Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 120

Chương 120: “Giường sắt trong phòng mình để anh tự làm.”

*

Ôn Tễ ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Trương Sơ Việt: “Anh nói thêm câu nữa xem, em đẩy đổ thang của anh luôn đấy!”

Người đàn ông đứng vững trên hai bậc dưới cùng của thang, lời đe dọa của cô chẳng có tác dụng gì, trái lại còn càng khiến anh được đà làm tới. Thân hình cao lớn nghiêng về phía cô, Ôn Tễ thật sự muốn lùi lại, nhưng lại càng sợ buông tay ra khỏi thang.

Anh một tay vịn lấy thân thang, tay phải lỏng lẻo đặt lên thanh gỗ ngang, cúi người ghé sát môi cô, chỉ là một cái chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước, hơi thở của cô nhẹ nhàng phả lên mặt anh, như lớp lông tơ mềm mại, tươi mới, dễ thương.

Anh nói với cô: “Đừng cử động, giữ chắc thang, cẩn thận ngã đấy.”

Lời vừa dứt, môi anh lại một lần nữa phủ xuống, mà đôi tay cô lại một lần nữa siết chặt lấy bậc thang.

Ngôi nhà quay về hướng nam, sân trước đón nắng, có một bãi cỏ rộng, ánh mặt trời chính ngọ chiếu xuống, sức nóng đủ để làm cỏ con héo rũ vì khô khát, chẳng khác nào đôi môi của Ôn Tễ lúc này.

Ngôi nhà trước khi bàn giao đã được vay mua trả góp, Ôn Tễ ngồi tính toán thu nhập của mình, khoản trả góp vào ngày mùng một hằng tháng đều được trừ tự động từ tài khoản cô.

Cô đang ngồi trên chiếc ghế tròn bằng gỗ vừa được Trương Sơ Việt đóng xong, với tay lấy chai nước khoáng rồi đưa điện thoại cho anh: “Này, tự anh xem thông báo trừ tiền đi.”

Anh lười chẳng buồn liếc, chỉ đi đến vòi nước rửa tay. Ôn Tễ lắc lắc chai nước khoáng loại hai tệ một chai trong tay, thở dài: “Vẫn chưa thực hiện được giấc mơ ‘tự do nước khoáng’.”

Trương Sơ Việt dùng khăn lông trắng lau sạch mười đầu ngón tay, đi về phía cô. Quần anh dính đầy mạt gỗ và vết sơn, tay chạm lên vai cô: “Ngồi thử lên bàn xem sao.”

Ôn Tễ đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Anh nặng, anh ngồi đi!”

Nghe vậy, anh thật sự đưa tay ấn thử mặt bàn dài bằng gỗ óc chó, rồi chống hai tay lên bàn, ngồi xuống mép bàn: “Đưa điện thoại cho anh xem.”

Ôn Tễ vừa ngồi yên ổn, liền đứng dậy mở tin nhắn, xoay màn hình về phía anh. Tay kia của anh thì với lấy chai nước khoáng trong tay cô, lắc lắc: “Còn uống không?”

“Anh uống đi.”

Trương Sơ Việt nhìn vào mắt cô, trong veo và sạch sẽ, nhưng so với ngày xưa, lại thêm vài phần lưu luyến và yên lòng. Khi đó hai người còn ở trên núi, cùng nhau lên núi cắt cỏ cho bò, anh vẫn nhớ trong chiếc ba lô nhỏ của cô lúc nào cũng có sẵn một chai nước, đều để anh uống cả, chỉ nói mình còn nước.

Trương Sơ Việt không lấy điện thoại của cô, tay vòng ra sau lưng cô, kéo cô lại gần, nói: “Thích không em?”

“Hửm?”

Ôn Tễ không hiểu anh vô cớ hỏi thích cái gì.

Người đàn ông duỗi chân dài, vòng cô vào trong không gian của anh, ngửa cổ uống mấy ngụm nước, yết hầu anh lên xuống nhịp nhàng, Ôn Tễ nhìn thấy giọt nước theo cổ anh chảy xuống, mũi cô vô thức nghiêng tới, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của anh.

Không ai lên tiếng, chỉ ôm nhau như vậy. Ôn Tễ bỗng chốc hiểu ra, cái “thích” mà anh vừa hỏi, chính là khoảnh khắc này đây.

Buổi trưa trong ngày làm việc, Ôn Tễ ăn cơm ở căn tin.

