Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 123

Chương 123: Nước sông không phạm nước giếng.

*

Ôn Tễ ngơ ngác nhìn về phía Trương Sơ Việt. Ý muốn thay đổi quá bất ngờ, nhất thời cô không đón kịp. Thế mà người đàn ông lại bế cô đặt xuống đất, bắt đầu cởi khuy cổ áo sơ mi, nói: “Em tắm trước hay tắm cùng anh?”

Ôn Tễ vẫn còn ngẩn ngơ. Trương Sơ Việt lại hỏi: “Anh thì không quá câu nệ, em thích vào kiểu nào?”

Mặt Ôn Tễ bỗng chốc đỏ bừng, đưa tay bịt lấy cái miệng tuỳ tiện của anh: “Anh, anh không được nói nữa!”

Trương Sơ Việt im lặng, hai tay chống lên mặt bàn phía sau lưng cô, cúi xuống hôn. Môi của Ôn Tễ hôn lên mu bàn tay mình, còn anh lại hôn trúng lòng bàn tay cô.

Hơi thở nóng ẩm trút xuống, chẳng mấy chốc đã dày mờ như sương mù. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều hiểu chuyện đó có nghĩa là gì. Cô hé môi nói: “Ở nhà… nhà vẫn còn cái kia, chưa dùng hết, không nên lãng phí.”

Tính cần kiệm vốn là bản chất của Trương Sơ Việt, trước kia anh từng thừa cơ nói với cô: “Vẫn còn một cái, đừng để phí.”

Bây giờ Ôn Tễ lại đem lời năm xưa của anh trả lại cho anh.

Ánh mắt người đàn ông khẽ động, ánh nhìn như dò xét cô, giọng nói mang theo ý cười mơ hồ, như đang cười nhạo cô vậy: “Đừng bỏ gốc lấy ngọn, chúng ta là vì yêu, đâu phải vì cái bao cao su.”

Ôn Tễ không đấu lại anh, liền giơ tay đẩy mạnh vào ngực anh. Trương Sơ Việt thuận thế ôm eo cô kéo vào lòng: “Cùng tắm nhé?”

Ôn Tễ hoảng hốt hét lên một tiếng, vội vã vùng khỏi vòng tay anh, chui thẳng vào phòng ngủ.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.

Tính tình dữ dội thật.

Trương Sơ Việt khẽ cong môi cười, nhưng chỉ là cười nhạt một cái. Nói thì dễ, nhưng trong lòng lại như từng viên Lego lắp ghép, từng chút từng chút một phải cứng cỏi lên, không chỉ là thể xác, mà còn là trái tim — nếu không thì sao làm bố được?

“Xoạch.”

Bật lửa trong tay anh lóe lên ngọn lửa, đầu điếu thuốc chạm vào lưỡi lửa, lập tức bén cháy. Vừa định hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, thì luồng ý thức lại kéo anh về — sắp tạo nên một sinh mệnh rồi, mọi chuyện đều phải cẩn thận.

Khói thuốc còn chưa kịp vào phổi, đã vướng ở cuống họng —

“Khụ khụ khụ!”

Tiếng ho khàn khàn kìm nén vang lên từ ban công.

Cuối cùng, hai tay anh chống lên lan can, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng.

Giữa đêm khuya, Ôn Tễ đã ngủ say trên giường. Trương Sơ Việt đẩy cửa bước vào, lại đóng cửa phòng tắm, tiếng nước nhỏ nhẹ đến mức khó mà nghe thấy.

Chiếc chăn mùa đông khiến cô ngủ ngon trong ấm áp. Khi Trương Sơ Việt nằm xuống giường, tay anh theo phản xạ đưa sang tìm cô, nhưng da thịt vừa chạm vào đã khiến cô rụt lại theo phản xạ.

Giọng anh trầm thấp hỏi: “Chưa ngủ à em?”

Ôn Tễ ngủ hay chưa, chỉ cần chạm vào là anh biết, giống như cô có nói dối hay không, chỉ cần anh làm là ép ra được.

Giờ phút này, cô không lên tiếng.

