Chương 124: Cố gắng để có baby.
*
Trương Sơ Việt cảnh giác rất cao, vừa dứt lời thì theo phản xạ xoay người lại, quả nhiên thấy Ôn Tễ đang ngẩn người đứng ở cửa ban công.
Hôm nay cô quấn người kín mít, bộ đồ ngủ là loại lông thỏ màu trắng mềm mịn. Còn anh thì do trong nhà bật sưởi nên chỉ mặc đồ mỏng, lúc này đứng ngoài bị gió lạnh thổi tới, bèn đè thấp giọng dặn bên kia điện thoại: “Cứ vậy đi.”
Tắt máy xong, anh lập tức bước tới, dùng một tay ôm lấy cô, má áp lên cổ áo của cô, hai tay kéo cô sát vào lòng, tay kia khép cửa đẩy kéo lại. Nghe thấy cô gái từ tốn từng chữ một: “Nhịn một đêm rồi bốc hỏa à?”
Ôn Tễ bắt đầu tính sổ, không để anh ôm, chất vấn: “Nếu khó chịu đến thế thì tự mình giải quyết đi! Cố tình để em nhìn thấy anh ở đó…”
“Suỵt!” Trương Sơ Việt bất ngờ đưa tay ra hiệu bảo cô nhỏ giọng, cúi đầu ghé tai an ủi: “Cô Trương hiếm khi chủ động, anh dù có bị em cưỡi lên xét hỏi như tội phạm cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là đúng thật hơi yếu một chút, còn không mau ăn hết bát cơm kia đi?”
Ôn Tễ giơ tay đấm vai anh: “Anh có thể đừng làm gì cũng thô bạo được không? Anh vừa nói cái gì đấy? Em nói cho anh biết, đã muốn có em bé thì phải tích đức đấy!”
Vừa nói đến từ “em bé”, tay Trương Sơ Việt đang ôm cô bất giác siết chặt lại, dường như có chút dịu dàng chảy giữa hai người, anh khẽ “ừ” một tiếng.
Thấy anh có vẻ chịu nghe, Ôn Tễ mới quay lại ngồi vào ghế bên bàn ăn: “Trong bếp còn không?”
“Ừ.”
Ôn Tễ nghe xong thì đứng dậy bưng luôn bát canh của anh đặt trước mặt mình, nói: “Thế thì anh vào múc thêm một bát nữa.”
Tuy khẩu phần ăn của cô không nhỏ, nhưng Trương Sơ Việt thấy cô sẵn sàng ăn thêm thì khóe môi hơi cong lên: “Em muốn ăn bao nhiêu, chồng đều có đủ cả.”
Ôn Tễ vốn chỉ muốn anh đi múc bát canh nóng, nghe anh lại buông ra mấy lời dễ khiến người ta đỏ mặt, liền bật thốt: “Ăn cơm mà cũng gọi điện, nguội cả rồi! Em là vì quý trọng đồ ăn thôi!”
Trương Sơ Việt nghe xong thì bê luôn bát trước mặt cô đi: “Để anh hâm nóng cho em.”
Ôn Tễ cau mày nhìn anh. Kết quả là vừa ăn no xong không bao lâu, cô ngồi xuống ghế sofa chuẩn bị ăn ít hoa quả rồi xem tivi, thì Trương Sơ Việt dọn dẹp xong, tay vẫn còn ướt đã đi tới ôm cô, để cô mặt đối mặt ngồi vắt ngang lên đùi anh. Ôn Tễ lập tức cảm thấy người nóng bừng lên.
Trên tivi đang phát tin tức, nói về tỷ lệ tăng dân số, tình hình nhà đất, và dự báo thời tiết.
Ôn Tễ nghe không rõ lắm, đầu ngón tay vẽ vòng sau lưng anh. Anh nói: “A Tễ, ngồi ngựa gỗ cũng phải giữ tần suất như này mới hiệu quả, em thử xem.”