Chị Duyệt như thường lệ lại nhắc đến chuyện con cái, đồng nghiệp có máu hóng chuyện thì bắt đầu trêu chọc những người chưa kết hôn và đã kết hôn nhưng chưa sinh con. Ôn Tễ đã quen với những tình huống như vậy, chỉ nói: “Bọn tôi mới bắt đầu trả góp mua nhà, chuyện con cái để sau đã.”

“Chồng của quản lý làm ở doanh nghiệp nhà nước, vậy thì tiền trả góp chắc phần lớn là quản lý lo nhỉ?”

Ôn Tễ khẽ kéo nhếch môi: “Thế thì vẫn còn nhẹ hơn hồi anh ấy từng chu cấp cho tôi đi du học.”

Một câu nói khiến mọi người thoáng sững lại.

Chị Duyệt vội vàng xoa dịu không khí: “Chuyện trả góp mua nhà cũng phải có kỹ thuật, dù tiền đặt cọc là hai người cùng bỏ, tên cũng ghi cả hai vợ chồng, nhưng tiền trả góp hằng tháng thì chỉ tính ai đứng thẻ ngân hàng. So với việc làm người chi tiền mà không được tính vào sinh hoạt, chị thà tự mình trả góp, đến lúc chia tài sản thì cũng sẽ được xử lý công bằng cho cô.”

Ôn Tễ nghe vậy, thoáng ngẩn ra. Hồi đó là Trương Sơ Việt chủ động bảo dùng thẻ của cô để trừ khoản vay mua nhà, cô còn thấy phiền.

Những đồng nghiệp khác nghe xong đều như bừng tỉnh ngộ. Dù kết hôn vì tình yêu, thì một vài lợi ích vẫn phải rạch ròi, có nắm trong tay mới yên tâm mà yêu người ta cho trọn vẹn.

Nếu không, cứ so đo tính toán mãi, thì cơm áo gạo tiền cũng bào mòn hết tình cảm.

Buổi tối về nhà, tuyết ở Bắc Thành rơi dày phủ kín đầu xe Trương Sơ Việt. Cô đi tới, phủi tuyết đọng trên gương chiếu hậu, mãi đến khi ống kính hiện rõ trở lại, cũng không biết anh đã chờ bao lâu, liền hỏi: “Lạnh không anh?”

Anh xuống xe, ôm lấy cô một cái, hai tay luồn vào giữa bả vai cô, siết thật chặt. Qua cả lớp áo dày, anh vẫn thấy không đã, khẽ nói: “Về nhà rồi ủ tiếp.”

Ôn Tễ ngồi lên xe. Mới qua cuối tuần mà tuyết đã rơi ào ào. Cô quay đầu hỏi anh: “Năm nay có về Nam Thành ăn Tết không?”

“Còn chê vận chuyển mùa xuân chưa đủ đông à?”

Ý là thôi đừng làm phiền đất nước thêm nữa.

Ôn Tễ mím môi: “Nhà mới của mình phải tự bọn mình làm nội thất, mà lại gần cuối năm rồi, mọi người nghỉ cả, chắc không kịp đâu.”

Ngày chuyển vào nhà mới đã định sẵn, sau đó vẫn có thể tiếp tục hoàn thiện, không ảnh hưởng gì. Trương Sơ Việt xoay vô lăng, nói: “Chỉ cần lát xong sàn sưởi là được, đợi các cụ tới rồi ấm áp, chuyện nhập trạch (*) là họ rành nhất, em không cần lo đâu.”

Ôn Tễ nhớ đến lần đầu hai người kết hôn, những nghi thức cần làm đều là Trương Sơ Việt tự lo từng việc một. Cô không nhịn được mà nháy mắt trêu anh: “Nhà anh đúng là truyền nhân tốt nhất của văn hóa truyền thống Trung Hoa.”

“Em nói thẳng là người miền núi mê tín đi cho rồi.”

Ôn Tễ khẽ thở dài: “Thật tốt, già rồi còn có nơi nương tựa. Mình có nhà ở trên núi, ở Nam Thành có nhà, ở Bắc Thành cũng có nhà. Như vậy các cụ muốn đi đâu cũng có chỗ ở. Bà nội nói, sống đến ngần này tuổi, thì kem là phải ăn, hamburger cũng phải thử, không được hưởng thụ thì sống lâu có ý nghĩa gì đâu.”

