Chương 128: Đêm đêm nhóm lửa.
*
Căn nhà cũ còn cũ kỹ hơn trong ấn tượng của Ôn Tễ.
Một vũng nước bị hắt xuống đất rất nhanh đã thấm vào lòng đất, Ôn Tễ định nói Trương Sơ Việt lãng phí nước nhưng lại không thể mở miệng, bởi trong lòng đất này có thể đang chôn vùi những hạt giống hoa dại, cỏ non, có khi chỉ nhờ một gáo nước ấy, ba tháng sau sẽ nở rộ vào xuân ấm.
Chỉ cần gieo vào đất, thì đều có thể được bao dung vô hạn.
Ngẩng đầu lên, đã thấy Trương Sơ Việt chuyển máy tuốt lúa đến dưới xà nhà, lưng anh ẩn dưới chiếc áo khoác đen, lúc dùng sức cơ thể tự nhiên hiện lên những đường gân rắn rỏi, cô tưởng tượng đến thân thể anh, nhớ về mấy ngày mới cưới lần đầu, nhìn anh làm nông, cảm thấy anh chính là đứa con của ruộng đồng.
Đất đai là nơi về của tất cả mọi người.
Máy tuốt lúa được đẩy lên bậc thềm, bỗng một ngón tay mảnh mai nắm lấy mép máy, Trương Sơ Việt quay đầu, thấy Ôn Tễ: “Đừng để bẩn tay.”
“Sao lại có cái máy đặt ngoài sân thế này?”
Cô vừa nói vừa giúp anh đẩy vào trong nhà.
“Mùa thu hoạch, sân nhà cho bà con trong thôn phơi lúa, cái máy này vốn để trong kho nhà cũ, anh cho người kéo ra cho họ dùng.”
Nghe đến đây, Ôn Tễ hơi không vui: “Dùng xong cũng không biết cất về à.”
Nghe vậy, Trương Sơ Việt bật cười khẽ: “Trên này anh đã phủ bạt chống nước rồi, không bị mưa, không bị nắng đâu.”
Lúc này thấy hai người đang đẩy máy, Trương Thu Lễ cũng đưa hai bàn tay múp míp ra nắm lấy chân máy, Ôn Tễ vừa thấy, lập tức căng thẳng kéo bé ra một bên: “Không được động vào, bị xước tay đấy!”
Trương Sơ Việt thấy thế, phủi bụi trên tay, nửa quỳ xuống lấy đôi găng tay trong túi áo của cô ra: “Xòe tay nào.”
Mười ngón tay nhỏ xíu non mềm xòe ra, để Trương Sơ Việt lần lượt đeo găng vào.
“Đẩy đi, dùng sức như lúc bú sữa ấy.”
Trương Thu Lễ ra dáng lắm, hét lên một tiếng non nớt: “Hây da!”
Ôn Tễ bật cười không nhịn được.
Chút bực tức ban nãy cũng tan đi.
Sau khi thu dọn sơ qua căn nhà ngói cũ, Trương Sơ Việt lại dẫn Ôn Tễ và con gái đến nhà bà nội. Ngôi nhà ấy tuổi đời ít hơn, là căn nhà trệt xây bằng xi măng, Trương Thu Lễ lần đầu nhìn thấy kiểu nhà thế này, theo lời dặn của bố là phải gõ cửa.
Thực ra chỉ là muốn dạy con biết lễ phép, ai ngờ căn nhà vốn để trống lại thật sự có người mở cửa.
Trương Sơ Việt, Ôn Tễ:!!!!
Trương Thu Lễ: “Cháu chào bà, cho cháu hỏi đây có phải là nhà bà cố của cháu không ạ?”
Ngay giây sau, Trương Sơ Việt đã nhấc con gái mình lên vai.
Ôn Tễ theo phản xạ nắm lấy tay Trương Sơ Việt, giật mình tim đập thình thịch, rồi liền thấy một gương mặt hiền hậu tóc bạc trắng: “Là con nhà Kim Hoa đấy à?”
Cánh cửa gỗ mở ra, bên trong lò bếp đang cháy hồng, khói bếp nhẹ bay.
