Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 122

Chương 122: “A Tễ, chúc mừng anh đi, cuối cùng cũng được gỡ lệnh cấm.”

*

“Hay là anh đi triệt sản nhé?”

Trong đầu Ôn Tễ như vang lên một tiếng ầm, cứ như vừa bị bánh xe khổng lồ nghiền nát lướt qua.

Cô cứ tưởng dù Trương Sơ Việt có lý trí đến đâu, thì cũng sẽ chỉ nói kiểu như “muốn thì tất nhiên là muốn”, ai ngờ anh không những muốn, mà còn đưa ra một phương án rõ ràng, khả thi.

Từ nay về sau, không còn gánh nặng sau lưng.

Ôn Tễ bị anh đè nằm sấp, không xoay người lại được, vừa khóc vừa kêu lên gấp gáp: “Thế… thế chẳng phải là sau này anh không muốn có con nữa à? Anh hỏng rồi đấy!”

Về chuyện sinh con, thật ra Ôn Tễ không đến mức phản cảm. Tuy cô hiểu rõ những vất vả của phụ nữ trong chuyện ấy, nhưng cũng chưa đến mức quyết tuyệt không sinh, thế mà Trương Sơ Việt lại muốn “chặt đứt đường lui”.

“Đừng khóc nữa,” Giọng người đàn ông trầm khàn, ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, nói: “Tam thập nhi lập, em bây giờ còn trẻ, đợi đến ba mươi rồi, chúng ta nghiêm túc nghĩ về chuyện con cái cũng chưa muộn.”

Vừa nói, anh vừa ôm cô ngồi lên đùi mình, cả hai không thể nhìn thấy mặt nhau. Anh ngắm tấm lưng cong vút áp vào lồng ngực mình, như một vầng trăng non đêm nay. Mái tóc dài vắt ra trước ngực, ẩn hiện lấp ló.

“Còn mấy năm nữa cơ mà…”

Ôn Tễ nghe mốc thời gian này cũng thấy được an ủi phần nào, hít một hơi thật nhẹ, nói: “Thế… trước mắt anh đừng triệt sản vội…”

Người đàn ông hơi cân nhắc một chút, đáp: “Phẫu thuật có thể hồi phục được.”

Nghe xong, Ôn Tễ lập tức nổ tung: “Anh thật sự đã đi tìm hiểu rồi á?!”

Trương Sơ Việt không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục khám phá những ngóc ngách của cô – không vào trong cũng có cách chơi riêng, anh luôn rất hứng thú trên con đường nhỏ ấy.

“Không… đừng mà… đừng làm thế… đợi sau khi có con hẵng tính… Trương Sơ Việt!”

Người đàn ông đè thấp người, áp vào sau cổ cô, khẽ ừm một tiếng đầy trầm khàn: “Để A Tễ đi trước vậy (*).”

Cuộc sống ở Bắc Thành bình lặng nhưng cũng tất bật, tuy vẫn còn đè nặng khoản vay mua nhà, nhưng Ôn Tễ cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực.

Cô chăm chỉ kiếm tiền nuôi nhà, mỗi ngày đều tính toán tiền lương, thu nhập. Trước khi bản hợp đồng với công ty nước ngoài được ký từ ngày trở về nước hết hạn, phòng nhân sự lại chủ động tìm đến cô trao đổi một lần nữa.

Mức lương có thể tăng thêm, nhưng vị trí hiện tại thì không thể thăng tiến thêm được.

Tại công ty nước ngoài, chế độ đãi ngộ tuy đầy đủ, nhưng các vị trí lãnh đạo chủ chốt hầu hết là người ngoại quốc, còn quyền quyết định và các nghiệp vụ trọng yếu thì hầu như không được giao cho người khác.

Ôn Tễ bắt đầu cảm thấy chạm đến ngưỡng của bản thân.

Cô trở nên do dự về việc gia hạn hợp đồng.

Ánh nắng nhàn nhạt của buổi trưa trải dài trên cửa kính sát đất, trong không khí lững lờ mùi cà phê nồng đượm. Tiếng người qua lại hòa cùng giai điệu nhạc nhẹ trong loa tạo thành thứ tiếng ồn trắng.

“Nếu không còn muốn ở lại nữa, chị có thể giới thiệu cho em một công ty săn đầu người.”

Ngồi đối diện, Tô Mĩ Vân thong thả nhấp một ngụm cà phê.

