Chương 116: “Sách cho em đây.”
*
Ôn Tễ đang chọn quần áo để ra ngoài, ánh nắng trưa nhè nhẹ trải lên lớp tuyết trắng xóa, thời tiết thế này đi chơi là đẹp nhất.
Vừa cầm chiếc áo khoác đứng trước gương ướm thử, cô đã thấy sau lưng xuất hiện một cái bóng cao lớn như hồn ma không tan. Người đàn ông ấy giơ tay dài, từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc sườn xám trước kia đã tặng cô.
“Lạnh.”
Anh lại lấy thêm một chiếc váy liền, chất liệu gân đỏ, bên trong có lớp lông thỏ lót, khoác ngoài là chiếc sườn xám nền trắng thêu quả hồng đỏ rực, nhìn vô cùng nổi bật.
Ôn Tễ xem đó là thành tựu mà nói: “Đi theo em mà tiến bộ ghê.”
Trương Sơ Việt ngồi trên ghế uống trà, không có ý định rời đi. Ôn Tễ biết anh đang muốn xem cô thay đồ nên ôm váy đi vào phòng tắm.
Đến khi cô trang điểm nhẹ nhàng xong đi ra, Trương Sơ Việt tay phải nhàn nhã nghịch hộp trang sức trên bàn trà, ánh mắt lướt quanh người cô, trong trẻo sáng rõ, như quả hồng đỏ mọng lấp lánh trên cành cây.
Tàng trữ đến mùa đông, ngọt ngào rịn mật.
Anh nhìn cô bước lại gần, bình thản nói: “Thiếu một thứ, đeo bộ ngọc phỉ thúy mẹ anh tặng em lần trước đi.”
Ôn Tễ mắt trong veo trợn tròn, theo phản xạ bật lại: “Không được, trông giàu có quá!”
“Không đeo thì giữ lại làm gì? Hay là em chỉ muốn đeo trong nhà?”
Câu sau anh nói rất bình thản, nhưng Ôn Tễ lập tức nghe ra ý khác trong lời anh, cô trừng mắt nhìn anh: “Em sẽ đeo ra đường cho thiên hạ nhìn! Mất rồi đừng trách em!”
Anh hơi cong môi: “Anh ở bên em, không mất được đâu.”
Ngón tay cô nâng chuỗi vòng cổ phỉ thúy trong suốt xanh biếc, trong lòng chợt vang lên câu nói trong lúc vô tình của anh. Cảm giác an toàn, không phải vì anh ở cạnh thì không cần lo lắng chuyện gì, mà là con người anh sẽ không mất, cũng không đi đâu cả.
Chuỗi vòng cổ ngọc phỉ thúy chế tác cầu kỳ sang trọng đặt trên cổ áo lông thỏ, Trương Sơ Việt đứng lên: “Tóc có nên búi lên không?”
Vừa nói, những ngón tay dài của anh đã luồn vào mái tóc dài của cô. Ôn Tễ quay đầu nhìn vào gương, quả thực đúng vậy, bộ sườn xám quý phái này lại thêm trang sức thế kia, búi tóc mới hợp.
Ôn Tễ ngồi trước bàn trang điểm, buộc gọn mái tóc dài, rồi quấn quanh đỉnh đầu thành búi tròn. Trong tủ có cây trâm treo mặt dây chuyền, là quà Trương Sơ Việt từng tặng cô.
Giờ lấy ra cài lên, lắc nhẹ đầu, vang lên âm thanh linh động.
Tối hôm đó lần đầu tiên cô đeo cây trâm này, cả đêm anh không tha cho cô.
Nghĩ đến đây, Ôn Tễ luống cuống tháo cây trâm ra, vừa ngẩng mắt lên liền bắt gặp ánh mắt anh trong gương.
“Thế này là được rồi.”
Ôn Tễ lí nhí nói, không dám để lộ là cô vừa nghĩ đến đêm ấy cuồng nhiệt ra sao.
“Lần trước anh về chẳng phải có mang cho em một vòng hoa à?”
Anh thong thả nhắc, Ôn Tễ ngẩn ra nhìn anh—
“Cái vương miện nhựa ấy hả? Trương Sơ Việt, anh tưởng em là con nít chắc?!”
Lúc ba tuổi có lẽ còn từng mơ có một chiếc trâm gió như Hàn Hương trong truyện, nhưng bây giờ cô đâu còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, dỗ ai chứ?
Không ngờ người đàn ông kia thật sự đi lấy tới, còn đưa cho cô, nói: “Anh thấy người ta đều đội thế này.”
“Đó là người ta.”