Trương Sơ Việt nói: “Lên đi.”

Ôn Tễ lại khẽ run lên, tiếp tục giả vờ ngủ.

Con người ta là vậy, khi chưa biết thì thấy sợ, đến lúc biết rõ sắp xảy ra chuyện gì, lại càng sợ hơn.

Nhịp tim như cái rổ bị đâm thủng, lách tách chảy tràn, mà đến lúc này vẫn còn chưa bắt đầu.

Trương Sơ Việt giống như yêu quái Bạch Cốt dụ dỗ Đường Tăng, ghé sát tai cô nói: “Nhờ phúc của em, anh được điều về Cục, sắp thăng chức rồi.”

Chỉ một câu nói thôi, Ôn Tễ bỗng mở bừng mắt ra. Chuyện liên quan đến tiền đồ của anh, cô sao có thể nhịn được. Nhưng cái mở mắt ấy lại bị Trương Sơ Việt bắt trọn, anh khẽ nhướng đôi mày kiếm.

Ôn Tễ hé miệng: “Anh… Trương Sơ Việt, anh!”

“Về sau thỉnh thoảng triệu tập em, điều tra em, áp chế em, mong em rộng lượng bỏ qua.”

Ôn Tễ không thể tin nổi mà nhìn anh, một cơn giận vọt thẳng lên ngực, cô hít sâu một hơi, vẻ mặt như đang nói: Anh mà cũng chơi trò này sao!

Trương Sơ Việt kéo chăn đắp kín lên tới cổ cô, còn dịu giọng dỗ dành: “Đừng giận, nếu không có em, anh cũng đâu mượn được cơn gió đông này.”

“Trương Sơ Việt! Quả nhiên anh giở trò ở giữa!”

Những đường vòng trong hệ thống nội bộ cô không hiểu rõ, nhưng cũng biết chuyện nâng đỡ và quan hệ.

Giống như thầy cô đại học của cô, hai vợ chồng thế lực ngang nhau, đều giữ chức cao, nâng đỡ nhau thì dĩ nhiên lên chức nhanh hơn người khác. Không ngờ Trương Sơ Việt cũng là loại đàn ông như thế—

“Ngủ đi.”

“Anh phải nói rõ ràng với em!”

“Muộn rồi, ngủ trước đi.”

Người đàn ông vừa định trở mình quay đi thì Ôn Tễ giận đến mức hất tung chăn anh, giơ chân trèo qua hông anh, hai tay đè cổ tay anh lên đầu: “Sao anh có thể làm vậy! Trước đó không nói gì với em, em vào Viện nghiên cứu cũng là do anh tìm người sắp xếp giúp em à? Còn nữa, ý anh là gì? Nếu em vào được Viện nghiên cứu, anh sẽ thăng chức? Vậy có phải là, dạo này em cố gắng ôn thi, thực ra là đang giúp chồng mình thăng quan tiến chức không?”

Một hơi nói đến cuối, chính Ôn Tễ cũng sửng sốt trước chuỗi logic này. Trương Sơ Việt nằm dưới thân cô, ánh mắt sâu thẳm trong bóng tối nhìn lên cô: “Em nghĩ thử xem, nếu vợ anh nắm trong tay tài liệu cơ mật cấp quốc gia, thì chồng em ấy có thể chỉ là một nhân viên thẩm vấn bình thường à?”

Con ngươi Ôn Tễ mở lớn, thấy anh định giãy khỏi tay cô, cô lập tức siết chặt, ngồi mạnh xuống hông anh: “Cho nên không phải em dựa vào quan hệ của anh, mà là anh—”

“Được rồi, cô Trương, đừng nói nữa, ngủ đi, được không?”

“Không được!”

“Em muốn thế nào? Dù sao từ giờ trở đi, dù là trên giường, giữa anh và em cũng phải tuyệt đối giữ bí mật và chuyên nghiệp trong công việc. Chuyện hôm nay dừng ở đây, không nhắc lại nữa.”

“Rốt cuộc là em dựa vào anh, hay anh dựa vào em, anh nhất định phải nói rõ!”

