Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 114

Chương 114: Nàng vốn là giai nhân, cớ sao lại làm kẻ trộm.

*

Trương Sơ Việt ngồi tựa vào ghế sofa nhựa, chân mày ánh lên ý cười như không cười, nhìn Ôn Tễ đang làm trò trước mặt anh.

Lúc này, đám người đứng xem ngược lại lại là nhóm hoang mang nhất, chen chúc nhau tìm lối đi, sợ nhìn thấy chuyện không nên thấy, có người cười gượng nói: “Vậy nhé, anh Việt, mọi người cứ ăn trước đi, để em trả tiền cho!”

“Không cần đâu, em ấy sẽ trả.”

Trương Sơ Việt cầm ly nước lên, dáng vẻ thản nhiên uống một ngụm. Ôn Tễ quay sang họ cười:
“Các anh quen anh ấy à? Nếu thân thì ngồi lại ăn cùng luôn?”

Chà, đến chính thất cũng chưa chắc có khí thế như vậy.

“Không không, thôi khỏi, khách sáo quá rồi.”

Ôn Tễ mỉm cười nhẹ: “Bình thường ngoài em ra, anh ấy còn có ‘em gái’ nào khác không nhỉ? Em không để ý đâu, con người anh ấy trọng nghĩa khí lắm, sẽ không bỏ rơi em đâu.”

Cô cứ nói vậy, còn Trương Sơ Việt thì đã đưa tay xoa xoa thái dương.

Bàn này đúng là không ngồi nổi rồi, có người liền lên tiếng giúp Trương Sơ Việt giải vây: “Không có không có, anh Việt sao có thể chứ, anh ấy tận tụy với công việc, báo đáp đất nước!”

“Thế bình thường anh ấy hay kể gì với các anh về vợ của mình?”

Câu này vừa dứt, Trương Sơ Việt chống khuỷu tay lên mặt bàn, nói: “Hay là em qua Cục Bảo mật làm thẩm vấn đi?”

Lúc ấy, có người không nhịn được nữa, quay sang Ôn Tễ nói: “Này em gái, nàng vốn là giai nhân, cớ sao lại làm kẻ trộm cơ chứ. Em xinh thế này, làm vậy chi cho khổ? Còn vợ người ta thì vừa là tiến sĩ vừa là lãnh đạo cấp cao, em đâu có đấu lại.”

“Đúng đó, không phải anh nói chú đâu Sơ Việt à, thân phận chú thế nào, đừng dính tới ranh giới pháp luật.”

Có người mở lời rồi, đám đàn ông còn lại cũng thi nhau phụ họa, Ôn Tễ đoán chắc bình thường Trương Sơ Việt cũng hay răn dạy bọn họ, cộng thêm chuyện anh sắp đi, nên giờ đám người ấy mới nhân dịp quay lưng nói xấu: “Chú lấy được vợ như vậy ai mà chẳng ghen tỵ, giờ lại còn tranh giành con gái với bọn anh!”

Nghe đến đó, Trương Sơ Việt khẽ nhíu mày: “Tranh giành gì? Là em ấy theo đuổi tôi.”

Ôn Tễ: ???

Thế là cả đám người rối loạn cả lên, Ôn Tễ lập tức phản bác: “Ai theo đuổi anh? Rõ ràng là anh nhờ người mai mối chính quy rồi dẫn lễ cưới xin đàng hoàng đến nhà em cưới đấy chứ! Nếu không phải lúc đó thấy anh trông cũng tạm ổn, lại biết lái xe, thì ai mà chịu lấy!”

Lông mày Trương Sơ Việt khẽ nhướng lên, ý cười nơi khóe môi càng rõ, ánh mắt rơi xuống nửa chai bia Thanh Đảo đã bị Ôn Tễ uống gần hết ở bên cạnh tay cô.

Lúc này mấy gã đàn ông to con bỗng ước gì người say là họ.

Ăn khuya đến cuối bữa, Trương Sơ Việt đứng dậy đi tính tiền, thanh toán luôn cả bàn của mấy người kia.

Trước khi rời đi, anh nói với họ: “Đừng gây chuyện nữa, san hô dưới biển không được buôn bán lậu, làm homestay thì phải chú ý an toàn phòng cháy. Còn cậu, người ta là chủ nhà phụ mà bỏ trốn rồi, cũng đừng rút dao ra dọa người. Và cậu kia, con gái thông minh còn quan trọng hơn là xinh đẹp, nhìn vợ tôi mà xem, xoay các cậu như chong chóng chỉ để moi thông tin xem tôi sống ở đây thế nào. Nói chung là, hẹn gặp lại.”

