Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 129

Chương 129: Thiên thu vạn tuế.

*

Khu vui chơi Thế giới Động vật có diện tích vô cùng rộng lớn, chia thành nhiều khu vực, khiến Ôn Tễ nhìn đến hoa cả mắt, chăm chú dõi theo bảng chỉ dẫn.

Tô Mĩ Vân đứng bên cạnh nói: “Chúng ta đi xem gấu trúc trước nhé, em với nhà Sơ Việt đều ở Nam Thành, chắc quen thuộc lắm rồi nhỉ?”

Câu nói này khiến Ôn Tễ nghẹn lời, cô chưa từng tới sở thú bao giờ, đang không biết nên trả lời ra sao thì Trương Sơ Việt đã đón lời: “Lúc đó còn nhỏ quá, tôi chẳng có ấn tượng gì cả.”

Nghe vậy, Tô Mĩ Vân mỉm cười thở dài: “Cũng phải thôi, đợi bọn trẻ lớn thêm chút nữa là chẳng chịu đi chơi với bố mẹ đâu.”

Ôn Tễ khẽ mím môi, siết chặt tay Thu Lễ. Bên cạnh cô bé là Thịnh Yên, hai chị em tay nắm tay, cùng nhau chia sẻ chiếc kẹo bông phép thuật trong tay.

Thịnh Toại thì đút hai tay vào túi, đi theo sau bố, ánh mắt chỉ liếc nhìn hai cô bé một cái, không có vẻ gì muốn tham gia cùng.

Hai gia đình cũng không vội vàng gì, lại càng không có quyết tâm phải đi hết cả công viên để “lấy lại tiền vé”, nên cứ đi một đoạn lại dừng một chút. Ôn Tễ và Tô Mĩ Vân là người quyết định hành trình, hai ông bố ít nói hơn hẳn.

Thế nhưng, vừa tới khu gấu trúc đã bị đám đông chen chúc bên trong dọa cho sững sờ.

Lông mày Thịnh Chiêu Hi khẽ nhíu lại, Tô Mĩ Vân thấy vậy liền nói: “Em dẫn bọn trẻ vào, anh cứ đợi ở đây là được.”

Ôn Tễ liếc nhìn vị sếp cũ này một cái, có thể dẫn bọn trẻ tới sở thú đã là chuyện khiến cô bất ngờ rồi, giờ bảo anh chen vào đám đông thì đúng là hạ mình quá mức.

Nhưng ánh mắt lũ nhỏ lại đều đổ dồn về phía dòng người náo nhiệt kia, càng đông càng hào hứng. Trương Thu Lễ vẫn còn nắm tay Ôn Tễ, cô bé nói: “Vậy mọi người cứ đợi ở đây nhé, con có thể chui xuống dưới để nhìn.”

Nghe vậy, Ôn Tễ bật cười: “Con đúng là biết sắp xếp đấy.”

Nơi đông người thì dĩ nhiên khó chen, nhưng trẻ con thì nhỏ nhắn lại nhanh nhẹn, có thể len lỏi qua chân người lớn mà chui vào.

Trương Sơ Việt nửa ngồi xổm xuống nhắc con gái: “Đừng để chưa kịp xem gấu trúc thì đã bị đám đông đẩy ra ngoài đấy nhé.”

“Con nắm tay chị rồi, hai người thì không bị đẩy đâu ạ.”

Nghe được cách sắp xếp của Thu Lễ, Tô Mĩ Vân liền gọi cậu con trai có tính cách lạnh lùng của mình lại: “Lại đây, nắm tay em gái.”

Ba đứa trẻ đi cùng nhau sẽ không dễ bị lạc.

Người lớn thì vây quanh trước sau, nhìn qua cũng thấy yên tâm.

Thịnh Toại không chịu nắm, Trương Thu Lễ liền chìa tay ra, nhìn cậu: “Đừng sợ, em sẽ không dắt anh về núi đâu.”

Lời vừa dứt, Ôn Tễ không nhịn được bật cười, cô đưa tay che mặt. Bên cạnh, Thịnh Toại đã nổi cáu, nói: “Anh không sợ cái đó! Anh chỉ ghét phải chen chúc thôi!”

Tính tình mà bị chọc là nóng ngay, Thịnh Chiêu Hi nói với con trai: “Con đang có thái độ gì vậy? Nói chuyện cho đàng hoàng vào. Em gái nắm tay con mà con còn không chịu, bố thấy nên đưa con về núi rèn luyện thật đấy. Đã sợ bẩn lại còn sợ chen lấn, kén chọn còn hơn cả bố.”