Ôn Tễ đang phiền lòng, muốn tìm ai đó để chia sẻ. Nhưng trong nội bộ công ty lại không thể nói nhiều. Tô Mĩ Vân tuy là vợ của một trong những đối tác, nhưng không can dự vào công việc, nên cô có thể thành thật chia sẻ tình hình – may ra có thể nghe ngóng được chút tin tức trong nội bộ.

Nhưng đối phương lại nói như vậy, rõ ràng là phía tập đoàn cũng không mấy thiết tha giữ cô ở lại.

“Nơi này là mái nhà đầu tiên của em khi bước chân vào xã hội, tất cả các mối quan hệ, lợi ích tài chính đều bắt đầu từ đây. Chính nó khiến em cảm thấy mình không phải là kẻ lạc lõng giữa đời.”

Bước ra ngoài, cô có danh thiếp, có địa vị, vì vậy cô luôn mang trong lòng sự biết ơn.

Tô Mĩ Vân nhìn theo ánh mắt của Ôn Tễ ra ngoài tấm kính lớn, những tòa cao ốc nơi trung tâm tài chính lấp lánh ánh bạc, rực rỡ chói chang. Nhưng thực chất—

“Mỗi người chẳng qua cũng chỉ là một chiếc đinh vít. Em tưởng giám đốc khu vực oai phong lắm sao? Thử rời khỏi cái nền tảng này xem, ai chịu nổi thái độ trịch thượng của ông ta? Một tổ chức tồn tại, cũng chỉ để cho một số ít người có quyền lực và đặc quyền. Em sống quá cảm tính, dễ bị thiệt thòi.”

Ý của câu đó chính là: nơi này chẳng còn gì để lưu luyến nữa.

Nghe vậy, Ôn Tễ càng thêm buồn, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Cảm ơn chị hôm nay đã chịu ra gặp em, em nghĩ chắc em biết nên làm gì rồi.”

Tay Tô Mĩ Vân đặt hờ lên mép bàn, ngón tay chỉ lên trời: “Em nhìn đi, nhà càng xây cao, người ở dưới chỉ còn thấy một vệt trời, muốn chạm vào tầng mây, em phải trèo lên.”

Chiếc thìa kim loại khuấy nhẹ trong tách sứ Anh, cà phê từ đục ngầu dần trở nên lặng như mặt nước cổ chai, Ôn Tễ mỉm cười khẽ, giọng nói cũng kiên định hơn khi nãy, lại nói với chị ấy một lần nữa: “Em biết nên làm gì rồi.”

Thực ra từ khi về nước, Ôn Tễ đã liên tục nhận được thư mời từ các công ty săn đầu người.

Buổi tối về đến nhà, cô in hết thông tin ra, tắm rửa sạch sẽ, để đầu óc tỉnh táo mà cân nhắc thiệt hơn.

Trương Sơ Việt bước vào, rót cho cô một cốc nước nóng, thấy Ôn Tễ mặc chiếc váy liền thân không tay bằng vải lanh màu trắng ngà, cổ áo chữ V sâu, tóc dài búi sau đầu, chỉ có một lọn rũ xuống trán, đang tựa bên mép bàn chăm chú xem tài liệu trên tay.

“Chẳng phải nói thời gian riêng tư không làm việc sao? Em thế này là gì, hy sinh chồng để tế sếp à?”

Nghe xong câu đó, Ôn Tễ cau mày: “Anh Trương, anh có thể tôn trọng công việc của em một chút được không?”

“Công việc của em không tôn trọng em, anh việc gì phải tôn trọng nó?”

Ôn Tễ không nhịn được há miệng, người đàn ông này nói cũng có phần có lý.

“Không phải việc công ty, là em tự cân nhắc xem nên nhảy việc sang đâu thì hơn.”

Trương Sơ Việt vừa nghe: “Công ty em chịu thả người rồi à?”

Ôn Tễ thở dài: “Hết hợp đồng rồi, có thể ký tiếp, nhưng làm nữa cũng chỉ là cái chức nhỏ này thôi, thế giới rộng lớn, em phải bơi ra ngoài mới được.”

Nghe đến đó, Trương Sơ Việt liền rút tài liệu khỏi tay cô: “Khỏi chọn nữa, về phòng đi.”

Ôn Tễ “ấy da” một tiếng: “Trương Sơ Việt, trả lại cho em!”

“Bây giờ mấy giờ rồi? Em nghĩ trạng thái hiện tại của mình hợp để quyết định chuyện cả đời à?”

Ôn Tễ mấp máy môi, kim đồng hồ chỉ sang mười giờ, cô thấy cũng không phải là không hợp, bèn hừ nhẹ một tiếng: “Em là người làm việc hiệu quả, đâu như anh, cả ngày không biết làm cái gì.”