Đám người uống đến mơ mơ màng màng, nghe vậy thì nước mắt lưng tròng, giơ cao ly rượu, cụng nhau liên tục, cạn hết sạch.

Ôn Tễ ngồi ở ghế phụ lái đợi Trương Sơ Việt.

Cô chống hai tay lên bảng táp lô trước kính chắn gió.

Trên đó có một chiếc kẹp giấy ghi chú, mỗi khi có gió thổi qua lại lắc lư qua lại, Ôn Tễ tựa đầu lên đó, cũng lắc qua lắc lại theo.

Cửa xe “cạch” một tiếng đóng lại, anh vươn tay sang kéo dây an toàn cho cô.

Ôn Tễ hừ một tiếng: “Đụng cái gì mà đụng, cướp sắc à!”

Trương Sơ Việt đưa tay sờ một cái lên mặt cô, cô “á” lên: “Lạnh quá!”

“Cho em tỉnh ra một chút, em không biết đám người đó là dạng gì à, lại còn giỡn với họ.”

Ôn Tễ mở to đôi mắt ngà ngà men rượu nhìn anh, ánh mắt khiến tim người ta ngứa ngáy khó chịu, rồi lại vô tội mà nói: “Sao thế, em đâu phải không có kinh nghiệm, hồi ở nước ngoài tụi em còn giành địa bàn với một nhóm người da đen nữa cơ, rõ ràng là chỗ của em, họ lại ngang ngược!”

Nghe tới đây, Trương Sơ Việt cau mày, gần như không tin nổi mà nhìn cô: “Em có từng nghĩ đến anh không?”

“Nghĩ tới anh thì sao, xã hội tư bản thì làm gì có chỗ cho một người sống vì xã hội như anh đứng ra giành công lý chứ?”

Anh kéo phanh tay, cố nén cơn tức, nói: “Em có từng nghĩ, nếu em gặp chuyện, anh biết phải làm sao?”

Lúc chỉ có một mình thì vô lo vô nghĩ, nhưng khi đã là hai người, làm gì, nghĩ gì cũng phải nghĩ đến người còn lại — đó chính là sợi dây ràng buộc của hôn nhân.

Nỗi nhớ trong tâm hồn thì chẳng thể chạm vào, nhưng thể xác lại có thể không ngừng tăng thêm sự ràng buộc, chỉ một nụ hôn cũng có thể kéo ra từng sợi tơ nước, huống gì là những cảm giác sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn.

Ngoài cửa sổ khách sạn không rõ đã khuya đến mức nào, bóng đêm vẫn kéo dài không dứt, rèm cửa lặng lẽ, chỉ có bóng người đung đưa, tấm chăn trắng bị nắm lấy rồi lại buông ra, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua, giống như rút dao chém nước, nước chỉ càng trôi nhanh hơn.

Trương Sơ Việt nhìn cô, hai tay đỡ lấy đầu gối cô, trong bóng đêm dày đặc, con ngươi đã quen với bóng tối có thể nhìn thấy ánh nước lấp lánh, tất cả đều hiện lên thành những bóng mờ mịt ảo, từng bước vượt qua chặng đường dài, trong mộng, anh là người cuối cùng cũng thấy được khe sáng, đắm mình trong làn nước lung linh ấy.

Ở lại Hải Thành mấy hôm, Ôn Tễ cũng chẳng đếm nổi nữa, vì chỉ cần có Trương Sơ Việt, mỗi một ngày ở đây như bị nhân lên nhiều lần.

Mỗi khi không chịu nổi, cô liền lấy Bắc Thành ra để uy h**p anh, còn anh thì luôn lấy lời của cô ra để phản bác: “Chẳng phải em nói không phải đến thăm anh mà là tránh rét à? Bây giờ quay về, lạnh cóng người ra mất.”

Ôn Tễ nghĩ nếu cứ ở lại đây nữa thì mình cũng sắp hỏng mất rồi.

Nhưng anh thì chẳng nhịn được, cứ hễ gặp mặt, hễ có không gian riêng là người dính lấy người. Đi làm còn có ngày nghỉ cơ mà!

“Thì về Nam Thành, còn ấm hơn Bắc Thành chứ.”

Cô vừa dứt lời, Trương Sơ Việt bỗng ngẩng đầu nhìn cô, giống như con sói đói đang tìm mồi bỗng nghe thấy còi báo động, trong miệng vẫn còn vương ánh nước lúc xé thịt.

“Không về.”

“Về đi mà, về đi mà…”

Ôn Tễ chẳng những không có quyền xem điện thoại của Trương Sơ Việt, thậm chí ngay trong ngôi nhà này, cô cũng không có quyền làm chủ, bởi vì Trương Sơ Việt sẽ dùng “biện pháp mạnh”.

Thực ra cô biết, dù là ở Bắc Thành, Nam Thành hay Hải Thành, bất kỳ một nơi nào trên thế giới, chỉ cần có hai người họ thì đều có thể dừng chân.

Nhưng thời điểm khiến Ôn Tễ một lần nữa tha thiết muốn quay lại Bắc Thành, chính là khi cô nghe được cuộc điện thoại của Trương Sơ Việt.

Người đàn ông đứng tựa ở một góc ban công, điếu thuốc trên tay hết châm lại tắt, không rít lấy một hơi, tấm lưng trần lộ ra xương bả vai đầy rõ nét, cơ lưng rắn chắc, mạch lạc mà tràn đầy sức mạnh.

“Báo cáo công tác muốn lùi lại hai ngày, A Tễ chạy tới tìm tôi rồi, nói Bắc Thành lạnh quá.”

Ối, anh ấy sắp đi báo cáo công tác rồi sao?

“Đợi đã, sao lại lấy em ra làm cái cớ chứ!”

Điện thoại vừa cúp, Ôn Tễ cũng không buồn đưa quần áo cho anh khoác nữa, quay đầu bước thẳng vào phòng.

Trương Sơ Việt đặt phòng là loại có tầm nhìn ra hồ, lại có ban công sát đất, lúc này anh cũng không thấy lạnh, vào phòng kéo tấm rèm lưới sát đất lại, nói: “Đưa quần áo đây.”

Ôn Tễ ngồi thẳng lưng trên sofa nhìn anh: “Nhiều ngày như vậy rồi, có phải nên nói chuyện chính rồi không?”

Trương Sơ Việt bước tới, ánh mắt cúi xuống nhìn cô: “Tặng em một món quà mừng năm mới.”

Nghe đến đó, Ôn Tễ lập tức ôm lấy chiếc áo của anh che kín mặt: “Không được không được! Hai chân em giờ đến cửa phòng còn không ra nổi!”

Trương Sơ Việt chống hai tay lên hông nhìn cô. Vợ mình mà, có gì phải che giấu, muốn làm gì thì làm nấy, cùng lắm thì mệt một chút, nghỉ ngơi là khỏe lại thôi.

Dù sao trên mặt anh cũng chẳng có vẻ áy náy gì, chỉ nói: “Anh được điều về Bắc Thành rồi.”

Ôn Tễ tháo chiếc áo hoodie đang trùm trên đầu xuống, khuôn mặt đỏ au ngước lên, ngẩn ngơ nhìn anh.

Người đàn ông chống một tay lên thành ghế sofa phía sau cô, bàn tay còn lại đỡ lấy mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán, rồi lại nói lại một lần nữa: “Sau này chính thức sống cùng nhau rồi, mong em chiếu cố nhiều hơn.”

Cuộc hôn nhân của họ vốn không hợp lẽ thường. Khi còn đi học thì mỗi người một nơi, đến cả dịp Tết cũng phải về Nam Thành nơi Trương Sơ Việt không hề muốn ở, sống cạnh bố mẹ. Khó khăn lắm mới tốt nghiệp đi làm, lại tiếp tục sống xa nhau.

Lúc nghe anh nói câu này, ban đầu Ôn Tễ cũng không thấy gì đặc biệt, nhưng vừa định mở miệng chúc mừng thì phát hiện cổ họng mình nghèn nghẹn.

“Khóc à?”

Anh bước tới ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.

Ôn Tễ nói: “Em có khóc đâu.”

“Thế cổ họng em sao thế?”

“Hôm qua kêu to quá.”

Trương Sơ Việt: “……”

Ôn Tễ cố đè giọng mình xuống, để bản thân đừng giống một bà vợ đã chờ đợi bao năm cuối cùng cũng thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Anh hạ thấp giọng giải thích: “Giờ em chẳng thiếu thứ gì, anh cũng không biết phải thương em thế nào cho đủ…”

Ôn Tễ nuốt xuống một tiếng nghẹn, nói: “Có thiếu chứ, giờ anh về Bắc Thành rồi, em phải mua nhà.”

“Chuyện đó không cần em lo, anh vẫn còn tiền tiết kiệm.”

“Em muốn mua nhà mới, có thể sẽ hơi xa, không biết có gần chỗ làm của anh không nên vẫn chưa dám xuống tay.”

Ôn Tễ bắt đầu bày tỏ tầm nhìn xa của mình, nhưng Trương Sơ Việt lại khẽ cười một tiếng, bất lực nói: “Đừng chần chừ nữa, nhà cửa mỗi năm một giá. Hơn nữa, gần chỗ em đi làm là được rồi, sao phải nhường hết cho anh.”

Ôn Tễ làm vẻ mặt “anh thì biết gì”, đáp: “Công việc của em lúc nào cũng có thể đổi, chỉ cần quanh khu công nghệ cao là được, nhưng anh thì khác, anh phải làm đến hết đời cơ mà.”

Trương Sơ Việt nghe vậy liền thấy có gì đó không đúng: “Sao cơ, anh không có khả năng thăng chức chắc? Em muốn về Bắc Thành, chẳng phải anh nói về là về sao?”

Ôn Tễ khẽ nhếch môi, như thể đang dỗ một đứa trẻ: “Được được được, thăng thăng thăng, sau này nhớ che chở cho em.”

Anh nhìn chằm chằm cô: “Thái độ của em có hơi đối phó đấy.”

Ôn Tễ lập tức chắp tay thành khẩn: “Em lập tức ước nguyện năm mới.”

Trương Sơ Việt nhìn cô nhắm mắt lại, cũng chẳng cần biết cô có cầu phúc cho anh hay không. Ước nguyện, chẳng qua là thể hiện mong mỏi sâu trong lòng, để tạo động lực thúc đẩy bản thân tiến lên. Anh hỏi: “Em ước gì thế?”

“Nói ra thì không linh.”

Người đàn ông giữ chặt eo cô không cho xuống đất: “Em chắp tay trước mặt anh mà không nói ra, thì anh biết đường nào mà thực hiện cho em?”

Ôn Tễ: “…”

Cô nhỏ giọng nói: “Đợi anh về Bắc Thành nhận chức rồi, lòng em mới yên được.”

Lần trước hai người ở Hải Thành, cô không muốn quay về nhận việc, Trương Sơ Việt đã lôi cô về.

Lần này, Ôn Tễ cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của anh, ai cũng sợ đêm dài lắm mộng.

Hôm sau về đến Bắc Thành, Ôn Tễ cảm nhận được cái lạnh thấu xương của mùa đông khô ráo.

Mùa đông không phải là một mùa dễ để con người lớn tiếng ca ngợi, bởi nó gắn liền với bệnh tật, và những tháng ngày khốn khó của những người nghèo không đủ sức chống chọi với gió rét.

Vì vậy người ta luôn tự an ủi giữa gian khó, nói rằng “tuyết rơi báo năm lành”, chỉ cần vượt qua được mùa tuyết này, sang năm sẽ là mùa màng bội thu.

Ôn Tễ bước trên tuyết, nhìn Trương Sơ Việt đang mở cánh cổng sắt của sân nhỏ, hai tay anh thoăn thoắt kéo vali, bước đi ngược lại càng nhanh hơn.

Lúc này, ông lão ở sân bên cạnh cũng ra quét tuyết, trông thấy Trương Sơ Việt thì cả hai gật đầu chào nhau.

Người đàn ông cao lớn cầm lấy chổi quét tuyết, chỉ chốc lát đã dọn sạch tuyết trước cửa nhà ông lão, còn dặn dò: “Cẩn thận đường trơn.”

Ông cụ dáng người rắn rỏi, hai tay giấu vào trong tay áo, cảm ơn rối rít: “Được được được, cậu là chồng của A Tễ đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Lâu rồi không thấy cậu, lần này về ăn Tết à?”

“Vâng.”

“Tết xong có đi nữa không?”

Trương Sơ Việt nhìn cô gái đang bước chầm chậm từ đầu ngõ đến, qua lớp tuyết trắng xóa, khóe môi anh khẽ nhếch lên cười: “Không đi nữa. Sau này sẽ sống cùng em ấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Có người giúp em sưởi ấm chăn, nơi đâu cũng là tránh rét.

Bình Luận (0)
Comment