Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 109

Chương 109: Người chồng mà em có thể ngẩng đầu tự hào.

*

Ôn Tễ bị Trương Sơ Việt kéo tới bên xe, vừa định vòng qua mở cửa ghế phụ thì đã bị anh ôm lấy eo, nhẹ nhàng nhấc bổng cô đặt lên ghế lái.

Cứ như ôm một con búp bê bằng một tay, Ôn Tễ ngồi nghiêng trên đùi anh, cửa xe vừa đóng lại thì không còn chỗ đặt chân nữa, anh dứt khoát mở rộng hai chân dài, để Ôn Tễ ngồi hẳn lên đùi phải của mình.

Ghế tựa ngả ra sau, chừa một khoảng trống, Ôn Tễ sợ quá vội vàng nhìn anh: “Đây là bãi đỗ xe đấy!”

Chân dài anh khép lại một cái là kẹp được hai đầu gối của Ôn Tễ, giữ cho cô ngoan ngoãn ngồi yên: “Muốn nói chuyện với em một lát.”

Ôn Tễ đang giãy giụa thì khựng lại, bắt gặp ánh mắt đầy dụng ý của anh, anh nói: “Em nghĩ anh muốn làm gì?”

Cô ngồi nghiêng trên đùi phải anh, chỗ ngồi bỗng chốc trở nên chật chội, cô không thể xoay người, eo còn bị tay anh giữ lấy, Ôn Tễ hừ một tiếng: “Làm đàn ông thật sướng, có vợ rồi thì muốn giỡn sao cũng được.”

Bàn tay Trương Sơ Việt quả thật rất thích đôi chân của cô, chỉ là nghe cô nói vậy, anh cũng không phản bác, kéo ngón tay cô lùa vào trong vạt áo mình, thấy má cô lập tức ửng hồng, giữa màn đêm đen kịt lại càng thêm rực rỡ.

“Sao lại làm tóc kiểu này?”

Ôn Tễ hất đầu một cái, tay vẫn bị anh giữ chặt, kéo lên ngực anh.

“Chăm sóc thường xuyên đấy, sao? Nhưng mà anh có nói không đẹp cũng vô dụng thôi.”

Anh kéo cô sát vào lòng, cúi đầu cười khẽ: “Trông chín chắn hơn, giống phong thái lãnh đạo.”

Ôn Tễ nghe thấy chữ “chín chắn” trong giọng anh liền nhíu mày, con gái sau mười tám tuổi có phần nào đó nhạy cảm với hai chữ này, cô cười khẩy một tiếng: “Thế thì còn lâu mới bằng anh, ở biển phơi thêm nữa là da thô thịt dày luôn rồi.”

Vết chai trong lòng bàn tay Trương Sơ Việt quả thực hơi cọ xát lên làn da trắng mịn của cô, anh vừa bóp nhẹ, đùi cô đã ửng lên một màu hồng nhạt, anh nói: “Sẽ hồi phục lại thôi.”

Một câu nói khiến cái vẻ đắc thắng vừa rồi của cô lập tức xẹp xuống, để mặc anh ôm ấp, ba năm nay Trương Sơ Việt lăn lộn ngoài gió bụi, thân thể càng thêm rắn rỏi, cô cảm thấy mình bé nhỏ hẳn đi, nhỏ đến mức anh muốn làm gì cũng được, phản kháng cũng vô ích.

Ngay khi anh đỡ lấy cổ cô, hôn xuống đầy mạnh mẽ thì điện thoại trong túi bỗng rung lên, làm Ôn Tễ giật nảy mình.

Trương Sơ Việt khẽ thở ra một hơi trong lồng ngực, tỏ vẻ không vui, Ôn Tễ run rẩy gỡ túi lấy điện thoại, thấy dưới ống tay áo đen của anh là bắp tay nổi gân rõ rệt.

Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, Ôn Tễ lại sững người, ngẩng đầu nhìn Trương Sơ Việt.

Anh nhận lấy điện thoại, nói với cô: “Vừa nãy mẹ anh có gọi, bảo thấy định vị của em trên Moments, biết em về nước nên hỏi thăm một chút.”

Điện thoại vẫn còn rung, mà cả hai người họ đều không có ý định nghe máy.

Ôn Tễ ném câu hỏi lại cho anh: “Thế sao lúc nãy trong điện thoại, anh lại không nói là em và anh đã kết hôn rồi?”

Bàn tay lớn của Trương Sơ Việt xoa đầu cô, cô gái nhỏ ngồi trong lòng anh, sau khi bị hôn thì càng thơm hơn, càng mềm hơn, anh trầm giọng nói: “Không thể để bà dễ dàng có được con dâu như thế.”

