Chương 119: Người chồng đạt điểm một trăm.
*
Ôn Tễ đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào mắt Trương Sơ Việt, nói: “Anh yên tâm đi, em đang tới kỳ!”
Vừa đắc ý lại vừa khiến người ta tức điên, Trương Sơ Việt khẽ thở dài trong lòng, vòng tay ôm eo cô: “Đi thôi.”
“Cho em nhìn thêm chút nữa…”
Trương Sơ Việt cúi mắt nhìn cô, biết rõ Ôn Tễ rất thích, lại hỏi: “Lần sau nhớ báo trước với anh.”
“Tặng quà sinh nhật thì sao mà báo trước được?”
Cô chớp hàng mi long lanh như nước, Trương Sơ Việt vốn đang tức cũng bị một chiêu nhẹ nhàng đó của cô làm tan biến.
Ngày mùng ba tháng ba là sinh nhật đồng chí Trương Sơ Việt, Ôn Tễ đã biết từ ngày đi đăng ký kết hôn. Chỉ là anh không bao giờ nhắc tới, trước kia Ôn Tễ cũng chỉ nấu cho anh một bát mì trường thọ ăn lấy lệ, huống hồ đã có gia đình, bố mẹ anh cũng không cần bận tâm thêm chuyện của anh nữa.
Giờ thì khác rồi, cô có tiền rồi mà~
Bàn tay to của anh xoa nhẹ sau lưng cô một cái, gương mặt Ôn Tễ lập tức căng lên, né khỏi tay anh, sau đó nghe thấy anh nói: “Muốn tậu nhà giấu người đẹp à?”
Ôn Tễ đỏ bừng cả vành tai.
Anh cong môi cười: “Vậy thì đứng tên em đi.”
Ôn Tễ vốn ghét cái kiểu tình tứ nơi công cộng, chịu không nổi nữa bèn quay người đi về phía lối cây xanh, vừa đi vừa nói như thể có lý lẽ: “Là tại trước kia em từng nói chuyện mua nhà với anh, anh lại bảo em đừng nghĩ ngợi gì hết, đừng để mình rơi vào mấy áp lực thế tục này. Anh chẳng lẽ không tự biết mình gia trưởng đến mức nào à?”
Trương Sơ Việt cau mày: “Sao giờ em lại quay ra vu oan cho anh thế?”
“Em không có, chỉ là nói chuyện nào ra chuyện ấy thôi.”
Trương Sơ Việt kéo tay cô lại, lôi người về cạnh xe, hai người vừa cãi vừa lên xe, anh cũng chẳng buồn tranh luận với cô nữa: “Anh đổi tên người vay sang tên anh rồi.”
Ôn Tễ nghe xong, trừng mắt thật to: “Đấy! Thế mà còn nói anh không gia trưởng, chẳng tin em là con gái mà cũng kiếm được từng ấy tiền chứ gì!”
“Đấy gọi là trách nhiệm, sao lại là gia trưởng?”
“Nhưng ‘gia trưởng’ cũng đâu phải từ mang nghĩa xấu đâu!”
Trương Sơ Việt hơi nhướng mày, Ôn Tễ vừa há miệng định nói, anh đã hả giận, cười cô: “Thì ra bà xã đang khen anh à?”
Ôn Tễ: “……”
Về đến nhà, Trương Sơ Việt bảo cô tự lo cho bản thân đi, ăn ở ngoài bao nhiêu bữa rồi, hôm nay để anh nấu mì.
Ôn Tễ vừa lau tóc vừa đi ra, thấy trên bát mì có thêm trứng gà, cô cười: “Anh biết không, hồi trước em đi thi, sáng nào cũng nấu một cái xúc xích với hai quả trứng, cầu mong mình được điểm tuyệt đối.”
Trương Sơ Việt nghe xong, lại quay vào bếp, chiên thêm cho cô một quả trứng và một cây xúc xích nữa, kiểu như: “Ăn đi, của em cả đấy.”
Ôn Tễ bỗng dưng nhớ ra một chuyện, liền nói: “Tuy hồi nhỏ hai nhà mình từng bị nói là có hôn ước, nhưng thực ra hầu như chẳng qua lại gì, mãi đến khi em thi đỗ cấp ba mới bắt đầu thúc đẩy chuyện đó. Nhà anh có phải thấy em cũng tạm gọi là có tiềm năng, nên ban đầu còn lưỡng lự quan sát không?”
