Chương 131: Cưỡi phượng
*
Rõ ràng đã dỗ cho Thu Lễ ngủ rồi, nhưng hôm nay cô bé ăn hơi nhiều ở quán ven đường, món ăn lại mặn, uống không ít nước, nửa đêm nhịn không nổi, bò dậy vặn cửa nhà vệ sinh.
Sắc mặt Trương Sơ Việt đanh lại như sắt, khoanh tay trước ngực, nhường đường cho hai mẹ con tình thâm kia.
Trên người anh chỉ là chiếc áo phông mặc vội, trên áo còn dính vệt nước, Ôn Tễ mặt đỏ bừng, vội khép cửa phòng tắm lại.
Trương Thu Lễ kéo váy ngủ của mẹ, nói: “Mẹ ơi, có phải bố bắt nạt mẹ không.”
Ôn Tễ ngồi thụp xuống, tóc xõa trên vai, mỉm cười đáp: “Bố mẹ chỉ đang nói chuyện thôi.”
Cô vừa cúi xuống, Trương Thu Lễ liền nhìn thấy vết ửng đỏ lộ ra nơi cánh tay trắng trẻo của mẹ, mắt lập tức đỏ hoe, đưa tay xoa xoa, nói nhỏ: “Mẹ ơi…”
Cô bé bỗng ôm chầm lấy Ôn Tễ, bờ vai cô bé nhỏ run run bật khóc.
Tối nay, không ôm Thu Lễ ngủ thì đúng là không được rồi.
Khi chia giường ngủ, oán khí trên người Trương Sơ Việt ngút trời.
Trương Thu Lễ nắm chặt cổ váy ngủ của mẹ, cả người vùi vào lòng cô, dỗ một lúc lâu mới ngủ lại được. Ôn Tễ cũng đã mệt rã rời, thiếp đi trong cơn buồn ngủ nặng trĩu.
Trương Sơ Việt xưa nay chưa từng gặp chuyện súng đã bắn còn quay ngược trở lại, mà tự mình giải quyết thì hoàn toàn không thể, anh có vợ rồi, sao phải tự mình giải quyết?
Cứ thế gồng đến tận sáng.
Lúc Ôn Tễ tỉnh dậy, vừa trở mình, sau lưng đã bị vướng phải một cơ thể đàn ông rắn rỏi.
“Trương Sơ Việt?”
Ôn Tễ khẽ đẩy anh, rõ ràng có hai chiếc giường lớn, vậy mà anh cứ phải chen sang ngủ cùng.
“Về là làm hồ sơ nhập học cho Trương Thu Lễ, ngay lập tức.”
Ôn Tễ: “…”
Ở độ tuổi này, Trương Thu Lễ được coi là phát triển sớm, nhưng Ôn Tễ không nỡ, liền nói: “Anh có phải bố ruột không đấy? Anh có thương con gái không hả?”
“Con bé hôm qua đá anh một cái, lúc đó nó có thương không?”
Ôn Tễ nhỏ giọng: “Anh giận dỗi với trẻ con làm gì.”
Trương Sơ Việt chỉ vào cạp quần mình: “Anh có con là vì cái này đấy, giờ vì có con lại bắt anh bỏ gốc rễ, có khả năng không?”
Ôn Tễ lần đầu yêu là với Trương Sơ Việt, cưới hai lần cũng là với Trương Sơ Việt, cô không biết người khác ra sao, nhưng cái kiểu của anh thì bình thường được à?
Ăn xong bữa buffet khách sạn, trên đường bắt xe về Bắc Thành, Ôn Tễ thấy chán, liền cầm điện thoại lên tìm kiếm.
Nhưng cô lại không biết nên gõ từ khóa gì, đành tra: “Sinh hoạt hằng ngày của vợ chồng, người yêu”.
Kết quả toàn ra các bài hướng dẫn nấu ăn của bạn trai.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Tễ là muốn gửi cho Trương Sơ Việt, bảo anh học làm người đảm đang hơn chút.
“Mẹ ơi!”
Trương Thu Lễ ngồi ở ghế sau, cất tiếng hỏi: “Bà nội bao giờ mới về vậy ạ?”
Trương Sơ Việt nghe thấy, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu: “Yên tâm, đợi bà về cũng chẳng chiều được con đâu.”