“Chẳng phải bố cũng không vào sao?”

Thịnh Toại vừa nghe thấy bố không cùng mẹ vào trong, sắc mặt liền xị xuống ngay.

Tô Mĩ Vân vội vàng nói: “Không sao đâu, mẹ dẫn các con vào là được rồi.”

Lời còn chưa dứt, Thịnh Chiêu Hi đã vác thẳng con trai lên vai, giọng bình thản: “Đi thôi.”

Trước mặt đúng là biển người mênh mông.

Thịnh Chiêu Hi đúng là phải vác con trai lên, nếu không thì căn bản không thể vượt qua đầu người để xem gấu trúc.

“Oa!”

Trương Sơ Việt cũng vác cả Trương Thu Lễ lên vai, cô con gái nhỏ cười khanh khách, bỗng chỉ vào con gấu trúc rồi nói: “Nó mới ngửi qua cây trúc mà đã vứt rồi, lãng phí quá!”

Tiếng chỉ trích gấu trúc vừa dứt, mấy người lớn xung quanh đều bật cười, chỉ có Ôn Tễ là không cười nổi, trừng mắt nhìn Trương Sơ Việt một cái, hai má đỏ ửng.

Người đàn ông thì vẫn bình thản như không, ghé sát tai cô nói: “Em đang nghĩ gì thế?”

Ôn Tễ quay mặt đi: “Không nghĩ gì cả.”

Người đàn ông khẽ nhướng mày.

Thời gian tham quan khu gấu trúc có giới hạn, xem xong một lượt là phải đi ra. Ôn Tễ đỡ Thu Lễ xuống đất, lúc còn chưa đến một phút cuối cùng, anh bỗng ôm lấy chân cô, nhấc cô lên một chút.

Ôn Tễ khẽ kêu một tiếng, hai tay đỡ lên vai anh, rồi nghe người đàn ông nói: “Mẹ cũng phải được xem chứ.”

Tim cô đập thình thịch.

Xấu hổ chết đi được.

Lúc này Thịnh Toại kéo tay bố, rồi chỉ về phía mẹ.

Thịnh Chiêu Hi đã sắp hết kiên nhẫn với dòng người đông nghẹt, Tô Mĩ Vân đứng bên giải thích với con: “Mẹ nhìn thấy rồi, bố còn phải bế chị gái nữa, để bố nghỉ một lát.”

Thịnh Chiêu Hi liếc nhìn vợ, sau đó nói: “Thích thì đi nhận nuôi hai con luôn đi, đến lúc đó kiểu gì cũng được vườn thú sắp xếp cho đứng hàng đầu mà xem.”

Trương Thu Lễ cũng nghe thấy, nhưng không hiểu hết, còn Thịnh Yên thì vui mừng reo lên: “Con muốn, con muốn!”

Thịnh Toại thì hai tay vẫn đút túi: “Chỉ biết lấy tiền đè người.”

Bên cạnh, Ôn Tễ bị Trương Sơ Việt ôm trong lòng, khẽ nói bên tai anh: “Thả em xuống đi, nhanh lên.”

Anh có vẻ còn định ôm cô đi tiếp, Ôn Tễ nghiến răng: “Được rồi, về rồi… rồi tính sau…”

“Anh ơi, tiền là thứ tốt đẹp, cũng xin đè lên em một chút đi, em muốn đi mua bánh ú!”

Trương Thu Lễ đứng bên xen lời, Ôn Tễ nghe mà chỉ muốn lấy tay bịt miệng con gái, Trương Sơ Việt lúc này mới chịu đặt cô xuống, quay đầu nói với con: “Không được đòi tiền người khác.”

Nói rồi, anh liền bế con lên: “Bố xách con đi đứng úp mặt vô tường.”

Trương Thu Lễ bĩu môi, gục đầu lên vai bố, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Thịnh Toại đang nhìn mình.

Con gái thông minh lanh lợi là chuyện tốt, nhưng học nói chuyện như người lớn lại chưa biết chọn đúng thời điểm, EQ đúng là có vấn đề.

Dưới tán cây, Ôn Tễ giúp con gái lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả trứng ngỗng đỏ ửng cả lên.

“Đứng yên, uống nước.”

Chiếc bình nước màu trắng sữa đeo chéo ngang bụng con bé đã gần cạn, Ôn Tễ đi tìm bảo mẫu của Tô Mĩ Vân để xin thêm nước.

Trương Sơ Việt đứng không xa con gái, đang nói với Thịnh Chiêu Hi xem lát nữa ăn ở đâu.