“Em người làm việc hiệu quả.” Anh bật cười khẽ: “Anh làm một lần, em hiệu quả đến mức không biết l*n đ*nh bao nhiêu lần.”

Ôn Tễ liền lấy xấp tài liệu phẩy vào cằm anh.

Trương Sơ Việt thuận thế giữ lấy cổ tay cô kéo vào lòng, hoàn toàn chẳng bận tâm chuyện sẽ “giao đấu” với Ôn Tễ ngay trong phòng làm việc.

Dù sao khi thiết kế căn phòng này, anh đã nghĩ sẵn cả rồi, chiếc bàn này được đo đúng chiều cao, vừa vặn để cô đứng tì tay lên, nhón mũi chân là chạm tới anh.

Mà nếu nhón chân mỏi, thì hai người cùng ngồi xuống ghế làm việc, anh chẳng ngại ôm cô ngồi chung một chỗ, còn cười nói với cô: “Ghế này lót bông dưới lớp da thật, em quỳ lên cũng không đau đầu gối đâu.”

Anh vừa mở miệng, Ôn Tễ đã lại muốn gây sự đánh nhau.

Tóm lại là cả buổi tối chẳng nghĩ được sẽ chọn công ty nào, đã bị người đàn ông phía dưới làm cho mọi bí mật đều chảy ra hết.

Mùa hè ở Bắc Thành ngày càng oi bức, mồ hôi của Ôn Tễ càng lúc càng tuôn nhiều.

Nhiệt độ điều hòa đang giảm dần, Ôn Tễ thì ở trong phòng làm việc nhận được một cuộc gọi lạ.

“Xin chào, có phải là cô Ôn Tễ, cô Ôn không ạ?”

“Vâng, tôi đây. Xin hỏi ai đang gọi vậy ạ?”

Giọng đối phương rõ ràng rành mạch, như phát thanh viên vậy, mỉm cười nói với cô: “Tôi là chuyên viên phòng nhân sự của Viện Nghiên cứu Trung ương, rất vui được liên hệ với cô, tiến sĩ Ôn Tễ.”

Thông tin nội bộ vốn không thể vô duyên vô cớ mà truyền đến một kỹ sư làm việc trong ngành doanh nghiệp nước ngoài như Ôn Tễ.

Chắc chắn là có người đứng giữa làm cầu nối.

Người đầu tiên cô nghĩ tới chính là ông chồng nội bộ của mình.

Dù quy trình rất chính thức, phải qua vòng phỏng vấn, kiểm tra, và sàng lọc khắt khe, nhưng sao người ta lại biết hợp đồng của cô sắp hết, mà cô cũng chẳng định gia hạn?

Cô chỉ nói điều đó với Tô Mĩ Vân và Trương Sơ Việt.

Tô Mĩ Vân từng bảo sẽ giới thiệu giúp cô, nhưng Ôn Tễ đã từ chối.

Giữa cô và Tô Mĩ Vân cũng chưa thân đến mức người ta sẽ âm thầm quan tâm cô như vậy.

Nhưng Ôn Tễ cũng chưa từng nói gì với Trương Sơ Việt. Chuyện này giống như mang thai vậy, phải giữ bí mật, nếu không sẽ như quả bóng bay, càng thổi càng to, đến khi “bụp” một cái là vỡ tan.

Điều khiến cô gần như chắc chắn rằng chuyện này có liên quan đến Trương Sơ Việt, là bởi khoảng thời gian gần đây cô thức đêm trong phòng làm việc đèn đuốc sáng choang, anh lại không hề vào phá rối cô.

Hai người đều ngầm hiểu với nhau, nhưng anh vẫn chuẩn bị nước nóng cho cô, làm xong bữa sáng, cực kỳ hợp tác khi không nhắc tới “bài tập vợ chồng.”

Cứ như hai con thuyền cùng hướng trên mặt sóng, âm thầm thắp đèn soi sáng lối đi đêm cho nhau.

Kết quả tuyển dụng được công bố sau gần bốn tháng, Ôn Tễ không gọi Trương Sơ Việt đến đón.
Thế nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà của Viện Nghiên cứu, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người đàn ông ấy cùng chiếc xe của anh.

Cô hơi nhướng mày, hai tay vòng ra sau lưng nhìn anh, lại một mùa đông sắp đến, nhưng Trương Sơ Việt đã chuẩn bị cho cô một chiếc tổ ấm thật ấm áp.

