Chương 115: “Thích bà nội hay bà ngoại hơn?”
*
Vượt qua tiết Đông chí, thời gian liền bước vào Tết âm lịch.
Công việc của Trương Sơ Việt dần đi vào quỹ đạo, còn kỳ nghỉ hôn lễ của Ôn Tễ thì chỉ là ở nhà để anh tiêu khiển.
Trời lạnh giá, chẳng thiết ra ngoài chơi, thứ duy nhất đáng mong đợi là tuyết, mà tuyết thì đưa tay ra sân là bắt được, Trương Sơ Việt lại thích những khi trời đổ tuyết sẽ từ phía sau cô mà tiến vào.
Như vậy cả hai đều có thể ngắm cảnh tuyết ngoài khung cửa kính, lại cùng cảm nhận được từng làn nhiệt giao hòa.
Chờ đến khi kỳ nghỉ kết thúc, Trương Sơ Việt lại như thường lệ sáng đưa cô đến công ty, rồi mới tới chỗ làm của mình.
Bình giữ nhiệt luôn có sẵn một bát canh nóng, để cô đừng uống nhiều trà sữa với cà phê.
“Mẹ anh gọi điện hỏi, Tết này mình về Nam Thành khi nào.”
Ôn Tễ cuộn tròn trong chăn, tấm chăn phồng lên như một ngọn đồi nhỏ, cô chìm trong đó, có vô vàn hơi ấm để cô sưởi.
“Trước kia em giữ lễ nghĩa làm dâu, năm đầu kiên quyết phải về, tưởng mấy năm sau sẽ được bớt đi, giờ tái hôn rồi, lại phải bắt đầu lại từ đầu.”
Lúc Trương Sơ Việt nói, hơi thở nặng nề trầm xuống, tai cô dán lên lồng ngực anh nghe rõ.
“Em cũng nhớ ông bà nội với ông bà ngoại lắm, hơn nữa năm nay em có được chia hoa lợi ruộng đất nữa không?”
Tính toán trong đầu cô lách cách, Trương Sơ Việt cúi đầu nâng đầu cô lên: “Chút hoa lợi ấy được bao nhiêu đâu, trước kia em còn đem hết về biếu lại làm tiền hiếu kính rồi.”
Ôn Tễ bị hai tay anh ôm lấy má, vặn vẹo đầu làm nũng: “Á, lại không về quê, mình đặt khách sạn ở Nam Thành nhé?”
Trương Sơ Việt không muốn ở chung với bố mẹ, giờ đã kết hôn rồi, lại càng chẳng muốn.
“Hôm trước mình cũng nói vậy, cuối cùng có ở riêng được không?”
Ôn Tễ chống tay trên giường, trong lòng đã biết tại sao Tạ Lan lại gọi cho mình, cô mà từ chối thì lại thành kẻ xấu, bèn nhíu mày: “Anh đang làm khó em rồi đấy, làm dâu thật chẳng dễ dàng gì.”
Trong căn phòng ngủ nửa sáng nửa tối, ánh mắt Trương Sơ Việt trượt dần từ cổ cô xuống dưới, cô gái đang chống người bò trên giường, làn da trắng muốt có vẻ như sắp tuột khỏi bờ vai.
Con ngươi anh hơi tối lại, định ghé tới gần, Ôn Tễ đưa tay ngăn lại, ra điều kiện: “Chuyện này để anh xử lý nhé anh?”
Trương Sơ Việt há miệng cắn vào cánh tay cô một cái, rồi như hạ thanh chắn xe, cúi đầu nhào vào lòng cô, giọng trầm khàn: “Được.”
Ôn Tễ liền giao chuyện đó cho anh xử lý, còn mình thì tập trung làm việc.
Sáng giao thừa anh xin nghỉ, rời nhà từ sớm, Ôn Tễ vẫn còn ngủ trong chăn ấm, đến khi cô thức dậy, như thường lệ chơi điện thoại trong chăn một lúc, liền thấy tin nhắn của Trương Sơ Việt——
[Anh thuê một căn tứ hợp viện, cách chỗ ở tầm mười phút đi bộ, em thu xếp rồi sang ăn cơm nhé.]
Tin nhắn kèm theo định vị.
