Chương 111: Đồ đàn ông âm trầm.
*
“Gần đây số liệu thu giữ về các giao dịch tình ái tăng mạnh, phương thức không còn giới hạn ở việc gặp mặt trực tiếp, mà đã chuyển dần sang trực tuyến, trên mạng xuất hiện đủ kiểu kênh lan tràn, công cụ dùng để gây án online cũng vô cùng đa dạng…”
Quách Húc Đông đang báo cáo tài liệu trong cuộc họp thì bỗng bị tiếng của Trương Sơ Việt từ ghế chủ tọa cắt ngang: “Trước tiên đi mua ít đồ ăn đêm, ăn no rồi họp tiếp.”
Mọi người há miệng, cứng họng không nói nên lời.
Trước kia mỗi lần tăng ca, sếp chỉ toàn giục họ mau chóng hoàn thành công việc.
Người đồng nghiệp bên cạnh Quách Húc Đông nhỏ giọng: “Lúc trước nói mua đồ ăn đêm, sếp phản ứng sao ấy nhỉ?”
“Anh ấy nói trông tôi như một phần đồ ăn đêm, họp xong đem tôi ra nướng trước.”
“Quá đáng thật, đột nhiên lại trở nên quan tâm nhân văn như thế.”
“Không quen nổi luôn đấy.”
“Thấy không, có người yêu, lại còn cưới rồi, đời sống hạnh phúc đúng là khác hẳn.”
“Hay là đi ăn chè nhỉ?”
…
“Két––”
Cửa sắt phòng họp bật mở, người đàn ông sải bước vào văn phòng, một tay móc thuốc, tay kia bấm điện thoại.
Anh đang gọi video.
“A lô, chồng yêu ~”
Chồng cái gì mà chồng. Trương Sơ Việt bật bật lửa, giọng trầm khàn: “Giờ này còn chưa ngủ, lại nghịch gì đấy?”
Camera điện thoại anh hướng ra ngoài cửa sổ – một mảng cây xanh rì, xa xa là bờ biển sáng ánh đèn hải đăng.
Camera bên phía Ôn Tễ lại chỉa vào tấm chăn, anh bảo: “Xoay camera lại, để anh nhìn em.”
“Không đâu, em đang nằm trên giường rồi.”
Camera méo mó, Ôn Tễ vừa dưỡng da xong, mặt bóng nhẫy, góc quay mà lộ lên thì chắc bị quay xấu gấp mười lần.
“Đừng mua linh tinh nữa.” Anh rít một hơi thuốc, ngón tay búng nhẹ, tàn lửa rơi xuống, rồi bổ sung: “Gần đây anh bận quá, giờ này còn đang tăng ca, đợi hết bận sẽ về. Trước kia ngày nào cũng hành em đến mức kêu không chịu nổi, giờ thì chịu khó tĩnh dưỡng đi.”
Cái cô gái này là thế đấy – lúc nhét thịt vào miệng thì kêu ăn nhiều ngán, giờ cắt đứt hẳn thì lại nhớ, khiến người ta vừa sốt ruột vừa bứt rứt.
“Chẳng phải anh bảo em vận động nhiều hơn sao?”
Giọng Ôn Tễ lí nhí, có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang chu môi nói chuyện. Lúc này camera bên cô rung lên nhẹ nhẹ. Trương Sơ Việt bị khói thuốc làm bỏng cổ họng: “Anh bảo em đi tập gym, chạy bộ, rèn luyện thân thể, chứ không phải––”
Đột nhiên, trong màn hình xuất hiện một chiếc vòng tay màu đen.
“Anh chỉ biết nói, vậy anh đã làm được gì chưa? Anh bảo em vận động thì nên mua đồ tập cho em chứ! Như thế em mới sợ phí của mà chịu khó tập luyện! Cái này đồng nghiệp giới thiệu cho em, có thể chỉnh tốc độ, kết nối Bluetooth điều khiển từ xa, có đủ các chế độ, cardio hay không cardio, đo được lượng calories tiêu hao, còn kiểm tra cả nhịp tim nữa cơ!”
Màn hình điện thoại ngưng đọng mấy giây. Ôn Tễ tưởng mạng bị đơ, gọi mấy tiếng “alô”, rồi nói: “Em cũng chưa biết cái món đồ chơi này có dùng được không, anh cứ theo đường link em gửi mà nghía qua thử đi, để em test hiệu quả điều khiển từ xa cái đã.”
Điếu thuốc giữa ngón tay Trương Sơ Việt đã cháy gần hết, anh dụi tắt, giọng lạnh lùng: “Thế nhé, anh còn việc phải làm.”
