Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 106

Chương 106: Ông chồng toàn thời gian.

*

Căn phòng rối bời.

Ôn Tễ nói cho, là anh lập tức chủ động đòi lấy.

Ôn Tễ nói không cho, thì anh nhét thẻ ngân hàng vào tay cô.

Tóm lại là đổi hết kiểu này đến kiểu khác để vầy vò cô, đến khi có được phản ứng mình muốn mới thôi.

Ngay cả ga trải giường màu trắng cũng bị kéo rơi xuống đất.

Ngày hôm sau Ôn Tễ phải đi làm, Trương Sơ Việt bảo để anh giặt.

Nửa đêm điều hoà thổi gió, căn phòng tối đen tĩnh lặng, cốc trà sữa Ôn Tễ uống lúc trước bắt đầu phát tác, bị những suy nghĩ trong mộng quấy nhiễu mà bừng tỉnh, trằn trọc mở mắt.

Cánh tay đang ôm cô siết lại, dưới thân vẫn còn cảm giác trống rỗng sau khi vật lớn kia rút đi.

Cô thở rất khẽ, quay lưng lại với người đằng sau.

Mất ngủ kéo dài chừng nửa tiếng, người tỉnh rồi thì chẳng thể nằm yên, không biết cô đã trở mình bao nhiêu lần, Trương Sơ Việt để lồng ngực trượt dọc lưng cô, dùng khuỷu tay chống người lên, lật cô lại.

“Lúc nãy anh hơi động tí là em đã kêu không được, giờ lại nằm không yên à?”

Giống như trẻ con vậy, ý chí của giây trước với giây sau chẳng bao giờ giống nhau.

Ôn Tễ tựa đầu lên gối nhìn anh, đêm khuya dễ khiến người ta u sầu, đôi mắt cô khi nhìn anh long lanh rung động: “Em đang nghĩ đến công việc của anh… có bị em làm ảnh hưởng không? Trương Sơ Việt, phải làm sao bây giờ?”

Lại là một mớ bòng bong chẳng biết gỡ từ đâu.

Trương Sơ Việt nhìn gương mặt cô, nửa đêm không ngủ, cứ nghĩ đến anh. Rõ ràng anh đang nằm ngay bên cạnh, vậy mà cô vẫn trằn trọc như thế. Anh đưa hai tay nâng mặt cô lên, ngón tay vô thức m*n tr*n làn da mềm mịn của cô, mới bao lâu mà cô đã bắt đầu lo nghĩ, hồi trước lần đầu kết hôn, cô ngủ một giấc trời long đất lở cũng không tỉnh, gọi dậy ăn cơm còn bị cô mắng cho.

“Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, đời người đâu phải ao tù nước đọng, nó sẽ trôi, sẽ tự nhiên gặp đá, gặp khúc quanh.”

Giọng anh trầm thấp, trong đêm khẽ dỗ dành cô. Ôn Tễ không kìm được mà vòng tay ôm lấy cổ anh.

Tư thế ôm này đối với cô mà nói rất thân mật, khác hẳn với ôm eo, ôm cổ phải đưa tay lên, như mở lòng ra, không chút ngăn cách mà dính chặt vào nhau.

Ga trải giường mới thay còn vương mùi nắng, Ôn Tễ dụi má lên cằm anh: “Vậy anh từng nghĩ đến một cuộc sống yên ổn không đổi thay, hay là những tháng ngày luôn phải gặp đá, gặp khúc quanh?”

Anh cúi xuống nhìn cô: “Anh chỉ muốn sống những tháng ngày cùng em.”

Ôn Tễ “ối trời ơi” một tiếng, hơi chịu không nổi: “Em hỏi là, anh có bằng lòng quay về Bắc Thành không?”

“Anh đã nộp đơn xin điều chuyển rồi, sẽ không ảnh hưởng tới công việc của em đâu, yên tâm.”

Ôn Tễ cúi gằm đầu: “Anh có trách em không? Nếu không phải vì em, anh đã không như thế này, tốt nghiệp xong là có thể ở lại Bắc Thành rồi, kết quả là vừa ly hôn vừa điều chuyển, giờ lại phải vất vả quay về.”

Trương Sơ Việt nâng mặt cô lên, vợ chồng trong đêm sâu sau những giây phút mãnh liệt vẫn kề cận bên nhau, giọng anh trầm xuống: “Em có trách anh không? Vì công việc của anh mà phải kết hôn với một người mới gặp ba lần, ra nước ngoài cũng phải cầm tờ giấy ly hôn mà vừa đi vừa khóc? Khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt, lại cứ nơm nớp lo sợ?”

Con ngươi Ôn Tễ trong bóng đêm hơi trợn lên.

