Chương 117: “Em đổi sữa dưỡng thể mới à?”
*
Công việc của Ôn Tễ đến sau kỳ nghỉ lễ mới chính thức bắt đầu, muộn hơn một tuần, trong khi Trương Sơ Việt thì ngược lại, đi làm từ sớm.
Vì tính chất công việc của hai người khác nhau, gần như chẳng bao giờ gặp nhau ở công ty đối phương, cho đến một hôm, Ôn Tễ nhìn thấy Trương Sơ Việt ở đầu hành lang.
Đôi mắt cô trợn tròn.
Phản ứng đầu tiên là — chẳng lẽ công ty có chuyện? Phản ứng thứ hai — chẳng lẽ cô gặp chuyện?
“Kiểm tra phòng cháy chữa cháy định kỳ.”
Ôn Tễ sững người đứng bên hành lang, để từng bóng dáng cao lớn bước qua cạnh mình, người kia liếc nhìn cô hai lần.
Cô giơ tay gãi gãi trán, che mặt lại.
“Văn phòng của quản lý Ôn ở đâu, phiền cô dẫn đường.”
Giọng nói quen thuộc đến mức như vang vọng cả trong giấc ngủ, lúc này lại khiến cô giật mình run lên, mấp máy môi ngẩng đầu: “Bên… bên này…”
Cô đi phía trước, Trương Sơ Việt sải bước vững chãi theo sau, cô đi hai bước anh mới sải một lần chân dài.
“Ở đây.”
Nói rồi, cô vặn tay nắm cửa, thả hổ về núi.
“Cạch.”
Cửa vừa khép lại, Ôn Tễ lập tức giơ tay đấm vào lưng anh: “Anh làm cái gì vậy, đến công ty em mà không báo trước một tiếng, anh làm em sợ chết khiếp!”
Lúc này cổ tay cô bị tập tài liệu trong tay anh hất nhẹ: “Hiện tại chồng cô đang đảm nhiệm công tác an toàn công cộng quốc gia, phiền cô phối hợp.”
Ôn Tễ: “…”
Ối giời ơi, đạo mạo lắm nhé.
Cô né sang một bên, nhìn anh cao to bệ vệ đánh giá môi trường làm việc của cô, văn phòng vốn đã chẳng rộng rãi gì, bị anh đứng vào liền như hết sạch không khí. Ôn Tễ đặt tay lên chốt cửa, nói: “Để em rót cho anh ly cà phê nhé?”
Vừa định mở cửa, đã nghe anh nói: “Không cần.”
“Vậy anh cứ từ từ kiểm tra, em ra ngoài làm việc đây.”
“Không có người đi cùng, không đảm bảo được tổn thất tài sản, mất đồ thì trách ai? Đứng yên đấy.”
Nghiêm túc thế cơ à, Ôn Tễ ngẩng lên nhìn anh.
“Thế anh định kiểm tra đến bao giờ?”
“Em tốt nhất cầu cho anh phát hiện ra vấn đề, còn kịp chỉnh đốn.”
Ôn Tễ khoanh hai tay sau lưng, nghiêng người hỏi: “Thế chỉnh đốn mấy lần, là anh sẽ đến mấy lần à?”
Trương Sơ Việt liếc cô một cái, Ôn Tễ cố tình ngồi xuống mép bàn làm việc, hai chân mang tất da bắt chéo lên nhau, chiếc váy ôm sát kéo lên hẳn, phần mép váy siết vào bên đùi trắng nõn. Cô khẽ đung đưa hai bàn chân, nói: “Anh xem, bàn này chắc chắn lắm đấy.”
Anh nghiêng người, cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong tay, bút ký quẹt quẹt trên bảng biểu. Ôn Tễ định ghé mắt qua xem thì cằm cô bị anh dùng bìa hồ sơ hất khẽ lên. Cô nói: “Anh mà cho điểm không đạt, vợ anh lại phải tăng ca chỉnh đốn đấy!”
Trương Sơ Việt đóng tập hồ sơ lại, ánh mắt từ đầu đến chân rà soát cô một lượt, nói: “Tối về sớm một chút.”
