Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 110

Chương 110: Cô trà bé nhỏ.

*

Hai ngày trước khi Trương Sơ Việt quay về Hải Thành, Ôn Tễ đã bắt đầu bận rộn ngược xuôi, chủ yếu là lo mua sắm đủ thứ.

Trước tiên nghĩ đến chuyện phải thay áo quần mới cho anh, cô kéo anh đến trung tâm thương mại thử đồ. Trương Sơ Việt liếc nhìn bảng giá, rồi ra hiệu với cô: “Chợ sỉ vẫn lời hơn.”

Trước kia khi Ôn Tễ ra nước ngoài, quần áo mua cho anh đúng là chọn ở chợ sỉ, nhưng phom dáng sao so được với đồ đặt may chỉnh chu, bèn nói: “Giờ anh không tiêu tiền của em, là để dành cho em tiêu cho người khác à?”

Câu này sát thương không nhẹ, Trương Sơ Việt liền tặng cô một ánh mắt như dao liếc.

Áo sơ mi vest chọn luôn hai bộ, một đen, một xanh lam đậm. Ôn Tễ khẽ “a” một tiếng: “Bộ xanh rêu này cũng đẹp phết đấy.”

Trương Sơ Việt gạt luôn: “Em muốn anh đi rồi cũng không nhắm mắt được à?”

Ôn Tễ: “……”

“Chỉ là đi làm xa, đừng nói nghe bi thương thế chứ.”

Đồ mặc thử xong, Ôn Tễ còn chưa kịp khen thì cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi đã ríu rít nói: “Người ta là nhờ quần áo mà nổi bật, còn anh đây là khiến bộ vest thêm phần sang. Từ lúc em vào làm đến giờ, chưa thấy ai mặc đồ của tiệm mình mà hợp khí chất như anh, vai rộng chân dài, ôi chao~”

Ôn Tễ đứng bên lạnh mặt nhìn, đợi đến khi ánh mắt Trương Sơ Việt liếc sang, cô mới thản nhiên nói: “Em thấy bộ xanh rêu trên tay em vẫn đẹp hơn.”

Trương Sơ Việt chẳng buồn thử, lấy ngay bộ đen đi thanh toán, Ôn Tễ đứng cạnh cười lạnh.

Mua xong quần áo còn phải mua quà, Ôn Tễ chọn đại cho đồng nghiệp mình, nhưng quà cho đồng nghiệp của Trương Sơ Việt thì cô lại rất kỹ lưỡng, chuẩn bị hẳn một hộp cho từng người.

Cô chọn bánh ngọt trong trung tâm thương mại, lại chọn thêm nước hoa. Trương Sơ Việt nhíu mày: “Họ không cần đâu.”

“Đây không phải nước hoa bình thường, anh ngửi thử xem, mùi trà Long Tĩnh Tây Hồ đấy.”

Trương Sơ Việt: “Có tiền vậy thì mua Long Tĩnh còn hơn.”

Câu ấy khiến mắt Ôn Tễ sáng rỡ: “Có lý ghê! Anh Sơ Việt đúng là nhiều cách thật!”

Trương Sơ Việt nhìn cô chằm chằm — cô trà bé nhỏ.

Ôn Tễ chọn loại Long Tĩnh hảo hạng hái trước tiết Thanh Minh, còn chia riêng một gói để uống dần. Mua sắm xong hai người lên tầng trên ăn cơm, Ôn Tễ gọi ấm nước pha trà Long Tĩnh vừa mua.

Nước pha lần đầu, Ôn Tễ bảo phục vụ mang chậu nước đến, đổ đi phần nước đầu, rồi mới pha lại lần hai.

Cẩn thận bưng lên miệng, nhấp một ngụm, nhíu mày: “Sao chẳng có vị gì thế nhỉ?”

Người đàn ông kéo môi cười khẽ, khuỷu tay đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Có khi nào là do em vừa rồi đổ hết cả cốc lớn đi không?”

Ôn Tễ tròn mắt kinh ngạc.

Trương Sơ Việt gắp thức ăn vào bát cho cô: “Long Tĩnh không cần rửa đâu, cô em mới phát tài ạ.”

Ôn Tễ giơ tay chống trán, mặt hơi nóng bừng.

Sau khi ăn xong, Trương Sơ Việt cứ tưởng có thể về được rồi, ai ngờ Ôn Tễ lại kéo anh đi mua vali, chọn một chiếc màu đen, cỡ lớn nhất.