Ôn Tễ không cho anh lật người, chuyện này quyết định sau này ai là người có tiếng nói trong nhà, nhất định phải để anh thừa nhận: “Trương Sơ Việt, là anh dựa vào em!”

Người đàn ông hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Em muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ.”

Lông mày Ôn Tễ nhíu lại: “Gì mà ’em muốn nghĩ thế nào’… Em nói là sự thật cơ mà!”

Trương Sơ Việt cứ thế nằm nhìn cô, giọng mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, A Tễ, lúc cưới anh đã nói rồi mà… anh sẽ chịu thua em…”

Lời còn chưa dứt, Trương Sơ Việt đột nhiên khựng lại, đồng tử trong ánh sáng lờ mờ nhìn về cô gái đang cúi đầu loay hoay —

“A Tễ!”

Ôn Tễ hừ hừ ép tay anh xuống, vì giận mà trong lòng có một ngọn lửa vô cớ muốn “dạy dỗ” anh một trận. Đau thì đau thật, nước mắt suýt nữa trào ra, nhưng cô vẫn cố bắt chước anh, dồn sức ép xuống một bước, cuối cùng chính mình lại là người bật khóc trước, thế mà vẫn cố nhịn, giơ nắm tay đấm vào ngực anh: “Anh nói hay không nói!”

Yết hầu người đàn ông trượt lên hai cái rõ rệt, ngực phập phồng dữ dội: “A Tễ, để anh làm… để anh làm đi em…”

“Anh mơ đi! Anh còn muốn trèo lên đầu em à… em nói cho anh biết… sau này… sau này đi làm… không được tuỳ tiện điều động em… Đừng tưởng em là vợ anh thì anh muốn sai khiến là sai khiến… không tôn trọng em…”

Cô ngắt quãng từng câu, mỗi lần ngừng đều là để lấy thêm khí lực, ép anh phải thừa nhận.
Cho đến khi anh chịu nói: “A Tễ, được, là anh dựa hơi em, anh thích dựa, em thế nào anh cũng dựa, dù em có… có mặc gì hay không, anh cũng dựa.”

“Trương Sơ Việt!”

Ôn Tễ vừa khóc vừa tức, vừa ép vừa giận đến run lên, khiến lòng anh mềm nhũn, vậy mà anh vẫn cố nhịn, cứ dỗ dành mà không chịu để cô toại nguyện: “A Tễ đừng khóc, mới dùng từng ấy sức đã khóc rồi, có gì mà phải khóc?”

Nói như thể cô chỉ bỏ ra một chút sức lực để thi vào vị trí ấy, như thể tất cả đều dễ dàng. Trái ngọt thành công mà anh nói giành là giành, khiến Ôn Tễ tức muốn phát điên. Anh đối xử với cô thế nào, cô sẽ chống lại như thế: “Em không có khóc! Anh… anh… em chẳng dùng nhiều sức chắc! Anh dám nói lại lần nữa xem!”

Mãi đến tận sáng hôm sau, Ôn Tễ vẫn không chịu tỉnh dậy. Cuộn người trong chăn như một cục tròn. Có người chống một tay, vươn qua vai cô nhìn xuống, bật cười: “Cô Trương lợi hại thật đấy, tối qua còn dùng thắt lưng đánh anh.”

Ôn Tễ úp mặt trong chăn, chỉ muốn hét to.

Trương Sơ Việt vừa nói vừa xuống giường: “Lát nữa ăn sáng xong anh gọi em.”

Cô giơ tay che mặt.

Bất ngờ, một góc chăn trên đầu bị người ta kéo xuống. Cô co rút người lại như con chim cút, nghe thấy người ấy hiếm khi dịu dàng mà nói một câu: “Về sau đều nghe em hết.”

A a a a a!

Ôn Tễ cảm thấy mình nhất định còn chưa tỉnh ngủ, điên rồi điên rồi. Tối qua cô thực sự quá tức, mới hành xử như thế với Trương Sơ Việt. Giờ lưng cô gần như gãy rồi, vậy mà anh thì nín nhịn mấy tiếng đồng hồ không chịu phát tiết. Cuối cùng vẫn là cô, lắp ba lắp bắp nói ra một câu: “Dù sao thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng…”

Ngay giây phút nói xong, đầu Ón Tễ như nổ tung một tiếng “ầm”, nhận ra mình tiêu thật rồi.