Ý là… qua rồi đấy!
Mắt Ôn Tễ lập tức sáng rỡ, nhảy khỏi mép bàn, vội vàng kéo váy xuống, chẳng còn chút gì dáng vẻ quyến rũ khi nãy.
Trương Sơ Việt đi ra hành lang, mấy nhân viên lập tức ùa tới, có người còn chớp chớp mắt cười nói: “Đội trưởng Trương vào văn phòng bà xã là chuyện gì cũng có thể nói mãi không hết.”
“Được rồi, gửi biên bản cho bên hậu cần, toàn bộ những hạng mục đã nhắc tới đều phải chỉnh đốn, tháng sau kiểm tra lại.”
Ôn Tễ nhận được thông báo ngay trước khi tan làm, bản hướng dẫn phòng cháy chữa cháy chi tiết tới mức khiến mắt cô hoa cả lên. Cuối cùng cô đập bàn phím, chửi thề: “Cái công ty rách nát gì đây, từ trên xuống dưới chẳng khác gì gánh hát rong!”
Chửi xong công ty, về nhà lại trút giận lên Trương Sơ Việt. Người kia không những không áy náy, còn mặt dày vừa “kiểm tra đột xuất” cô vừa nghiêm túc giảng giải: “Tháng sau mà chưa chỉnh xong, anh sẽ tới văn phòng em, đích thân kiểm tra em.”
Ôn Tễ vừa đấm vừa đá anh, tức đến mức mắng anh: “Quản trời quản đất quản cả vợ, có muốn em đẻ cho anh đứa con để anh quản luôn không?!”
Động tác của người đàn ông cao lớn khựng lại.
Ôn Tễ thở hổn hển.
Mắt anh như chim ưng, trong bóng đêm nhìn cô chằm chặp. Trán rộng rịn mồ hôi nhỏ giọt xuống. Ôn Tễ dần dần hoàn hồn, cảm giác như mình vừa nói hớ điều gì đó.
“Đẻ con?”
Anh trầm giọng hỏi lại: “Em nghĩ kỹ xem đã sẵn sàng làm mẹ chưa?”
Ôn Tễ há miệng th* d*c.
Anh vươn tay ôm chặt vai cô, ép xuống dưới: “Hử? Lúc như thế này, nếu con đứng ngoài cửa gõ cửa, em tính sao? Anh sẽ ném nó ra ngoài.”
Ôn Tễ chỉ biết khóc.
Cô nghi ngờ Trương Sơ Việt cưới cô chỉ để lừa gạt.
Đẻ hay không là anh quyết, giới tính cũng là anh quyết, phụ nữ như cô chỉ có nước dâng bụng lên mà đẻ thôi.
Vì cả khu cần chỉnh đốn hệ thống phòng cháy chữa cháy, Ôn Tễ thường xuyên tăng ca về muộn, cố tình không để anh chạm vào mình, nói: “Dù sao cũng không sinh con, anh ra sức làm gì nữa?”
Anh ôm cô trong chăn: “Chính vì không sinh nên mới cần ra sức.”
“Công cốc!”
“Chuyện này, quan trọng là cảm giác quá trình.”
Ôn Tễ mặt đỏ bừng, cô cạn lời, bị anh đẩy ngửa ra nhìn lên trần nhà.
Những ngày gần đây, ban ngày cô phải dập lửa ở công ty, ban đêm lại phải dập lửa trong nhà, Ôn Tễ chẳng còn sức mà nổi lửa nữa. Tối đó skincare xong cô vào phòng làm việc làm nốt báo cáo, bất chợt liếc thấy bên cạnh có một tập tài liệu.
Dù nói là sau giờ làm chỉ trao đổi thể xác, không nói chuyện công việc, nhưng thỉnh thoảng “vô tình” nhìn thấy, mà cô không để lộ ra thì cũng không sao nhỉ…
Vì thế, nhân lúc trong phòng tắm có tiếng nước chảy, cô vội đè nén tim đập thình thịch, nhanh chóng mở tập tài liệu ra. Đột nhiên tầm mắt cô khựng lại — là thông tin dự án bất động sản.