Cô nhìn thấy xong liền bật người ngồi dậy khỏi chăn, đầu óc vẫn còn mơ hồ, tin nhắn được gửi từ một tiếng trước rồi.
“Cạch!”
Bất ngờ cửa phòng bị vặn mở, một bóng dáng cao lớn mang theo gió rét bước vào.
Trương Sơ Việt cúi đầu, liền thấy chú heo nhỏ Ôn đang đầu bù tóc rối còn chưa hoàn hồn.
Khi Ôn Tễ theo Trương Sơ Việt dẫm tuyết đến căn viện kia, cánh cổng sắt kêu “rầm” một tiếng, thật có cảm giác “gió tuyết đêm khuya người về nơi cũ.”
Cửa vừa mở, liền thấy nơi sân chất đầy tuyết có mấy đứa trẻ đang chạy vòng quanh gốc cây già, trong đó có một đứa nhóc mặc áo tết đỏ bị vấp ngã, Ôn Tễ hoảng hốt định đưa tay ra đỡ, nào ngờ thằng bé chẳng khóc lấy một tiếng, tự mình đứng dậy phủi tuyết trên đầu gối, lại tiếp tục hò hét phấn khích đuổi theo, còn cầm tuyết ném thành từng quả cầu nhỏ.
“Bụp!”
Một quả cầu tuyết bay tới rơi ngay bên chân Ôn Tễ, sức tay đứa nhỏ không mạnh, Trương Sơ Việt đã theo phản xạ kéo Ôn Tễ ra sau lưng, rồi cúi người nói: “Chào người lớn đi.”
“Cháu chào thím ạ~”
Mặt Ôn Tễ đỏ bừng bởi mấy gương mặt đỏ hồng kia.
“Chào các cháu, các cháu ngoan nhé.”
Cô còn đang định quay sang tìm Trương Sơ Việt, thì đã thấy anh cúi người nắm tuyết nặn thành cầu, ném trúng ngay thằng bé vừa ném cô khi nãy, Ôn Tễ vội đưa tay kéo anh lại, thì nghe thấy anh điềm nhiên nói: “Cầu tuyết phải ném thế này này, hiểu chưa?”
Ôn Tễ: “……”
Thằng bé reo lên lanh lảnh: “Hiểu rồi ạ! Cảm ơn chú ạ!”
Ôn Tễ: “……”
Bị anh nắm tay dắt vào trong nhà, hơi ấm phả tới, tim Ôn Tễ cũng đập dồn dập theo, ánh mắt nhìn vào đám người lớn đang ngồi đông đủ, vừa rôm rả nấu nướng vừa xem tivi, cô còn chưa kịp mở lời, thì bà ngoại và bà nội đang cãi vã đã nhìn thấy cô trước—
“Ấy da, A Tễ kìa!”
Trương Sơ Việt giơ tay day thái dương, nếu không nghe nhầm thì cái người vừa nãy còn to tiếng cãi nhau với bà nội về tình tiết phim, chính là bà ngoại đang giả vờ nhỏ nhẹ chào hỏi Ôn Tễ đây.
Trên người Ôn Tễ vẫn mặc chiếc áo lông vũ dài tới bắp chân, lúc này kéo khóa áo xuống, cúi người ôm lấy bà ngoại, trong khoảnh khắc đó mọi người đều sững lại.
Trương Sơ Việt liền giải thích: “Dâu nhà mình đi Tây về, có hơi nhiệt tình chút.”
Ôn Tễ: “……”
Bà nội “ôi chao” một tiếng, đi tới bảo: “Để bà xem A Tễ có gầy đi không nào.”
Ôn Tễ cười tươi đi ôm thêm bà nội một cái nữa.
Căn phòng tràn ngập hương thơm của đồ ăn, hôm nay trong bếp đang ninh nồi lẩu thịt dê, bà nội tấm tắc khen: “Thịt bò thịt dê ở Bắc Thành đúng là ngon, không có mùi hôi chút nào, sáng nay bà vừa xuống máy bay đã bảo Sơ Việt dẫn đi chợ rồi.”
Bà ngoại liền ngắt lời: “Ối trời, trên máy bay bà còn kêu đau chỗ này khó chịu chỗ kia, bắt ông nhà phải dán thuốc cao cho mà.”