Tay anh không rụt lại, Ôn Tễ với anh giằng co. Cô cũng có gu thẩm mỹ riêng, thế nhưng cô không nhận thì Trương Sơ Việt liền chống tay sang bên cạnh cô, trông có vẻ lại sắp làm bừa!
Cứ dây dưa nữa là hiệu sách đóng cửa mất!
“Được rồi được rồi, em đội! Em cho anh xem xấu cỡ nào!”
Cô gài vòng hoa lên búi tóc, những đóa hoa tươi nở rộ trên đó. Ôn Tễ nhìn vào gương, rồi khựng lại. Trên vòng hoa có cả hoa anh túc đỏ và hoa bách hợp.
Khuôn mặt trong gương hơi nghiêng, hai tay cô nâng nhẹ vòng hoa ngắm nghía. Ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, ngón tay dài của Trương Sơ Việt khẽ vấn lấy tóc mai của cô, thấp giọng nói: “Thế này đi, em vốn dĩ đã là người hợp để nở hoa.”
Anh đã từng thấy biết bao người đội vòng hoa, nhưng vẫn luôn muốn xem thử cô gái của mình đội lên sẽ thế nào — chắc chắn sẽ khiến người ta không rời mắt nổi.
Ra đến cổng lớn, mặt Ôn Tễ đã đỏ ửng, thật sự thấy ngại ngùng quá.
Trương Sơ Việt nói: “Ra hiệu sách chỉ có mỗi con đường này, ai mà nhìn em chứ? Ngoài chồng em.”
Ôn Tễ mấp máy môi, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt anh đang dõi theo cô. Thật chết người, chính là vì anh nhìn đấy chứ.
“Đi đón ông nội bọn mình đi.”
“Chắc lúc em còn ngượng ngùng xem có nên đội vòng hoa không thì ông đã đến rồi.”
Ôn Tễ ngạc nhiên mở to mắt, ngay lúc đó hàng mi bỗng rơi xuống mấy giọt lạnh buốt. Cô chớp mắt, nhìn kỹ lại Trương Sơ Việt, lại phát hiện trời đang đổ tuyết.
Tuyết ở Bắc Thành rơi dày và trang nghiêm. Đôi giày cao gót trắng của Ôn Tễ lún nhẹ vào lớp tuyết mềm, cơ thể cô hơi loạng choạng, liền được một cánh tay vững chãi đỡ lấy bờ vai.
Ngước mắt nhìn anh, hai người lặng lẽ bước qua con ngõ cổ kính. Cô thấy anh giơ tay phủi nhẹ tuyết đọng trên đỉnh đầu mình, chắc hẳn cũng có không ít vụn tuyết rơi vào vòng hoa trên tóc — chắc cũng rất đẹp nhỉ.
“Đinh đoong~”
Cánh cửa trắng của hiệu sách bị đẩy ra, chim gõ kiến kim loại trên đỉnh cửa phát tiếng leng keng. Ôn Tễ để Trương Sơ Việt phủi sạch tuyết trên vai cho mình, ánh mắt vô thức lướt vào bên trong—một không gian ấm áp thoang thoảng mùi sách, giữa lối đi trải thảm đỏ thẫm, dẫn đến chiếc bàn gỗ dài ở tận cùng.
Ông nội đã mặc sẵn bộ vest, ngồi chính giữa, tay cầm một cuốn sách. Hai bên bàn gỗ màu óc chó còn có những người thân quen khác của cô. Ngoại và bà nội vừa nhìn thấy cô, nét cười trên mặt càng thêm hiền hậu.
Ôn Tễ bỗng thấy có chút ngẩn ngơ, theo phản xạ quay sang tìm Trương Sơ Việt.
Chỉ nghe ông nội cất giọng trầm hùng: “Hôm nay chúng ta có vinh dự ngồi ở đây, chính là để chứng kiến hôn lễ của đồng chí Trương Sơ Việt và vợ của cậu ấy, cô Ôn Tễ.”
Lời ông nội vừa dứt, đôi mắt và môi Ôn Tễ đỏ ửng vì tuyết lạnh vẫn còn hơi hé mở, cô vẫn còn mơ màng thì cổ tay đã bị người ta nắm lấy, dắt bước chân lên tấm thảm đỏ được bao quanh bởi những bục hoa kết từ từng cuốn sách. Mùi thơm dìu dịu của hoa bách hợp tràn ngập trong không khí, hơi ấm của sự sống khiến cô cảm nhận được tình yêu đang bao bọc lấy mình.
Ông nội đeo kính lão, giọng nói chuẩn mực, chậm rãi vang lên: “Hôn nhân là một tòa ‘vây thành’, người ngoài thành muốn vào, người trong thành lại muốn ra. Hôm nay tôi muốn hỏi bà Đới Kim Hoa, cuộc hôn nhân bốn mươi năm qua của bà, bà muốn ở lại, hay muốn bước ra?”