Ôn Tễ ngẩn người.

Phần sau Trương Sơ Việt không nói ra, thực ra khi xưa Tạ Lan biết chuyện nhà họ Ôn có thể liên lụy đến con đường làm quan của anh, bà gần như chẳng do dự gì đã đồng ý cho họ ly hôn. Trong khoảng thời gian Ôn Tễ ra nước ngoài, bà vừa mắng anh vừa sắp xếp mấy cuộc xem mắt cho anh.

Giờ thì sao, Ôn Tễ về rồi, bà lại bắt đầu luyến tiếc ư?

Làm gì có chuyện tốt như thế.

“Anh nói cứ như cưới được em vất vả lắm ấy, lần đầu cưới thì như từ trên trời rơi xuống, lần thứ hai thì đến mức cục dân chính chưa mở cửa, em đã có mặt rồi.”

Ôn Tễ lầm bầm một câu, Trương Sơ Việt liền hôn chụt cô một cái: “Đúng, hai lần kết hôn cách nhau ba năm không liên lạc gì, nhưng tiền thì anh chưa bao giờ gửi thiếu cho em một đồng.”

Cô mím môi lại.

Điện thoại vẫn còn đổ chuông, Ôn Tễ hỏi: “Thế có nghe không?”

Trương Sơ Việt dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên má cô, mịn màng đến mức không thật, anh nói: “Đợi bà ấy nói ra câu ‘vẫn là A Tễ tốt’ thì hãy nói cho bà biết. Con người mà, luôn có tâm lý so sánh, cảm thấy anh cưới em rồi còn có thể lấy được người khác tốt hơn, quay đầu lại liền châm chọc em.”

Ôn Tễ bật cười, điện thoại vẫn kiên trì không ngừng, cô liền cầm lấy bấm nghe.

“A lô, mẹ ạ.”

Trương Sơ Việt bế cô điều chỉnh tư thế ngồi, để cô tựa lưng vào ngực anh, mặt hướng về vô lăng, hai chân dạng ra ngồi lên hai đùi anh, lần này đến lượt đầu gối anh kẹp giữa hai đầu gối cô.

Như chiếc kẹp lò xo, anh chỉ cần mở ra, hai đầu kẹp liền tách ra.

“Ái da!”

Ôn Tễ quay đầu định dùng cùi chỏ huých Trương Sơ Việt thì nghe thấy bên đầu dây kia là giọng cười rụt rè của Tạ Lan: “A Tễ về nước rồi à?”

Trương Sơ Việt bận làm chuyện của anh, Ôn Tễ bám vào vô lăng, cảm thấy cổ bị cắn đến ngứa ngáy, hai chân cô đặt trên đùi anh, cứ trượt mãi xuống khiến cô buộc phải rúc người ngồi sát lại.

“Vâng, mẹ, nhà mình vẫn ổn cả chứ ạ?”

“Ổn, ổn cả. Mấy món quà con gửi từ nước ngoài về mẹ đều nhận được rồi, chu đáo quá.”

Ôn Tễ ngứa đến khó chịu, xoay người một cách chật vật, nói vào điện thoại với Tạ Lan: “Trương Sơ Việt bị điều ra ngoài rồi, trước đây tụi con cưới nhau là vì công việc của anh ấy, thật ngại quá mẹ ạ.”

“Chà, con đã gọi mẹ một tiếng mẹ thì mẹ chắc chắn vẫn coi con là con dâu rồi. Giờ con có tiền đồ như vậy, cả nhà mẹ đều mừng thay cho con, ông bà nội ông bà ngoại của Trương Sơ Việt cũng đều nhớ con lắm. Hồi trước cưới nhau đúng là gấp gáp, nhưng mà quanh đây kiếm được một cô học đại học đâu dễ, hai đứa lại quá xứng đôi, tổ tiên hai bên cũng có quen biết. Hồi đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thật ra chọn bạn đời quan trọng nhất là ở gần nhà mẹ đẻ, tập quán sinh hoạt đều giống nhau, về đâu cũng gần. Con nói xem, nếu cưới người nước ngoài, hoặc ở tỉnh khác, đến lúc tết nhất xuân vận khổ lắm~”

“Mẹ ơi!”

Ôn Tễ nắm lấy bàn tay to đang chui vào áo phông của cô, mặt đỏ bừng: “Trương Sơ Việt không nói với mẹ ạ?”

Giọng Tạ Lan chững lại, trong điện thoại có tiếng điện giật lách tách, bà khẽ hỏi: “Con cưới rồi à?”