Anh nói: “Nếu phải tính toán như vậy, thì giờ anh còn có thể ôm em – một ngọc thể dịu dàng thế này mà ngủ được sao? Con người muốn có được điều gì thì ắt phải đánh đổi nhiều hơn, mà cái giá phải trả, chính là minh chứng cho việc thứ mà mình mong muốn quý giá tới nhường nào.”

Ôn Tễ bị lời anh nói làm cho nước mắt rưng rưng: “Có phải sẽ bị điều tới chỗ rất tệ không anh?”

“Em biết phản ứng đầu tiên của một người sau khi mơ thấy giấc mộng đẹp là gì không?”

“Cấu tay mình?”

Anh cười: “Đúng rồi, là để cảm nhận được cơn đau.”

“Á… anh véo em làm gì ở chỗ này đấy!”

Cô rụt một cánh tay lại chắn trước ngực.

“Chỉ có nỗi đau mới khiến người ta cảm nhận được hiện tại. Dù có là vị trí tệ cũng chẳng sao, miễn là khiến anh cảm thấy việc em trở về bên anh là có thật, là thứ anh đánh đổi mà có được, là đôi chân đang đặt trên mây kia rốt cuộc cũng chạm đất.”

Giọng anh vang vọng trong lồng ngực cô, từng đợt từng đợt rung lên. Ôn Tễ ngẩng đầu hôn lên môi anh, nửa đêm như giữa mộng và tỉnh, mà anh lại lần nữa đè xuống.

Tựa như một giấc mộng nối dài, dịu dàng, miên man, khiến người ta chẳng thể dứt ra.

Ôn Tễ vừa mới đứng vững ở công ty thì kỳ nghỉ của Trương Sơ Việt cũng bắt đầu đếm ngược.

Cô cố gắng không tăng ca mỗi ngày, cũng không để cấp dưới phải làm thêm giờ, gọi là vì muốn quan tâm đến gia đình họ.

“Anh biết trong bộ phận em có một nhân viên nam tên là Chung Duẫn không, dáng người cao gầy, mặt mũi sáng sủa sạch sẽ, lại còn rất hài hước, quan trọng là anh ấy cực kỳ yêu gia đình. Từ lúc em vào công ty, ngày nào cũng thấy anh ấy tan làm đúng giờ để về nhà trông con.”

Ôn Tễ ngồi trước bàn ăn vừa ăn vừa kể: “Tất nhiên rồi, mấy chuyện này nếu rơi vào mấy bà mẹ thì ai cũng cho là chuyện đương nhiên, nhưng mà đàn ông làm được thì hiếm, nên ai cũng khen anh ấy là người chồng tốt.”

“Cho nên em hay khen mấy chị em trong phòng, để họ cảm nhận được sự quan tâm của người sếp nhỏ này, rồi hết lòng vì em luôn.”

Cô vừa gắp đồ ăn vừa kể chuyện công việc cho Trương Sơ Việt, người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái: “Nói vậy có phải cũng nên khen em một câu không?”

Ôn Tễ nuốt ngụm canh: “Em đâu còn hai mươi nữa, hồi xưa bị đàn ông dỗ dành, ngày nào cũng bị phần thưởng của anh dụ dỗ mà chạy đôn chạy đáo làm việc.”

Trương Sơ Việt múc canh cho cô, đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Phần thưởng là phải trúng đúng thứ người ta cần, nếu không thì em cũng đâu chịu vì anh mà làm.”

Nghe đến câu cuối, con ngươi Ôn Tễ lập tức trợn lớn, đưa mắt liếc quanh: “Đây là nhà hàng đấy, anh nói linh tinh gì thế!”

Giữa trưa Trương Sơ Việt đem cơm đến cho cô, Ôn Tễ không dám đưa anh vào căng-tin, sợ bị chú ý, nên dẫn anh đến nhà hàng gần đó, anh gọi món, cô ăn cơm anh nấu.

Chẳng bằng buổi sáng tự mang cơm theo còn hơn.

Nhưng nghĩ đến việc kỳ nghỉ của anh sắp hết, sắp phải quay về, Ôn Tễ lại chẳng nỡ lãng phí thời gian được ở bên nhau.

“Em lo người ngoài nghe thấy chúng ta nói gì, chứ không lo anh nghe thấy em nói gì. Anh ta trông con hay trông vợ thì kệ anh ta, nhưng có mang cơm cho vợ như anh mang cho em không?”

Ôn Tễ giơ tay che trán, không dám nhìn khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của Trương Sơ Việt.

“Ăn cơm thì cũng phải nói chuyện chứ, chẳng lẽ im thin thít à? Anh cũng có thể kể chuyện đơn vị mình cho em nghe mà.”

“Bí mật.”

Ôn Tễ: “…”

Cô dùng đũa chọc vào bát cơm: “Chỉ có anh thẩm vấn em, cái gì em cũng phải khai ra, còn anh thì giấu kín như bưng.”