“Bà ở nhà bên, mượn bếp nhà Kim Hoa để nấu bánh ú.”
Bà cụ vừa nói vừa chỉ về căn nhà hai tầng đối diện: “Chỉ có nhà bà nội cháu mới có bếp tốt thế này, bếp ga nhà bà nấu mãi không chín được.”
Nghe vậy, Ôn Tễ thở phào một hơi, Trương Sơ Việt thả Trương Thu Lễ đang quẫy đạp trên vai xuống đất.
Chưa kịp nói gì, Thu Lễ đã chạy theo mùi thơm vào trong: “Thơm quá đi mất!”
“Bánh ú bọc lá, con có muốn ăn không nào?”
“Dạ có, cháu cảm ơn ạ.”
Thu Lễ chẳng khách sáo chút nào, Ôn Tễ và Trương Sơ Việt nhìn nhau cười bất lực. Người đàn ông tay dài đẩy cửa gỗ cho Ôn Tễ bước vào. Vượt qua bậc cửa, ánh lửa lấp lánh trong lò bếp, Thu Lễ ngồi xổm một bên, nhìn bà cụ cho củi vào lửa.
Chỗ chất củi bên cạnh đa phần là cành khô và lá nhỏ, nhưng có một khúc gốc cây khá to, chưa chẻ ra. Trương Sơ Việt thấy bà cụ định nhấc lên, liền duỗi tay đỡ lấy một cách nhẹ nhàng, nói: “Để cháu làm cho, bà ạ.”
“Ấy ấy, coi chừng bị xước tay đấy.”
Bà cụ lo lắng, Trương Sơ Việt biết rõ dao chẻ củi ở nhà bà để đâu, chỉ vài nhát đã bổ xong, ôm đống củi con đem xếp xa xa khỏi bếp, thì nghe bà cụ nói với Ôn Tễ: “Hôm trước ra sân nhà ngói cũ bên cháu để phơi lúa, cái máy tuốt nặng quá, mấy ông già như bà đẩy không nổi, đành để lại đó chờ bọn trẻ về chuyển. Mà nghe nói chúng nó định ăn Tết ở thành phố, về có một hai ngày, chẳng kịp dặn gì…”
Ôn Tễ mỉm cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu ạ, trên đó đã phủ bạt chống nước rồi.”
Vừa nói vừa liếc nhìn Trương Sơ Việt, người đàn ông lúc này đang ngồi cạnh bếp lửa, ánh lửa hắt lên mắt anh như có nụ cười đang bùng cháy.
Thu Lễ đứng cạnh bố, hỏi: “Bao giờ thì được ăn ạ?”
Ôn Tễ cau mày kéo con sang một bên: “Không được tham ăn như thế, là đồ của bà đấy, muốn ăn thì bố mẹ sẽ mua cho.”
“Con bé lớn thế này rồi, truyền giống nối dõi là chuyện tốt, vùng núi chúng ta bây giờ ít người trẻ lắm, chúng nó chẳng chịu về…”
Vừa nói, bà cụ vừa móc từ quần bông ra một phong bao lì xì nhỏ, cười tươi rói: “Hiếm khi con bé chịu về, cho nó tờ giấy đỏ.”
Ôn Tễ theo phản xạ liền muốn từ chối, người thân chẳng quen biết, sao mới mở miệng đã cho tiền: “Không cần đâu ạ, bà ơi, con bé ham ăn, cháu bế nó đi nhé, bà cứ tiếp tục nấu từ từ ạ.”
“Chỉ là tờ giấy đỏ thôi mà, vợ của Sơ Việt, cháu đừng khách sáo quá…”
Bà cụ lại nhét bao lì xì vào túi áo Thu Lễ, cô bé cúi đầu nhìn, sau đó nghe mẹ nói: “Giấy đỏ gì chứ, bên trong là tiền đấy.”
Vừa dứt lời, liền thấy Trương Thu Lễ nhẹ nhàng rút tờ giấy đỏ ra, nắm gọn trong tay.