Ôn Tễ trừng mắt lườm anh, cảnh cáo anh nói chuyện cho tử tế, rồi mới quay sang dỗ Thu Lễ: “Mẹ đưa điện thoại cho con, con tự hỏi bà nội xem bao giờ về Bắc Thành nhé?”
“Vâng ạ!”
Trương Thu Lễ hai tay ôm chặt điện thoại, áp lên tai, đầu dây bên kia vừa vang lên một tiếng “tút”, cô bé đã ngọt ngào gọi một tiếng: “Bà ơi~”
Ôn Tễ mở nắp bình nước đưa đến bên môi Trương Sơ Việt, lúc đó xe đang dừng đèn đỏ, anh lại không đưa tay đón lấy, rõ ràng muốn cô đút cho uống. Ôn Tễ cảnh cáo bằng ánh mắt, ra hiệu bảo anh biết điều một chút.
Hai vợ chồng đang trao đổi bằng ánh mắt, thì bên kia, Trương Thu Lễ đang trò chuyện từ xa: “Bà ơi, khi nào bà về ạ? Bố bảo là nhớ bà rồi đó~”
“Khụ khụ khụ—”
Trương Thu Lễ rất thích được bà nội yêu chiều, nhưng câu của Trương Sơ Việt vừa nãy lại khiến cô bé có chút bực, thế là trực tiếp lấy bố ra làm cái cớ.
Lần này Trương Sơ Việt thật sự tin rằng, di truyền không chỉ nằm ở huyết thống, mà còn là cái kiểu ăn nói kiểu gì cũng phải khiến người khác nghẹn lời — giống hệt Ôn Tễ.
Về đến Bắc Thành, sau khi Ôn Tễ dỗ Thu Lễ ngủ xong, lại phải dỗ thêm một người nữa.
Ở nhà mình, Trương Sơ Việt càng chẳng kiêng dè gì. Thu Lễ ngủ trong phòng ngủ chính, còn Ôn Tễ và Trương Sơ Việt thì xuống tầng hầm.
“Lễ Lễ bảo mẹ anh đến sớm để trông con… Lẽ ra anh nên vui mới phải…”
“Anh vui nổi khi bị người ta coi như con tốt thí à? Nếu mẹ không đến thì mời người giúp việc là được.”
Nói thì nghe dễ như vậy, Ôn Tễ ngồi trên đùi anh, hai chân thả xuống hai bên, quanh họ là mùi gỗ, không khí kín bưng. Cô nắm lấy cánh tay anh, chiếc áo khoác ngoài tuột xuống đến khuỷu tay.
“Anh… anh là người không yên tâm nhất thì có…”
Ôn Tễ hiểu rõ Trương Sơ Việt — miệng thì nói bị người ta lợi dụng, nhưng chính anh mới là người thích “cầm súng” dí vào cô nhất.
“Anh thì có gì mà không yên tâm, con bé mồm mép thế, có thể bán đứng cả bố ruột bất cứ lúc nào.”
Ôn Tễ khẽ “ưm” một tiếng, như là không đồng tình lắm với anh, nhưng giờ thì chịu rồi, chính cô đã làm ướt cả sàn gỗ.
Hai người th* d*c đối mặt nhau, tóc dài của Ôn Tễ dính bết vào má, cánh tay Trương Sơ Việt siết chặt lấy cô, ôm cô ngồi lên đùi mình. Anh ngồi xoạc chân trên ghế, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cái link hôm trước em gửi cho anh, anh xem rồi.”
Ôn Tễ khẽ “ừm”: “Cái gì cơ?”
“Người ta than trời là bị làm phiền từ hai giờ đến năm giờ sáng, còn chúng ta chẳng lo cái đó, nhờ ơn bà xã đấy, nhà mình tầng trên tầng dưới đều là của mình cả.”
Ôn Tễ: ???
“Cái… cái gì cơ?”
Trương Sơ Việt không cho cô cơ hội hỏi tiếp, đợi đến lúc cô quay lại nằm trên giường thì cũng đã là nửa đêm rồi.
Cô ôm con gái ngủ vùi, đúng kiểu của một người mẹ vừa chua xót vừa cảm khái.
Sáng hôm sau, Trương Sơ Việt vào bếp nấu cơm, Ôn Tễ còn chưa tỉnh, là Trương Thu Lễ đi giúp anh nhặt hành lá.