Màn hình tắt phụt.
Ôn Tễ nằm cuộn trong chăn, lặng lẽ nghe tiếng yên tĩnh trong phòng ngủ.
“Bíp!”
Điện thoại rung lên, chẳng mấy chốc đã thấy tin nhắn của Trương Sơ Việt – một bức ảnh chụp màn hình hiển thị tốc độ vận động, tình trạng bên cô thế nào anh đều giám sát được theo thời gian thực.
Cô nhăn mũi: “Đồ đàn ông âm trầm.”
Hôm sau vừa sáng sớm, Ôn Tễ đã đeo vòng tay xuống nhà chạy bộ.
Quá lâu rồi không vận động, nên chạy chẳng nổi tốc độ, chưa được bao lâu đã thấy mỏi chân, vòng tay hiện cả đường chạy và nhịp tim, ngay lập tức tin nhắn của Trương Sơ Việt gửi tới——
[Tiếp tục chạy.]
Chấm vị trí cô dừng lại không nhúc nhích, anh đương nhiên biết cô đang lười.
Lúc Ôn Tễ gần như không thở nổi, điện thoại reo lên, giống như chuông gọi hồn, câu đầu tiên cô thốt ra là: “Em chạy không nổi nữa rồi, thở không ra hơi luôn đấy!”
Tiếng thở gấp trong gió nghe mơ hồ, nhưng vẫn truyền rõ đến tai anh.
Khác với khi ở trên giường – ban đêm thì giọng mềm mỏng êm ái – nhưng giờ đây thế này cũng đủ khiến anh thấy thú vị.
“Cho em ít động lực, mai còn có hứng chạy tiếp.”
Ôn Tễ chớp mắt, nhoẻn cười, nhưng cảm giác trống trải trong lòng lại tràn về: “Anh toàn nói mồm thôi.”
Thứ cô muốn nhất, chính là anh có thể trở về.
“Tan làm thì ra tiệm vàng nhận một hạt đậu vàng.”
Ôn Tễ ngơ ra, quên cả thở.
Tiệm vàng phát đậu vàng… chắc là thật nhỉ?
Cô xoay xoay mắt cá chân, mũi chân chạm đất vẽ vòng tròn: “Thật không đó?”
“Một hạt đậu vàng là một gram.”
Ôn Tễ: “……”
Thế thì chắc chắn không phải hàng giả rồi.
“Sau này mỗi lần chạy là được nhận một hạt.”
Mắt Ôn Tễ sáng rực: “Vậy là không có giới hạn đúng không!”
Anh bật cười khe khẽ: “Tích đủ một trăm hạt, anh sẽ về.”
Chỉ cần chạy là Ôn Tễ sẽ có một hạt đậu vàng, nếu hôm nào không chạy thì hôm ấy không nhận được, mà anh sẽ phải đến ngày thứ 101 mới về.
Thế nên trừ mấy ngày đến kỳ, ngày nào Ôn Tễ cũng đội mưa đội nắng mà chạy bộ, chạy từ đầu phố bên Đông đến cuối phố bên Tây, người dân dọc đường ai cũng quen mặt cô.
Chủ tiệm vàng lại càng vui mừng mỗi lần thấy cô đến, nói rằng Trương Sơ Việt đã đặt sẵn một lô đậu vàng tại đây, để vợ anh mỗi ngày căn cứ theo dữ liệu trên vòng tay mà đến nhận.
Tiệm còn tranh thủ chào mời: bảo tích đủ 100 gram là có thể đặt làm trang sức theo mẫu riêng. Ôn Tễ liếc bảng phí gia công, lắc đầu, rồi lấy một chiếc hũ thủy tinh để dành.
Cô ôm hũ vàng ngủ mỗi đêm.
Đến lần thứ một trăm, sáng sớm Ôn Tễ lén tháo vòng tay ra.
Không cho anh biết rằng, hôm nay cô đã chạy rồi.
Cô biết Trương Sơ Việt có lẽ sẽ không quay về nữa.
Anh chỉ là đang dỗ dành cô thôi.
“Tôi nghỉ liền mấy ngày, từ Tết Dương đến hết kỳ nghỉ cưới. Nếu mấy ngày tới có việc gì, mọi người cứ tìm Khuất Thần, tôi đã ủy quyền rồi.”
Trước khi nghỉ phép, Ôn Tễ đã giao hết công việc ổn thỏa. Tháng Mười Hai ở Bắc Thành gió lạnh cắt da, cô đã nghĩ kỹ rồi, đến phương Nam gặp Trương Sơ Việt, cô sẽ nói là mình tới tránh rét.