Tần suất của mô tơ thì vừa nhanh vừa mạnh, đủ để người ta muốn tan rã. Đúng lúc đó, trong bản tin tivi lại đang nói về không khí tưng bừng dịp Tết Dương lịch, Trương Sơ Việt đợi cô một lúc, rồi ôm chặt lấy cô làm như định đứng dậy, khiến hai chân cô giật mình mà quấn chặt lấy eo anh.
Ăn ý nhiều năm, Ôn Tễ trong nháy mắt đã không kiểm soát được, má áp vào cổ anh, hơi thở nóng hổi.
Trương Sơ Việt vừa rút khăn giấy lau cho cô, vừa còn sức trò chuyện về tin tức trên tivi: “Đúng là náo nhiệt thật, chỗ nào cũng đông nghịt.”
Ôn Tễ mắng anh: “Giờ thì anh bốc hỏa xong rồi đấy nhỉ!”
Nếu không phải vì những lời anh vừa nói qua điện thoại, thì cô cũng đã chẳng mềm lòng mà ngồi xem tivi với anh trong phòng khách như bây giờ.
Anh ngả người dựa vào sofa nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng khoác lại chiếc áo ngủ đang trễ xuống vai cô, nhưng không hề rời khỏi người cô, vẫn ôm cô ngồi trên đùi, rồi nói: “Mỗi bữa trong ngày đều nên nghĩ món khác nhau một chút, ví như bữa sáng trưa ăn cơm chan trà, thì tối phải ăn bữa thật ra trò.”
Ôn Tễ nói anh thần kinh, rồi trườn khỏi người anh. Kết quả vừa rời đi, dòng nước ấm theo đùi chảy xuống đầu gối rồi trượt tới bắp chân, cô vớ lấy gối ném vào người anh, mắng: “Lại phải đi tắm nữa à!”
Trương Sơ Việt hiểu rõ, mỗi một lần như vậy đều có thể thay đổi tương lai, không chỉ là chuyện thể xác, mà còn là như thể bóng đêm buông xuống, sáng mai cũng chưa chắc còn có thể tỉnh lại. Cảm giác đếm ngược ấy dâng lên khắp căn nhà. Anh dựa vào ghế sofa, nghe tiếng nước chảy róc rách, không dám hỏi cô có sợ hối hận không.
Cô lại ngủ thêm một giấc trưa, anh thì bắt đầu đọc kiến thức nuôi dạy trẻ nhỏ, lật được vài trang đã hết kiên nhẫn, dứt khoát đi chuẩn bị bữa tối. Mùa đông ở Bắc Thành trời tối rất nhanh, sáu giờ đã phải ăn cơm rồi.
Ôn Tễ ngủ dậy, thấy Trương Sơ Việt đang bận rộn trong bếp, trong lòng bỗng thấy mình hơi ăn không ngồi rồi, thế là cũng bước vào bếp, nói: “Anh nghỉ chút đi, để em nấu cho.”
“Sau này có con rồi, liệu chúng ta có thay đổi không anh?”
Bỗng dưng, Trương Sơ Việt hỏi một câu khiến Ôn Tễ sững lại. Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn ngái ngủ nên giọng có chút khó chịu: “Anh chắc chắn sẽ thay đổi, phụ nữ sinh xong con là đàn ông cảm thấy coi như đã nắm chắc trong tay, chẳng buồn chăm sóc gì nữa, kiểu gì cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ đời người rồi.”
Nghe cô nói vậy, Trương Sơ Việt vừa tức vừa buồn cười: “Nếu không phải vì muốn có con, em có để anh đổ thứ đó vào bụng em à? Cũng đâu phải vì anh sướng, là vì em muốn có baby đấy chứ!”
Ôn Tễ trợn tròn mắt, hít sâu một hơi, hai tay chống hông: “Không phải của anh chắc? Sau này anh không được nói là con em nên bắt em phải trông!”
“Không trông con em, chẳng lẽ trông con người khác?”
Một câu phản bác khiến Ôn Tễ mở to đôi mắt đen nhánh, long lanh như phủ sương nhìn anh. Cô nhớ tới chuyện trước kia, người đàn ông này đã từng thật sự nghĩ rằng cô mang thai con người khác, nhưng vẫn muốn cưới cô.