Ôn Tễ đau đầu, sao nuôi trẻ con lại khó thế này.
“Đây này, trong này có tiền, để mua bánh ú.”
Giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên, Ôn Tễ và bà cụ đều bị màn giằng co này làm cho sững người.
Trên chiếc ghế đá cạnh cửa, Ôn Tễ bóc một chiếc bánh ú dài mập mạp, hơi nóng bốc lên lờn vờn, cô dùng đũa gỗ gắp một hạt đậu đỏ mềm nhuyễn bên trong, đưa đến miệng Trương Thu Lễ.
Cái miệng nhỏ xinh hồng hào bắt đầu m*t mát, Trương Sơ Việt vừa dọn dẹp xong bên trong đi ra, đứng ở cửa nhìn con gái: “Ngon không con?”
Ôn Tễ nói cô bé: “Đúng là mèo con tham ăn.”
Lúc này Trương Sơ Việt mới thể hiện dáng vẻ làm cha, giải thích cho con gái: “Ở tuổi này, con bé cần dùng vị giác để cảm nhận thế giới.”
Thế nên trẻ con cầm được gì cũng muốn cho vào miệng, vì tò mò, khám phá, vì trong lòng vẫn còn đầy khát vọng với thế giới này.
Đêm đó quay về Nam Thành, Trương Tấn Lâm và Tạ Lan lo lắng, đợi sẵn ở tầng một. Xe vừa bấm còi, cổng lớn mở ra.
Tạ Lan chạy lại ôm lấy cô cháu gái đang ngủ trong lòng Ôn Tễ, xót xa nói: “Ôi chao ôi chao…”
Vừa nói bà vừa giục: “Hai đứa mau đi nghỉ đi, để Lễ Lễ cho bố mẹ dỗ ngủ là được rồi.”
Trong phòng ngủ nhà họ Trương, nhà ai mà chẳng có sẵn giường con cho Thu Lễ.
Ôn Tễ vừa ngáp vừa gật đầu, Trương Sơ Việt đậu xe xong thì theo vợ lên lầu.
Cửa vừa đóng lại, anh liền dính lấy cô.
Ôn Tễ đang c** đ*, trong lòng có chút cảm khái: “Con đường dài như thế, từng đời từng đời chuyển từ trên núi xuống…”
Chưa nói hết câu, nụ hôn của Trương Sơ Việt đã trượt xuống từ môi cô.
Ôn Tễ đẩy anh ra, giận dỗi: “Người toàn mùi khói bếp!”
Cô thấy anh đúng là chẳng nghiêm túc gì cả, Trương Sơ Việt cười: “Được rồi, đi tắm đây.”
Ôn Tễ vừa nghe vậy, nhân lúc anh còn đang cởi áo khoác liền nhanh chân chạy vào trước.
Cửa cạch một tiếng khóa lại.
Trương Sơ Việt: “…”
Chờ cô tắm xong đi ra, liếc anh một cái đầy ẩn ý: “Mấy hôm nữa là về Bắc Thành rồi, anh bớt lại một chút đi.”
Hôm nay cô mệt muốn rã rời, chỉ mong được ngủ một giấc ngon lành.
Trương Sơ Việt không nói gì, sau đó anh vào phòng tắm, nhưng lại không đóng cửa. Ôn Tễ vội bịt mắt rồi giúp anh đóng lại.
Đúng là người đàn ông nguy hiểm.
Trong phòng ngủ tắt hết đèn, cái giường vốn yên tĩnh cũng bị anh làm cho xáo động.
Giữa đêm, Ôn Tễ lấy tay chống vào ngực anh: “Được rồi… được rồi… hôm nay anh cũng vất vả rồi… Trương Sơ Việt!”
Giọng cô vừa tức vừa nũng nịu, từng giọt rơi vào tai anh, hoà với nhịp gật gù nơi cổ họng anh: “Sao sinh xong một đứa con mà em toàn mùi sữa thế? Ở chỗ này cũng có thịt rồi này.”
