Chương 108: “Tút tút tút~”
*
Ôn Tễ vừa mới nhậm chức đã bị giao cho nhiệm vụ thế này, không liên quan gì đến công việc, lại càng không phải vấn đề kỹ thuật, mà là xử lý chuyện tình công sở với cấp dưới ngoại tình.
Cô hỏi Trương Sơ Việt nên làm thế nào, lúc đó anh rõ ràng vừa “chiến đấu” xong, vậy mà chẳng hiểu sao lại bị khơi dậy ý chí hiên ngang của mình lần nữa.
Hồi bé Ôn Tễ không hiểu, rốt cuộc thế giới người lớn mệt mỏi đến mức nào, thời gian quý giá ra sao. Giờ thì cô hiểu rồi, một ngày hai mươi tư tiếng, còn chẳng đủ cho anh yêu cô.
Sáng sớm họp giao ban, ai nấy ngoài mặt vẫn giữ tình đồng nghiệp, vẫn thảo luận công việc như thường. Chỉ đến gần cuối cuộc họp, Ôn Tễ bất ngờ gọi tên Chung Duẫn.
“Gần đây có khá nhiều lời đồn liên quan đến anh, anh là nhân viên của phòng chúng ta, năng lực làm việc không chê vào đâu được. Nhưng gặp phải chuyện này mà ảnh hưởng tâm trạng thì công việc cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.”
Lời mở đầu của Ôn Tễ vẫn được xem là uyển chuyển. Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại cô và Chung Duẫn, phòng tuyến tâm lý của đối phương tự nhiên hạ xuống, nhưng là đàn ông, sao có thể kể khổ trước mặt sếp nữ, anh ta chỉ đáp: “Giữa chừng có chút hiểu lầm.”
Cô dùng đầu bút chạm nhẹ mặt bàn, trên mặt mỉm cười — hiểu lầm hay không thì chỉ người trong cuộc mới rõ.
“Chuyện liên quan đến tác phong thì không có bằng chứng xác thực, luật lao động sẽ bảo vệ anh. Nhưng cũng không thể để mọi người cứ tiếp tục bàn tán mãi thế này. Tôi đưa ra hai con đường: Một là gửi email nội bộ đến tất cả đồng nghiệp, làm rõ tin đồn. Đứng ra giải thích còn hơn để người ta nghi ngờ. Khi anh quang minh chính đại, tự nhiên sẽ không ai thì thầm bàn tán sau lưng.”
Người đàn ông gầy gò đột ngột ngẩng đầu nhìn cô, vì đang gấp nên hơi nghiêng người về phía trước: “Vậy còn con đường thứ hai?”
“Bên thứ ba đứng ra làm rõ, báo cảnh sát xử lý. Nếu có đóng dấu xác nhận chính thức thì sẽ chứng minh những lời đồn đó là vô căn cứ. Thậm chí còn có thể truy ra được ai là kẻ khiến vợ anh hiểu lầm ngay từ đầu.”
Nói đến đây, đầu bút của Ôn Tễ nhẹ nhàng chấm xuống tờ giấy trắng, giọng điềm tĩnh: “Cái này gọi là tội phỉ báng đấy.”
Phòng họp im lặng mấy nhịp. Ôn Tễ nhấp một ngụm cà phê, liền nghe Chung Duẫn nói: “Tôi sẽ gửi thư làm rõ, tin đồn ngưng nơi người sáng suốt, cũng không cần làm lớn chuyện.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng liếc nhìn Ôn Tễ. Cô vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm như cũ: “Vậy thì xử lý đi, vất vả rồi.”
Đợi anh ta đi khỏi, nụ cười trên mặt Ôn Tễ lập tức biến mất, “cạch” một tiếng đặt cốc cà phê xuống bàn.
Quả nhiên là có ngoại tình thật.
Đồ đàn ông tồi.
Tối qua cô hỏi Trương Sơ Việt có gợi ý gì không, hai phương án này của anh thật đúng là cô dùng cả thân mình để đổi lấy.
Cô cứ gọi mãi “chồng ơi” thì anh biết ngay cô có ý đồ. Nhưng anh là người ngoài cứng trong mềm, chẳng qua là muốn cô chủ động làm việc thôi. Anh nằm đó nhìn cô, nhếch môi hỏi: “Muốn biết anh có thực sự ngoại tình không?”
Câu hỏi ấy thành công khơi dậy sự tò mò của cô. Cô là sếp, chuyện này có hay không nhất định phải biết, thì mới biết dùng người đúng chỗ.
Cô gật đầu, Trương Sơ Việt liền nói: “Chuyện gì cũng cần chứng cứ. Ví dụ như bây giờ, anh không thấy em đang nỗ lực, nếu không thì sao uống nhiều nước dừa thế mà chẳng lắc tí nào?”
Hai tay Ôn Tễ vốn đang che trước ngực, nghe anh nói vậy thì bị bắt buộc phải mở ra.
Lắc chết anh đi cho rồi!
Ôn Tễ xoa thắt lưng, trong lòng chửi anh ta là đồ b**n th** chết tiệt!
Không đúng, tối qua cô cũng đã chửi thẳng vào mặt anh rồi.
Anh mặt dày như tường thành, làm như không có gì, nói bằng giọng lưu manh lười nhác: “Vì công việc này, bà xã đúng là nhẫn nhục chịu đựng với anh ghê.”
Ôn Tễ nằm rạp xuống bàn họp, như bị rút sạch sức lực, rên lên một tiếng ~ rồi thở dài.
Về đến văn phòng, cửa vừa mở ra đã ngửi thấy một làn hương hoa nhẹ nhàng.
Hoa bách hợp được cắm trong chiếc lọ miệng nhỏ đặt trên bàn làm việc, có người dọn vệ sinh ghé qua, còn dùng bình xịt phun thêm ít nước lên hoa, trông càng tươi rói rực rỡ.
Ôn Tễ chống trán bằng tay, thầm nghĩ đây là thứ mà sáng nay Trương Sơ Việt nhất quyết bắt cô mang lên để trên bàn làm việc, nói công việc của cô xui xẻo quá, cần chút phong thủy để xoay vận.
Cô ôm bó hoa đi lên, đúng là thơm suốt cả quãng đường. Nếu không phải đêm qua anh cũng cầm vòi xịt xịt vào chỗ đó của cô như thể tưới hoa, thì giờ cô đã có thể thản nhiên mà ngắm hoa rồi.
“Ủa, sếp ơi, hoa này là chồng cô tặng đúng không?”
Chị Duệ đưa tài liệu bước vào, thấy Ôn Tễ đang ôm hoa tránh khỏi bàn làm việc thì trêu chọc một câu.
Ờ, thực ra… không sai.
“Ừm.”
Một tiếng “Ừm” của Ôn Tễ khiến chị Duệ chớp mắt khen: “Chồng cô tốt với cô quá đi mất! Hôn nhân ấy mà, giống như một chiếc xe, hai người ngồi trên xe phải cùng một hướng, sống chết lợi ích gắn bó với nhau, lại phải thường xuyên bảo trì các bộ phận. Ấy da, tự dưng lại nói xa quá, đây là báo cáo của chị Quất bảo tôi mang cho cô.”
Chị Duệ cũng không hẳn là nói lan man, chẳng qua vì chuyện của Chung Duẫn khiến chị có chút cảm khái.
Lúc Ôn Tễ lật tài liệu xem, trong đầu vẫn vang vọng lời chị Duệ nói: “Bảo trì? Bảo trì thế nào cơ chứ?”
–
“Xoẹt ~”
Một tờ lịch bị xé đi.
Trương Sơ Việt tính toán ngày tháng, ước chừng sau khi chăm sóc Ôn Tễ qua mấy ngày đèn đỏ một cách chu toàn xong, thì sẽ phải chuẩn bị quay về Hải Thành.
Đơn xin điều chuyển đã nộp lên, Trần Chước Ngôn bảo anh đừng hy vọng nhiều, việc thay đổi hệ thống chính xác không phải muốn là làm được, bảo anh chuẩn bị tâm lý cho chuyện phải đợi nửa năm, một năm.
Thực ra trong thời gian đó cũng có kỳ nghỉ, chỉ là một chuyến bay thôi, nhưng giờ còn phải tính đến việc mua nhà. Với số tiền trong tay hiện tại, chỉ có thể tính đường dài mà đi.
“Tút~”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, là lời nhắc đặc biệt từ Ôn Tễ: [Tối nay em có việc, anh ăn một mình nhé.]
Anh đang đứng trong sân lúc chạng vạng, mấy đóa anh túc lay nhẹ nơi góc tường, duyên dáng mà xinh đẹp. Anh nghĩ, hay là đi mua thêm chút hoa bách hợp về nữa.
Lái xe đến chợ hoa, giá ở đây rẻ hơn tiệm hoa rất nhiều, lại còn kèm đất, mua một lô có thể trồng luôn.
“Anh đẹp trai mua nhiều vậy, chắc nhà có chuyện vui phải không? Nếu là cưới hỏi thì bọn em có thể làm cả tường hoa cho anh! Giấy đỏ chúc trăm năm hạnh phúc cũng có luôn nhé.”
Cậu chủ tiệm hoa trẻ tuổi rất biết buôn bán, chỉ qua một tràng chào hàng mà khiến Trương Sơ Việt nhất thời sững người.
Trên đường về, xe đi ngang qua nhà hàng Tây cao cấp hôm qua anh tới đón Ôn Tễ. Buổi tối, trước cửa nhà hàng đậu đầy xe cưới, trên từng chùm hoa bách hợp tươi cài nổi bật dòng chữ đỏ “trăm năm hạnh phúc.”
Tối qua cô hỏi anh: hoa bách hợp giống cái gì?
Anh đáp: Giống tiền.
Không biết cô gái ấy là đang nghĩ đến đám cưới xa hoa lộng lẫy của người khác, hay là đang cười anh khờ khạo.
Xe rẽ vào trục đường chính, buổi trưa vừa mưa một trận, đài phát thanh đang phát dự báo thời tiết thứ Sáu.
Trương Sơ Việt mở định vị nơi Ôn Tễ nói sẽ cần đón cô lúc chín giờ tối.
Là một bãi đỗ xe.
Quả thật chẳng cần anh phải tìm chỗ đậu, ngay cả chuyện tiêu dùng khấu trừ phí gửi xe cô cũng nghĩ giúp rồi.
Anh lấy điện thoại nhắn cho cô một tin: [Em đang làm gì thế?]
Người mới nhậm chức, việc bận rộn là chuyện dễ hiểu. Trương Sơ Việt đoán chắc cô lại đang đi ăn tụ họp. Nhưng ngay giây sau đó, ảnh gửi đến là một hộp cơm rang mang về.
My: [Cơm chiên Dương Châu.]
Anh cau mày lại, gọi thẳng cho cô, nhưng chưa kịp đổ chuông mấy tiếng thì bị dập máy.
My: [Không tiện nghe máy.]
Không tiện nghe nhưng cũng chẳng phải đang tụ họp, Trương Sơ Việt không biết cô đang làm gì.
[Anh đến rồi, đi ăn trước đây. Em xong thì gọi anh.]
Cô trả lời mà cũng không nói rõ đang làm gì. Nhưng Trương Sơ Việt có tính chuyên nghiệp, không truy hỏi.
Chỉ nhẹ nhàng hỏi cơm chiên Dương Châu đó cô đặt ở đâu.
Anh cũng đến ăn một phần y hệt. Không đúng, là hai phần.
Ăn xong, lại móc điện thoại ra xem cô có nhắn gì không. Nhưng thấy mấy tin nhắn chưa đọc, đỏ rực. Người gửi là mẹ anh — bà Tạ Lan.
[Ôn Tễ về nước rồi à?]
[Lại còn ở Bắc Thành?]
[Bây giờ con bé sống sao rồi?]
[Hai đứa có liên lạc lại không?]
[Xem ảnh thấy còn xinh hơn.]
[Thỏ con thở dài.jpg]
Phản ứng đầu tiên của Trương Sơ Việt khi thấy mấy tin nhắn đó là gọi điện cho Tạ Lan.
“Alo, mẹ à, sao mẹ biết A Tễ về nước rồi?”
“Á?”
Đầu dây bên kia, Tạ Lan kinh ngạc: “Con chưa xem vòng bạn bè của nó à? Ấy chết, chẳng lẽ nó chặn con rồi?”
Lời vừa thốt ra miệng, bà mới sực nhớ ra nên để ý đến cảm xúc của con trai, nhưng đã muộn.
Trương Sơ Việt hạ điện thoại xuống, vuốt màn hình mở vòng bạn bè, kéo xuống xem, quả nhiên thấy trạng thái của Ôn Tễ:
[Đủ ba mươi like tặng kem, cảm ơn Jony, tay nghề rất tốt.]
Ảnh kèm theo là một tấm selfie, cô gái cầm cây kem trong tay, mày mắt cong cong hướng vào ống kính. Trương Sơ Việt lướt tay xuống, tự mình thả một like.
Rồi anh hỏi mẹ: “Mẹ đã like cho em ấy chưa?”
Tạ Lan khựng lại, ừ khẽ một tiếng: “Quên mất, mà like thì nó sẽ biết là mẹ nhìn thấy mất còn gì? Bao lâu rồi không có tin tức gì của nó, cũng chẳng biết giờ nó sống ra sao… Ấy… Con nói xem con bé này…”
“Dì có ở nhà không ạ? Mượn điện thoại dì like giúp con, con nhớ A Tễ có kết bạn với dì trên WeChat.”
“Chờ mẹ chút, mẹ xuống gọi dì.”
Trong điện thoại vang lên tiếng dép “lẹp xẹp” của Tạ Lan đang xuống lầu. Trong lúc đó, Trương Sơ Việt mở khung chat với Ôn Tễ, gửi một câu:[Like đủ rồi thì qua đây.]
Đầu bên kia, Tạ Lan như vừa nhận ra điều gì đó không ổn, hỏi con trai: “Con sao thế? Sao để tâm đến chuyện của nó vậy? Ly hôn rồi cơ mà, trước đây mẹ bảo con đi xem mắt con cũng không chịu, toàn là mấy cô gái tốt ở Bắc Thành cả đấy. Nếu con chịu nghe lời mẹ, thì giờ cũng đâu đến nỗi bị điều ra vùng biên cương.”
Tạ Lan vẫn đang lải nhải, Trương Sơ Việt nhíu mày định mở miệng, thì đã nghe bà quay sang dì giúp việc: “Đúng rồi, bài đăng này nè, like giúp con bé một cái.”
Dưới ánh đèn đỏ, đồng hồ đếm ngược đang nhảy số, Trương Sơ Việt cầm điện thoại đứng dưới đèn đường.
“Mấy năm nay nó học xong tiến sĩ rồi, vừa về nước, đang làm ở một công ty nước ngoài công nghệ cao tại Bắc Thành, giữ chức quản lý đấy.”
Giọng nói vừa dứt, đèn đỏ chuyển xanh, tiếng “tút tút tút” nhắc người khiếm thị qua đường vang lên, trong mắt Trương Sơ Việt phản chiếu dáng người mảnh mai, yêu kiều.
Tai anh vẫn vang tiếng mẹ do dự dò hỏi: “Điều kiện thế này… cũng khó tìm lắm. Du học về, lại là tiến sĩ, con nói xem, liệu nó đã có người yêu chưa?”
Chiếc sandal có quai nhẹ nhàng vượt qua vạch kẻ đường, gió đêm thổi tung những lọn tóc nâu ánh hạt dẻ của cô. Tóc đen dài duỗi thẳng năm nào giờ đã uốn thành sóng to, theo bước chân cô mà nhún nhảy tung bay.
Dưới ánh đèn đường, cô mặc áo phông trắng, đã thay đồ rồi, váy công sở đổi thành quần short bò siêu ngắn, để lộ đôi chân trắng trẻo thẳng tắp mềm mịn.
Bước lên bậc cuối cùng của vỉa hè, khuôn mặt cô lướt qua ánh đèn, nhảy vào đồng tử anh. Một cánh tay dài vươn ra, ôm trọn cô vào lòng.
Anh nói: “Em ấy kết hôn rồi.”
Ôn Tễ khẽ khựng lại, theo phản xạ hỏi: “Ai cơ?”
Nói rồi, ánh mắt cô liếc thấy bên tai kia của Trương Sơ Việt vẫn đang áp điện thoại, vội đưa tay lên bịt miệng.
Anh cúi người ôm lấy cô, bên tai vang lên tiếng gào to của Tạ Lan: “Bên cạnh con có giọng phụ nữ nào đấy? Trương Sơ Việt, con có bạn gái rồi à? Ấy dà dà con… con nhìn lại vợ cũ của con xem, là tiến sĩ du học về! Rồi lại nhìn con đi, nghèo rớt mồng tơi!”
Giọng của Tạ Lan to đến mức cả Ôn Tễ cũng nghe thấy, mắt cô mở to tròn.
Ánh mắt người đàn ông rơi lên gương mặt cô, Ôn Tễ vội vàng đưa hai tay bịt kín tai.
Anh nói: “Đợi bọn con bàn bạc xong sẽ nói với mẹ sau, giờ đang bận.”
Dư âm kinh ngạc của Tạ Lan vẫn còn vang vọng, nhưng anh đã trực tiếp ngắt máy.
Ôn Tễ chớp mắt mấy cái, vẫn giữ nguyên động tác bịt tai, lí nhí nói: “Em không cố ý nghe lén đâu… chỉ là nghe trúng thôi…”
Lần trước trên máy bay, Ôn Tễ chỉ mới hơi nghiêng người qua một chút, Trương Sơ Việt đã cảnh giác quay sang nhìn cô.
Chuyện kiểu này ở vợ chồng người khác thì chẳng là gì, vậy mà cô còn phải xin lỗi chỉ vì trót nghe điện thoại của anh.
Nhiều lúc Ôn Tễ cũng chẳng biết đi đâu mà phân trần cho phải.
Trương Sơ Việt cầm lấy túi đồ mua sắm đang vắt trên cánh tay cô, rồi nắm tay cô, nhẹ nhàng ấn trở lại lên tai, nói: “Vậy thì cứ bịt tiếp đi, khỏi phải nghe chính mình gọi to hai tiếng rồi ngượng ngùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Đồ ngốc! Bịt tai mình thì nghe còn to hơn đấy! Phải bịt tai anh mới đúng!!