Trương Sơ Việt cười, nhưng không nói gì. Ôn Tễ nhắc anh tập trung lái xe, rồi cúi đầu tự mở điện thoại. Trong nhóm chat, Tạ Lan gửi tin nhắn, nói đã mua một bộ decal tĩnh điện, hình đồng nam đồng nữ chiêu tài nạp phúc. Dưới đó là tin nhắn thoại của bà ngoại: “Bao nhiêu tiền? Một bộ dán tường mà tận năm mươi tệ! Bà cắt giấy dán cửa sổ cho mày luôn!”

Ôn Tễ biết bà với mọi người không đọc được chữ, liền ấn giữ để đọc thành tiếng: “Mai con đếm xem nhà mình có bao nhiêu cái cửa sổ nhé!”

Trương Sơ Việt bật cười khẽ, Ôn Tễ liếc sang lườm anh: “Cười cái gì?”

“Anh thấy em có thể gia nhập đội ngũ các cụ được rồi. Bà dám cắt, em dám dán.”

Ôn Tễ nhe răng cười với anh, giơ mười ngón tay trắng hồng như hành non, nói với anh: “Người có phúc, cầm cái gì trong tay cũng là vật có phúc cả.”

Nhà ấy à, chẳng cần phải đẹp đến đâu, chỉ cần có giường, có mái che mưa chắn gió bốn phía, thế là đủ.

Tối đến, cô còn tưởng anh lại muốn kéo cô vào một trận nữa, thế mà Trương Sơ Việt chỉ nắm lấy tay cô, siết chặt mãi không buông, đến độ tay cô tê rần, cánh tay ê ẩm mới chịu để cô “nhận phần”.

Anh rút ra hai tờ khăn giấy trong hộp ở đầu giường, cúi xuống lau tay cho cô. Cô đỏ mặt trừng anh: “Đồ ghê tởm.”

“Đồ ghê tởm là người có phúc khí đấy.”

Ôn Tễ tức đến nỗi vớ lấy cái gối đè lên mặt anh, cả người vừa thẹn vừa bối rối không chịu nổi.

Anh cứ nằm im trên giường để cô đánh bằng gối, dù sao cô cũng chẳng có sức. Đợi cô đánh mỏi tay, anh mới trở mình, nhấc gối kê sau lưng cô. Hơi thở anh trầm đục, phập phồng, giọng nặng nề: “Em mười ba may mắn của anh, đón lấy phúc khí đi.”

Tên đàn ông chết tiệt!

Muốn khen cô có phúc thì cứ nói cô có nhà có xe có chồng giỏi giang là được rồi, đâu cần dùng cái cách này. Thế mà đã qua tay cô rồi thì cô lại không thể không thừa nhận “cái đó” đúng là phúc khí thật.

Tóm lại, anh khen cô một câu, là anh hưởng phúc.

Vì ông bà hai bên sắp đến, nên cuối tuần nào Ôn Tễ cũng cùng Trương Sơ Việt bận rộn sửa sang nhà cửa.

Kế hoạch là làm xong hệ thống sưởi dưới sàn và phần cứng phòng tắm trước. Ôn Tễ nói: “Không thì em mua cái giường khung sắt, không có formaldehyde lại dễ di chuyển, quan trọng là rẻ.”

Anh đang đi đường điện nước âm tường, nghe vậy thì nói: “Giường sắt trong phòng mình để anh tự làm.”

Ôn Tễ: “…”

Sức làm trong việc sửa nhà là một tay Trương Sơ Việt gánh vác, Ôn Tễ chỉ phụ đưa ra ý tưởng thiết kế. Hơn nữa, đến Tết Dương lịch, cô với vai trò là lãnh đạo nhỏ còn phải lo liệu tổng kết cuối năm và mời nhân viên đi ăn.

Về khoản quan hệ xã giao thế này, anh lại ủng hộ. Còn chưa đợi anh căn dặn, Ôn Tễ đã nói trước: “Anh cứ yên tâm, em không uống rượu đâu.”

Trước đây cô từng thử rồi, chẳng thèm để Trương Sơ Việt được lợi nữa.

Mà Trương Sơ Việt cũng phải ăn uống, nên ngồi đợi ở bàn cách đó không xa trong phòng riêng.

Không ngờ có một nhân viên nữ đi vệ sinh về, hớn hở nói hình như ngoài kia có thấy Đội trưởng Trương từng đến tòa nhà tập đoàn kiểm tra.