Công việc hiện tại của anh, đúng là rất tiện để tìm hiểu tình hình nội bộ các khu nhà.
Ôn Tễ nhanh chóng lướt qua tư liệu anh thu thập cùng bản đánh giá chất lượng công trình, khóa mục tiêu ở vài dự án.
Ngay khi cánh cửa phòng tắm vang lên một tiếng động, cô liền lập tức cất lại tài liệu về chỗ cũ, cả những tờ thò ra mép cũng không để sót.
Người đàn ông lau mái tóc ướt bằng khăn, toàn thân còn vương hơi nước nóng ẩm, bước vào thư phòng. Ôn Tễ chăm chú làm việc, nói: “Anh ngủ trước đi.”
“Em đổi sữa dưỡng thể mới à?”
Ôn Tễ khựng lại, cúi đầu ngửi cổ tay, khẽ “à” lên một tiếng: “Ừ, cái này có thành phần từ lúa mạch, dưỡng ẩm tốt hơn. Nếu anh thấy dính thì tự đi mà mua lấy cái khác.”
“Em thấy anh từng dùng à?”
Quả thật Ôn Tễ chưa từng thấy anh bôi, nhưng—
“Thế anh hỏi làm gì?”
Ánh mắt anh sâu xa nhìn cô: “Anh ngửi thấy trên người em. Trong đám đàn ông, anh là người thơm nhất.”
Ôn Tễ đang uống nước, bị câu này của anh làm sặc đến mức ho dữ dội: “Khụ khụ khụ—”
Trương Sơ Việt bước lại, bàn tay to phủ lên lưng cô, từ vai trượt xuống đến thắt lưng, khiến cô càng ho dữ hơn, vội né tay anh ra, nói: “Anh thấy thơm thì tự đi tắm đi!”
Mắt Trương Sơ Việt tối lại: “Buổi sáng có làm gì đâu, tắm thì phí nước.”
Ôn Tễ lập tức đưa tay bịt tai lại. Đúng lúc đó, góc dưới bên phải màn hình máy tính lóe lên thông báo email. Cô nói: “May mà sau giờ làm chúng ta không họp hành gì. Anh sau này đừng có nói mấy lời linh tinh như thế khi em đang làm việc!”
Kẻ có tật giật mình, đến cả một tiếng gõ cửa cũng tưởng là mình sắp bị phơi bày giữa ánh sáng ban trưa.
Hôm sau, buổi trưa lúc nghỉ, Ôn Tễ tranh thủ đến mấy khu nhà do Trương Sơ Việt chọn để xem qua một lượt.
Trong đó, cô ưng nhất là một căn biệt thự song lập, chia thành hai hộ trên dưới, tổng cộng bốn tầng, vừa thực hiện được lý tưởng sống chung nhiều thế hệ, lại vẫn có không gian riêng biệt. Dưới tầng còn có sân vườn riêng, nhưng giá cả thì lại chẳng dễ thương chút nào.
Trương Sơ Việt nói đúng, cô nói chuyện sinh con nghe nhẹ nhàng, nhưng lại phải suy tính nhiều thứ. Họ có thể đi thuê nhà, nhưng cuối cùng vẫn phải có kế hoạch cho tương lai.
Cô nhờ ký kết chương trình nhân tài, cộng thêm hợp đồng ba năm trở lên, nên lương có thể được ứng trước một phần bằng một số cách. Tính toán kỹ thì vẫn còn thiếu một khoản. Mà công việc của Trương Sơ Việt càng nghèo càng cao quý, cô cũng không định tính lương anh vào.
Cô chống cằm thở dài.
“Quản lý, miếng thịt kho tàu đó chị không thích ăn à?”
Trong căng tin công ty, cô gái ngồi đối diện Ôn Tễ thấy cô thở dài, liền đưa miếng cá chiên ra đổi món chính với cô.