Về đến nhà, anh gần như không hỏi han gì, vòng tay siết lấy eo cô rồi đè người lên cửa, môi hôn đến mức cô gần như bị m*t đến nát bét, lực mạnh đến nỗi như muốn hút cả hồn vía của cô đi.

“Trương Sơ Việt… anh điên rồi…”

Chỉ là đổi một công việc thôi, anh phát điên cái gì chứ.

Ôn Tễ đấm ngực anh, anh thì cúi xuống cắn cổ cô, thở dài nặng nề, nói: “A Tễ, chúc mừng anh đi, cuối cùng cũng được gỡ lệnh cấm.”

“Em có phải không cho anh buổi tối đâu… là anh tự nhịn thôi…”

Cô bực bội không để anh c** đ*, nói: “Ý anh là em không làm ở công ty nước ngoài nữa, thì anh có thể quay lại nghề cũ à?”

Vốn dĩ anh là mầm non được đào tạo định hướng, mấy năm qua lúc thì trấn giữ biên phòng ở vùng duyên hải, lúc lại tham gia cứu hỏa trong đơn vị công quyền, nhà ai con nít bị kẹt đầu cũng phải gọi anh đến cứu. Giờ thì, cuối cùng anh cũng có thể trở về rồi.

Ôn Tễ nghĩ tới đó, bàn tay đang đấm chuyển thành ôm cổ anh, vùi mặt vào vai anh khóc.

Anh nói: “Đúng, quay lại nghề cũ, mà em chính là nghề cũ của anh, là người nắm giữ bát cơm của anh.”

Ôn Tễ bị quần áo làm ngộp đến không thở nổi: “Em đã nghiêm túc như thế, anh còn nói ra mấy lời kiểu này!”

Lẽ ra phải cảm động một chút chứ, vậy mà cái gì cũng nói được, chẳng có tí cảm tình nào cả. Cô suýt nữa thì quên mất là anh đã nhẫn nhịn suốt bốn tháng trời.

Trương Sơ Việt cúi mắt nhìn cô, tiếng nuốt nơi cổ họng vang lên rõ ràng.

“Bên ngoài có biết bao doanh nghiệp muốn giành lấy em, mức lương cao hơn nhiều, em lại không đi, cứ khăng khăng chọn chỗ này.”

Câu nói này khiến Ôn Tễ như thể vì anh mà bất chấp tất cả.

Cô mím môi, hơi dội cho anh một gáo nước lạnh: “Tại vì em cũng sắp ba mươi rồi, thật sự không chịu nổi cái kiểu tranh đấu vì lợi ích nữa, ở viện nghiên cứu bây giờ thì môi trường đơn thuần, em có thể chuyên tâm làm nghiên cứu, hơn nữa cũng có thể diện, còn nữa, coi như đổi cách để thực hiện giá trị bản thân.”

“Diện gì mà diện, công việc của em đâu thể nói ra ngoài được?”

Trương Sơ Việt nhìn chằm chằm gương mặt cô mà vạch trần.

Ôn Tễ trợn mắt nhìn anh: “Anh đúng là làm bên bảo mật, kéo cả em vào cái hố này. Đừng nói là sau này, em thấy bây giờ chắc anh đã giấu em không ít chuyện rồi!”

Quả nhiên người đàn ông không hề phủ nhận.

Hàng mi dày của Ôn Tễ run nhẹ như cánh bướm, cô nhìn anh, khẽ nói: “Ví dụ như chuyện công việc lần này của em.”

Trương Sơ Việt đáp: “Là em dựa vào thực lực thi vào, chẳng liên quan gì đến anh.”

Ôn Tễ cười lạnh: “Không chịu nhận đúng không?”

Trương Sơ Việt cúi đầu bắt đầu nghiêm túc c** đ* cô, muốn lột lớp da trắng nõn mịn màng bên trong ra. Ôn Tễ liền đưa ra lời cảnh cáo: “Không chịu nhận thì sinh con đi, đêm nay em cưỡng anh!”

Chuyện sinh con là thứ khiến người đàn ông này sợ nhất, quá khủng khiếp, vừa phải có trách nhiệm, lại phải kiêng cữ cả năm trời, sau này càng chẳng có lúc nào yên thân.

Lúc này, mười ngón tay thon dài của anh giữ lấy cổ áo len của cô, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt sâu tựa ống khói cuộn khói dày, không hề bình tĩnh mà nhẹ nhàng đáp lại cô: “Được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Ngại ghê… (ngượng ngùng.jpg) Dù sao thì cũng là lần đầu tiên.

Chú thích:

(*) Ý Trương Sơ Việt là để A Tễ l3n đỉnh trước :)

Bình Luận (0)
Comment