Bà nội được gọi tên thì hắng giọng một cái. Hôm nay bà mặc chiếc áo gấm thêu kim tuyến do Ôn Tễ mua tặng, ngồi trước khung cửa sổ phủ đầy tuyết, trông như một bà lão phú quý. Mà cánh cửa kính ấy rất rộng, như một bức tranh, trên đó còn dán một chữ “Hỷ.”
Bà nội còn chưa kịp mở lời, Ôn Tễ đã đưa tay che miệng, nước mắt suýt rơi.
“Xét về hành vi sinh hoạt và phong cách sống suốt bốn mươi năm qua của đồng chí Trương Đồng —tai không thính, mắt chẳng tinh — tôi chỉ có thể mở hé cửa sổ, nói với những người ngoài muốn bước vào: Nhìn ông cụ nhà tôi đi, đàn ông lấy vợ xong thì ai cũng như nhau. Điểm tốt duy nhất là, tôi mắng ông ấy thì ông không nghe thấy, tôi cho gì ăn nấy.”
Lời vừa dứt, cả đám người già ngồi quanh bàn đều cười ồ lên.
Ông nội lập tức nghiêm mặt, hắng giọng một cái, ánh mắt xuyên qua tròng kính lão nhìn về phía ông ngoại. Ông ngoại chẳng nói chẳng rằng, chỉ với tay lấy một hạt dưa trên bàn, đưa lên miệng cắn “tách” một cái.
“Đồng chí này không phối hợp với buổi hôn lễ của chúng ta chút nào.”
Ông nội còn chưa nói xong, ông ngoại đã khẽ đặt phần nhân hạt dưa vừa tách được vào tay bà ngoại.
“Oa ~”
Bà nội ở bên cạnh trêu chọc, Ôn Tễ che miệng vừa cười vừa huýt sáo khe khẽ.
Cuối cùng, ông nội chỉnh lại cổ áo, ánh mắt tinh anh nhìn về phía Trương Sơ Việt đang đứng cạnh Ôn Tễ, vận bộ âu phục đen, trịnh trọng hỏi: “Vậy thì bây giờ, xin hỏi cậu Trương Sơ Việt, cậu có đồng ý bước vào tòa ‘vây thành’ này, cùng chúng tôi trải nghiệm cuộc sống hôn nhân không?”
Trương Sơ Việt để Ôn Tễ khoác tay mình, tay kia luôn áp nhẹ trên mu bàn tay cô, sưởi ấm cho nhau, dính sát không rời. Còn Ôn Tễ thì mắt đã không nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa, cô chỉ cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
“Con đồng ý.”
Lúc này, bà nội nhỏ giọng thì thầm bên tai ông nội: “Chẳng phải còn câu: dù nghèo khổ hay bệnh tật…”
Bà ngoại lập tức kéo tay bà nội lại: “Má ơi má, ngày vui như vậy nói mấy chuyện đó làm gì!”
Ôn Tễ vừa cố nén giọng, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Gương mặt cô trong căn phòng ấm áp bị nghẹn đến đỏ ửng, chỉ thấy ánh lửa trong lò sưởi cứ nhảy nhót, rực cháy trong hốc mắt cô.
Lúc này ông nội chính thức phát biểu: “Không lừa dối, không phụ bạc, không gây gánh nặng, không khoanh tay đứng nhìn — đó mới là chuẩn mực hành xử của một người chồng trong ‘vây thành.’ Bốn điều ‘không’ này do bà nội cậu là Đới Kim Hoa, ông ngoại cậu là Tạ Chí Thanh, và bà ngoại cậu là Hứa Hồng đích thân lựa chọn và chỉnh lý. Đồng chí Trương Sơ Việt, cậu chỉ cần trả lời: ‘Yes.’”
Câu “yes” cuối cùng ông phát âm tiếng Anh vang dội, Ôn Tễ không nhịn được, đưa tay lên che miệng bật cười thành tiếng.
Bà ngoại vội vẫy tay nhỏ giọng nhắc cô: “Đừng cười to thế, để nó còn đắc ý chứ.”
“Yes.”
Giọng nam trầm thấp buông ra một từ duy nhất, Ôn Tễ ánh mắt long lanh nhìn sang anh, môi hơi mím lại, như cười như khóc — từ “yes” đó, đúng là biểu hiện rõ ràng của việc anh rất đắc ý!
“Cô Ôn Tễ, vậy còn ý cô thế nào?”
Cô cố kìm nước mắt, nói: “Ông nội nói sao thì là vậy ạ.”