Ôn Tễ lắc đầu, bỗng nhớ ra gì đó, hỏi mấy cô nàng: “Mấy em mua nhà chưa?”
“Chị hỏi mua rau à?”
Ôn Tễ: “……”
Chị Duyệt, người lớn tuổi nhất phòng, dày dạn kinh nghiệm lên tiếng: “Quản lý nhắm được căn nào à?”
Ôn Tễ gật đầu: “Khu Hồ Vân Sơn Trang, nhưng giá cao quá, tôi chỉ đang nghĩ thôi.”
“Hồ Vân Sơn Trang? Nghe quen quen đấy.”
Cô em đang ăn thịt kho cau mày nói: “Hình như lúc làm báo cáo tài sản em có thấy qua.”
“Báo cáo tài sản?”
“Đúng rồi đấy, dạo này chẳng phải đang làm kiểm tra toàn diện về phòng cháy chữa cháy sao? Các đơn vị anh em đều đang nộp báo cáo, em thấy tài liệu của họ trong nhóm.”
Cô nàng vừa nói vừa gặm một miếng thịt, tay lướt điện thoại: “Tính ra là dự án hợp tác, bên mình cung cấp một khu sinh hoạt cộng đồng với hệ thống giáo dục mẫu giáo thông minh. Bên đó rất tin tưởng tiêu chuẩn đánh giá môi trường của doanh nghiệp nước ngoài.”
Ôn Tễ cười nhạt trong lòng: “Tin tưởng mà còn gây khó cho hệ thống phòng cháy của bọn em.”
Vừa nói vừa nhìn vào nhóm, quả nhiên thấy người phụ trách khu Hồ Vân Sơn Trang cũng ở trong đó.
Chị Duyệt lúc này phản ứng nhanh nhạy: “Hay là tìm mối quan hệ, xin một mức chiết khấu nội bộ? Nhà cửa ấy mà, chỉ cần giảm giá 1%, 2% là tiết kiệm được khối tiền rồi.”
Ôn Tễ bị thuyết phục, tâm trí cũng bắt đầu linh hoạt hơn: “Chỉ là không biết nên tìm ai, mà liên hệ một cách đường đột, người ta lại thấy phiền.”
“Để bọn em thử tra xem sao.”
Ôn Tễ chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, dán mắt vào màn hình điện thoại của hai cô em cấp dưới. Nhưng tra đi tra lại, trong lòng ai cũng hiểu rõ, phải tìm người có địa vị cao nhất, mới có khả năng được chiết khấu tốt nhất.
Ôn Tễ chợt nhớ tới Thịnh Chiêu Hy.
Thật ra từ sau bữa tiệc rượu đầu tiên khi mới vào công ty, khi nghe người khác nhắc đến tên chị ấy là đối tác doanh nghiệp, về nhà cô đã âm thầm tra kỹ nội bộ rồi.
Danh thiếp dập nổi kim tuyến, vốn dĩ đã không hề rẻ, lại còn là do người từng được cô giúp đỡ trên du thuyền đưa tận tay. Ôn Tễ tuy không ưa chuyện dựa dẫm người khác để đòi ân nghĩa, nhưng nếu chỉ cần hạ mặt một chút mà đổi được một khoản tiền thì có gì mà không đáng?
Cô lấy hết can đảm, mặt dày gọi một cuộc điện thoại.
Người bắt máy là một quý cô có giọng nói dịu dàng. Ôn Tễ tự giới thiệu bản thân, nói mình là nhân viên bộ phận doanh nghiệp. Đầu dây bên kia khẽ cười nhẹ, nói: “Danh thiếp của tôi chưa bao giờ đưa cho nhân viên công ty chồng tôi cả.”
Ôn Tễ ngẩn người.
Có ý gì đây?
Tan làm xong, cô vội vàng đến quán cà phê đã hẹn trước. Vừa bước vào, Ôn Tễ đã thấy một người phụ nữ trẻ mặc bộ vest váy màu champagne. Bao lâu rồi không gặp, vậy mà Ôn Tễ vẫn còn nhớ rõ chị ấy — dù là khi ở trong hoàn cảnh khó khăn nhất, chị ấy cũng chưa từng đánh mất kiểm soát cảm xúc.