Thịnh Toại nhìn Trương Thu Lễ vẫn đứng yên tại chỗ, liền chạy lại, lúc cô bé vừa quay đầu thì cậu nhét tiền vào túi cô bé.

“Cho đấy, đứng úp mặt không liên quan gì đến anh.”

Là chính em bảo anh lấy tiền đè em còn gì.

Trương Thu Lễ cúi đầu rút tiền ra xem, Thịnh Toại trừng mắt: “Không được lấy ra, bị người khác nhìn thấy đấy.”

“Ít thế này, đè chẳng nổi.”

Trương Thu Lễ chỉ vào mấy con thú hình người đang rải hoa trên đường chính trong công viên: “Anh nhìn xem, phải nhiều như thế mới đè được cơ.”

Hoa đang rải có màu hồng, giống như tiền trong túi cô bé, Trương Thu Lễ tưởng tượng ra cảnh tượng lãng mạn đó, Thịnh Toại thì cạn lời, lại quay đầu chạy về.

Khi cậu quay lại, Trương Thu Lễ đã được mẹ bế lên đút nước, còn cố chớp mắt với cậu một cái.

“Còn dám nói linh tinh, còn dám đòi đồ của người khác không hả?”

Ôn Tễ vừa đút nước cho con gái vừa răn dạy.

Chớp mắt sau, cô nhìn thấy Trương Thu Lễ rút ra từ túi áo một cục tiền, suýt nữa thì ngất tại chỗ.

Cuối cùng Trương Thu Lễ và Thịnh Toại cùng nhau bị phạt đứng úp mặt vào tường.

Chị gái Thịnh Yên đứng phía sau, hai tay chắp sau lưng làm giám sát, nói: “Hai đứa đúng là thiên thu vạn tuế, gan còn to hơn cả hoàng đế.”

Trương Thu Lễ còn dám cãi lại: “Nghĩa là sao cơ ạ?”

Thịnh Yên thở dài, sau đó lắc đầu, lại quay sang em trai: “Là do em hại em ấy đấy.”

Đến lúc ăn cơm, Ôn Tễ còn chẳng buồn nhìn con gái, Trương Sơ Việt thì thản nhiên như không: “Chiều nay đi thủy cung nhé, xem biểu diễn cá heo.”

Anh trở thành người hòa giải giữa vợ và con gái, Trương Thu Lễ biết mẹ đang giận nên ngoan ngoãn ăn hết chén trứng hấp.

Tô Mĩ Vân áy náy nói: “Là Thịnh Toại đưa cho con bé.”

“Con bé còn đòi người ta đưa thêm nữa cơ.”

Thịnh Chiêu Hi quay sang con trai: “Biết là em gái nghe hiểu được, còn biết học theo thì sau này chú ý lời ăn tiếng nói vào. Nếu làm hư con bé, bố sẽ hỏi tội con đầu tiên.”

Nhắc đến chuyện sau này, Tô Mĩ Vân quay sang nói với Ôn Tễ: “Nhà anh chị cũng có giữ lại một căn ở sơn trang để ở riêng, sau này có dịp chắc sẽ thường xuyên liên lạc được rồi.”

Ôn Tễ nghe bạn có thể chuyển đến gần, tâm trạng mới vui lên một chút, bắt đầu trò chuyện với chị về chuyện nhập học của bọn trẻ.

Trương Thu Lễ lặng lẽ theo sát sau lưng mẹ, rón rén định nắm tay cô. Trương Sơ Việt lên tiếng: “Thấy chưa, Trương Thu Lễ, đây chính là hậu quả của việc tham cái lợi nhỏ. Năm xưa bố tuy chỉ có một gian nhà ngói, nhưng mẹ con vẫn chọn lấy bố, chẳng hề mưu cầu tiền bạc của ai, thanh cao lỗi lạc, bây giờ mới có được hạnh phúc viên mãn.”

Vừa khen vợ vừa tiện thể khen bản thân, Ôn Tễ lườm Trương Sơ Việt một cái, lại nhớ tới chuyện con gái nói cô gả cho chồng nghèo là ngu ngốc.

Đúng lúc đó Trương Thu Lễ biết điều gật đầu: “Sau này con sẽ không thế nữa, cho dù sau này anh ấy không có tiền, con vẫn sẽ thích.”

Ôn Tễ nghe vậy lập tức bùng nổ, ngồi thụp xuống nói với con gái: “Không, con gái ngoan, mình vẫn phải xem điều kiện. Mẹ không phải kiểu người trọng giàu khinh nghèo, nhưng nếu mà cậu ta chỉ có mỗi một gian nhà ngói, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý! Cái đó là do cậu ta không có năng lực!”