Trương Sơ Việt gắp đầy một bát thức ăn cho cô: “Chiều đến đón em.”

Nghĩ đến việc anh đã đem cơm đến buổi trưa, buổi tối lại đến đón cô, Ôn Tễ cũng biết điều nói: “Hay là trưa em ăn căn tin cũng được, tối về nhà ăn.”

“Đến lúc anh về rồi thì em muốn ăn cũng chẳng ai nấu cho đâu.”

Ôn Tễ nghe thấy chữ “về” thì tâm trạng liền tụt xuống: “Vậy để em đến chỗ anh, anh nấu cho em ăn.”

Lần này đến lượt ánh mắt Trương Sơ Việt tối lại, khẽ ho một tiếng: “Ăn đi, chuyện đó về nhà rồi nói.”

Làm việc đúng là cẩn thận thật.

Ôn Tễ ăn xong còn phải giành trả tiền bữa trưa cho Trương Sơ Việt, vì thẻ lương của anh đã bị anh ép cô nhận lại bằng một cách cực kỳ cưỡng ép.

Vốn dĩ hôm nay công việc sẽ hoàn tất trước năm giờ rưỡi, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hoá, sát giờ tan làm lại có một tài liệu khẩn cấp được gửi đến, cả bộ phận phải xử lý xong mới có thể chuyển tiếp.

“Việc này do Chung Duẫn phụ trách.”

Ôn Tễ bước vào khu làm việc, nghe thấy cấp dưới nói vậy, đành phải để anh ta làm xong rồi mới cho về, chứ chẳng phải cô cố ý bắt người ta tăng ca.

“Chỉ là một gói tài liệu thôi, cần cập nhật lại thời gian rồi tải lên, không thì người ta lại tưởng bộ phận IT của mình không biết cập nhật văn bản.”

Ôn Tễ vẫn còn nhớ lần trước cái ông người Đức kia chê trách họ thế nào, hơn nữa đây cũng chỉ là công việc thường ngày, Chung Duẫn chưa làm xong thì đương nhiên phải bổ sung cho đủ.

Sau khi dặn dò xong và quay lại văn phòng, điện thoại trên bàn cô bỗng reo lên.

Ôn Tễ nhận ra dạo gần đây, Trương Sơ Việt đúng là một “ông chồng toàn thời gian”.

Cô vừa lấy túi, bước vào thang máy xuống lầu, mới trễ có hai mươi phút thôi mà cô đã căng thẳng cả người. Trên đời có người để bạn trai chờ cả tiếng cũng không sao, nhưng chuyện đó tuyệt đối không xảy ra với Ôn Tễ.

“Xin chào, tôi là vợ của nhân viên bộ phận IT công ty các cô, tên chồng tôi là Chung Duẫn, tôi đến tìm anh ấy, làm phiền cho tôi vào.”

Vừa bước ra khỏi cổng an ninh, Ôn Tễ liền nghe thấy cái tên quen thuộc vang lên từ sảnh lớn.

Cô thấy một người phụ nữ trẻ búi tóc cao, ôm một đứa bé, đang nói chuyện với lễ tân, vẻ mặt khá sốt ruột.

“Chào chị, chị đến tìm Chung Duẫn ạ?”

Ôn Tễ bước tới, thấy chị ta còn đang bế con, vừa định bảo chị ta ngồi ghế chờ thì đối phương đã nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng: “Cô là đồng nghiệp của Chung Duẫn sao?”

“Vâng, anh ấy còn chút việc chưa xong, lát nữa sẽ xuống. Chị ngồi đây chờ chút nhé.”

Ôn Tễ chỉ định giúp lễ tân giải vây, không ngờ lại khiến người phụ nữ kia lập tức sa sầm mặt mày, ôm chặt đứa bé, ngực phập phồng tức giận: “Đã là đồng nghiệp nữ thì tôi phải nhắc cô, Chung Duẫn là người có vợ rồi, mong cô giữ khoảng cách, đừng tưởng tôi không biết sau lưng anh ta làm những chuyện gì!”

Lời buộc tội bất ngờ khiến Ôn Tễ đứng hình, cô mỉm cười ngơ ngác: “Chị Chung à, chuyện riêng của cấp dưới tôi không can thiệp, nhưng nếu có hiểu lầm thì nên giải thích rõ ràng.”

“Hiểu lầm? Tôi là vợ anh ta, không có bằng chứng thì tôi nói bậy làm gì? Sao tôi không nói anh ta cặp kè với Trương Tam Lý Tứ chứ? Biết rõ người ta có vợ mà vẫn qua lại, mấy cô trong công ty mấy người đúng là chẳng biết xấu hổ!”

Ôn Tễ bất ngờ bị chỉ trích vô cớ, khiến những người vừa tan làm đều ngoái lại nhìn. Cô vội nói: “Chị Chung, chị bình tĩnh một chút, tôi sẽ gọi Chung Duẫn xuống ngay…”

Cô chưa kịp xoay người thì bỗng một bàn tay to đặt lên vai cô, phía trên truyền đến giọng nói trầm ấm: “Chị nói có bằng chứng, vậy người mà chồng chị qua lại không rõ ràng là ai?”

Giọng Trương Sơ Việt vừa vang lên, tim Ôn Tễ như được trấn an lại, nhưng ngay sau đó lại nhảy dựng lên.

“Chính là đồng nghiệp nữ trong công ty! Ngày nào cũng lén lút ra ngoài ăn trưa! Ai mà buổi trưa không ăn ở căn tin thì chính là kẻ thứ ba!”

Lúc này, người tan làm đi qua cổng ngày càng đông. Chị Duyệt trong bộ phận cũng bước lại, mấy đồng nghiệp đều nhìn về phía Ôn Tễ. Mỗi lần mọi người rủ nhau đi ăn ở căn tin, chỉ có cô và Chung Duẫn ra ngoài ăn.

Không khí bỗng chốc xôn xao, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Ôn Tễ và người đàn ông cao lớn bên cạnh cô.

“Tôi ngày nào cũng đến ăn trưa cùng cô Ôn, chính cô ấy từng nói chồng chị là người cha tốt trong công ty, tan làm đúng giờ về nhà, nên cô ấy cũng không nỡ bắt cấp dưới tăng ca. Giờ xem ra đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, đàn ông càng biết ‘tô vẽ’ càng chưa chắc đã là trái ngọt.”

Câu nói của Trương Sơ Việt rơi vào tai Ôn Tễ khiến cô vừa muốn giải thích vừa nghẹn họng. Còn chưa kịp mở miệng, anh đã nói tiếp: “Nếu không biết tên cô gái kia cũng không sao, tôi có thể tra được. Dù sao cũng là cấp dưới của cô Ôn, tôi phải giúp cô ấy kiểm tra nhân phẩm.”

Ôn Tễ cảm nhận được lửa giận trong lời nói của anh, tim cô căng thẳng hẳn lên. Đúng lúc đó, trong đám đông có một bóng người chen vào:

“Vợ ơi!”

“Chung Duẫn! Không ôm con đến thì anh không chịu về nhà đúng không? Tưởng tôi không dám làm ầm lên công ty à? Còn cái cô Hứa Anh Anh kia đâu!”

Cả sảnh ồ lên một trận.

“Tách!”

Lửa bật ra từ chiếc bật lửa.

Trên con đường nhỏ bên bồn cây dưới tòa nhà, gió đêm lùa qua từng đợt lạnh buốt.

Ôn Tễ níu lấy tay áo Trương Sơ Việt: “Em đã nhận thức sâu sắc vấn đề nhìn người của mình rồi, anh đừng giận nữa mà.”

Anh cười lạnh một tiếng: “Anh giận cái gì?”

Ôn Tễ cúi đầu: “Anh hút đến điếu thứ ba rồi đó.”

Mỗi khi Trương Sơ Việt tức giận, ngực anh sẽ phập phồng mạnh, động tác châm thuốc cũng sẽ lặp đi lặp lại như thể để che giấu sự run rẩy vì tức giận.

“Nếu vợ anh ta không biết kẻ thứ ba là ai, em tính sao?”

Ôn Tễ chớp mắt: “Trong họa có phúc, công ty đuổi việc em luôn~”

Trương Sơ Việt lập tức nổi giận, nắm lấy cánh tay cô: “Em muốn để anh chết oan hả?”

“Em bị oan chứ anh oan gì?”

Ôn Tễ chống nạnh: “Hơn nữa em trong sạch rõ ràng, chẳng có gì phải sợ!”

“Anh sợ.”

Giọng anh trầm xuống. Ôn Tễ khựng người lại, gió lùa qua hành lang, anh nói: “Nếu em ngoại tình, em biết sẽ có hậu quả gì không?”

Câu nói của anh khiến trái tim Ôn Tễ run rẩy, dây thanh căng lên vì kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó cô bừng tỉnh, tức giận đến giậm chân, giật phắt điếu thuốc đang hút dở trên tay anh—

“Anh mà dám ngoại tình, sẽ như điếu thuốc này!”

Vừa dứt lời, cô bẻ gãy điếu thuốc ngay trước mặt anh.

Trương Sơ Việt nhìn chằm chằm cô không nói. Ôn Tễ gằn giọng đe dọa: “Cẩn thận… em cắt đứt ‘mạng sống’ của anh đó!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Điếu thứ ba rồi!

Bình Luận (0)
Comment