Cô bé ngồi xổm cạnh thùng rác, một cọng hành bị bẻ ra làm ba bốn khúc, còn rơi xuống đất hai ba đoạn, Trương Sơ Việt vừa nấu ăn vừa phải dọn vệ sinh cho cô bé.
Nhưng anh cũng không đuổi con đi, ngược lại còn nói: “Chờ con đi học mẫu giáo, sẽ biết nấu ăn rồi. Con biết không, biết nấu ăn là một việc rất oách đấy!”
Trương Thu Lễ vô cùng ngưỡng mộ kiểu “phép thuật” này, gật đầu nói: “Sau này con muốn ăn gì là có thể tự làm được!”
“Đúng rồi, những món bố không cho con ăn, con cũng có thể tự làm luôn.”
“Yeah!”
Trương Thu Lễ ngồi vào ghế ăn của trẻ nhỏ, hai chân đung đưa qua lại. Lúc Ôn Tễ xuống tầng, thấy hai bố con đã bắt đầu ăn sáng bên bàn ăn.
Đồ ăn dặm Trương Sơ Việt nấu thì đầy đủ dinh dưỡng, chỉ có điều trông vô cùng xấu xí. Ôn Tễ thở dài một hơi, nói: “Để em hấp thêm quả trứng cho con.”
Trứng hấp của Ôn Tễ làm mềm đến mức còn mịn hơn cả đậu hũ, cuối cùng rưới chút dầu mè và nước tương, rắc vài hạt hành hoa, cô quay sang nói với Trương Thu Lễ: “Lễ Lễ, ăn nhiều hành vào sẽ thông minh đấy nhé~”
Trương Sơ Việt liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Không ngủ thêm chút nữa à?”
Ôn Tễ nhận cốc nước anh đưa tới, đúng lúc cũng thấy đói, cầm đũa lên nói: “Em là một bà vợ biết điều đấy chứ.”
Tuy Trương Sơ Việt yêu cô, nhưng cô cũng không thể để anh làm hết mọi việc được.
Lúc này người đàn ông khẽ cười, nói với Trương Thu Lễ: “Lễ Lễ à, con xem mẹ con kìa, học được cái gì là sẽ chia sẻ ngay với bố. Tối qua còn thức đêm học hành nữa cơ.”
Ôn Tễ đang gắp đồ ăn thì đũa đâm thẳng vào bát, nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh nói nữa là em bế Lễ Lễ bỏ nhà đi đấy!”
Trước mặt con mà Trương Sơ Việt vẫn bình thản như không: “Anh đang khen em hấp trứng siêu đỉnh đấy chứ.”
Ôn Tễ: “……”
Thấy bố mẹ sắp cãi nhau, Trương Thu Lễ vội nói: “Trứng hấp của mẹ là số một thế giới!”
Trương Sơ Việt hơi nhướng mày, còn Ôn Tễ thì mở điện thoại, định xóa cái link “bạn trai mê nấu ăn không dứt ra được” mà cô từng gửi cho anh. Lúc ấy đang lái xe, lại còn phải chăm con, ai mà biết đấy là từ lóng ám chỉ chuyện kia…
Xoá, đỡ nhìn rước bực vào người.
–
Tạ Lan đến vào ngày thứ ba sau khi Ôn Tễ và Trương Sơ Việt trở lại Bắc Thành.
Trương Tấn Lâm đưa bà đến, còn mang theo một đống nông sản quê nhà, miệng không ngừng nhấn mạnh là đồ “hoàn toàn tự nhiên”, thành phố chẳng kiếm đâu ra được.
Nhà họ Trương vốn xuất thân từ làng quê, cuối những năm 80 đầu 90 nhờ gió chính sách mà phất lên, nhưng trong cốt tủy vẫn gắn bó sâu sắc với đất đai.
Mảnh sân nhỏ trước nhà ở Bắc Thành liền được Tạ Lan cải tạo thành một vườn rau mini, hai ông bà cùng nhau cuốc đất, còn Trương Thu Lễ thì dùng chiếc máy xúc đồ chơi do Trương Tấn Lâm tặng để vận chuyển đất.
Hai già một trẻ vui vẻ vô cùng.
Ôn Tễ cuối cùng cũng được ngủ một giấc no nê, còn Trương Sơ Việt thì tranh thủ chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác ngày hôm sau.