Anh ngẩng mắt liếc cô một cái, phát hiện ra Ôn Tễ tuy trước giờ chưa bao giờ hỏi mấy câu kiểu “anh có yêu em không”
Những câu khiến người ta lo được lo mất, nhưng giờ thì còn nặng nề hơn cả thế, cô bắt đầu trở nên thực tế rồi.
“Em là nữ sinh đại học duy nhất trong làng em, anh là nam sinh đại học duy nhất trong làng anh, bọn mình là trời sinh một cặp, ngay cả làm ruộng cũng nhanh hơn người ta.”
“Phì!” Cô bật cười.
Trương Sơ Việt lại nói: “Hai làng cách nhau có mấy bước, cho dù không có hôn ước, bà anh mà biết em đỗ đại học thì chắc chắn cũng sẽ sang dạm hỏi. Bà đầu tư tài chính có mắt nhìn lắm, nuôi dâu từ bé đến lớn thành sinh viên đại học, rồi còn biết em ra nước ngoài học tiến sĩ, cả cái làng không ai là không biết chuyện đó đâu.”
Ôn Tễ trợn tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn Trương Sơ Việt.
Cô mới hỏi có một câu mà anh đã châm chọc cả một tràng—
“Bà cụ đúng dịp đó mới biết dùng WeChat, kéo cả cái làng vào một cái nhóm, vừa khoe cháu dâu học tiến sĩ, vừa cãi nhau với bà ngoại em.”
Ôn Tễ: “……”
Cô cúi đầu húp mì, hơi nóng phả vào mặt khiến vành mắt cũng ửng đỏ, khẽ nói: “Thật ra ban đầu em đồng ý lấy anh, chính là vì thấy không khí trong nhà anh rất tốt…”
“Cạch!”
Đôi đũa gõ nhẹ lên thành bát, Trương Sơ Việt lại chọc trúng chỗ yếu của cô: “Anh nói với bà là ly hôn với em rồi, bảo bà đừng lấy danh cháu dâu đi khoe nữa, bà bảo không phải cháu dâu thì ai gửi cho bà nhiều đồ như thế?”
Ôn Tễ khựng lại, ngẩng lên liền thấy ánh mắt Trương Sơ Việt đang dán chặt trên mặt cô, anh nhìn xoáy thẳng vào mắt cô: “Em giỏi lắm, lấy lòng người khác rất khéo, đến mức chẳng ai còn dám giới thiệu bạn gái cho anh nữa.”
“Anh… sao hôm nay anh lắm lời thế!”
Ôn Tễ không cãi lại được, bèn quay ra mắng anh, Trương Sơ Việt gắp mì khuấy trong bát, đáp lời cô: “Không làm được gì thì đành nói thôi.”
Xem như sinh nhật hôm nay nhường cho anh vậy.
Tối hôm đó, chăn ga được thay bộ mới, là kiểu màu kem Ôn Tễ đã mua từ trước. Cô rúc vào trong, lớp chăn mềm mại ấm áp bọc lấy người cô, dù ngôi nhà này chỉ là nhà thuê, nhưng giường ngủ có thể là giường mới, hơn nữa chẳng bao lâu nữa, họ cũng sẽ có nhà mới để ở rồi.
Ngay lúc cô đang tận hưởng khung cảnh dịu dàng ấy thì một người đàn ông c** tr*n lại chui vào chăn, hoàn toàn làm hỏng phong cách công chúa, biến căn phòng thành phong cách… đàn ông thô lỗ.
Ôn Tễ đưa tay xoa thái dương, dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Đêm đến, tay anh lần qua, kéo cô quay người nằm nghiêng đối mặt với anh.
Hơi thở nóng rực phả tới, anh hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Ôn Tễ lặng lẽ rúc trong lòng anh, cảm nhận một chút, ngón tay lần xuống, khẽ chạm vào cạp quần anh.
“Chỗ này… hình như hơi khó chịu thì phải.”
Cô cố nín cười.
Trương Sơ Việt nhíu mày, khẽ lùi lại.