Trái tim cô bỗng thấy ấm áp mà ẩm ướt. Tối đó, sườn cừu hầm đã nấu xong, Trương Sơ Việt vừa múc cho cô bát canh, thì Ôn Tễ đột nhiên chui xuống gầm bàn. Trương Sơ Việt tưởng cô làm rơi gì đó, đang định cúi người, thì thấy một đôi tay mảnh mai bám lên cạp quần anh, mắt lập tức tối sầm lại — cô đã quỳ g*** h** ch*n anh.
Trên mặt bàn gỗ óc chó, nồi canh nhỏ sôi lục bục, tràn cả ra, nóng hổi, bỏng rẫy. Dưới bàn gỗ óc chó, Ôn Tễ ra sức siết chặt mép vải thành từng nếp nhăn, cuối cùng dù cổ họng đau rát vẫn “lục bục” nuốt xuống.
Anh bế cô từ dưới gầm bàn lên ngồi lên đùi mình, dùng khăn giấy lau nhẹ khóe môi cô. Cô nép trong lòng anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng vừa tủi thân vừa đáng thương: “Không phải vì em muốn có baby mới để anh đổ thứ đó vào bụng đâu.”
Để bước vào một thân phận mới, cả hai bắt đầu mường tượng về cuộc sống chưa biết phía trước. Ôn Tễ cũng không có cảm giác an toàn, những lời nói tức tối cô thốt ra đều là thật — cô sợ rằng sau khi có con, anh sẽ thay đổi.
Nhưng cảm giác lo lắng căng thẳng ấy, sau khi cô đến kỳ kinh nguyệt lần thứ hai, bắt đầu trở nên kỳ diệu.
Trương Sơ Việt chẳng khác nào nắm trong tay kim bài miễn tử, cứ đến thời điểm là lập tức tạo không khí, lấy danh chính ngôn thuận là “cố gắng để có baby”. Kết quả là, sau hai tháng cô chịu đựng đủ kiểu cả ngày lẫn đêm, cô vốn nghĩ chỉ vài lần là sẽ dính, ai ngờ… hai tháng rồi mà vẫn không có gì…
“Trước khi kết hôn từng kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân chưa?”
Một câu của bác sĩ khiến tim Ôn Tễ siết chặt. Hai người họ đã kết hôn tới hai lần, nhưng chưa từng khám tiền hôn nhân.
“Chúng tôi có khám sức khỏe định kỳ hàng năm, đều rất khỏe mạnh.”
Trương Sơ Việt nắm tay Ôn Tễ, nghe bác sĩ nói thẳng: “Thế tức là chưa khám tiền hôn nhân. Trước hết phải làm theo quy trình, không khám mà bảo muốn có thai là có được à? Hai người đúng là tay mơ. Ngoài ra, quan hệ bao nhiêu lần?”
Nữ bác sĩ hỏi rất nghiêm túc, Ôn Tễ mặt còn mỏng hơn giấy: “Bác sĩ ơi, bọn em có thể điền vào biểu mẫu không ạ?”
Trương Sơ Việt định mở miệng thì bị cô kéo tay lại. Sau khi điền xong, bác sĩ nhìn qua, bất chợt nhíu mày: “Thường xuyên như vậy thì tất nhiên là khó có thai.”
Ôn Tễ: ???
Mặt Trương Sơ Việt tối sầm.
Ra khỏi bệnh viện, Ôn Tễ nhịn không được mà bật cười.
“Bác sĩ nói đấy nhé, anh làm thường xuyên quá nên ‘cái đó’ của anh bị loãng đấy, nồng độ không đủ là không được đâu nha~”
Trương Sơ Việt cười khẩy một tiếng, nghiến răng: “Biết thế này thì năm xưa đeo bao làm gì. Trước đây tần suất cũng đâu ít hơn bây giờ.”
Ôn Tễ: ???
“Này, Trương Sơ Việt, sao anh lại giận vì chuyện này chứ?!”