Vừa đầu năm, Ôn Tễ đã bận quay cuồng, chuyện lớn nhỏ trong nhà, người lớn cũng theo thói quen giao hết cho Trương Sơ Việt lo liệu. Tạ Lan với Trương Tấn Lâm cứ mở miệng là: “Chẳng lẽ lại để con dâu tiến sĩ làm chắc? Người ta là tiến sĩ đấy, còn con là cái gì?”
Ôn Tễ đứng bên cạnh nghe lỏm, cười trộm không thôi. Còn lòng tự trọng của Trương Sơ Việt thì từ bé đã được rèn luyện như thép nguội, giờ cưới vợ rồi thì lại càng chẳng mấy bận tâm đến lời trách mắng của bố mẹ, vì anh biết, món nợ đó tối đến sẽ trả đủ.
Lúc cưỡi phượng hợp loan, Trương Sơ Việt nói: “Tất nhiên là người chồng ép vợ tiến sĩ vào bếp nấu cơm rồi còn gì.”
–
Chuyến công tác lần này của Ôn Tễ là đến Hương Cảng.
Với tư cách là giảng viên, cô mở một buổi chuyên đề cho nhân viên nội bộ của doanh nghiệp công nghệ cao.
Trương Sơ Việt ngồi dưới lắng nghe. Hôm nay Ôn Tễ mặc một bộ vest trắng phối cùng giày cao gót mảnh, tóc dài búi gọn sau đầu, mái tóc tám phần rũ nhẹ trước trán, một lọn vén qua bên mai, vừa trí thức lại vừa dịu dàng.
Cô nói về việc phụ nữ nên làm thế nào để vươn lên trong lĩnh vực khoa học, nói rằng dù có được khích lệ hay không thì cũng nên dấn bước, quan trọng nhất là phải đánh thức khao khát trong nội tâm với tri thức và chân lý chưa được khám phá. Đừng để những định kiến xã hội cho rằng phụ nữ không thể học giỏi làm nhụt chí mình.
Trương Sơ Việt chợt nhớ đến năm đó, khi Ôn Tễ vẫn còn đang học đại học, anh từng tham gia một hội thảo khoa học, lúc ấy cô là sinh viên làm thêm, mặc sườn xám dẫn anh vào chỗ ngồi.
Còn bây giờ, cô đang đứng trên sân khấu rạng rỡ như ánh sáng, lông mày ánh mắt đều ngập tràn tự tin, anh khoanh tay, chân vắt chéo, nhìn về phía Ôn Tễ.
Buổi thuyết giảng kết thúc, không ít người trẻ lên sân khấu xin được giao lưu. Thời gian kéo dài một lúc, Ôn Tễ mới ngẩng đầu từ đám đông lên nhìn về phía anh—người đàn ông ấy vẫn kiên nhẫn và tập trung đứng đợi cô.
Ôn Tễ khẽ mỉm cười, đúng lúc có người hỏi cô làm thế nào để cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Cô đáp: “Đi công tác, tôi dẫn theo chồng, không cần phải cân bằng gì cả. Người đúng là người sẽ luôn ở bên cạnh bạn, giúp bạn trở nên tốt hơn.”
Bữa tiệc ồn ào dần tàn, Ôn Tễ có phần mệt mỏi, để Trương Sơ Việt dắt tay về. Hai người từ nơi huyên náo bước vào con đường hoàng hôn tĩnh lặng, Ôn Tễ chợt cảm thấy, cô không còn cô đơn nữa.
“Em nói thế nào, hay không?”
Trương Sơ Việt nhướng mày, thành thật: “Anh không nghe chăm chú lắm.”
Ôn Tễ lập tức nhăn mặt, hất tay anh ra: “Không để tâm gì cả!”
Lúc nãy còn khen anh trước mặt người ta đấy!
Trương Sơ Việt khẽ cong môi cười, hai tay giấu sau lưng, cúi người nhìn cô, ánh chiều tà dát viền vàng lên gương mặt góc cạnh của anh: “Vừa mới được lên bục giảng tối qua, ai mà ngờ Tiến sĩ Ôn trong bộ vest chỉnh tề hôm nay, tối qua lại nắm chặt lấy ‘khách vào màn’ của mình, còn nói ‘chồng ơi, nữa đi~’”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Oan quá, ý em là… sao anh ăn nhiều thế mà vẫn đòi nữa chứ!