Đến lúc này lại muốn giữ thể diện cho bản thân, Ôn Tễ liền thừa thế xông lên, khe khẽ cười trêu: “Ấy da, hồi xưa đi thi đúng là ngốc thật, không biết tìm anh mà xin điểm tuyệt đối.”
Trương Sơ Việt siết chặt cánh tay, khóa lấy cổ tay cô rồi đè xuống.
Đàn ông có lúc thật dễ dỗ, chỉ cần khen anh ấy là người chồng điểm một trăm là được.
Khi cả giá trị tinh thần lẫn thể xác đều được trao đổi công bằng, luôn giữ được cảm giác rung động và mong chờ mỗi khi trò chuyện thì sẽ chẳng bao giờ thấy chán nhau.
Đó là một chút kinh nghiệm mà Ôn Tễ tự mình tích lũy được sau khi trao trọn cả bản thân mình.
Từ sau khi đặt cọc mua nhà, mỗi ngày tan làm, cô đều bắt Trương Sơ Việt chở đến xem tiến độ công trình. Từ công ty đến khu nhà mất hẳn một tiếng đi xe, Trương Sơ Việt hỏi: “Em không chán à?”
Ôn Tễ lắc đầu: “Đây không phải chỉ là một căn nhà, mà là tổ ấm của chúng ta.”
Trương Sơ Việt nhìn vào đôi mắt trong veo và đầy nghiêm túc của cô, đưa tay xoa đầu cô: “Sau này phải dậy sớm hơn để đi làm đấy.”
“Không sao, đời người phải có điều để hướng tới mà.”
Câu nói đó nghe quen quen — trong danh bạ WeChat của anh, ghi chú tên Ôn Tễ chính là: [Điều hướng tới].
Còn điều hướng tới của cô, chính là tổ ấm của họ.
Tối hôm ấy về đến căn hộ thuê, Trương Sơ Việt không ngừng “tìm đường về nhà” trong con ngõ nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo của cô, nơi ấm áp, mềm mại, và sẵn sàng ôm lấy anh vô điều kiện.
Sự bốc đồng ấy không chỉ là phản ứng sinh lý khi yêu, mà là một kiểu cày cấy, vun đắp cho cái nơi “trái tim an yên là nhà của ta”. Mỗi khi đêm về như thế, họ lại hòa làm một.
Tiến độ công trình sẽ hoàn thành vào cuối năm, Ôn Tễ đã chọn sẵn ngày dọn về trong lịch âm. Trước đó, còn phải chuẩn bị chuyện nội thất.
Tiền nong thì bắt đầu eo hẹp, cô cũng đã tìm hiểu qua vài công ty làm đồ đặt theo yêu cầu và vật liệu nội thất. Vì nhà là nhà thô nên giá nào cũng cao, Ôn Tễ thấy hơi đau lòng.
Về nhà, cô than với Trương Sơ Việt: “Cái bọn chủ đầu tư này nghĩ bọn mình là nhà giàu à? Còn bảo, mua nhà tốt thế rồi, ai lại chọn gói hoàn thiện của bọn họ, đương nhiên phải tự làm mới sang chứ. Em thì lại ước có thể xách vali vào ở luôn cho đỡ mệt!”
Thấy cô giận dỗi nói mãi, đồ ăn bày ra trước mặt cũng chẳng buồn đụng, Trương Sơ Việt bèn bảo: “Em ăn no rồi anh sẽ nói cách xử lý.”
Ôn Tễ chu môi, thật ra mấy lời trách cứ người khác kia cũng là nói cho Trương Sơ Việt nghe.
Đâu thể để đàn ông rảnh rỗi mãi được, nếu thế thì cưới anh về làm gì cơ chứ.
“Ăn no rồi đấy!”
“Còn một miếng sườn cừu cuối cùng.”
“Đó là cặn thịt trong canh thôi mà!”
“Em có biết nước canh thực ra là hỗn hợp của dầu và nước, chín mươi phần trăm chất dinh dưỡng đều nằm trong thịt không?”
Ôn Tễ đành nghiến răng nuốt miếng sườn cừu nhỏ xíu kia: “Ăn kiểu này nữa thì em béo lên mất. Chị Duyệt ở công ty em bảo, cưới xong rất dễ béo.”
“Thế à, để anh cân xem.”