Anh đứng sang một bên chờ cô thanh toán, nghe nhân viên báo giá mười tám nghìn tệ, lông mày Trương Sơ Việt lập tức nhíu lại: “Em bỏ mười tám nghìn mua một cái vali sẽ bị ném tới ném lui à? Đồ đạc đựng bên trong còn chẳng đáng giá bằng nó.”

Nói trước mặt nhân viên bán hàng thế này, khiến người ta cứ tưởng Ôn Tễ tiêu tiền bừa bãi, ai nấy đều cười xòa khuyên giải: “Anh ơi, cái vali này không phải loại thông thường đâu ạ, nếu anh sợ bị trầy xước thì chị nhà cũng đã mua thêm bọc bảo vệ rồi, chắc chắn không hư hỏng được đâu.”

Ôn Tễ đưa thẻ ngân hàng ra, bình tĩnh nói: “Anh không cần thì em để cho bé ba thôi.”

Mọi người: !!!

Ôn Tễ mỉm cười với cô bán hàng vẫn đang sững người: “Quẹt đi ạ, tôi trả tiền, ý kiến của anh ấy không quan trọng.”

Trương Sơ Việt kéo vali, túm lấy tay cô, nghiêm giọng hỏi: “Bé ba nào?”

“Anh có một ông anh, anh là con thứ hai, còn có một đứa em trai, gọi là bé ba.”

Nghe vậy, tay Trương Sơ Việt chỉ thẳng vào cô như định dạy dỗ, nhưng cũng hơi run lên.

“Em mua cái vali mười tám nghìn để làm gì, anh không dùng đâu, em thích thì tự dùng đi.”

Ôn Tễ chớp mắt, bất chợt nhón chân thì thầm bên tai anh: “Để đựng em chứ gì nữa.”

Gần đây Trương Sơ Việt ở chỗ Ôn Tễ có thể nói là thuận buồm xuôi gió, ai ngờ ngay tối trước ngày anh đi, lúc đáng để buông thả nhất, thì kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa hết hẳn.

Ngược lại Ôn Tễ còn an ủi anh: “Không sao mà, đợi em nghỉ phép rồi sẽ qua thăm anh. Anh cũng phải tích cực lên đấy, tranh thủ điều chuyển sớm về Bắc Thành.”

Trương Sơ Việt nhìn cô đầy ẩn ý: “Hay là anh nghỉ việc luôn, vậy quay về là nhanh nhất.”

Ôn Tễ giận dỗi: “Anh dám! Giờ cái tuổi này rồi, học vấn không có, kỹ năng cũng chẳng, vốn là đào tạo theo diện chỉ định, ra ngoài thì làm được gì?”

Câu nói ấy khiến Trương Sơ Việt nghẹn họng, tức đến mức quay người nằm sát mép giường, đưa lưng về phía cô.

Ôn Tễ: “……”

Tối đó tất nhiên không ngủ ngon, Ôn Tễ khều lưng anh, thì thào hỏi: “Chồng ơi, anh ngủ chưa?”

“Ừ.”

Ôn Tễ: “……”

“Không phải em muốn anh đi đâu. Dù sau khi anh đi, có thể em sẽ chẳng còn đi làm đúng giờ, nấu ăn cũng chỉ nấu phần của một người, buổi tối buồn quá thì chỉ biết rủ bạn bè ra ngoài ăn uống.”

Lúc này anh quay người lại, khoanh tay trước ngực, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Nghe kiểu gì cũng thấy sau khi anh đi thì toàn chuyện tốt xảy ra với em nhỉ.”

Ôn Tễ nói: “Đúng thế, rõ ràng một mình em sống vẫn vui vẻ tự do, nhưng nếu được ở bên anh, em tình nguyện hy sinh mấy cái tự do vui vẻ đó. Hai người có cái hay của hai người, một người cũng có cách sống riêng. Sau khi anh đi rồi, em gặp cái gì hay ho ngon lành sẽ để dành lại, có dịp nhất định gửi qua cho anh.”

Trương Sơ Việt nửa đêm bật dậy khỏi giường, đưa tay xoa trán: “Em bị sốt à? Em tưởng anh chết rồi hả? Anh nói cho em biết, giờ không như hồi em ra nước ngoài nữa, chúng ta đã có giấy đăng ký kết hôn rồi, em phải luôn nhớ mang theo, còn có cả nhẫn cưới nữa.”