Cầm được tờ kiến nghị của bác sĩ trong tay, Ôn Tễ chẳng khác nào có được thượng phương bảo kiếm, tối hôm đó lập tức đòi ngủ riêng với Trương Sơ Việt.
Lần đầu tiên trong đời cô ngủ đủ mười tiếng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trương Sơ Việt chỉ vào tờ kiến nghị trên bàn ăn, nói: “Hay là em tính sẵn ngày nào dễ thụ thai nhất rồi triệu kiến chồng mình vào ban đêm luôn đi?”
Ôn Tễ ngẩng cao cằm cãi: “Chúng ta hoàn toàn có thể ngủ cùng, thế anh nhịn được không?”
Trương Sơ Việt nói: “Anh sắp đi công tác mấy ngày, coi như cách ly giai đoạn này luôn. Vợ chồng ngủ riêng thì đã sao, chỉ phí giường thôi.”
Ôn Tễ bĩu môi: “Ồ, vậy là tối qua anh nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được lý do này à? Thế sau này tính sao, mang thai là mười tháng đấy.”
Ánh mắt Trương Sơ Việt nhìn lướt qua môi Ôn Tễ, rồi lại dừng ở nơi ngực cô. Chỉ là quét qua một cái, nhưng hàm ý thì quá rõ ràng: “Cách thì nhiều lắm.”
Bây giờ cả hai đã biết vấn đề nằm ở đâu, nên cũng không còn lo lắng hay vội vã nữa. Ôn Tễ cũng không dám cười nhạo Trương Sơ Việt quá đà, dù sao anh cũng chưa từng mạnh miệng tuyên bố kiểu như “một đêm là dính”, nhưng đến cả bác sĩ cũng bị cái tần suất kia làm cho giật mình.
Khuyên một cách rất chân thành.
Ôn Tễ là người nếu nghe thấy điều hợp lý thì sẽ nghe theo. Cô và Trương Sơ Việt còn phân cả chăn gối mà ngủ. Chỉ là, đêm trước khi anh đi công tác, trong lúc mơ màng, anh lại kéo cô vào lòng, hỏi khẽ: “Có nhớ anh không?”
“Hửm? Không phải anh đang ở đây à?”
Chưa dứt lời, môi anh đã hôn xuống. Tấm chăn như cũng cùng họ mơ một giấc mộng đầy gợn sóng. Trong mộng, cô gái thì thầm với anh: “Rõ ràng là anh muốn mà…”
Ôn Tễ nửa mê nửa tỉnh, lại giống như đang sống thật trong giấc mơ. Đến một khắc nào đó, mộng tưởng ấy trở nên cụ thể, thành hiện thực. Cô cảm nhận rõ ràng vòng tay siết chặt và sự giao hòa không ngừng.
“Mai dậy rồi tắm nhé.” Trương Sơ Việt ôm lấy eo cô, nói: “Chỉ còn một lúc nữa là trời sáng rồi, ngủ cùng anh một chút đi.”
Từ khi bắt đầu kế hoạch có baby, cuộc sống của họ loạn như một đống bòng bong, vì thế dù có mệt mỏi đến đâu, cô cũng nhất quyết phải tắm sạch sẽ rồi mới ngủ. Nhưng lần này thật sự quá kiệt sức, hơn nữa, cô cảm nhận được sự mãnh liệt của anh trước lúc chia xa.
Trương Sơ Việt đi công tác thường là tính theo đơn vị tháng, Ôn Tễ cũng không hỏi anh đi đâu, làm gì. Cô làm việc liên quan đến cơ mật, còn công việc của anh thì là loại tuyệt đối bảo mật — Ôn Tễ có thể nói với anh, nhưng anh thì không được phép nói với cô.
Hành lý là do Ôn Tễ chuẩn bị cho anh. Đáy bình nước có in tên cô, chìa khóa xe cũng vậy. Trương Sơ Việt nói: “Hay là em dán hẳn tem tài sản cá nhân lên người anh luôn đi?”