Ôn Tễ khẽ “dạ” một tiếng.

Cảm giác cái tên cầm thú phía sau đang phà hơi nóng vào cổ cô.

“Chúc mừng nhé. Ừm… A Tễ à, con kết hôn gì mà đột ngột thế, cũng không nói mẹ một tiếng để mẹ chuẩn bị gì cho con. Hồi xưa tụi con ly hôn đúng là… ôi, chuyện cũ không nhắc nữa. Con không biết đâu, Trương Sơ Việt nó…”

“Anh ấy sao cơ?”

Ôn Tễ chợt nắm lấy chủ đề, Trương Sơ Việt lập tức ngẩng đầu lên, Ôn Tễ nghe thấy Tạ Lan nói: “Không nói nữa không nói nữa, con kết hôn rồi mà.”

“Không sao đâu mẹ, vẫn còn có thể ly hôn mà.”

Trương Sơ Việt: ?!

Tạ Lan cũng choáng váng.

Ôn Tễ nói: “Bên nước ngoài toàn thế, ly hôn còn được chia tài sản, chồng sau là người hưởng lợi đấy ạ.”

Trương Sơ Việt nghiến răng ken két, lồng ngực sau lưng cô phập phồng, căng cứng như đang cố đè nén.

Tạ Lan không biết nên cười hay không cười: “Nước ngoài đúng là cởi mở thật, cũng… cũng không có gì, chỉ là giờ con cũng kết hôn rồi, giúp mẹ khuyên nhủ nó đi, tìm một người tạm ổn mà yên bề gia thất, con không biết bây giờ nó sống kiểu gì đâu, ôi chao, nhìn mà không đành lòng.”

“Con thấy anh ấy cũng tốt mà…”

“Tốt gì mà tốt, một cái áo mặc suốt ba năm, sắp rách toác ra rồi mà cũng không nỡ vứt. Còn mấy cái q**n l*t áo ba lỗ của nó, ôi giời ơi, thế thì làm sao mà kiếm được vợ. Mẹ mua cho cũng không thèm lấy, không nói nữa không nói nữa, ba năm nay chẳng tiến bộ tí nào.”

Ôn Tễ ngạc nhiên lấy tay bịt miệng: “Rách cả quần áo rồi cơ à, chẳng biết giữ gìn gì hết.”

Có lẽ thấy cô tin thật, Tạ Lan liền khẽ ho một tiếng: “Cũng không đến mức như thế… nên mẹ mới bảo là phải tìm người yêu cho nó đấy.”

Ôn Tễ cắn nhẹ ngón trỏ, Trương Sơ Việt liếc mắt nhìn cô, ánh mắt như thể đang nhìn kẻ đang âm thầm bày trò xấu xa.

“Vậy mẹ ơi, mẹ có yêu cầu gì không? Để con xem quanh đây có ai phù hợp không. Nữ tiến sĩ được không ạ?”

“Ôi giời ơi! Ha ha ha~ Thế thì điều kiện tốt quá rồi, lại còn kiểu du học như con nữa à?”

“Vâng, thu nhập rất cao, tóc xoăn, thích mặc áo thun trắng với quần short bò, sở thích thì đủ loại, mà Trương Sơ Việt thì chẳng có sở thích gì, hai người đúng là bù trừ hoàn hảo.”

Tạ Lan nghe vậy liền hỏi: “Thế cô ấy quê ở đâu? Có gần nhà mình không? Tốt nhất là gần như con ấy, Tết nhất đi lại cho tiện. Cô ấy lớn hơn con bao nhiêu tuổi? Cao hơn hay thấp hơn con? Ngoại hình có xinh không?”

Ôn Tễ nói: “Mẹ ơi, cái gì cũng hơn con một chút.”

Tạ Lan cười phá lên: “Mấy đối tượng xem mắt mà mẹ giới thiệu cho nó, con biết không, câu đầu tiên nó hỏi là: học vấn thế nào, có phải tiến sĩ không? Có đi du học không? Có gần nhà mình không? Ôi chao, mấy bà mối còn bảo chẳng trách gì mà nó vẫn ế chỏng chơ.”

Tạ Lan vẫn đang rì rầm tâm sự với Ôn Tễ, nhưng một lát sau không nghe thấy cô đáp lời nữa.

Trong khoảng lặng đó, Ôn Tễ ngước mắt lên nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Trương Sơ Việt đang vòng tay ôm eo cô từ phía sau, vùi đầu lên vai cô.