Nghe vậy Ôn Tễ liền lo lắng hỏi: “Bà bị chỗ nào ạ? Lần trước cháu mua thuốc dán về cho ông bà đấy, hiệu quả lắm, bà đừng để không mà dùng nhé.”
Bà ngoại liền nhíu mày: “Không sao không sao, bà thấy tuyết là vui thôi, suýt nữa còn đòi trồng rau trong sân nhà người ta cơ mà.”
Bà nội lườm bà một cái, rồi quay sang nắm lấy tay Ôn Tễ cười hề hề: “Cháu cách dăm ba hôm là lại gửi về nào là quần áo nào là thuốc thang, toàn là chữ tiếng Tây, bà nào có hiểu, toàn là Sơ Việt dạy bà cách dùng, bọn bà còn bảo nhau, chẳng phải đã ly hôn rồi sao, mà nó cứ chạy vặt giúp A Tễ mãi thế nhỉ?”
“Xí xí xí!”
Bà ngoại lập tức ngắt lời bà nội: “Đầu năm đầu tháng phải nói lời tốt lành chứ, hai đứa nó giờ lại về với nhau rồi, nghe rõ chưa, bà già?”
Vừa nói bà vừa dùng hai ngón tay cái chụm vào nhau.
Lần này Ôn Tễ bật cười thành tiếng thật.
Bên cạnh, Tạ Lan bị các cụ làm ồn đến choáng đầu, giơ tay nói với Trương Sơ Việt: “Tối nay đặt cho mẹ khách sạn đi, mẹ sợ ở đây không ngủ nổi.”
“Đặt khách sạn gì chứ!”
Người lên tiếng là ông ngoại: “Con thấy trong phòng còn có giường đất đấy, con chắc quên hồi bé mình ngủ ở đó rồi. Con cứ làm nóng cái giường đất ấy lên, trời có lạnh mấy cũng ấm, còn không tiện nghi hơn khách sạn à. Đây là sân do A Tễ đặt đấy, có mấy lần được trải nghiệm như này đâu!”
Ôn Tễ lén liếc sang Trương Sơ Việt — cô nào có đặt sân, nhưng lúc này, Trương Sơ Việt đang xách mấy túi quà trong tay lên, nói: “A Tễ mua quần áo cho ông bà đấy ạ.”
Câu này thì đúng là Ôn Tễ chọn thật, Trương Sơ Việt chẳng có con mắt nào để lựa mấy món này.
Thế là hai bà cụ lại vào trong thử quần áo, Trương Sơ Việt thì đội mũ lông lên cho ông nội đang ngồi bên đọc sách, chẳng buồn hỏi ông có muốn hay không, chỉ nghe ông nói: “Lúc nãy ông ra ngoài đi dạo, thấy trước cổng có tiệm sách, còn có câu lạc bộ đọc sách nữa chứ? Ông qua ngồi được không? Không ngờ bây giờ vẫn có người đọc mấy quyển sách cũ như thế.”
Hồi trước Ôn Tễ chạy bộ buổi sáng đúng là có đi ngang qua, cũng hay thấy họ tổ chức câu lạc bộ, nhưng cô chưa từng tham gia, bởi vì—
“Cũng chỉ có mấy cụ như ông là hợp thôi, cháu mà ngồi vào thì quê lắm, toàn những ông bà từng trải, nói chuyện từ cổ chí kim.”
“Thế thì tốt quá rồi, cháu đăng ký cho ông nhé!”
Tết ở Bắc Thành mang một dáng vẻ nhộn nhịp rất khác, tối ăn cơm xong, Ôn Tễ ra sân chơi pháo hoa với lũ trẻ, pháo nổ trong tay tạo thành từng chùm tia sáng, như vì sao thoáng qua ngón tay.
Nó có thể biến mọi điều ước thành hiện thực.
Khi quay trở về, Trương Sơ Việt hỏi cô: “Hôm nay em thấy hài lòng chứ?”
Ôn Tễ nhỏ giọng đáp: “Em chỉ tới ăn bữa cơm, tặng ít quà, có gì đâu mà hài lòng hay không.”
Trương Sơ Việt không nói gì, chỉ siết chặt tay cô hơn.
“Trời lạnh thế này, ông bà chịu được không?”
“Nam Thành không có lò sưởi, họ thấy ở đây lạ lẫm, từng tuổi này rồi, muốn lên thăm một chuyến thôi.”
Trong lòng Ôn Tễ dâng lên một luồng ấm áp, cô siết lại tay anh, khẽ khàng nói: “Cảm ơn anh.”
Hai người cùng bước vào nhà, hơi ấm lại một lần nữa bao phủ lấy họ. Câu “cảm ơn” ấy của cô mang theo rất nhiều tầng nghĩa, Trương Sơ Việt hiểu rõ, chỉ khẽ nói với cô: “Sau này lúc nào thật sự có thể về Nam Thành, anh sẽ cùng em đi dạo một vòng.”
Cô khao khát cảm nhận được sự ấm áp của tình thân trong từng mùa chuyển đổi, nhưng cũng sợ hãi phải đối mặt với những mối quan hệ quá thân thiết, dễ khiến người ta vô tình tổn thương nhau.
Thế nhưng Trương Sơ Việt đã khiến cô có một đêm giao thừa thật náo nhiệt — bao lâu rồi cô chưa có cảm giác này. Những cái Tết khi ở nước ngoài, cô vẫn còn đi làm thuê trong siêu thị.
Thế nên để đáp lại, cô cũng nguyện ôm anh bằng thứ ấm áp ngọt ngào như vậy.
Trương Sơ Việt đỡ lấy eo cô, cúi xuống hôn nhẹ lên cổ, trên đó còn lưu lại hương sữa tắm dịu dàng sau khi tắm xong, anh nói: “Nồi thịt dê tối nay, ăn vào nóng người quá rồi.”
Đầu ngón tay Ôn Tễ loạng choạng vạch loạn một đường, các tấm sưởi tỏa nhiệt sưởi ấm từng tấc không khí, hơi thở cô dần trở nên mơ hồ trong căn phòng ngột ngạt, mơ màng đáp lời anh: “Ừm…”
Trương Sơ Việt bật cười khẽ, tay đỡ lấy eo cô, đường gân xanh trên cánh tay nổi lên, cơ bắp siết chặt, nhưng lời anh nói ra vẫn đều đặn: “Thích bà nội hay bà ngoại hơn?”
Ôn Tễ đấm một cái vào ngực anh, “bộp” một tiếng, cô tức giận hỏi: “Anh thích ai?”
Đừng có đào hố cho cô nữa.
Kết quả là câu hỏi này mới thật sự khiến anh rơi vào hố. Anh cúi người xuống, cơ lưng rắn chắc in bóng sắc nét lên bức tường trắng, không nói một lời, chỉ dùng hành động cho cô biết — anh thích bà ngoại của cô.
Thành phố cấm pháo hoa, nhưng có sưởi là đủ để xua tan băng giá, sưởi ấm lòng người.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Tễ nhớ ra phải đưa ông nội Trương Sơ Việt đi dự buổi đọc sách, lúc bật dậy chẳng khác gì cướp ăn trong miệng hổ.
Cô vỗ mạnh lên tay anh một cái, đánh thức anh dậy, còn chửi mắng: “Đau chết đi được!”
Anh nghiêng người áp tới, kéo chăn lên định kiểm tra cho cô, Ôn Tễ vội che ngực lại, nhét vào miệng anh một cục khăn giấy: “m*t cái này đi! Lần sau em mua cho anh một cái gặm răng!”
Anh thuận thế đè xuống, nắm lấy tay cô, trêu chọc: “Nói em yêu anh đi.”
“Đồ thần kinh!”
Mặt Ôn Tễ đỏ bừng.
Ai ngờ anh bỗng dụi đầu lại gần, ghé tai cô, khẽ nói: “Gâu.”
Chó với chủ nhân — là sự trung thành và tình yêu tuyệt đối.
Tim Ôn Tễ mềm nhũn, mùa đông khiến người ta luôn muốn gần gũi tìm lấy hơi ấm, anh nhân cơ hội giở trò: “Cho anh cái gặm răng, em nói rồi đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Chỉ cần dấp tí nước rồi cho anh mài mài bên mép là được, dù gì cũng phải dùng thường xuyên mà.