Ôn Tễ nghiến răng, cô thừa nhận mình đúng là có mập lên một chút, bị mấy chị em trêu từ dáng người mảnh mai 2D nay đã biến thành đường cong 3D, nhưng lợi lộc thì rơi hết vào miệng Trương Sơ Việt!
Đêm đêm nhóm lửa.
“Đây là chỗ con ăn, anh lớn rồi còn dùng miệng để khám phá thế giới à!”
Cô vỗ lên cánh tay săn chắc của anh, “bốp bốp” càng lúc càng vang.
“Quên rồi à?”
Ôn Tễ khẽ “ừ” một tiếng.
“Anh còn giữ đoạn chat, em gọi anh là ‘bé con’ cơ đấy.”
Ôn Tễ: ????
“Bé con” chôn sâu trong cô, một giấc ngủ liền chìm vào mơ màng rã rời.
Ngỡ là đồng hồ báo thức reo, Ôn Tễ cáu kỉnh quăng chăn: “Ai cài vậy hả!”
Trương Sơ Việt duỗi tay kéo cô lại, tặc lưỡi: “Cô bạn Tô của em gọi đấy.”
Nghe vậy, Ôn Tễ lập tức bật dậy khỏi giường, Trương Sơ Việt liếc cô một cái: “Nhận điện thoại của anh có tích cực như thế không?”
Cô giật lại điện thoại, khẽ hắng giọng rồi bấm nhận.
Tô Mĩ Vân mai sẽ về Bắc Thành, hỏi hôm nay có muốn cùng nhau đưa con đi công viên thế giới động vật không.
Mấy hôm trước thời tiết ở Nam Thành chuyển lạnh, mưa liên tục, họ cũng đành hoãn kế hoạch, chỉ quanh quẩn trong khách sạn vài ngày.
“Được nhé, mười một giờ gặp nhau ở cổng.”
Trương Sơ Việt thấy cô gập điện thoại lại, cánh tay dài lập tức vòng qua eo cô, ôm cả người cô như bó hoa qua lớp chăn, kéo vào lãnh địa của mình, liền nghe Ôn Tễ sốt ruột nói: “Thu dọn mau lên anh, mình đến Thế giới Động vật!”
Trương Sơ Việt lười biếng lên tiếng: “Đi Thế giới Động vật làm gì, tối qua em mắng anh không bằng súc sinh chẳng phải đã được mở mang tầm mắt về sự đa dạng sinh học rồi sao?”
Ôn Tễ khẽ mỉm cười với anh: “Đúng thế, mang anh về nhà.”
Trương Sơ Việt liền tựa đầu giường, nhìn cô tất bật lục lọi tủ quần áo tìm đồ, bên môi cong lên một nụ cười.
Mãi mới đến bước đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, người đàn ông kia lại chen vào cùng cô, cô liếc nhìn hình bóng anh trong gương, giây tiếp theo, cằm đã bị anh nâng lên hôn một cái – đầy miệng bọt kem đánh răng!
“Trương Sơ Việt!”
Cô lí nhí kêu lên, anh liền nói: “Trong thế giới động vật, hôn là để kiểm tra xem miệng đối phương có vụng trộm ăn gì không.”
“Em ăn gì chứ, toàn là bọt!”
Ôn Tễ phì ra, súc miệng thật sạch rồi đứng thẳng dậy, anh lại ôm eo cô, bắt đầu hôn một cách nghiêm túc.
“Trong thế giới loài người, hôn có nghĩa là anh thích em.”
Nói rồi, nụ hôn càng thêm sâu: “Thè lưỡi ra, là biểu hiện anh bằng lòng trao hết mình cho em.”
Má Ôn Tễ khẽ đỏ lên, bị anh ép vào tường, hai tay bị anh đẩy cao lên vai, liền nghe anh nói: “Thử đưa lưỡi vào trong miệng anh đi, xoay quanh lưỡi anh, để em cảm nhận niềm vui của đàn ông.”
Ôn Tễ nghiêng đầu, hừ nhẹ: “Hôm nay em mang mật ong đến sở thú cho anh l**m môi.”