Giọng Tạ Lan cũng dần chùng xuống: “Trong lòng nó vẫn có con, dù người ta có tốt đến mấy cũng chẳng bằng con.”

Ôn Tễ khẽ nghiêng đầu lại, nói nhỏ: “Trương Sơ Việt, mẹ nói rồi đấy.”

Cô nhét điện thoại vào tay anh, nhân lúc đó trườn về ghế phụ ngồi xuống.

Trên mặt là nụ cười gian mãn nguyện, chuẩn bị xem trò vui.

Bên kia điện thoại, Tạ Lan vẫn chưa kịp hoàn hồn: “Gì cơ… Trương Sơ Việt đang ở chỗ con á?”

“Mẹ ơi, con với A Tễ tái hôn rồi ạ.”

Tạ Lan ngớ ra.

Ôn Tễ lên tiếng: “Mẹ, Trương Sơ Việt không nói với mẹ, con cũng không biết anh ấy có định nói không, nếu con lỡ miệng, lát nữa anh ấy lại xử con.”

Cô cố ý châm thêm một mồi lửa, ánh mắt Trương Sơ Việt trong màn đêm bắn thẳng về phía cô như đinh đóng vào thép, còn đầu dây bên kia, Tạ Lan đã bắt đầu vừa mắng anh vừa gọi tìm Ôn Tễ.

Trương Sơ Việt mất kiên nhẫn nói: “Hôm khác dẫn em về nhà, giờ vậy thôi, lái xe đi.”

Anh dứt khoát tắt máy, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay rồi ném vào túi xách của cô, cuối cùng liếc cô một cái: “Ba năm không gặp, thủ đoạn cao tay hơn rồi đấy.”

Tạ Lan nói gì mà người ta thế nào cũng không bằng Ôn Tễ thì có ích gì.

Cô chỉ muốn nghe —— Trương Sơ Việt cảm thấy những người đó không ai bằng Ôn Tễ.

“Hai ta gặp lại ở vịnh biển, chiếc thắt lưng của anh vẫn là cái em mua cho trước khi đi du học. Thế nên lúc em nói muốn tái hôn, anh không chút do dự.”

Nhớ một người là một chuyện, nhưng làm gì lại là chuyện khác. Yêu không đồng nghĩa với trung thành, nhưng trung thành lại chứng minh được tình yêu của Trương Sơ Việt.

“Nếu vợ anh mà ngốc một chút, có khi anh đã không có phúc này.”

Đèn đường neon lướt qua hàng mày mắt của Trương Sơ Việt, trượt xuống chiếc cằm sắc nét của anh. Ba năm trước, Ôn Tễ chẳng vì lý do gì lại mua cho anh nhiều quần áo như thế.

“Không phải đã nói rồi sao, phụ nữ như quần áo.”

Cô chống cằm nhìn anh, xe lướt về phía trước, khóe mày anh khẽ nhướng: “Anh chỉ mặc của em.”

Băng qua lối hẹp, chạm đến nơi sâu thẳm của tâm hồn.

Va vào cô.

Anh vì ba năm kiên trì nơi lạnh lẽo mà thấy tự hào.

Đôi tay trần của Ôn Tễ vòng lấy vai anh, lúc trượt xuống, lúc lại bò lên, vừa lộn xộn vừa cuồng nhiệt. Trương Sơ Việt thật sự chẳng có sở thích gì, nhưng dù cô có xuất sắc đến đâu, anh cũng thấy ba năm nay mình đã xứng đáng với cô rồi.

Anh có thể đè cô xuống dưới thân mình, nghe cô vừa khóc vừa than:

“Nếu có cuộc thi năng lực làm chồng, anh nhất định đoạt giải nhất.”

“Không có cuộc thi đó, anh cũng là người chồng mà em có thể ngẩng đầu tự hào.”

Bàn tay Ôn Tễ trượt xuống, áp vào eo bụng anh, cảm nhận chiếc “động cơ” đang gầm rú: “Em trao giải cho anh…”

Anh bật cười trầm thấp: “Giải gì?”

Mắt Ôn Tễ lấp lánh ánh nước: “Giải thành tựu trọn đời… hài lòng chưa? Hài lòng thì tắt máy cho em!”

Trương Sơ Việt cúi người hôn cô, vừa bước chân vào cửa nhà đã không thể kiềm chế nổi mà “khởi động máy”: “Chưa đủ, anh muốn giải [Anh trong em – em trong anh]. Về sau cũng phải vậy, thường xuyên thay quần áo mới để anh mặc.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Bà xã như quần áo, thì anh phải mặc mỗi ngày chứ còn gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment