cả.
“Có chuyện gì thế, anh Ngôn?”
Cô cố gắng để giọng nói trong điện thoại nghe mềm mại và vui vẻ hơn.
“Cũng không có gì, có chút việc muốn hỏi em. Bao giờ thì em rảnh?”
Ngón tay Ôn Tễ gõ nhẹ lên mặt bàn, vô thức liên tưởng đến Trương Sơ Việt. Cô nghĩ cần phải hỏi anh trước đã. Nhưng sao không phải Trương Sơ Việt trực tiếp nói với cô?
“Có thể hỏi trước là việc gì không ạ?”
Nghe vậy, Trần Chước Ngôn bật cười: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là một số tình hình liên quan đến việc điều chuyển của Sơ Việt về Bắc Thành, bọn anh cần tìm hiểu trước một chút. Em không biết đâu, giới mình mà điều tra lý lịch thì ngay cả họ hàng xa em không biết tên cũng có thể bị lôi ra đấy.”
Tim Ôn Tễ lập tức thót lại, vậy mà còn gọi là không có gì?
“Tối nay em mời anh ăn cơm, có cần gọi thêm cả Sơ Việt không?”
“Có cậu ta em dám nói thật không?”
Ôn Tễ: “……”
Cô cũng đâu có gì phải giấu cả.
Tối đó, Ôn Tễ hẹn Trương Sơ Việt đến nhà hàng đón mình lúc chín giờ.
Trần Chước Ngôn ngồi đối diện cô, không khí thoải mái vì không còn là môi trường công việc chính thức.
Ôn Tễ gọi cho anh một tách trà Long Tỉnh, còn mình thì mua mang về một ly trà sữa. Trần Chước Ngôn liếc nhìn rồi nói: “Tối rồi còn uống, không sợ mất ngủ à?”
Trong lòng cô thầm nghĩ, làm sao mà mất ngủ được, tối qua cô còn ngất đi kia mà.
“Làm việc mệt quá, uống trà sữa cho vui vẻ tinh thần ấy mà.”
Trần Chước Ngôn bật cười lắc đầu: “Đúng là còn trẻ.”
Ôn Tễ hút một ngụm trà sữa, hương nhài thanh mát khiến tinh thần cô sảng khoái. Món ăn được mang lên, cô nói: “Anh ăn trước đi, đừng khách sáo, bữa này em mời.”
“Ô, đừng có ý đồ mua chuộc tôi đấy nhé.”
Ôn Tễ mỉm cười: “Trước đây Sơ Việt được anh quan tâm giúp đỡ rất nhiều, em biết ơn nên mời một bữa cơm, mong anh đừng chê.”
Trần Chước Ngôn liếc nhìn không gian ăn uống nơi đây, không khỏi cảm thán: “Trước kia tôi lặn lội từ xa đến tìm Sơ Việt, cậu ta dẫn tôi đi ăn quán vỉa hè, tức muốn chết! Cậu ta còn nói phải tiết kiệm tiền nuôi vợ cũ, bảo tôi thích thì ăn, không thích thì thôi, anh nói xem cậu ta…”
Nhắc đến chuyện đó, Trần Chước Ngôn nghiến răng nghiến lợi: “Tính tình càng ngày càng khó chịu, kiểu làm việc cứ như thể không phải tôi nghỉ là cậu ta không làm nữa thì cũng sẽ nổ tung cả cơ quan vậy.”
Ôn Tễ cúi đầu hút trà sữa, nhưng không thể nở nổi một nụ cười.
Trần Chước Ngôn lải nhải nói: “May mà em giỏi giang, số tiền cậu ta bỏ ra coi như không phí. Nhưng vấn đề hiện tại có chút phức tạp, doanh nghiệp em đang làm việc thuộc dạng nhạy cảm, thật ra bọn anh cũng có nhiều đơn vị trả lương rất cao, với năng lực của em thì đi đâu chẳng được. Không phải nói chỗ này không tốt, mà là… nó nhạy cảm. Em từng ly hôn với Sơ Việt rồi, chắc cũng hiểu những vòng vo trong chuyện này.”
Ống hút bị cô nhẹ nhàng cắn lấy, Ôn Tễ bình thản đáp: “Nếu không ký hợp đồng với công ty nước ngoài, thì phía đại sứ quán rất khó duyệt visa.”
Con ngươi Trần Chước Ngôn hơi mở lớn.
Một bụng lời chuẩn bị sẵn lập tức bị nuốt sạch.
Thời nay tiến sĩ không thiếu, nhưng một tiến sĩ khối kỹ thuật – khoa học tự nhiên, lại còn nắm bắt được tri thức tân tiến nhất của ngành, thì thật sự hiếm như sao buổi sớm.
Giá trị cô có thể tạo ra không thể dùng tiền mà định lượng.
“Xin lỗi nhé, A Tễ, tình hình này bọn anh sẽ báo cáo trung thực.”
Ôn Tễ khẽ nhếch môi cười: “Không sao đâu. Hôm nay em đến đây thật ra cũng có chuyện muốn hỏi anh… về hoàn cảnh gia đình em…”
Nói đến đây, cô hơi cắn môi: “Trước đây anh trai em từng vay vốn cá nhân để khởi nghiệp, nhưng sau xảy ra chuyện. Chị dâu em lúc ấy cũng bị liên lụy, mất cả công việc. Chuyện này có ảnh hưởng gì đến anh ấy không ạ?”
Trần Chước Ngôn lúc đầu còn đang căng người, nghe xong thì lập tức thả lỏng, đáp ngay: “Bọn anh tra rồi. Nhà em đã đền tiền, không để lại án tích. Còn chị dâu em thì không phải vì anh trai em mà mất việc đâu, là do chị ấy dùng công quỹ để cho vay tư nhân, sau khi đứt vốn không bù lại được, nên mới bị điều tra.”
Đôi mắt Ôn Tễ lập tức mở to kinh ngạc.
Trần Chước Ngôn lúc này lại mang vẻ người đi trước răn dạy đầy triết lý: “Cho nên đấy, trên đời này làm gì có lắm con đường tắt mà đi. Dù có là nhân duyên trời định thì cũng phải chịu cực chứ. Ồ, câu này là lời bài hát con gái tôi hay hát dạo này đấy.”
Cô vẫn còn đang ngây người thì bên cạnh bỗng có một bóng người cao lớn ngồi xuống.
Trần Chước Ngôn còn đang nhai dở miếng salad, nhìn thấy người mới đến liền “ưm ưm” vài tiếng coi như chào hỏi.
Chiếc cốc trước mặt Ôn Tễ lập tức bị người kia cầm lên, cúi đầu uống cạn.
Không chút khách khí, anh bưng luôn đĩa bò bít tết trước mặt cô sang mình, rồi bắt đầu ăn. Trần Chước Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Đúng là lên hương rồi đấy, một bữa ở đây đủ cho cậu ăn vài chục bữa ở quán vỉa hè đấy.”
“Tôi có phải vì đồ ăn của em ấy đâu.”
Trương Sơ Việt cắt xong bò bít tết, lại chia một phần vào đĩa Ôn Tễ, sau đó gọi phục vụ tới để gọi thêm món.
Trần Chước Ngôn buông ra bốn chữ: “Chồng nhờ vợ quý.”
Cuối cùng bữa ăn là Ôn Tễ trả tiền, cô nói với Trần Chước Ngôn: “Anh ấy đưa hết thẻ lương cho em rồi.”
Xem như giữ chút thể diện cho đàn ông.
Trần Chước Ngôn cười khẩy: “Đàn ông bọn anh ai chẳng thế. Anh cũng từng đưa cho bà xã, cho vài nghìn, lúc cần tiêu thì xin lại, cuối cùng thì vẫn tiêu từ ví bà xaz ra mười nghìn kìa.”
Ôn Tễ từ từ há miệng, không nói nên lời.
Trương Sơ Việt nhíu mày, nói với Trần Chước Ngôn: “Mau về lên xe đi.”
Cô quay đầu nhìn hết anh này đến anh kia, mãi tới khi ngồi vào trong xe mới phản ứng lại——
“Trương Sơ Việt! Anh mang thẻ ngân hàng về đi!”
Anh cúi người, cài dây an toàn cho cô: “Đừng có mơ.”
“Anh mới là người nằm mơ ấy! Đàn ông các anh đúng là tinh ranh! Giao thẻ lương cho vợ rồi thì có thể thoải mái làm ông chủ rảnh rang, nào là gạo dầu mắm muối, trà nước tiêu pha, ăn chơi tiêu xài, đều từ em mà ra hết!”
“Ở công ty em tính toán tỉ mỉ, đấu trí đấu dũng với người ta, chỉ để rồi phát hiện người lợi dụng em nhiều nhất lại là anh – ông chồng yêu quý của em đấy!”
Cô ngồi trên xe lải nhải không ngừng, kể lể đủ thứ chuyện kỳ quặc trong công ty, nhân tiện còn bêu xấu cả vị sếp “con công” lẫn lão Đức khó tính, miệng cứ thao thao bất tuyệt.
“Lãnh đạo Con Công và tên người Đức kia tên gì thế?”
“Anders…”
Ôn Tễ vừa hé môi định nói: “Hôm nay em chưa uống rượu đâu, đừng hòng moi được lời nào từ em.”
Cô biết anh làm trong ngành bảo mật, ban nãy Trần Chước Ngôn vừa nhắc khéo cô rồi, rất nhạy cảm.
Trương Sơ Việt đỗ xe, mở cửa bước xuống.
“Thế hôm nay uống gì?”
“Trà sữa.”
“Hương vị gì?”
“Trà nhài Mao Tiêm.”
“Thế à?”
Anh nghiêng người sát lại, môi chạm ngay môi cô.
Tối om không thấy gì, Ôn Tễ hoảng đến run rẩy: “Anh làm gì thế…”
Người đàn ông vừa buông môi cô ra, đầu lưỡi cô đã chan đầy hương hoa nhài.
Anh nắm tay cô dắt vào nhà: “Anh đã nhắc em đừng uống rồi mà, sợ đêm lại buồn ngủ đúng không?”
“Ai sợ buồn ngủ chứ! Khi nào anh nhắc em…”
Ôn Tễ vừa dứt lời, chợt phản ứng lại, trợn tròn mắt: “Anh nghe lén!”
Trương Sơ Việt vặn khóa mở cửa: “Đầu óc tiến sĩ đúng là thông minh thật.”
Lửa giận của Ôn Tễ bốc lên tận đỉnh đầu, cô giày cao gót giậm thình thịch bước vào nhà, kéo ngăn kéo tìm thẻ lương của anh.
Đợi anh vừa vào phòng, cô liền ném thẻ cho anh: “Em mặc kệ anh, sau này anh ăn chơi tiêu xài gì thì tự lo lấy nhé… ưm…”
Bất ngờ môi bị anh giữ chặt, tay anh vòng ra sau đầu cô, cúi xuống hôn, thẻ bị ném lên tủ đầu giường, đầu lưỡi cô bị anh hôn đến mức như nở rộ hương hoa nhài—
“Còn trả thẻ cho anh không?”
Ôn Tễ chu môi đỏ mọng sưng vù đáp: “Trả!”
Nói xong, cô quay người định lấy lại thẻ, ngay giây sau đã bị anh kéo tay đè ngã xuống giường, hai khuy áo sơ mi trước ngực bung ra, bộ đồ công sở chỉn chu bị anh vò đến nhăn nhúm, đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông ánh lên tia sáng mờ mịt: “Được, em nói đấy nhé.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Đốt trận thứ hai rồi đấy!