Ôn Tễ bèn kéo tay áo anh ra, trên cánh tay rắn chắc hiện rõ một dấu răng nhỏ.
Cô hất cằm đắc ý, chỉ vào đó, ra oai khiêu khích.
Trương Sơ Việt liếc nhìn đồng hồ: “Còn ba tiếng nữa…”
Ôn Tễ đứng dậy, mở cửa nhà, làm ra dáng “mời anh đi cho”.
Anh vốn không phải kiểu người quá nặng h*m m**n, nếu không đã chẳng làm được nghề này. Và nếu không phải cưới Ôn Tễ, anh cũng không sống trong căn nhà lớn như thế này.
Anh chỉ là khao khát cô mà thôi. Gặp được một người có thể cùng mình nằm cạnh cả đời, đã là may mắn lớn nhất đời người thường.
Chuyến công tác lần này của Trương Sơ Việt là đến một trang viên hẻo lánh nơi rừng sâu núi thẳm. Đối tượng thẩm vấn đều được đưa tới những nơi như thế này: một căn phòng kín mít không lọt gió, một ngọn đèn sáng suốt ba ngày ba đêm, cứ vắt kiệt rồi mới thẩm vấn.
“Đội trưởng, không moi được gì, anh tới đi.”
Cấp dưới nói, đồng thời đưa cho Trương Sơ Việt một điếu thuốc, nhưng anh không nhận, chỉ nói: “Đổi người. Để gã tiếp tục chịu đựng, đừng làm gì khác.”
Mấy người cấp dưới vừa rít thuốc vừa trêu chọc: “Không giống phong cách của anh đấy, đội trưởng. Trước kia, mấy người như này toàn đi thẳng vào nằm ngang ra.”
Trương Sơ Việt xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út. Bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ “Tễ” của Ôn Tễ, mang ý nghĩa đẹp đẽ như bầu trời trong sau cơn mưa.
Khói thuốc mơ hồ lượn lờ, Trương Sơ Việt ngửi thấy một làn liền lập tức thấy buồn nôn dữ dội, quay người bước nhanh vào nhà vệ sinh, đẩy cửa lao vào.
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến mọi giác quan của anh rối loạn trong tích tắc. Chính trong khoảnh khắc yếu ớt và dễ tổn thương nhất đó, anh lại nghĩ tới người mình yêu thương nhất.
“Rầm!”
“Đội trưởng, anh không sao chứ?!”
“Tôi phải về Bắc Thành một chuyến, ở đây điều thêm người khác đến.”
“Nhưng… chuyện này không hợp quy định…”
Đường từ trang viên về Bắc Thành vừa dài vừa khó đi, tới nơi đã là sáng sớm hôm sau.
Rèm cửa trắng bay lướt trên nền gỗ, cánh cửa phòng “két” một tiếng khẽ mở. Người phụ nữ đang ngủ trong phòng chống tay ngồi dậy từ trên giường, mái tóc dài xõa ngang vai, ánh sáng dịu dàng bao phủ lấy cô.
Ánh mắt giao nhau, Ôn Tễ sững sờ, vừa định lên tiếng thì đã bị một thân hình phủ đầy gió bụi lao đến ôm chầm lấy.
Những lời muốn nói bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, hóa thành một vị mằn mặn xộc lên. Cô đưa hai tay vòng qua bờ ngực và cánh tay rắn rỏi của anh, bám lấy lưng anh, ôm chặt.
Cái ôm ấy không biết kéo dài bao lâu, cơn gió sáng sớm khẽ lướt qua. Người đàn ông khẽ thở dài, bàn tay to xoa nhẹ cổ cô, nghe thấy tiếng cô nức nở khe khẽ nghẹn ngào. Anh sợ làm vỡ mất món bảo bối này, lực tay nhẹ tới mức gần như không chạm, giọng khàn khàn dịu dàng: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau là chương kết.
Hoa Hoa cũng chẳng nỡ xa, mỗi lần viết xong một chương, dù biết đây là một mối tình hạnh phúc trọn vẹn, nhưng lòng vẫn dần dần trống vắng…