Ôn Tễ khẽ “ồ” một tiếng, sau đó ngáp dài: “Buồn ngủ quá, chồng ngủ ngon nha.”

Trương Sơ Việt “hừ” nhẹ một tiếng, hiểu rõ “ngủ ngon” chính là “em yêu anh” — một kiểu meme thời thượng, đang định nghiêng người sang hôn tạm biệt thì cô đã quay đầu nằm nghiêng sang bên ngủ mất rồi.

Sao thế, thân thể thì không làm gì được, đến linh hồn cũng không muốn tiếp xúc à?

Sáng hôm sau Trương Sơ Việt bay, Ôn Tễ buông tóc xoăn dài, mặc chiếc váy liền thân màu trắng kem tiễn anh ra sân bay.

Từ xa nhìn lại, dáng người mảnh mai dịu dàng, ánh sáng chiếu qua cửa kính sân bay rọi lên người cô, dịu dàng như một đóa bách hợp.

Trương Sơ Việt dặn: “Hoa trong sân nhớ tưới nước thường xuyên.”

Ôn Tễ “ừ” một tiếng, chưa tỉnh ngủ hẳn, tựa vào ngực anh, Trương Sơ Việt khẽ thở dài: “Ngủ sớm đi, mỗi ngày phải tập thể dục, chạy bộ đấy.”

“Trước kia sao không bắt em chạy bộ?”

“Vì lúc anh ở bên em, còn có mấy loại vận động khác có thể làm.”

Ôn Tễ lập tức ngẩng đầu trừng anh, gò má ửng hồng: “Được rồi, giờ đâu có ra nước ngoài, còn gọi điện, gọi video được, chuyện gì cần dặn dò thì anh nhớ ra lúc nào viết thành chữ gửi cho em là được.”

Bàn tay to của Trương Sơ Việt đặt lên vai cô, bóp nhẹ vài cái, cuối cùng chỉ nói một câu: “Bảo trọng.”

Quãng thời gian này, Ôn Tễ đúng là bị anh chăm đến mức có hơi tròn ra đôi chút.

Lúc loa phát thanh của sân bay gọi đến chuyến bay của anh, bàn tay đặt trên vai cô cũng buông xuống, Ôn Tễ thuận tay nắm lấy cổ tay anh, cúi đầu nói: “Chuyện anh bảo em, anh cũng phải tự làm được.”

Trương Sơ Việt muốn hôn cô, nhưng gắng kiềm chế. Bất ngờ là ngón tay bỗng thấy mát lạnh, như có gì đó lồng lên ngón áp út. Anh cúi xuống nhìn, là chiếc nhẫn Ôn Tễ vừa đeo cho anh.

Đồng tử anh khẽ rung lên, không biết cô chuẩn bị từ bao giờ, vậy mà lại vừa khít.

“Sao lại mua thêm nữa…”

Chưa dứt lời, đã thấy ánh mắt cô ánh lên một tầng nước mờ mịt, long lanh sóng sánh.

Cuối cùng vẫn là không nỡ xa, chỉ là không nói ra, để anh an tâm công tác.

Thật ra Ôn Tễ vốn đã quen sống độc lập, chỉ là khi Trương Sơ Việt ở bên, cô muốn cho anh cơ hội được thể hiện một chút. Cô nghĩ, bản thân chắc chắn có thể sắp xếp cuộc sống ổn thỏa.

Cho đến khi hôm sau ngủ tới tận mười một, mười hai giờ trưa, dậy rồi còn phải nấu bữa sáng kiêm bữa trưa, chỉ một chữ: mệt.

Cô quyết định phải điều chỉnh lại lịch sinh hoạt, không ai giám sát thì càng phải tự giác. Dậy xong liền ra tưới hoa ở vườn sau, sau đó pha một tách trà nhài, ngồi trên ghế mây phơi nắng.

Và đợi đồ ăn giao đến.

Lúc Trương Sơ Việt gọi điện, Ôn Tễ đang ăn cơm nắm, một miếng gói đủ rau và thịt, vừa tiện lợi vừa bổ sung năng lượng.

Chỉ là phải đặt tối thiểu hai cái, cô ăn không hết, để dành một cái mai mang đến công ty ăn sáng.

“Ừ, em có nấu cơm, ăn với bò hầm. Còn anh?”

“Anh đang xử lý mấy việc tồn lại, vừa hay có đồng nghiệp trực ban, mấy phần quà em chuẩn bị anh đem gửi trước cho vài người. Ngày thường đi làm sẽ không thoải mái vậy đâu.”