“Chào cô Ôn.”
“Cứ gọi em là A Tễ là được rồi.”
Bước đầu tiên, phải làm thân đã.
“Chị tên là Tô Mĩ Vân, hân hạnh được gặp em.”
Thấy Ôn Tễ sững lại, chị nói tiếp: “Đó là danh thiếp chị đặt riêng cho chồng, có in tên anh ấy, nhưng số điện thoại lại là của chị. Em hiểu đấy, chỉ là một chút chiêu trò thôi.”
Ôn Tễ nghe xong liền sững người, trong lòng như được khai sáng.
Chỉ trong một buổi cà phê ngắn ngủi, Ôn Tễ đã học được không ít thủ đoạn từ phu nhân nhà họ Thịnh. Lúc sắp đứng dậy rời đi, đối phương chủ động hỏi: “Lâu nay không liên lạc, mà giờ lại tìm đến, chắc là có chuyện muốn nhờ đúng không?”
Tô Mĩ Vân từng gặp rất nhiều người đến tìm mình nhờ vả, nhưng phần lớn là để họ tự mở lời, hoặc thậm chí không cho cơ hội để nói. Lần này là một trong số ít dịp chị chủ động nhắc trước.
Mà Ôn Tễ lại có chút ngượng ngùng. Hiếm khi gặp người hợp ý như vậy, mà lại mở miệng xin xỏ, thật sự không dễ chịu chút nào.
Thế nên cô kể cho chị một câu chuyện. Người ngoài xã hội mà, thường thích dùng những câu chuyện để bao bọc mong muốn thật sự, để người ta dễ bỏ qua cái mục đích “vì tiền” phía sau.
“Trước khi đi du học, chồng em đã chạy vạy khắp nơi để xin cho em một bức thư giới thiệu vào trường danh tiếng. Bây giờ em cũng muốn làm gì đó cho anh ấy, muốn mua một căn nhà ở Hồ Vân Sơn Trang. Nếu phu nhân thấy không tiện thì xin cứ coi như em chưa nói gì, thật sự xin lỗi ạ.”
“Được thôi.”
Tô Mĩ Vân dịu dàng mỉm cười: “Hiện giờ lương năm của em ở công ty là bao nhiêu?”
Ôn Tễ thật thà khai ra con số, ngượng đến mức muốn chui xuống đất. Dù sao thì làm công ăn lương, chuyện tự mua được nhà đúng là rất khó.
“Về giá cả thì chị e không giúp em giảm được nhiều.”
Tim Ôn Tễ hơi chùng xuống, vội cười: “Không sao đâu ạ…”
“Nhưng chị có thể bảo người lo cho em một phần mười tiền đặt cọc, phần còn lại sẽ cho em vay không lãi. Em thấy thế được không?”
Ôn Tễ tròn mắt nhìn Tô Mĩ Vân, chỉ muốn nhào tới mà ôm hôn chị ấy một cái.
–
Về đến nhà, Ôn Tễ trước tiên đi một vòng kiểm tra quanh cái tứ hợp viện nhỏ. Lúc này, Trương Sơ Việt từ bếp mang cho cô một cốc trà gừng đường đỏ, nói: “Sao thế, biết mình sắp đến kỳ nên vui đến mức cười với anh thế à?”
Ôn Tễ lại hai tay khoanh sau lưng, cô lắc đầu, chỉ nhìn anh cười.
Trương Sơ Việt trầm giọng xuống: “Đi tắm nước nóng đi, tối nay anh chườm bụng cho em.”
Ôn Tễ vẫn cứ cười: “Em chưa đến kỳ.”
Người đàn ông nhíu mày. Đáng lý anh phải là người vui mới đúng, thế mà cô chưa đến kỳ lại khiến anh lo hơn. Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô: “Em đừng nói với anh là… trong người em đang mang theo một mạng người đấy nhé.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: He he.