Cổng vào Thế giới Động vật rất đông, toàn là các gia đình dắt con nhỏ theo. Khi Tô Mĩ Vân dẫn cả nhà đến, Ôn Tễ còn thấy họ dẫn theo hai bảo mẫu đi cùng.
Ôn Tễ lễ phép chào hỏi đối phương, con gái lớn của chị tên là Thịnh Yên, đã tám tuổi, năm đó còn là Ôn Tễ đỡ đẻ cho trên thuyền. Con trai út tên Thịnh Toại, tên gọi ở nhà là Tuế Tuế, nhìn thấy cái tên chính thức kia, Ôn Tễ thầm nghĩ, đứa trẻ này sau này học viết tên chắc khổ lắm đây.
Nhưng hôm nay thằng bé mặc một chiếc áo len gile trắng hiệu Ralph Lauren, trông vừa giản dị vừa sang trọng, hơn năm tuổi mà đã là một cậu bé đẹp trai.
“Em gái đâu rồi ạ?”
Người hỏi là Thịnh Yên, cô bé quay đầu nhìn quanh tìm Trương Thu Lễ, liền thấy Ôn Tễ ngẩng đầu, khẽ hất cằm ra hiệu. Thịnh Toại nhìn theo ánh mắt, bất ngờ thấy Thu Lễ đang treo mình trên cây, ăn mặc y như một cái đèn lồng đỏ.
Thịnh Yên lập tức phì cười, Tô Mĩ Vân hoảng hốt đưa tay che miệng, còn Trương Sơ Việt thì đang dùng hai tay kẹp nách Trương Thu Lễ thả cô bé xuống đất, nói: “Hôm nay phải đi bộ rất nhiều, cho nên cần khởi động trước.”
Trương Thu Lễ gật đầu đồng tình, rồi còn quay sang hỏi Thịnh Yên: “Chị có cần khởi động không?”
Thịnh Yên hết cười nổi, đáp: “Em hỏi em trai chị ấy.”
Trương Thu Lễ liền nhìn sang Thịnh Toại, cậu bé mặt nghiêm lại, Thịnh Chiêu Hi khoanh tay nhìn con trai: “Con trai càng phải rèn luyện nhiều.”
Thịnh Yên xem trò hay của em trai, Trương Thu Lễ thấy cậu bé nhíu chặt mày, vội xua tay: “Không tập thì thôi, anh à, anh đừng sợ.”
Cô bé hiểu chuyện phủi bụi trên tay, nghe Thịnh Toại lạnh lùng nói: “Chỉ là em thấy cành cây này không an toàn, tập ở nhà em vẫn tốt hơn.”
Các vị phụ huynh đều hơi nhướn mày, chỉ có Thịnh Yên vạch trần em trai: “Miệng thì cứng.”
Trương Thu Lễ cười hì hì: “Bố em sẽ bảo vệ em, nhưng anh không phải con của bố, nếu không bố cũng sẽ bảo vệ anh.”
Lúc này, Tô Mĩ Vân chọc ghẹo bé Thu Lễ: “Em gái giỏi thế này rồi, có thể bảo vệ anh trai rồi.”
Trương Thu Lễ nghiêng đầu: “Sao cháu phải bảo vệ anh ấy?”
Thịnh Yên lập tức sáng mắt: “Em về nhà chị làm vợ em trai chị là được, chẳng phải nó đã nhặt được găng tay của em rồi sao, giống như hoàng tử trong truyện Lọ Lem nhặt được giày pha lê ấy!”
Con gái bảy tám tuổi trí tưởng tượng bay cao bay xa, chỉ có Thịnh Toại lớn tiếng ngăn chị gái: “Chị nói bậy gì thế!”
Trương Thu Lễ lại nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nhưng rồi lắc đầu, nhìn gương mặt kinh ngạc đỏ bừng của Thịnh Toại, nói: “Không được đâu, em đã hứa với tổ tiên là phải nối dõi tông đường, sau này còn phải quay về núi nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tễ: Con bé hứa lúc nào thế?
Trương Sơ Việt: Lúc đốt hương có người tụng kinh bên tai con bé, con bé nghe thấy rồi.