Nước giếng của Trương Sơ Việt liền tràn vào dòng sông nhỏ bé của cô, mạnh mẽ bá đạo chiếm giữ, khiến cô sợ đến mức ngây người khóc oà.

Bữa sáng của người đàn ông thật ra đã thành bữa trưa, anh vô cùng có tâm, nghiên cứu hẳn món mới, làm cho cô một phần cơm chan trà với cá hồi xông khói.

“Em vừa mới tỉnh dậy, ăn nhiều dầu mỡ sẽ khó tiêu, cách bữa tối cũng còn xa, ăn chút cơm bổ sung thể lực đi.”

Trương Sơ Việt vừa nói vừa cầm ấm trà vòi dài, nghiêng tay rót một bát canh nóng hổi vào bát cô.

Ôn Tễ ngồi đối diện anh mà có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, cô giật bắn cả người, định đứng dậy chạy trốn thì nghe thấy ánh mắt Trương Sơ Việt dừng lại trên người cô, cánh tay dài đưa ra ấn lên vai cô: “Anh ra. Em cứ ăn cơm cho đàng hoàng.”

Giọng nói ấy… so với thường ngày còn trầm thấp hơn đến tám độ.

Ôn Tễ ánh mắt đảo quanh, quan trọng là… cánh tay anh đặt lên cô vẫn còn lưu lại vết roi da tối qua.

“Có phải chưa đóng tiền nước tiền điện không? Xin lỗi nhé, vợ tôi dạo này bận quá, để tôi lo.”

Ôn Tễ sững người, vội chống tay vào bàn đứng dậy nhìn anh: “Em… em quên à? Em nhớ là em có cài tự động trừ tiền mà?”

Vừa nói vừa định đi tìm điện thoại, thì thấy Trương Sơ Việt quay trở lại, không có chút trách cứ nào, chỉ nói: “Bình thường mấy khoản đó là trừ vào tài khoản chủ hộ. Sau này em phụ trách khoản vay mua nhà, mấy việc lặt vặt này để anh lo. Em đâu có để ý mấy chuyện nhỏ được.”

Ôn Tễ cuống lên: “Em… em vẫn còn tiền trong thẻ mà. Chắc là do trước đó em liên kết bằng thẻ lương, mà giờ em nghỉ việc rồi nên…”

“Được rồi, ăn cơm đi.”

Ôn Tễ không dám hé lời.

“Reng reng reng ~”

Lúc này điện thoại lại rung lên, cô luống cuống định với lấy, thì nghe thấy Trương Sơ Việt nói: “Của anh.”

Ôn Tễ cúi đầu ăn cơm.

Người đàn ông liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi đứng dậy đi ra phía ban công, trên người vẫn còn mặc chiếc tạp dề cô từng mua, chất vải chống nước màu hồng, in hình cô gái đeo khuyên tai ngọc trai.

Mà bên trong… anh không mặc áo.

Cánh cửa kính trượt khép lại, Ôn Tễ lập tức thở phào, vội vàng ăn nhanh.

Không ngờ mùi vị cũng rất gì là này nọ.

Thấy bát cơm của Trương Sơ Việt còn để ở ngoài, sợ nguội, cô định đi ra ban công hỏi anh còn không, nếu không thì cô ăn phần đó trước — làm việc tốn sức nên đói quá rồi.

Ai ngờ vừa kéo cửa kính ra, liền nghe giọng nam trầm đầy giận dữ gầm vào điện thoại:

“Mẹ nó, đúng là không biết sống chết, dám ra tay với người thi hành công vụ! Muốn chết sớm hay nghĩ Diêm Vương không dám thu mạng nó? Bắt sống cho tôi, ông mày nhịn cả đêm rồi, cùng lắm để lại cho bên kia một hơi thở cuối cùng!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Sợ muốn ngất luôn rồi á!

Bình Luận (0)
Comment