Ôn Tễ nghe thấy bên cạnh anh có người nói chuyện, Trương Sơ Việt liền đưa điện thoại cho người ta: “Tự giới thiệu đi, cảm ơn đơn giản là được.”

Ôn Tễ muốn bật cười, hạt cơm còn dính trên khóe miệng.

“Chị dâu ơi, cảm ơn chị đã gửi kẹo cưới nhé! Suýt thì bị sếp giấu riêng ăn hết! Chỉ có chị mới chu đáo vậy, trà này bọn em dùng ban đêm uống rất tỉnh táo.”

Nghe vậy, Ôn Tễ bật cười: “Mấy cậu thích là được rồi, đừng đổ oan cho anh ấy, anh ấy đâu có ăn đồ ngọt bao giờ, chắc là không đủ chia thôi, mai tôi gửi thêm ít đồ ngon cho các cậu nhé.”

“Ối chị dâu không biết chứ, sếp bọn em mê đồ ngọt lắm, ăn xong là phải nhét liền hai ba viên kẹo. Mấy quán chè ở đây, anh ấy thân quen hết…”

Câu chưa nói xong, điện thoại đã bị Trương Sơ Việt lấy lại.

Ôn Tễ sững người tại chỗ.

Đầu lưỡi l**m nhẹ hạt cơm dính nơi khóe môi, cô nhớ hồi đại học cùng Trương Sơ Việt đi ăn, cô bóc cho anh một viên kẹo, anh nói đồ ngọt đều để cô ăn hết.

Giờ phút này, cô mím môi.

Anh vốn không thích đồ ngọt, bà nội từng nói với cô như vậy.

Vậy mà giờ lại mê ăn rồi sao.

Chóp mũi cô bỗng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Trương Sơ Việt nói: “Ăn cơm cho ngoan, ngủ sớm, mai còn đi làm.”

“Em đi ngủ sẽ nói chúc anh ngủ ngon.”

“Ừ.”

Ôn Tễ lấy điện thoại ra, lại đặt thêm một đơn kẹo gửi cho anh.

Sau đó cô chụp màn hình gửi cho Trương Sơ Việt, bảo anh nhớ nhận hàng.

Anh nhắn lại: [Anh không ăn đồ ngọt.]

[Cấp dưới của anh nói anh ba năm nay thay đổi rồi, mê ăn đồ ngọt, mỗi lần còn nhét mấy viên liền.]

Ước chừng mười lăm phút sau, anh mới nhắn lại: [Em đã trở về rồi, anh không ăn kẹo cũng thấy ngọt.]

Ôn Tễ những ngày trước khi Trương Sơ Việt trở về Hải Thành không hề rơi một giọt nước mắt, tiễn anh ra sân bay cũng chỉ đỏ mắt lấy lệ, sợ anh tưởng cô là người vô tâm.

Nhưng ly biệt vốn dĩ không phải là khoảnh khắc ấy đau lòng nhất, mà là khoảng trống dài đằng đẵng trong cuộc sống khi anh bất chợt bị rút đi.

Ôn Tễ mất mấy ngày mới dần bình ổn lại. Không gọi điện thì còn đỡ, hễ nghe thấy giọng là lại nhớ da diết. Giống như hồi còn ở nước ngoài từng mắc chứng “cai nghiện” anh vậy.

Nhưng giờ cô không dám nói “chúng ta đừng nhắn tin WeChat nữa, em viết thư cho anh nhé.” Anh có khi sẽ về đánh cô mất. Hơn nữa vì lý do công việc, phần lớn thời gian đều là Trương Sơ Việt quyết định thời điểm và tần suất gọi cho cô.

Vài ngày đầu còn đỡ, mấy hôm sau thì cứ như anh quên mất mình có vợ, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.

Buổi tối, Ôn Tễ thu dọn xong xuôi, cô nằm thoải mái trên giường và gửi tin cho anh: [Có rảnh không anh?]

[Đang họp.]

Thế là Ôn Tễ gửi cho anh một đường link tải ứng dụng.

Bên kia: [?]

Ôn Tễ: [Chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ thôi, anh trượt theo đường sóng lên xuống là có thể điều chỉnh tần suất vận động, ông xã không ở nhà thì vẫn có thể điều khiển từ xa nha~]

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt đang họp nghiêm túc: Để anh chơi chết em.

Bình Luận (0)
Comment