Tim Ôn Tễ khẽ giật. Vì từng có tiếp xúc công việc nên cô chưa từng nói với người ngoài mối quan hệ giữa hai người, cũng không cần thiết. Dù lần trước khi Chung Duẫn lén lút với người thứ ba trong văn phòng, anh từng chắn trước mặt cô, nhưng lúc đó xung quanh ồn ào náo loạn, ai nấy chỉ chăm chăm hóng chuyện của Chung Duẫn.

Lúc này mấy cậu nhân viên nam uống có hơi men, nghe nói Đội trưởng Trương ăn một mình thì rủ rê nhau mời anh đến ăn cùng.

Ôn Tễ đưa tay gãi trán, cô đâu phải bề trên gì bên ngoài công ty, tùy họ vậy.

Không lâu sau, cửa phòng riêng mở ra, mấy cậu nhân viên vừa ra ngoài lúc nãy bước vào, khí thế chẳng còn, lễ phép nói với Trương Sơ Việt: “Gần nửa năm rồi đấy ạ, Đội trưởng Trương cuối cùng cũng chịu buông tha bọn em rồi.”

Về chuyện phòng cháy chữa cháy của tập đoàn, Trương Sơ Việt cẩn thận đến mức còn tự mình giám sát diễn tập. Hồi đó chính Ôn Tễ là người đầu tiên bị kéo ra, đội mũ chữa cháy để tập dùng bình cứu hỏa.

Vì tay chân mảnh khảnh, Trương Sơ Việt còn bắt cô luyện tập thêm, vừa mắng vừa đưa tay giữ mũ bảo hộ cho cô.

Tập xong quay về, mọi người bàn tán riêng là Trương Sơ Việt nghiêm khắc quá, nhất là với Ôn Tễ, nhưng cũng rất chu đáo.

Nghĩ đến đây, cô vừa uống rượu vừa muốn khóc, khổ mà chẳng thể nói ra.

Ngay cả tập đoàn cũng giống Ôn Tễ, sau khi bị chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần, cuối cùng lại nảy sinh “hội chứng Stockholm”, tức là đến khi nghe tin cuối cùng cũng thông qua toàn bộ thì chẳng ai tin nổi, mà còn thấy… tiếc.

Đặc biệt là dạo gần đây gần Tết, trên bản tin toàn thấy cháy nổ trong các tòa nhà hành chính, khiến người ta cũng thấy rùng mình.

Đối với những ngành công nghệ cao và chính xác như họ, dù tòa nhà có mua bảo hiểm, nhưng dữ liệu mà mất thì cũng chẳng còn gì.

“Đội trưởng Trương, em mời anh một ly.”

Một nhân viên nam ngà ngà say, rót cho Trương Sơ Việt một ly bia Budweiser, còn Ôn Tễ thì ngồi đối diện, vờ như không liên quan mà thong thả uống trà.

Đúng lúc Ôn Tễ đang đợi anh lên tiếng “Lái xe không uống rượu”, thì không ngờ anh lại chỉ lễ phép gõ nhẹ đốt ngón tay hai cái lên mặt bàn, nói: “Cảm ơn.”

“Đến, cạn ly nào cạn ly nào.”

Mọi người cùng cụng ly, ánh mắt Trương Sơ Việt đột nhiên rơi lên người Ôn Tễ. Là công chức mà còn phối hợp nhiệt tình thế, một cô quản lý nhỏ như cô lại ngồi bên nhấm nháp hạt dưa uống trà thì có vẻ không hợp tình hợp cảnh.

Lúc này, chị Duyệt cười hớn hở nói: “Hồi nãy rót bia cho anh Việt vẫn còn sót một ít đấy, đây là phúc khí đấy quản lý à, của quản lý hết nhé.”

Lời vừa dứt, gò má Ôn Tễ như bị một luồng điện chạy dọc lên, thần kinh toàn thân tê dại.

Còn người đàn ông ngồi đối diện, qua ánh đèn chập chờn mà nhìn cô chăm chú, trong đầu tưởng tượng ra cảnh anh nhét chai bia vào miệng cô rót thẳng xuống…

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Tôi là phụ nữ đoan chính đấy nhé!

— “Nhập trạch”: ngày tốt để dọn vào nhà mới, thường có tục mời khách dùng tiệc

Bình Luận (0)
Comment