Câu nói vừa dứt, bà ngoại còn định nhắc Ôn Tễ trả lời cho chuẩn, thì ông ngoại hừ một tiếng: “Ông là ông là, chỉ có ông nội là, ông ngoại thì không.” (*)
Mọi người đều sững lại một giây, rồi mới phản ứng kịp — “ông là” nghe gần giống “yes”, người bật cười rơi nước mắt đầu tiên là bà ngoại và bà nội.
Cuối cùng ông nội lại bổ sung thêm một câu: “Thấy chưa, đàn ông thì phải điếc, không điếc thì lại hay để bụng.”
Bà ngoại phấn khởi reo lên: “Trao tín vật đi!”
Ôn Tễ tay không, nhất thời lúng túng, quay đầu liền thấy Trương Sơ Việt cầm quyển “Vây Thành” đưa cho cô, ghé tai nói khẽ: “Sách cho em đấy, mình cùng nhau ‘đọc’ cho tử tế nhé.”
Anh chẳng hề thua, anh mới là người chiến thắng.
Ôn Tễ còn chưa kịp giơ tay che mắt khóc, đã nghe thấy bà nội lên tiếng: “Đã đồng ý bước vào Vây Thành rồi, vậy thì mời đôi vợ chồng mới cưới bước vào cánh cửa đỏ.”
Bà cụ vừa nghiêm túc lên thì lời nói liền mang trọng lượng, Ôn Tễ vẫn còn ngơ ngác, đã bị Trương Sơ Việt dắt tay bước qua cánh cửa đỏ ấy, liền nhìn thấy Tạ Lan và Trương Tấn Lâm đang ngồi bên trong.
Tách trà đặt sẵn trên bàn trà, Ôn Tễ còn chưa kịp nâng lên, nước mắt đã bắt đầu rơi.
Thế giới như trở lại trước khi rạn vỡ, họ chắp nối từng mảnh, nối lại mối duyên.
Tiệc mừng buổi tối là tiệc gia đình, Ôn Tễ không có cơ hội để khóc, nhưng vành mắt vẫn luôn đỏ hoe, hễ đảo mắt một cái, tầm nhìn như cả một dải tinh tú đang lấp lánh trôi.
Trương Sơ Việt dắt cô trở về, đưa tay nâng mặt cô lên, Ôn Tễ hai tay nắm lấy mu bàn tay anh, trách yêu: “Anh làm gì vậy, hại em khóc rồi này.”
Anh cúi đầu hôn lên má cô, rồi trán chạm trán: “Chỉ là đơn giản vậy thôi mà em đã khóc rồi à? Công việc của anh không tiện làm tiệc rình rang, đợi về Nam Thành mình làm sau, báo cho bố mẹ em biết một tiếng.”
Anh vừa dứt lời, Ôn Tễ đã vòng tay ôm lấy vai anh: “Trương Sơ Việt, bây giờ em chẳng sợ gì nữa.”
Cô có thể là chỗ dựa vững chắc cho lễ cưới của chính mình, cũng có thể trong đêm khuya cởi bỏ áo giáp mềm mại tựa vào lòng anh.
Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng xoa lưng cô: “Hôm nay có mệt không em?”
Cô định nói là mệt, nhưng anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức, cô đương nhiên phải vui, phải khóc mới đúng, thế là bàn tay chuyển lên ngực: “Miếng ngọc này nặng quá.”
Muốn nói lại thôi, nhưng đành để thời tiết kể thay — tiết thu mát lành, thật là đẹp.
Ngón tay Trương Sơ Việt khẽ lướt qua sau cổ cô, gẩy nhẹ sợi dây chuyền, miếng ngọc phỉ thúy được đỡ ngay trước ngực cô, anh nói: “Tối nay đừng tháo ra, ngọc dưỡng người, để da em áp sát vào nó một chút.”
Ôn Tễ mơ màng ngẩng nhẹ cổ, môi còn chưa kịp mở lời, đã bị sức lực từ môi anh ép xuống, thắt lưng bị anh ôm chặt, nâng hẳn lên, Ôn Tễ kiễng chân chạm tới ngọn lửa rừng rực nơi anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Dồn cả ngày nước mắt, phải chảy ra mới nhẹ lòng được chứ
Chú thích:
Nguyên văn: “爷是爷是,就爷爷是,外公不是。”
Chữ “爷是” (yé shì – “ông là/đúng là”) nghe giống như “Yes” trong tiếng Anh.
Editor có lời muốn nói:
Mình đã khóc khi đọc chương này, thật sự phải dùng từ unbelievable (thật không thể tin nổi) để nói về cảnh đọc lời tuyên thệ, quá là đẹp điiii, cảnh tượng ấy như hiện lên trước mắt mình vậy á