Chín mươi chín hạt đậu vàng là do cô chạy bộ mỗi ngày mà dành dụm được, cô luôn mang theo bên mình, bỏ vào túi xách.
Khi Trương Sơ Việt gọi điện tới, Ôn Tễ nói: “Dạo này lạnh quá, em không dậy nổi để chạy bộ nữa.”
“Không phải bật sưởi rồi sao?”
Ôn Tễ đáp: “Thế vẫn còn lạnh hơn chỗ anh, anh làm sao hiểu được mỗi sáng em dậy sớm chạy bộ khổ thế nào. Thôi nhé, em còn bận.”
Bị cúp máy, Trương Sơ Việt kéo vali, gãi cổ.
Tối qua thuộc cấp mời anh tiễn hành, mọi người đều cười nói vui vẻ, chỉ có cấp trên trực tiếp trong bữa tiệc là dám nói: “Làm việc chung bao lâu rồi, cậu nói đi là đi luôn à.”
Khi ấy anh còn có chút đắc ý, ngoài mặt thì tỏ ra bình thản: “Vợ tôi vì chuyện tôi về Bắc Thành đã xoay sở nửa năm rồi, giờ điều lệnh đã xuống, tôi không thể để em ấy tiếp tục chờ nữa.”
Nhắc đến Ôn Tễ, người trong bàn đều ngưỡng mộ vận may của anh, cưới được một cô gái cái gì cũng giỏi giang. Chỉ có cấp trên uống rượu xong mới vỗ lưng anh, dặn dò chân thành: “Cậu cũng phải tiến bộ, không thì người ta chê đấy, quay về Bắc Thành rồi thì cố gắng làm việc cho tốt, đây là chuyện tốt.”
Anh đã tính, đợi đến khi Ôn Tễ tích đủ hạt đậu vàng thứ một trăm, anh sẽ xuất hiện trước mặt cô, chứng minh lời hứa của Trương Sơ Việt không phải là nói suông.
Đó là nhiệm vụ hành động lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra.
Thế là sáng sớm, anh kéo theo chiếc vali mười tám nghìn mà cô tặng, lên chuyến bay về Bắc Thành.
Dù hôm nay cô không tích hạt đậu ấy, thì mai cũng sẽ tích, cô không kiềm chế nổi đâu, ai lại có thể từ chối vàng cơ chứ.
Cánh cổng sắt của căn viện nhỏ trong ngõ khóa im lìm.
Trương Sơ Việt nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều, giờ này cô vẫn chưa tan làm, anh bèn đẩy cửa vào nhà.
Di động trong túi chợt vang lên, Trương Sơ Việt từ trong bếp xách ra một túi mì gói, rồi mở tủ lạnh, trống rỗng, chỉ có vài món đồ đông lạnh trong ngăn đá.
Anh bắt đầu nhíu mày, mở tủ bếp, theo phản xạ nhìn vào lọ dầu muối tương giấm, đều là lúc trước khi anh đi Hải Thành đã chuẩn bị cho cô, vạch mức chẳng giảm đi bao nhiêu.
“A lô, có chuyện gì vậy.”
Giọng anh hơi trầm. Đầu dây bên kia, Quách Húc Đông thở hổn hển trong cái lạnh: “Anh Việt, anh đi đúng lúc đấy, bên Hải Thành mưa to, nhiệt độ tụt xuống còn bốn, năm độ thôi. Em gọi chỉ để hỏi xem anh đã hạ cánh an toàn chưa.”
Tâm trạng Trương Sơ Việt không được vui, chỉ nhàn nhạt đáp: “Trong ký túc xá của tôi còn ít đồ lặt vặt, mấy cậu rảnh thì tới xem có gì dùng được thì lấy, những cái khác tôi đã nhờ người dọn hết rồi, không cần hỏi tôi nữa.”
“Được rồi, chìa khóa của anh vẫn để chỗ em, anh cứ lo việc của mình đi!”
Quách Húc Đông làm việc cùng Trương Sơ Việt nhiều năm, quá hiểu giọng điệu nào đại diện cho tâm trạng gì. Anh ta đoán giờ này hai vợ chồng trẻ chắc đang ân ái mặn nồng, mình mà gọi điện đúng lúc này chẳng phải là khiến người ta bực thêm à.
Lúc này Trương Sơ Việt đang nhìn chằm chằm vào một đống “bằng chứng tội lỗi vì ăn uống linh tinh” được gom lại trên bàn, định đợi Ôn Tễ về sẽ tra hỏi cho ra nhẽ. Món quà bất ngờ của anh giờ đã biến thành một trận giận dữ rồi.
Mãi đến sáu giờ chiều, trời đã tối mịt, cơm cũng nấu xong cả rồi, mà vẫn chưa thấy cô về.
Anh ngồi trước bàn, trầm ngâm suy nghĩ, giờ này tan làm rồi, cô không về ăn cơm tức là đang ăn ở ngoài, một mình thì có gì vui, cô từng nói sẽ đi ăn cùng bạn—
Bạn?
Nam hay nữ?
Trái tim Trương Sơ Việt lập tức vang lên hồi chuông báo động, anh cầm lấy điện thoại gọi ngay.
“A lô? Anh đang ở đâu đấy?”
Là Ôn Tễ cất tiếng trước, lúc này cô đang co ro dưới mái hiên trong cơn mưa tầm tã, lạnh đến run cầm cập. Cái thời tiết chết tiệt này, vừa đặt chân đến đã hứng ngay rét kèm mưa to. Giọng cô không kìm được mà mang theo chút tủi thân, sao anh còn chưa về?
Anh có phải đang ăn uống với ai ngoài kia không? Cô đang đứng ngay trước cửa ký túc xá của anh đây này, nếu anh dám dẫn người lạ về nhà, cô sẽ lập tức biến “ngạc nhiên” thành “nổi giận”!
Trương Sơ Việt vừa định mở miệng, thì bỗng tai anh bắt được tiếng mưa bên đầu dây kia, liền cảnh giác hỏi: “Em đang ở đâu đấy?”
“Hừ, hỏi em làm gì, em còn chưa tra anh đâu nhé!”
Ôn Tễ lạnh đến mức phải ôm chặt lấy áo khoác. Cô đang mặc chiếc áo choàng dài màu lam nhạt dệt hoa, không có khoá kéo hay cúc, chỉ dùng mỗi chiếc thắt lưng để buộc ngang eo. Lúc chọn mua, cô còn đùa rằng nhìn giống áo choàng tắm, ai ngờ mặc vào lại được nhân viên bán hàng khen là “rất nổi bật”.
Giờ thì nổi bật gì nữa, là nổi gió thì đúng hơn.
Đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen dưới chân đã khiến cổ chân cô đau nhức. Mưa mà còn đổ nữa thì e là da thật sẽ hỏng luôn mất. Trương Sơ Việt còn nói: “Sao anh nghe bên cạnh em có người đang nói giọng Hải Thành thế?”
Ôn Tễ tức tối đáp: “Bên anh yên tĩnh thế, chắc là đang ở trong nhà nhỉ! Đang xã giao phải không? Vậy thì em không làm phiền nữa!”
Vừa dứt lời, một tiếng sấm chớp rạch ngang trời, cô giơ tay che trán. Đây là lần thứ ba cô ghé vào tiệm tạp hóa nhỏ bên cạnh để tránh mưa, mỗi lần đều phải mua một cây kẹo m*t mới dám vào.
“Cô ơi, cho cháu thêm một que kem.”
Lúc Ôn Tễ thanh toán, cô mở tủ đông, nghe bà chủ quầy nói: “Trời lạnh thế này ăn kem không tốt đâu, mua ly trà sữa nóng uống đi cháu?”
Trà sữa nóng đắt gấp mười lần kem, Ôn Tễ kiên quyết: “Không mua đâu ạ, cháu chỉ ăn kem thôi, cho hạ hỏa.”
Khi quét mã thanh toán, Trương Sơ Việt bất chợt nghe thấy tiếng thông báo: “Ngân hàng Hải Thành nhận thanh toán: hai tệ.”
“Ôn Tễ, em đứng yên đó, đừng đi đâu hết, chờ anh tới.”
Giọng người đàn ông xen lẫn tiếng điện thoại nhiễu sóng, hơi thở dồn dập mà nặng nề.
Cô cắn que kem, lạnh buốt đến ê răng, sau đó tìm một chiếc ghế gỗ ngồi xuống rồi nói: “Thôi khỏi, anh cứ tiếp tục xã giao của anh đi. Trời lạnh thế này, có cần em đặt phòng khách sạn cho anh nghỉ lại không? Có lò sưởi, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới công việc.”
Trong âm thanh loẹt xoẹt của sóng điện thoại, giọng Trương Sơ Việt cất lên: “Để anh đặt, lát nữa anh cho người qua đón em. Còn nữa, anh vừa mới lục ra cả đống đồ ăn vặt trong nhà em, cơm thì không chịu ăn, chỉ biết ăn kem thôi đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Lấy gì phạt em cho bõ đây!