Ôn Tễ đỏ mặt: “Cân cái gì mà cân, nghiêm túc nói chuyện đi!”
Trương Sơ Việt khoanh tay nhìn cô: “Việc sửa sang nhà cửa để anh lo, em đừng nghĩ nữa.”
“Không được, nhỡ đâu xấu thì sao?”
Trương Sơ Việt hếch cằm lên: “Bảo hành trọn đời.”
Đối với anh mà nói, Ôn Tễ rất dễ dỗ, chỉ cần xoa dịu theo chiều, cho cô chút lợi, là khóe miệng có thể nhếch lên cả một ngày. Bởi vì đến buổi tối, cô luôn là người khóc.
Căn nhà cũ mà lần đầu kết hôn họ ở thực ra là do một mình Trương Sơ Việt sửa sang lại.
Sofa, giường, tủ quần áo và bàn học đều do anh tự tay đóng. Giờ Ôn Tễ đưa cho anh một căn nhà để thoải mái sáng tạo, cứ đến cuối tuần là anh lại đến làm thợ mộc.
Ôn Tễ cứ nghĩ anh sẽ phải làm rất lâu, không ngờ khả năng thực hành của anh lại quá giỏi, cô còn chưa kịp phản ứng thì một chiếc kệ để đồ đã được anh xây xong.
Cô kinh ngạc nói: “Anh giỏi quá rồi đấy! Em chỉ nói chuyện với anh một lúc thôi, còn chưa kịp nhìn xem anh làm thế nào mà đã xong rồi!”
Trương Sơ Việt từ tốn như thường: “Mỗi người đều có chuyên môn riêng, có một tay nghề thì mới kiếm được cơm ăn.”
Ôn Tễ nhìn cái ghế anh đóng, rồi lại nhìn chiếc bàn ăn dài bằng gỗ óc chó, hào hứng nói: “Sau này chúng ta có thể ngồi làm việc ở chiếc bàn này rồi!”
Trương Sơ Việt liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Có phòng làm việc riêng rồi, đâu cần dùng đến bàn ăn.”
Ôn Tễ đáp: “Ừ đúng, làm việc ở phòng khách mà mệt thì qua phòng làm việc ngồi, đổi chỗ biết đâu lại có thêm cảm hứng.”
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Trương Sơ Việt thoáng trầm ngâm, hiếm hoi gật đầu một cái. Ôn Tễ lại khen cái ghế anh làm chắc chắn, Trương Sơ Việt nói: “Hồi xưa ở trên núi, anh làm sofa thâu đêm mà em cũng đâu có khen anh như thế.”
Ôn Tễ bị anh lôi chuyện cũ ra nói, hừ một tiếng: “Khi đó mà em khen anh thì lại giống như em có ý với anh trước ấy.”
Con gái thì phải giữ thể diện một chút.
Trương Sơ Việt khẽ cười thành tiếng, quay người cầm thùng sơn leo lên thang gỗ. Ôn Tễ không yên tâm, đi tới giữ thang cho anh. Cô đứng dưới chân thang, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên trên.
Anh đã cởi áo, lộ ra làn da rám nắng săn chắc. Vì gần đây thường làm mộc nên cánh tay, eo và bụng đều căng đầy cơ bắp. Rõ ràng đang là mùa đông, mà anh vẫn như toát hơi nóng.
“Anh… anh mặc áo vào đi, đừng để cảm lạnh.”
Ôn Tễ cúi đầu, vừa thu lại ánh mắt thì thấy mồ hôi trên ngực Trương Sơ Việt cũng đang chảy xuống thắt lưng săn gọn kia.
“Hồi xưa ở trên núi, chẳng phải em còn bảo anh cởi cũng chẳng sao sao?”
“Thì hồi đó em đâu coi anh là chồng, nhìn anh với mấy gã đực khác cũng chẳng khác gì, có cảm xúc gì đâu!”
Cô vừa dứt lời, Trương Sơ Việt liền cất chổi sơn, bước xuống hai bậc thang, nhìn cô: “Giờ em có cảm xúc rồi à?”
Đồng tử Ôn Tễ khẽ mở to, anh nói tiếp: “Thế thử cái ghế anh mới đóng xem sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Vợ mà nói có cảm xúc là có ngay, đúng là chẳng làm gì được em ấy.