Lời vừa dứt, cô lập tức cảm thấy bên cạnh lạnh toát cả người.

Trương Thu Lễ thì nghe mà rối bời, sao có tiền cũng sai, mà không có tiền cũng sai thế này?

Lúc này đến lượt Trương Sơ Việt thấy lòng dạ hẹp hòi.

Buổi chiều tại khu cá heo, Ôn Tễ nhìn những chiếc đuôi cá heo uốn lượn thành vòng tròn, vừa linh hoạt lại vừa đáng yêu, cô cũng cùng Trương Thu Lễ say sưa thưởng thức.

Tách khỏi nhà họ Thịnh rồi, Ôn Tễ vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc, Trương Sơ Việt bỗng buông một câu: “Sáng nay anh bảo em uốn lưỡi thành vòng tròn, sao chẳng thấy em hăng hái như bây giờ?”

Ôn Tễ hoảng hốt quay đầu nhìn ghế sau, con gái đang ngủ yên ổn trong ghế an toàn.

“Anh đừng nói linh tinh trước mặt con, hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, nó học linh tinh đủ thứ cả.”

Ôn Tễ nhức đầu không chịu nổi.

Trương Sơ Việt cười lạnh: “Linh tinh đến đâu thì cũng là em dạy nó trọng giàu khinh nghèo.”

Câu này khiến Ôn Tễ lập tức khó chịu, thấp giọng nói: “Em không có! Anh muốn nghĩ sao thì tùy.”

Vế sau ấy, cô chẳng buồn giải thích nữa.

Khi đỗ xe xong, Trương Sơ Việt bế con gái xuống xe, Tạ Lan sau một ngày nghỉ ngơi lập tức tích cực nhận lấy nhiệm vụ trông cháu.

Trương Sơ Việt xách chìa khóa xe lên nhà, vừa vào đến liền ném chìa khóa lên bàn, sau đó bước thẳng vào phòng tắm.

Ôn Tễ mỏi đến mức bắp chân đau nhức, ngồi xuống ghế ở cuối giường xoa chân, chợt nhớ ra một chuyện, quyết định lên tiếng trước với Trương Sơ Việt, định khuyên anh đừng không biết điều: “Anh có cảm thấy Mĩ Vân với chồng chị ấy hơi khách sáo không? Ý là kiểu tôn trọng nhau như khách, con cái đòi hỏi gì Mĩ Vân cũng ngăn lại. Nhưng mà Thịnh Chiêu Hi đúng là có tiền thật đấy. May mà Lễ Lễ không đòi chúng ta cũng phải nhận nuôi một con gấu trúc.”

Nói xong lại không nghe thấy người trong phòng tắm lên tiếng, chỉ có tiếng nước chảy ào ào, chắc giận thật rồi.

Ôn Tễ hừ một tiếng, cởi áo khoác ra đi lấy váy ngủ. Ai ngờ vừa mới chọn xong, vừa quay người lại đã bị một vòng tay ôm chặt lấy eo.

“Người ta sống thế nào là chuyện của người ta, thật sự khách khí thì hai đứa con ấy ở đâu ra?” Anh vừa nói vừa bế cô lên, giống như khi ở nhà gấu trúc ban sáng, chỉ là lần này, khiến ngực cô áp thẳng vào anh.

“Trương Sơ Việt!”

Ôn Tễ hoảng hốt, hai chân lập tức quấn lấy eo anh: “Em còn chưa tắm!”

Anh chẳng thèm quan tâm, người vừa tắm xong nóng hổi, lập tức tìm khớp nối như đinh tìm lỗ.

“Giờ mới biết chê anh à? Muộn rồi.”

Hơi nóng vừa tắm xong của anh ào vào cơ thể cô.

“Trương…”

Ôn Tễ hoảng loạn nuốt một ngụm khí: “Anh giận gì chứ, em chỉ bảo con gái đừng thích người nghèo thôi mà…”

Lưng cô dán chặt vào mặt tường, xương b ướm bị anh từng đợt từng đợt dồn ép lên cao, cô nghe thấy Trương Sơ Việt giọng trầm đến đáy: “Còn dám nói anh nghèo nữa không? Hả? Một là ngoan ngoãn cam tâm tình nguyện, hai là ngày mai khỏi xuống được giường, em chọn đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Lòng tự trọng của đàn ông, mỏng hơn cả giấy.

Bình Luận (0)
Comment